Hồi Ký : Chuyện Tình Buồn Của Tôi
Chương 38: Chương 37
chap 37: sức khỏe của phương đã được hồi phục dần dần,nhưng em vẫn phải ở viện thêm vài hôm nữa chắc bệnh viện lại giữ em lại vài hôm để lấy thêm tiền đây mà. Bố mẹ em giờ không bắt em lấy thằng kia nữa ,bây giờ em được quyền chọn người mình thích,tôi cứ tưởng bố mẹ em không thương em thì ra là cũng thương con cái ghê,sự hi sinh của em đã được đáp lại phương thì bướng lắm,mỗi lần bảo em ăn cháo là em đều cãi không ăn,hoặc ăn vài miếng rồi thôi,đến khi tôi phải dùng bạo lực em mới ăn. dạo này phải nghỉ làm để trông em,khéo mất việc như chơi. -anh mệt hả,dạo này thấy người anh xanh xao lắm_bàn tay phương mát lạnh,mềm mại đặt trên trán tôi,ấu yếm vuốt ve khuôn mặt tôi,bằng đầu ngón cái của mình. -chắc hơi mệt thôi.Dạo này thấy cũng hơi mệt,chắc là do thức thâu đêm liên tiếp mấy ngày,cái thời vẫn còn nghiện game thức cả đêm chơi game,xáng đi học vẫn bay nhảy được,vậy mà bây giờ có mấy ngày không ngủ đã thế này rồi.-chả chịu lo cho bản thân mình cả. -ừ.-anh đi ngủ đi. -ừ.Tôi bước lại cái giường nhỏ nhỏ cho người thân nằm,vừa đặt lưng xuống thì phương nói. -lên đây nằm cạnh em nè hihi -vậy lúc nào đói,hay khát nước gọi anh nha. -vâng. Tôi ra giường em đặt lưng xuống ngủ,không giám ôm em sợ tí bác hậu hay ai vào nhìn thấy thì ngại chết,từ ngày em vào viện tới giờ chưa ôm em lần nào. Cái giường cũng vừa vừa,nên hai người nằm vẫn đủ. phương hát mấy bài tiếng anh nhẹ nhàng chắc em hát cho tôi dễ ngủ đây mà,nằm ghe em hát một lúc tôi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ....***Hôm nay bác hậu thì bận về quê nhà có giỗ,bố mẹ em cũng bận nốt,hẹn nhau có việc hay sao mà ai cũng bận vào ngày hôm nay. phòng bệnh thì có mỗi mình tôi với phương,hai đứa im lặng không ai nói gì,nhiều khi im lặng cũng tốt 4h chiều mang chậu nước với cái khăn mặt để lau người cho em,cái tay em cắt đó vẫn còn hơi đau,mà lau người mỗi một bên tay thì rất khó. Mấy hôm em ở viện người lau người cho em thì có mỗi mình tôi,chắc bác hậu và bố mẹ em cũng biết sau này chúng tôi lấy nhau nên cũng kệ. Phương lúc đầu thì mặt đỏ như gấc,cứ đòi bác hậu lau cho,nhưng bác hậu giờ đó toàn về nhà nấu cháo rồi,bố mẹ em cũng lượn nốt nên chỉ còn mình tôi. Từ ngày việc kia sảy ra,phương chắc em cũng coi tôi như một người “chồng” rồi,nên em cũng chả dấu diếm gì nữa,nhưng hai đứa vẫn chưa làm việc đó nhé. Lau người xong cho phương,tôi mang cái khăn mặt đi giặt rồi treo lên phơi. -đói chưa_tôi ngồi cạnh giường nói. -chưa,không ăn cháo nữa đâu,ngán lắm. -vậy ăn gì. -bánh mì đi hihi. -ừ vậy cũng được,để anh đi mua. Tôi ra quán gần bệnh viện mua hai cái bánh mì rồi đi lên phòng,đưa em một cái tôi một cái,hai đứa ngồi ăn. Tôi ăn hết cái bánh mì thì em mới hết nửa cái ăn chậm dễ sợ. điện thoại tôi đổ chuông,thằng dũng gọi. -alo. -ra quán .... đê. -có gì hót. -nhanh lên. -à ừ đợi tí. tôi mà đi thì ai trông phương đây,mà ghe giọng thằng dũng thấy hơi buồn buồn chắc gặp chuyện gì rồi,đành đi vậy.-anh đi ra đây một lúc nhẹ,thằng dũng chắc nó gặp chuyện gì rồi. -vâng,cấm được uống nhiều rượu đó. -biết rồi. Tôi hôn nhẹ lên bờ môi kia,rất nhẹ tựa như một cơn gió thoáng qua,rồi bước ra khỏi phòng luôn Từ ngày em vào viện chưa được hôn em bao giờ,chán quá. Ra tới quán ... dựng xe rồi đi vào quán thấy thằng dũng đang ngồi nốc rượu ở trong,không biết lại thất tình hay gì nữa đây, đi lại bàn nó,kéo ghế ngồi xuống. -có chuyện gì thế. Tôi lấy chai rượu để ở bàn rót vào chén rồi cho lên miệng uống. -buồn quá mày ạ. -buồn thì ra nhà vệ sinh,nói tao làm gì,thằng vô duyên. -vừa này,tao không kiềm chế được bản thân,tao suýt làm chuyện đấy với em thảo,may mà em thảo đẩy tao ra -có thế mà cũng buồn,rảnh à thằng này nhiều lúc làm tôi ức chế,có phải chia tay hay gì đâu mà nó kêu buồn,không lo mà đi xin lỗi người yêu lại còn ra đây uống rượu.-chả buồn à,thảo giận tao mấy chục phút rồi. -không lo đi xin lỗi còn ra đây uống rượu à. -phải uống cho say,xin lỗi mới dễ. Hai thằng ngồi nhậu nhẹt một lúc thì thằng dũng nó say,gọi phục ra tính tiền thì thằng dũng chả trước rồi. Ra hỏi bảo vệ thì biết là nó không đi xe,rìu nó ra xe tôi,vật vã mãi mới cho nó ngồi được lên xe. Tôi nhảy lên đề ga phóng đi,một tay lái một tay giữ nó vật vả quá,mà người nó thì lại nặng Tôi đưa tôi tới nhà thảo,dừng xe trước cổng bấm chuông đứng một lúc thì thảo chạy ra. -thằng dũng nhà bà nè,mang nó vào đi. -kệ anh ý,mang tới nhà tôi làm gì. Tôi không nói gì vứt thằng dũng nằm ra đường,rồi đề xe phóng đi,người yêu nó mà thấy nó nằm ở đường chắc chắn mang vào nhà thôi,dù có giận đi chăng nữa. Phóng xe tới bệnh viện,lên phòng phương thì thấy em đang nằm nghịch điện thoại tôi ngồi vào ghế đặt cạnh giường em. -không ngủ à_tôi hỏi. -em đợi anh rồi mới ngủ hihi. -vậy ngủ đi. tôi nằm xuống giường,một tay đặt lên bụng em,còn tay kia thì để em gối đầu lên,hai đứa chìm vào giấc ngủ.*** Hôm nay phương được ra viện,đưa em về nhà ngồi chơi với em một lúc thì tôi cũng về. Trên đường tôi nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ. -alo. -chú là hải à_giọng của một người đan ông. -phải là tôi,anh là ai. -anh là trung nè,gặp mặt được không. -gặp làm gì cơ. -nói chuyện thôi. -địa điểm đi anh. -quán cafê .... nhé,giờ qua luôn nhé.-em không biết quán ý,hay ra quán ... Đi_quán này là của nhà thằng dũng,có anh dương với thằng dũng ở đấy đỡ lo hơn.-ok giờ qua luôn nhé-ừ giờ em qua luôn. nó hẹn gặp tôi làm gì nhỉ,tôi với nó làm gì có gì để nói chuyện với nhau đâu nhỉ,hay là nó muốn dành phương từ tay tôi. Tới quán cafê nhà thằng dũng tôi bước vào thì thấy thằng trung ngồi đó rồi,tôi bước lại bàn nó. -chào anh_tôi chìa bắt tay nó,nó hơi ngạc nhiên tí nhưng cũng chia tay ra. -ngồi đi,em uống gì. -cafê đi. nó gọi con phục vụ mang cốc cafê ra. Thằng dũng vs em thảo cũng ở đây,nó nhìn tôi ngạc nhiên,tôi cũng nhìn lại nó rồi quay mặt đi tỏ vẻ như không quen biết,chắc nó cũng tự hiểu được ra chuyện gì rồi Phục vụ mang cốc cafê,tôi uống ngụm rồi đặt xuống. -anh gọi tôi ra đây có chuyện gì không. -à,không có gì chỉ là anh muốn chú nhường phương lại cho anh. -sao tôi lại phải nhường cho anh_lúc này tôi hơi bực rồi,nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. -chỉ có anh mới có thể lo cho phương thôi Thằng này nó hơi bị ảo tượng sức mạnh “nhường phương lại cho anh”nó nói rất nhẹ nhàng,ừ thì nó là con đại gia,nói cách khác là ăn bám ra đình(ghe phương nói vậy) tương lai nó xáng vời vợi còn tôi là thằng phụ hồ,đồng tiền kiếm được ra bằng mồ hôi nước mắt,nói cách khác là tôi nghèo nhưng dù nghèo tôi cũng lo được cho em không để cho em khổ là được rồi ,nhà tôi cũng có rồi(cái nhà tôi đang ở đó,3tầng đủ để cho em sống thoải mái). -nhường phương cho anh,phương thích ai là quyền của phương,tôi làm gì có quyền nhường phương cho ai. -chú bỏ phương,anh tán là được liền. -thôi tôi về đây,tôi không thừa thời gian để nói chuyện với anh. tôi đứng dậy bước ra khỏi quá,vừa phóng xe tôi vừa thấy tức cái câu “nhường phương lại cho anh” đến bây giờ nhớ lại vẫn thấy cay. mà tôi cũng hơi sợ sợ,sợ nó gọi người oánh tôi thật,người tôi thì còi chịu nào được kim loại.... Nhưng thằng này nó cũng lành,nó không gọi người đánh tôi,mà để tôi được yên ổn sống với phương,nó cũng chơi đẹp,chỉ là cách nói chuyện của nó làm tôi bực mình
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương