Hồi Ký Của Văn Lãm

Chương 10



Sau khi phổ biến rõ ràng quy định, tiểu đồng bên trái bắt đầu lướt tay qua khoảng không. Bàn tay ấy đi đến đâu, kí tự nở rộ đến đó. Chuỗi kí tự lơ lửng trên không trung, tỏa sắc đỏ rực. Cuối cùng, sáu mươi cái tên của sáu mươi công chức - Kèm với điểm số bài thi của họ đều hiện rõ mồn một trước mắt mọi người.

Đứng đầu bảng điểm bao gồm có Lãm, Lê Tuân và một người nữa tên là Mạt Ân. Điểm số của ba người tương đương nhau, đều đạt tám trên thang điểm mười. Lê Tuân nhìn bảng điểm rồi đánh mắt sang Lãm, chàng cũng lẳng lặng quan sát chàng ta. Trong khoảnh khắc, ánh mắt giao nhau của họ nảy hoa lửa.

Đợi mọi người lặng xuống một chút, tiểu đồng bên phải mới chuẩn bị công bố kết quả. Thao tác của nó không khác gì tiểu đồng kia. Những kí tự nhanh chóng nở rộ. Bảng kết quả này lớn và chi tiết hơn bảng điểm vừa rồi rất nhiều. Bên trên ghi rõ các yếu tố khác có khả năng ảnh hưởng đến kết quả thi.

Yếu tố đó bao gồm: Tính kỉ luật, sự siêng năng chăm chỉ và lễ độ trong nếp ăn ở sinh hoạt. Ngay cả những cư xử của họ trong lúc làm bài thi cũng được đánh giá.

Lê Tuân và Mạt Ân thì không có gì phải bàn rồi, điểm của họ ngang bằng nhau. Cả hai người luôn giữ vững được phong độ của mình. Riêng Lãm, ở phần lễ độ trong nếp ăn ở sinh hoạt, chàng bị đánh giá khá thấp. Đó là vì chàng đã nói khích Lý Thuấn, khiến hắn gây ra cớ sự ồn ào hôm nọ. Lãm toát mồ hôi lạnh. Điểm của chàng vì vậy mà thấp hơn hai người kia nhiều. Xem ra chàng không đậu nổi rồi.

Mắt của Lãm lại dời đến phần cử xử trong phòng thi. Thật lạ là, chàng được tròn mười điểm. Lãm sững sờ, không tin nổi. Chàng nhìn sang điểm của hai người khác, họ chỉ được mức bảy.

Nhờ đạt được điểm số tuyệt đối trong phần đó, cộng với điểm của bài thi, Lãm trở thành người đứng đầu. Chàng đã được nhận vào phủ Mai Vương làm phụ việc từ đây. Lãm đơ ra một lúc lâu, nhất thời không điều chỉnh được cảm xúc. Đó là lần đầu trong đời chàng vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên khi đậu vào một phủ thần.

Lê Tuân lướt mắt qua kết quả, đôi mắt hẹp dài cụp xuống, môi hơi mím vào nhau. Chàng ta ngồi bất động trên giường tre, không nói một lời. Tiểu đồng thông báo kết quả xong thì mời Lãm sang nhà chính gặp Vương. Chàng cũng không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, vội vàng dời gót theo tiểu đồng.

Khi họ đi sang nhà chính, chàng trai tên Sử Quân kia cũng đi cùng. Chàng ta cố tình song bước bên Lãm và cười cười, chợt bảo:

- Từ nay là người công tác cùng một cơ quan rồi. Mong được nhân huynh giúp đỡ.

Lãm hơi bỡ ngỡ, chàng không nghĩ cái người mang bộ mặt lãnh khốc hôm trước và người đang hiền hòa tươi cười này là một. Chàng ngập ngừng một lúc rồi mới đáp:

- Vâng, ta cũng mong được nhân huynh giúp đỡ.

Sử Quân gật đầu mỉm môi.

Lãm được đưa vào căn phòng nằm sau gian giữa của nhà chính. Đó là một căn phòng lớn, bên trong xếp đặt hàng chục kệ sách. Đối diện cửa sổ có một thư án bệ vệ, Vương đang làm việc ở thư án ấy.

Vừa trông thấy Vương, Lãm ngay lập tức cúi đầu, quỳ xuống và bái chào năm lần. Sử Quân và các tiểu đồng đưa chàng đến đây xong thì liền xin lui. Tiếng lướt bút loạt soạt trên đỉnh đầu không có dấu hiệu dừng. Lãm cứ quỳ trên sàn nhà như vậy, im lặng. Chàng cũng chẳng biết là mình sẽ phải quỳ trong bao lâu nữa.

Tiếng bút cuối cùng cũng dừng, từ thư án vang lên giọng nói trầm ấm.

- Đến rồi à?

Giọng nói đó không có vẻ uy nghiêm như giọng nói mà chàng đã nghe được hôm trước. Ngược lại nó có vẻ như là... Giọng sực tỉnh của một người vừa mê mải làm việc. Lãm có chút ai oán trong lòng. Đừng nói là từ nãy đến giờ Vương không biết chàng quỳ ở đây nhé? Đột nhiên Lãm cảm thấy bao nhiêu căng thẳng hồi hộp của mình, từ đầu đến giờ, đều trở thành vô nghĩa.

Mai Lang Vương buông bút, di chuyển đến sập gỗ trắc đặt bên cửa sổ. Lãm nghe tiếng guốc của ngài, nghe cả tiếng rót trà nhưng không dám ngẩng lên. Mai Lang Vương rót ra hai chén trà sau đó hướng về phía Lãm, nhẹ nói:

- Đến đây thưởng chén trà đi.

Lãm hơi ngạc nhiên, chàng không nghĩ Vương lại thân thiện gần gũi như thế. Lòng chàng nhẹ bẫng. Chàng chầm chậm đứng lên và di chuyển về sập.

Vì đã được Vương ban trà nên Lãm không cúi thấp đầu nữa, bạo dạn ngẩng lên nhìn ngài. Vương đang nâng chén trà, mắt hướng ra cửa sổ, nhìn xa xăm. Lần đầu tiên được diện kiến dung mạo ngài, chàng đã chấn động một phen. Lãm cứ nghĩ rằng Mai Vương hẳn là trưởng thành và già dặn lắm. Ít nhất bề ngoài cũng phải mang dáng vẻ của một người trạc ba mươi, bốn mươi. Thế mà... Người đang hiện diện trước mặt chàng đây hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của chàng. Mai Lang Vương có bề ngoài của một thanh niên trẻ tuổi. Nhìn sao cũng chỉ vừa tròn hai tư, hai lăm. Ngài trẻ đến nỗi đầu mày khóe mắt vẫn còn vương nét non tơ. Nếu đứng bên cạnh nhau, không chừng trông Lãm còn lớn tuổi hơn cả ngài.

Lãm bời rời, chén trà trên tay run rẩy.

- Gì vậy?

Mai Lang Vương liếc sắc mặt trắng xanh của chàng, cất tiếng hỏi.

Khi đôi mắt nâu sẫm ấy đánh sang, bao nhiêu sắc sảo và nghiêm nghị liền đổ dồn lên người Lãm, khiến chàng cảm thấy lấn át và áp lực. Lãm nhìn kĩ người thanh niên trước mặt một lần nữa. Nhận thấy dung mạo ấy tuy trẻ trung và tuấn mĩ thật nhưng khí thế toát ra thì lại vô cùng uy nghiêm. Có vẻ bề ngoài của Vương chỉ là vỏ bọc còn nhân cách bên trong mới đích thị là dạn dày, sâu thẳm. Lãm cố gắng trấn tĩnh mình, không để bản thân bị vẻ ngoài ấy chi phối nữa. Vội vàng nâng trà ngang trán mà tâu:

- Thưa không, Văn Lãm chỉ bị phong tư kiệt xuất của ngài làm cho ngơ ngẩn thôi ạ.

Mai Lang Vương nghe chàng ta bảo thế, không bình luận thêm gì. Chàng tựa lên gối trái dựa, đi thẳng vào vấn đề.

- Công việc của ta rất bận rộn, một mình không giải quyết xuể nên phải tuyển thêm phụ việc. Vì công việc lúc nào cũng chất đống nên ngay hôm nay ngươi có thể bắt tay vào làm cùng ta, sẵn tiện tập quen với công việc.

- ... Vâng.

Lãm đáp.

- Ta đã xem qua bài thi của ngươi. Kiến thức tốt đấy. Nghe tiểu đồng bảo ngươi không hề dừng bút một lần nào, nghiêm chỉnh làm bài từ lúc nhận đề đến khi kết thúc, hoàn thành bài thi chỉ trong hai canh giờ.

Mai Lang Vương cười mỉm, tán thưởng gật gù.

- Chăm chỉ, khả năng tập trung tốt, năng suất làm việc cao. Ngươi rất phù hợp với ta.

- ... Vâng.

Lãm đáp lại Vương mà lòng quan ngại lắm. Đột nhiên chàng cảm thấy hơi sờ sợ những lời ấy của Vương. Ngài nói như kiểu là... Ngài cần chàng không phải vì tài năng hay vì tầm nhìn xa trông rộng gì cả. Ngài cần chàng chỉ vì chàng có năng suất làm việc tốt và có thể cùng ngài cày bừa công việc thâu đêm suốt sáng vậy...

Bỗng dưng, những nhận xét ban đầu của chàng về Vương đều tan tành theo mây khói hết. Kể cả mấy lời đồn đại đầy huyễn hoặc mà chàng nghe thiên hạ nói về ngài cũng sụp đổ luôn. Trong lòng Lãm bắt đầu có những nhận định mới về ngài. Lãm cảm giác rằng, hiện hữu trước mắt chàng không phải là Mai Lang Vương uy trấn lẫy lừng. Hiện hữu trước mắt chàng chỉ là một gã mọt việc mắc chứng tự kỉ. Không hòa nhập được với xã hội thôi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...