Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku

Chương 21: Theo dõi



Giới thiệu nhân vật mới :

Hạ Ngọc Uyển :(nữ ) 14 tuổi .

- Thành tích học tập : Giỏi .

- Gia đình : Y chang Khả Vi .

- Tính cách : một cô gái dịu dàng luôn nỗ lực hết mình .

- Câu nói ưa thích :" Không có chuyện gì không thể giải quyết được ".

Vào truyện thôi !

**************************

Đúng tám giờ sáng ,Thiên Vũ vuốt mái tóc ,chỉnh lại trang phục của mình trước gương rồi tự tin nói :

- Rất đẹp trai !

Thiên Vũ lấm la lấm lét quan sát dưới lầu rồi nghi hoặc lầm bầm :

- Sao không thấy anh ta đâu nhỉ ?

Thiên Vũ rón rén bước xuống rồi nhìn trái nhìn phải tìm xem Giang Thiên ở đâu .

- Thiếu gia !

- Á !- Thiên Vũ giật bắn người .

- Thiếu gia không sao chứ ?- Quản gia hỏi .

- Sao ...sao ông lại đứng sau lưng tôi ?- Thiên Vũ hoàn toàn không nghe thấy bước chân của ông .Trời ơi !Quản gia nhà cậu thật xuất quỷ nhập thần .

- Thiếu gia tìm gì sao ?

- Không có .À mà Giang Thiên đâu ?- Thiên Vũ hỏi .

- Sáng nay có việc nên Giang Thiên thiếu gia đã đi từ sớm .

Có việc ?Đi từ sớm ?Sao mà trùng hợp vậy nè .Chẳng lẽ ông trời cũng đang giúp mình .Nghĩ vậy Thiên Vũ trong lòng cười lớn .Cuối cùng ông trời cũng có mắt .

- Thiếu gia ?- Quản gia gọi .

Thiên Vũ giật mình ,hắng giọng nói :

- Khụ .Tôi có việc ra ngoài một chút !Anh tôi về thì nói chưa về thì không cần gọi báo cáo làm gì !- Thiên Vũ dặn dò .Vậy là cũng đồng nghĩa là chống lại rồi .Không cần trực tiếp nói .

- Thiếu gia đi đâu ?Tôi sẽ cho vệ sĩ đi theo !

- Không cần !Bản thiếu gia hôm nay muốn ra ngoài một mình .Ông lo làm tốt việc của mình đi !- Thiên Vũ cố tỏ vẻ lạnh nhạt nói .Sau đó bình tĩnh bước đi .Nhưng vừa ra tới cổng liền nhảy lên hô to .- Oh yeah !Tự do rồi !

Lúc này Giang Thiên và Kiến Hàm ló mặt ra .

- Thằng nhóc trông rất vui !

- Ừ .

- Vậy giờ theo sau thôi !- Kiến Hàm nói .

- Ừ .

- Cậu bị ngốc hả ?

- Ừ .- Trả lời theo bản năng .

Kiến Hàm khẽ cười .Xem ra Giang Thiên đang bận nghĩ ngợi .

Hai cậu đứng trước một cánh cổng to lớn dễ thương .

- Khu vui chơi sao ?- Giang Thiên nhướng mày .

- Vào thôi !- Kiến Hàm kéo cậu đi .

Hai người đứng cách xa Thiên Vũ chừng mười bước chân .Thiên Vũ gọi điện cho ai đó rồi đi tiếp .Cậu ghé vào một quán bán nước .Thiên Vũ tươi cười đến bàn ở giữa .Một cô bé mặc váy hồng đã đợi sẵn .Vì cô bé ngồi xoay lưng nên Giang Thiên và Kiến Hàm không nhìn thấy mặt nhưng trông hai người có vẻ nói chuyện vui lắm .Hai cậu chọn bàn khá gần đấy ,vừa vặn nghe được cuộc trò chuyện .Hai người dùng menu trên bàn che mặt ,kéo mũ sụp xuống dỏng tai nghe ngóng .

- Cậu uống gì ?- Cô bé hỏi .

- Tớ không biết .Lần đầu tớ tới nơi thế này .- Thiên Vũ cười ngượng ngùng .Cậu thật sự chẳng biết gì về mấy nơi thế này .

- Uống trà sữa nha .Cậu thích hương gì ?- Giọng nói mềm mại hỏi .

- Hương ?- Thiên Vũ không biết .

- Kiểu như là dâu ,nho ,táo ,...các loại trái cây ý !- Cô bé giải thích .Không có chút gì là khó chịu .

- Cho tớ dâu .

Cô bé nghe xong hình như cười .Thiên Vũ lúng túng hỏi :

- Tớ nói gì sai hả ?

- Không .Tớ không nghĩ cậu lại thích dâu thôi .Mấy bạn trai lớp tớ không bạn nào thích ăn dâu cả .Nên tớ nghĩ con trai đều không thích dâu .

- Thật ra ...là tớ...-Thiên Vũ cười gượng ,lúng túng gãi đầu .Trước mặt cô bé này cậu không còn là đại thiếu gia kiêu ngạo nữa mà thành một tên ngốc chẳng biết gì .

- Tớ cũng thích dâu !- Cô bé chợt nói .- Tớ rất vui vì cậu cũng thích .

Mặt Thiên Vũ bỗng nhiên đỏ bừng .

- Ha ha .Thằng nhóc đó mà cũng có lúc đỏ mặt .Đáng yêu ghê !- Kiến Hàm che miệng cười .Cậu nhìn vẻ mặt ngơ ngác Giang Thiên bất chợt nghĩ không biết khi Giang Thiên đỏ mặt thì sẽ ra sao ?Không biết đến khi nào mới thấy được đây .

Giang Thiên nhìn vẻ mặt của Thiên Vũ mà ngỡ ngàng .Cậu không nghĩ em mình lại có vẻ mặt đó .Trước giờ không là bộ mặt ngoan ngoãn giả tạo thì là bộ mặt cam chịu ,không lạnh nhạt thì là cáu gắt .Hình như kể từ khi đó cậu chưa thấy Thiên Vũ cười thật sự .Giang Thiên tự hỏi có phải chính cậu đã cướp đi nụ cười đó .Nếu không phải cô bé kia xuất hiện cậu đoán Thiên Vũ chưa từng được vui vẻ .Nhưng khi thấy ly trà sữa đặt lên bàn ,Thiên Vũ chuẩn bị uống thì Giang Thiên đứng bật dậy .

Kiến Hàm vội nói :

- Không có gì độc hại đâu !Những người khác cũng uống như vậy mà .Cậu không cần cái gì cũng nghi ngờ .

- Tớ không phải Tào Tháo .- Giang Thiên liền ngồi xuống nhưng không chịu thừa nhận mình đang nghi ngờ .

Khi phục vụ đến hỏi .Giang Thiên nghiêm túc nói .

- Giống cậu bé kia !

Khi ly trà sữa được đặt trước mặt Giang Thiên nhìn chằm chằm vào nó .

Kiến Hàm thừa nhận hai anh em này đôi lúc suy nghĩ đơn giản thật .Giang Thiên bình thường suy nghĩ sắc bén vậy mà giờ lại có suy nghĩ thật ngu ngốc .Tưởng uống giống là có thể kiểm chứng độ an toàn sao ?Kiểu kiểm tra ngốc nghếch nhất mà cậu biết .

Uống một ngụm ,Giang Thiên cảm thấy khá ngon đấy chứ .Thế là vui vẻ uống tiếp .Uống hết sạch .Đúng là công tử ăn sang có khác khi thưởng thức mấy món bình dân đều giống như trẻ con phát hiện món đồ chơi mới .

Ở một bàn khác .

Cũng có hai người len lút theo dõi .Một người thì cẩn thận theo dõi ,một người thì lộ liễu ăn uống .

- Cậu nhóc kia trông quen ghê !

- Chắc là bạn học của nó .- Tiếp tục ăn kem .

- Không .Tớ chưa từng gặp bạn học nào của em ấy mà đẹp trai như vậy .Nhìn bộ dáng ăn mặc sang trọng thế kia có khi là học trường Hoàng Gia gần đó .- Thấp giọng nói .

- Hoàng Gia ?- Vẻ mặt không biết .

- Là kiểu trường giành cho quý tộc đó !Cũng là do tập đoàn BS đầu tư .- Giải thích .Cẩn thận quan sát .- Mà mái tóc đỏ đó nhìn giống hội trưởng ghê .

- Thật sao ?- Híp mắt quan sát .Chưa đầy hai giây sau .- Thôi kệ đi !Miễn sao thằng nhóc đó tốt là được .

Cuộc hẹn tiếp tục khi Thiên Vũ và cô bé đó quyết định chơi tàu lượn .

- Cái này không được chơi .Thiên Vũ sợ độ cao .- Giang Thiên muốn xông lên cản lại .

- Đừng !Thiên Vũ đã đồng ý thì chắc đã vượt qua được .Nếu muốn chúng ta nên theo sau .- Kiến Hàm nói .

Thiên Vũ hơi chần chừ .Nhìn đoạn đường cao ngất phía trước cậu bắt đầu run sợ .Chỉ vì không muốn cô bạn mất hứng nên cậu mới đồng ý .Nhưng mà thật sự đáng sợ .

(shuuya :"Dại gái là chết !.TV :"Cái này không phải là dại gái mà là tôn trọng bạn gái !")

- Cậu ổn chứ !Nếu không muốn thì không cần chơi đâu !- Cô bé quan tâm nói .

- Tại sao lại không chơi .Trông nó thú vị thế mà .Đi thôi .Tớ muốn nhanh chóng được thử !- Thiên Vũ kéo tay cô bé nói .Khi đã yên vị ngồi trên đó cậu mới tái mặt .Chết rồi !Đã bước lên lưng cọp không thể thoát được nữa .Muốn chạy cũng không chạy được .

Bỗng một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên tay cậu .Cô bé mỉm cười ấm áp nói :

- Đừng lo lắng !Có tớ ở bên cậu không cần phải sợ !

Thiên Vũ cảm động suýt khóc nhưng sau đó cậu lại thấy ngược ngược sao ấy .Câu này phải là để cậu nói mới đúng chứ .

Giang Thiên và Kiến Hàm ngồi cách hai người bốn hàng .

- Lần đầu chơi cái này chắc vui lắm !- Kiến Hàm vui vẻ nói .

Giang Thiên nhíu mày nhìn cậu .Đừng nói là chỉ vì muốn thử mà tên này không cho cậu ngăn lại ?Cậu đặt tính mạng Thiên Vũ lên nhầm chỗ rồi .Nhìn vẻ mặt tươi cười kia Giang Thiên chỉ hận không thể quay lại mấy phút trước .

Tàu lượn dần chuyển động .Tốc độ từ chậm sang nhanh ,rồi từ thấp lên cao .Khi từ trên cao xuống có rất nhiều tiếng hét vang lên làm Giang Thiên điếc hết cả tai .Cậu thề đây là lần đầu cũng là lần cuối cậu chơi cái này .

- Vui quá !- Một tiếng hét của sự phấn khích .

Giang Thiên giật mình nhìn trước nhìn sau .Sao nghe quen vậy nhỉ ?

Trong khi đó thì Thiên Vũ khi nhìn từ trên cao xuống một nỗi sợ dâng lên .Hình ảnh một đứa bé trên người đầy vết máu từ từ rơi xuống .Mắt cậu trừng lớn ,mồ hôi đổ xuống ,nhịp tim đập loạn cả lên ,lồng ngực như bị chèn ép ,hô hấp khó khăn .

- Thiên Vũ !- Một tiếng hét bị tiếng gió lấn áp nhưng cậu nghe được .

Thiên Vũ choàng tỉnh nhìn trân trân phía trước .Tốc độ giảm dần rồi dừng hẳn .

- Cậu ổn chứ ?- Cô bé lo lắng hỏi .

- Tớ không sao !- Thiên Vũ cười yếu ớt .

Cả hai kiếm một chỗ ngồi nghỉ .Cô bé lo lắng khi thấy mặt Thiên Vũ trắng bệch .Rồi lại thấy áy náy .

- Đáng lẽ không nên rủ cậu chơi !Tớ xin lỗi !

- Không phải lỗi của cậu !- Thiên Vũ bất ngờ ôm lấy cô bé thì thào nói .- Cho tớ dựa một chút .- Hình ảnh kia cứ như hiện rõ trước mắt .Thiên Vũ nhắm tịt mắt lại .Nhắm thật chặt .Cậu sợ phải nhớ lại cảm giác khi đó .

Cảm giác Thiên Vũ dường như sợ hãi ,cô bé vỗ nhẹ lưng cậu .

Sau một gốc cây nào đó có tiếng bàn luận .

- Hai đứa ôm nhau ?- Tiếng nói sửng sốt .

- Thằng nhóc kia hình như rất sợ .Cho dù có sợ độ cao cũng không đến mức như vậy ?Có chuyện gì xảy ra sao ?- Giọng nói nghi hoặc .

Đứng khá xa một chút ,trước quầy bán kem .

- Tớ phải đến lôi Thiên Vũ về !- Giang Thiên nói .

- Đừng .Cậu trông kìa .Thằng nhóc đang cố vượt qua nỗi sợ hãi .Dù là cậu hay hai bác cũng không thể giúp được nhưng cô bé kia thì có thể .Cậu giúp Hoài Anh vượt qua sự sợ hãi của bản thân nhưng lại không muốn em mình cũng vượt qua được sao ?- Kiến Hàm nói .

Giang Thiên nghiến răng ,xiết chặt nắm tay một lúc rồi buông ra .

- Được rồi .Nhưng tớ không nghĩ đơn giản như vậy là nó có thể quên .

- Đương nhiên là cần có thời gian nhưng ít nhất là nhóc ấy có người để dựa vào không phải sao ?- Kiến Hàm cười nói .Chính bản thân Giang Thiên cũng chưa thể vượt qua chỉ là cậu cố che đi mà thôi .

Giang Thiên không nói gì chỉ nhìn về hai bóng dáng kia .Xem như ngầm thừa nhận .

Sau đó Thiên Vũ và cô bé chỉ đi dạo xung quanh .Bất chợt cả hai thấy một ngôi nhà sơn đen .

- Là nhà ma !- Cô bé reo lên .

- Chúng ta vào thử đi !- Thiên Vũ đề nghị .Hồi nãy hơi mất mặt lần này cậu phải gỡ lại .

- Vào ...sao ?Nhưng nghe nói đáng sợ lắm !- Cô bé cắn môi .

- Có tớ mà .Tớ sẽ bảo vệ cậu .- Thiên Vũ vỗ ngực nói .Khi nói xong cậu này trong lòng dâng lên cảm giác khó tả .Dường như cảm thấy mình mạnh mẽ hơn .Cậu chợt nhớ đến Giang Thiên cũng nói vậy với mình .Không biết lúc đó anh ta nghĩ gì ?Có phải nói như vậy sẽ giúp anh ta bớt lo lắng phải không ?

Hai người bước vào .Một màn tối bao trùm lên cả hai .Sau đó một cặp người lôi người chạy bước vào .Sau đó là Giang Thiên và Kiến Hàm .Cảm thấy có một chút kì lạ .

- Tại sao lại vào đây chứ ?Chẳng thấy gì cả !- Giang Thiên lầu bầu .Vào đây rồi theo với chả dõi gì nữa .

Những hình ảnh ma quái dần hiện ra .Ma trơi ,ma nữ ,yêu quái không mặt ,ma cà rồng bị cây cọc xuyên qua ,mấy chú ma lơ lửng nhảy ra bất ngờ .

- Nhàm chán !- Giang Thiên phun ra hai chữ sau ba phút đi vào .

- Thú vị mà .- Kiến Hàm còn đưa tay mân mê một ma cà rồng .- Tạo hình rất đẹp .

- Á đáng sợ quá !- Một giọng nữ vang vọng trong bóng tối .

Rầm .Kiến Hàm bị đụng trúng nhưng hình như người đụng trúng cậu mới bị ngã .

- Khả Vi !Cậu đâu rồi !- Một giọng nữ khác .Tiếng chân chạy về phía hai người .

- Khả Vi ?- Kiến Hàm ngạc nhiên sau đó vội cúi xuống nhìn người bị mình đụng trúng .

Khả Vi xoa xoa mông :

- Ui đau quá đi !

Lắc lắc đầu vài cái chợt nhận thấy thiếu thiếu cái gì đó .Khả Vi hoảng hốt sờ lên mặt .

- Mắt kính đâu rồi !Mắt kính ...- Khả Vi lần mò trong bóng tối .

- Em không sao chứ ?- Kiến Hàm hỏi .

- Mắt kính mất rồi !- Khả Vi ngẩng đầu lên nói .

Trong ánh sáng yếu ớt của ma trơi Kiến Hàm mới nhìn thấy rõ khuôn mặt Khả Vi .Ngay lập tức cậu sững sờ khi nhìn vao đôi mắt Khả Vi .Một đôi mắt đẹp ,trong sáng .Nét hoảng hốt hiện rõ lên và đặc biệt đôi mắt đấy đang nhìn cậu .Kiến Hàm bất giác đưa tay lên chạm bên dưới đôi mắt .Khả Vi hoảng sợ gạt tay cậu ra :

- Làm gì vậy ?

- Xin lỗi .- Kiến Hàm giật mình nói .Cậu kéo Khả Vi đứng dậy .- Là anh !Không cần phải sợ .

- Anh Kiến Hàm ?- Khả Vi nheo mắt nói .Cô chỉ thấy mờ mờ .

- Khả Vi !- Trông bóng tối ,Lam Thanh lại gần .

Vừa nhìn thấy ,Lam Thanh và Giang Thiên kinh ngạc :

- Sao anh /cô lại ở đây ?

Giang Thiên giật mình nghĩ .Giọng hét hồi nãy là của Lam Thanh hèn gì nghe quen quen .

- Bọn tôi tới đây theo dõi một người đấy mà !- Lam Thanh nói .

- Trùng hợp vậy !Bọn này cũng vậy !- Kiến Hàm nhặt mắt kính lên đeo cho Khả Vi .

Sau một lúc trò chuyện .Lam Thanh nói lớn :

- Thằng nhóc hẹn với Ngọc Uyển là em tên ngốc này ?Sao mình lại không nhận ra nhỉ ?Mái tóc đỏ đó y chang .- Lam Thanh vỗ trán nói .

- Cô bé kia là em gái Khả Vi ?Sao trùng hợp vậy ?- Kiến Hàm và Giang Thiên nhìn nhau .

- Ngọc Uyển nói là đó là cậu bé ở biệt thự mà nó thường giao bánh nên hai đứa khá thân .Nhưng không ngờ đó lại là...- Khả Vi cũng cảm thấy hơi khó tin .

- Cậu nhóc ở biết thự mà nó thường giao bánh ?- Lam Thanh nhướng mày .Khả Vi chưa nói với nó nha .Nhưng mà ở đây hình như có cái gì đó ...Cậu nhóc ...biệt thự...nơi thường giao bánh...- Á .Thằng nhóc đáng ghét !

- Cô nói ai đáng ghét hả ?- Giang Thiên mắt lạnh nhìn nó .

- Em trai anh chứ ai !Bữa trước đến giao bánh không thèm nhìn tôi một cái liền tìm Ngọc Uyển .Không thấy thì khó chịu nhìn tôi ,thái độ cao ngạo không lễ phép đó đảm bảo học từ anh luôn .- Lam Thanh chỉ Giang Thiên nói .

- Bữa trước giao bánh ?Vậy không phải bị ám à ?May mắn quá !- Giang Thiên lầm bầm .

- Ra ngoài trước rồi nói sau .Trong này không thích hợp với lại kẻo mất dấu đấy !- Kiến Hàm lên tiếng cắt ngang .

Ba người kia mới quýt lên .Nãy giờ chắc hai đứa kia cũng ra mất rồi .

Khi bốn người vừa ra khỏi thì đã thấy Thiên Vũ và Ngọc Uyển đứng trước .

- Đúng như tôi nghĩ !Hai anh theo dõi bọn tôi .- Thiên Vũ đứng khoanh tay ,đôi mắt tiết lộ sự tức giận .Cậu nghĩ hôm nay mình được tự do nhưng không ngờ lại bị theo dõi .Cảm giác không dễ chịu chút nào .Cảm giác như tôn ngộ không nhảy múa trong tay phật tổ như lại .Dù chạy cỡ nao cũng không thể thoát .Như mình chỉ chạy vòng vòng trong nhà giam .Hành động của Giang Thiên và Kiến Hàm khiến cậu cực kì khó chịu .

- Chị hai .Chị Lam Thanh .- Ngọc Uyển ngạc nhiên nhìn hai người .Lúc nghe Thiên Vũ nói bị theo dõi ,cô không nghĩ là chị mình cũng tham gia .

- Tại sao lại làm thế !Anh có thể ngăn không cho tôi đi nhưng tại sao lại lựa chọn theo dõi ?Anh có ý gì ?- Đôi mắt Thiên Vũ trở nên lãnh lẽo ,trông cậu giống hệt Giang Thiên về khí chất .Thiên Vũ xiết chặt tay .Cậu không biết anh trai mình hiểu gì .Không bao giờ biết được .Ngay cả lúc này ,khuôn mặt thản nhiên như không có chuyện gì ,đôi mắt nhìn cậu nhưng lại không hiện lên bất cứ điều gì .Cậu nhận ra cả cậu hay Giang Thiên chưa bao giờ thật sự hiểu nhau .

******************

Chap tiếp theo : Câu trả lời của Giang Thiên .Mối quan hệ của hai anh em càng trở nên gay gắt .Mọi chuyện rồi sẽ ra sao ?Cùng theo dõi nha .
Chương trước Chương tiếp
Loading...