Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không?

Chương 40



Kẻ địch tung đại chiêu

Cố Trường An cùng Lục Thành đến cái chợ lớn nhất.

Bẩn, loạn, không khí vẩn đục, đây đều là điểm chung của các khu chợ lớn nhỏ.

Cố Trường An không lập tức hành động, cậu đứng bên tường lướt điện thoại xem công thức nấu ăn, còn chưa quyết định được buổi tối nấu món mào.

Lục Thành xoa xoa ấn đường, không muốn đưa ra cho thanh niên đề xuất gì, nấu món nào cũng biến thành bóng đêm.

Cố Trường An lướt xong càng thêm mê man. Cậu nhíu mày: "Tối nay cứ luộc tôm rồi bỏ gừng và hành vào là được."

Lục Thành không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cái này dễ, tôm rửa xong thì trực tiếp ném vào trong nước luộc lên, không có công đoạn phức tạp nào, nấu chín là được.

Tôm ở chỗ một khu vực còn bẩn hơn, trên đất lát gạch sứ, ẩm ướt nhớt nhát, mùi cá tràn ngập đâu đâu cũng có.

Cố Trường An không chú ý bị trượt chân, cậu theo bản năng vịn lấy cánh tay của Lục Thành.

Lục Thành vững vàng như núi Thái Sơn, cho dù đột ngột bị tóm lấy cũng không lay động tẹo nào.

Người trước gian hàng đều đồng loạt nhìn sang. Hai người trẻ tuổi xuất hiện ở đây trông cực kỳ không ăn khớp, đặc biệt là cái vị cao hơn một chút kia, quá chói mắt.

Cố Trường An điềm nhiên như không chỉnh lại quần áo, thong dong lễ phép nở nụ cười với những người kia, cười đến mức khiến cho họ lúng túng không dám nhìn tiếp.

Lục Thành chán ghét cau mày giục: "Mua nhanh lên cho xong rồi đi. Mùi ở đây quá nồng, tôi sắp ói hết bữa sáng ra rồi."

"Bữa sáng vẫn chưa tiêu hoá xong à?" Cố Trường An chậc chậc, "Vậy anh nên đi khám bác sĩ thôi."

Sắc mặt Lục Thành đen kịt, dọa chủ quán cũng không dám lớn tiếng thét to.

Cố Trường An mua nửa ký tôm và một con cá rô mo, cậu còn chưa kịp lấy tiền ra thì một tờ màu hồng đã được đưa tới từ phía sau.

Cuối cùng đều là Cố Trường An mua, Lục Thành trả tiền, hai người cũng coi như là phân công hợp tác.

Cố Trường An gọi điện cho Ngô Đại Bệnh hỏi có cần mua gì về không.

Ngô Đại Bệnh à xong rồi nói: "Trường An, Lục tiên sinh đang đi cùng anh hả?"

Cố Trường An nói ừ.

Ngô Đại Bệnh "À" lên một tiếng: "Vậy hai người cứ đi dạo thêm đi."

Mặt Cố Trường An vặn vẹo: "Hai thằng đàn ông trưởng thành thì có gì hay ho mà đi dạo."

Cậu bỗng sững sờ, lời này thật giống như đã từng nghe qua ở đâu.

Cậu thoáng nhìn bóng hình người đàn ông, Cố Trường An nhớ ra, trước đây khi cậu đi dạo cùng Bạch Nghiêm Tu một ngày, đối phương cũng từng nói như vậy.

Lục Thành nhìn thanh niên cúp điện thoại, ấn đường vẫn nhăn lại như cũ, không biết đang rối rắm cái gì. Hắn đi tới hỏi: "Mặt cậu toàn là mười vạn câu hỏi vì sao. Có chuyện gì xảy ra à?"

Cố Trường An phiền lòng, không hiểu làm sao lại phiền. Cậu sầm mặt lại khẩu thị tâm phi nói: "Không liên quan đến anh."

Lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú, trong đầu Lục Thành bị một đám lửa vây quanh, đường nét khuôn mặt căng ra cười lạnh nói: "Vậy liên quan đến ai? Họ Bạch?"

Cố Trường An mở to mắt.

Lục Thành xoay người, để lại cho cậu một bóng lưng lạnh lùng.

Lệ khí trên mặt Cố Trường An biến mất không chút tăm hơi. Cậu biếng nhác gọi: "Này."

Bước chân của người đàn ông phía trước không ngừng.

Cố Trường An cười giễu, cậu không gọi nữa, quay người đi thẳng về cửa hàng hoa quả cách đó không xa.

Lễ Giáng Sinh sắp đến rồi, một cái cây thông noel được đặt trước cửa hàng, bên trên treo đèn màu, chuông nhỏ và đủ loại đồ trang trí, vô cùng thú vị. Cố Trường An chăm chú nhìn thêm. Cậu mua hoa quả xong đi ra, nhìn thấy người đàn ông đứng quay lưng với mình bên ngoài cửa.

Sau lưng Lục Thành cứ như có con mắt, Cố Trường An vừa ra hắn đã biết ngay, gì cũng không nói chạy đến trạm xe buýt.

Đôi mắt sau thấu kính của Cố Trường An loé loé.

Có một đám người đang đứng đợi bên thềm trạm xe, một nhóm vừa mới đi thì có thêm một nhóm đến.

Hai tay Cố Trường An cầm không ít thứ, trên tay Lục Thành trái lại trống rỗng, cũng không hề có ý định xách phụ.

Xe tới. Cố Trường An lục tiền xu trong túi. Tình huống cẩu huyết thường thấy trong phim phát sinh, đồng xu không may rơi xuống lăn tới chân người đằng trước.

Là một người đàn ông trung niên nhã nhặn.

Cố Trường An nói cảm ơn, kết quả lúc người trung niên trả đồng xu còn thoáng sờ tay cậu một cái, bị cậu nắm lấy cổ tay hất sang một bên.

Thời đại này, không có kỹ năng diễn xuất thì cũng không dám đi tản bộ trên phố.

Mặt người trung niên thay đổi ngay: "Ôi trời cậu bị gì vậy này. Tôi có lòng tốt nhặt đồng xu cho cậu, cậu không những không nói cám ơn mà còn đẩy tôi. Cậu có ý gì vậy hả?"

Cố Trường An mặc kệ.

Bây giờ cậu không muốn bày ra dáng vẻ giả tạo với tên hề kia, lãng phí tinh lực, chẳng bằng dùng để buổi tối nấu tôm.

Hẳn là thấy gương mặt Cố Trường An tái nhợt, thoạt trông yếu đuối mong manh dễ bị ức hiếp, người trung niên hăng hái hẳn lên. Hắn kích động quần chúng muốn bọn họ đánh giá phân xử cho mình, còn để cho cô gái quay video đăng lên mạng cho tất cả mọi người xem.

Lục Thành sải bước đi qua đứng bên cạnh Cố Trường An. Hắn không cần nói gì thì sức uy hiếp mạnh mẽ quanh người cũng đã tản ra.

Lúc này không chỉ có Cố Trường An không muốn diễn mà cả Lục Thành cũng vậy. Hai người đều tháo xuống mặt nạ, dù chỉ là tạm thời.

Người trước sau khi giả vờ xong sẽ quay về lãnh đạm ban đầu, người sau không làm được, một chốc mất chú ý đã để cho một người tiến vào trong lòng của mình, đuổi không đi.

Người trung niên nhìn thấy người đàn ông còn cao hơn mình nửa cái đầu, kiêu ngạo lập tức yếu bớt hơn nửa: "Cậu, cậu là bạn cậu ta?"

Lục Thành mặt không cảm xúc, trong mắt cũng không có chút nhiệt độ nào, như là đang nhìn một vật chết.

Cổ họng người trung niên run rẩy, tự mắng hai câu giữ thể diện cho mình rồi lui về sau đám người.

Xe đến, Cố Trường An lên trước, Lục Thành rớt lại phía sau vài bước đứng ở trước xe, hơi thở trên người hắn khiến người ta không rét mà run, có cảm giác đáng sợ không chọc vào nổi, tài xế và người trong xe cũng không nhịn được liếc nhìn.

Mãi đến tận khi Cố Trường An ngồi xuống, Lục Thành mới bước lên xe.

Cố Trường An ngồi dựa vào cửa sổ, bên cạnh là Lục Thành. Hai người không nói câu nào suốt cả quãng đường, khiến bầu không khí chung quanh trở nên vi diệu khó tả.

Đã qua hai trạm, Cố Trường An thật sự không chịu nổi bầu không khí này. Cậu mở miệng trước: "Chẳng phải nói có chết cũng không ngồi xe buýt sao? Bữa nay trúng tà à?"

Mí mắt Lục Thành khép lại, hai tay ôm ngực, một bộ tư thái treo nổ trời "Người sống chớ lại gần, nếu không đánh chết".

Cố Trường An vươn một cái tay qua, bị nắm lại giữa không trung, của cậu lạnh, đụng phải đầu ngón tay nóng, nhiệt độ chênh lệch không nhỏ.

Mí mắt khép lại của Lục Thành vén lên, ánh mắt sâu xa nhìn về phía thanh niên, ở trong đó còn rất nhiều cảm xúc không biết tên, thoáng cái đã không còn một mống. Hắn buông tay ra: "Ngồi yên."

Cố Trường An theo bản năng đè xuống cảm giác quái dị, trên mặt đắp lên nụ cười: "Oa, chịu nói chuyện rồi."

Lục Thành khép mí mắt lại: "Tôi say xe."

"Say xe?" Cố Trường An lườm lườm người đàn ông, "Tật xấu tự dưng xuất hiện?"

Lục Thành nói: "Tôi say xe buýt."

Cố Trường An cứ nghĩ Lục Thành bốc phét, kết quả không ngờ rằng là thật sự say xe, đi được nửa đường đã sống dở chết dở đòi xuống, cậu cũng mơ mơ hồ hồ xuống cùng.

Cực kỳ lảo đảo xuống sân ga, chung quanh cũng không có mấy bóng người. Lục Thành ngồi trên bậc thang, đôi môi mỏng mím lại, sợi tóc hơi rối phủ trên trán, cả người trông cực kỳ không thoải mái.

Cố Trường An nhìn từ trên cao xuống: "Anh xem anh có phải là tự mình chịu tội không?"

Cậu nửa ngồi nửa quỳ kề sát người đàn ông: "Thú vị lắm sao?"

Lục Thành nhìn thanh niên ngay trước mặt, dám lại gần hắn như thế, lá gan không nhỏ.

Cố Trường An nhận ra được nguy hiểm, cậu không lùi mà tiến tới: "Anh co quắp ở đây là ý gì? Muốn tôi cõng anh hả?"

Lục Thành hít lấy hơi thở thanh niên thở ra, hưởng thụ thời khắc thân cận ám muội này. Hắn cong môi, cười nói: "Nếu như cậu nguyện ý thì tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận."

Cố Trường An ha ha: "Nằm mơ đi."

Lòng Lục Thành nói, ngẫm lại cũng không ổn, chỉ là một bộ xương nhỏ, hắn nằm lên còn sợ gãy mất, ngược lại còn tạm được

Cố Trường An lấy điện thoại ra gọi DiDi, trong lúc chờ xe châm một điếu.

Lục Thành ho khan.

Cố Trường An nghiêng qua liếc mắt một cái, rất không dịu dàng săn sóc nói: "Ngửi không quen thì nhịn đi."

Lục Thành nghiêm mặt nói: "Tôi muốn cậu cho tôi hút một cái."

Cố Trường An kinh ngạc quay đầu, điếu thuốc bên mép bị một cái tay lấy đi. Cậu thấy người đàn ông mới lạ dùng bờ môi mỏng ngậm lấy nơi cậu từng chạm qua, đầu cậu như có pháo hoa nổ đùng đùng, rất nhiều thứ đã được khai mở nhưng không tóm lấy được cái nào.

"Con người sẽ luôn có loại tò mò khó chống cự đối với những thứ chưa từng thử, luôn muốn làm một lần. Thử qua rồi mới biết..."

Lục Thành chưa nói xong thì đã bắt đầu ho khan, ghét bỏ nói: "Thứ thuốc lá gì đây? Sao lại sặc như vậy?"

"Thuốc lá của người nghèo."

Cố Trường An ném điếu thuốc kia vào sọt rác, dính nước bọt của Lục Thành, cậu làm sao cũng không quên nổi.

Đáy mắt Lục Thành thâm trầm, xì một tiếng cười nói: "Đều là đàn ông, hút một cái thì có làm sao. Hay là cậu có ý gì khác?"

Cố Trường An cũng cười, không chút kẽ hở hỏi ngược lại: "Tôi thì có thể có ý gi?"

Lục Thành đá trả bóng cao su: "Có ý gì thì bản thân cậu rõ ràng nhất."

Khoé mắt Cố Trường An giật giật. Mẹ, sao lại lái sang đây rồi?

Cậu đẩy đẩy kính một chút, khẽ cười nói: "Không có ý gì khác. Chỉ là bản thân tôi tương đối để ý đến việc vệ sinh, tôi nghĩ anh còn chú ý hơn cả tôi."

Lời này nói thật chuẩn. Lục Thành không phản bác được.

Bầu không khí vi diệu lại xuất hiện. Thi thoảng Cố Trường An lại lấy điện thoại ra xem vị trí taxi. Xe vừa đến thì cậu lập tức cầm đồ đi vào ngồi cạnh tài xế, không ngồi ở sau cùng Lục Thành.

Tài xế liếc mắt nhìn người đàn ông trong gương chiếu hậu, sau đó lại nhìn thanh niên bên cạnh, nhìn thế nào cũng ra đôi vợ chồng son đang giận dỗi. Con gái truyền cho ông suy nghĩ của người trẻ hiện đại bắt kịp thời đại, ông không lộ ra nửa điểm kỳ thị cùng bài xích.

Chỉ cần không gϊếŧ người phóng hoả hay làm chuyện thất đức, người khác sống thế nào yêu thế nào cũng không ăn gạo nhà người ta.

Sau khi trở về, Lục Thành vừa xách đồ vào phòng khách liền đi. Cố Trường An tự rót cho mình một cốc nước để uống, kết quả là tự làm bỏng mồm mình.

Ngô Đại Bệnh nghe thấy động tĩnh vội vã chạy ra khỏi phòng: "Anh không sao chứ Trường An?"

Đỉnh đầu Cố Trường An giăng đầy mây đen: "Anh mày thì có thể có chuyện gì?"

Lúc nói chuyện giọng nói cũng không rõ ràng, đầu lưỡi không bị phỏng rộp mà đỏ lên một mảng, nuốt nước miếng cũng đau. Đệt!

Ngô Đại Bệnh định áp sát vào kiểm tra một chút, bỗng như là kiêng kỵ gì đó, thân thể nghiêng về phía Cố Trường An ngưng lại vài giây rồi kéo dài khoảng cách, rót cho cậu một ly nước mật ong.

Cố Trường An ngậm nước mật ong trong miệng, biểu tình trên mặt biến hoá thất thường.

Ngô Đại Bệnh mở mở túi trên bàn: "Sao lại mua nhiều đồ ăn vậy. Tối nay Lập Xuân và bà ngoại chị ấy đến dùng cơm?"

Cố Trường An phồng má nói ừ.

Ngô Đại Bệnh duỗi cổ nhìn về trong viện: "Lục tiên sinh đâu rồi? Không trở về?"

Cố Trường An lười đáp lại.

Cảm giác đau đớn trên đầu lưỡi bớt đi một ít: "Đại Bệnh, đầu anh đau."

Ngô Đại Bệnh như bà mẹ mà hỏi: "Gió thổi?"

Cố Trường An gật đầu, mặt so với lúc thường còn trắng hơn mấy phần, thoạt nhìn như đang đứng trước Quỷ Môn Quan, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy vào nói bye bye với thế gian này.

"Vậy..." Ngô Đại Bệnh gãi gãi đầu, "Vậy anh uống nhiều nước ấm chút rồi ngủ một giấc. Sẽ tốt lên thôi."

Cố Trường An cứ cách một chốc lại gõ bàn một cái, thứ Đại Bệnh mang về cho dù là chủng loài gì đi nữa thì có một điểm chắc chắn đó là đối phương không cho nó tiếp cận với mình.

Ngưu nhãn lệ vô dụng nói rõ đấy không phải là hồn ma, phòng Đại Bệnh cũng không thấy dị thường gì hay thứ đồ nhỏ kỳ lạ quý hiếm cổ quái nào, lẽ nào là trong cơ thể nó?

Mắt Cố Trường An hơi nheo lại, suy tư.

Không thẳng thắn chính là không muốn cậu biết được, cậu thật sự không muốn ép buộc, nhất là với người anh em của mình là Đại Bệnh.

Dẫu cho bởi chuyện đó mà tạo ra vết nứt trong mối quan hệ này, hay là nhốn nháo lên rồi tan rã trong không vui, cực kỳ vô nghĩa.

Lập Xuân gọi đến cắt đứt tâm tư của Cố Trường An. Cậu mở handsfree nghe hỏi chuyện gì.

"Trường An, bà ngoại nói canh giờ hiện tại không thích hợp ra ngoài, tối hẵng qua."

"Được chứ. Bọn chị thấy tiện thế nào thì làm thế nấy." Cố Trường An nói, "Cơ thể bà ngoại vẫn khoẻ chứ?"

Lập Xuân nói: "Chị không biết."

Cố Trường An ngồi xuống: "Cái gì gọi là không biết?"

Lập Xuân yên lặng một lát: "Ai da, nói chuyện qua điện thoại cứ có cảm giác thiếu thiếu cái gì, hay là gặp rồi hẵng nói đi, bà ngoại có thứ muốn đưa cho cậu. Cúp máy nha, chừng nào xuất phát lại gọi cho cậu."

Cố Trường An bị cú điện thoại này quấy nhiễu tinh thần, cậu trở về phòng nằm.

.

Cùng lúc đó, trong biệt thự tráng lệ của nhà họ Bạch, mẹ Bạch đưa túi xách và bao tay cho người hầu rồi đi vào phòng con gái: "Trân Châu, chẳng phải anh con về nghỉ ngơi sao? Sao mẹ không thấy người đâu?"

Bạch Trân Châu bận rộn trước bàn, chuẩn bị năm sau mở phòng làm việc, rất nhiều chuyện phải làm. Cô qua loa nói: "Không biết."

Mẹ Bạch đứng bên cạnh con gái: "Lúc mẹ đi về có nhìn thấy Trường An, còn có cả Lục tiên sinh, trên tay bọn họ xách theo rất nhiều đồ, như là đi dạo phố, còn mua đồ ăn về."

Bạch Trân Châu lật văn kiện trong tay: "Vậy thì sao, chẳng phải Trường An và anh hai cũng từng đi dạo à?"

"Không giống nhau. Mẹ đã hỏi qua anh của con, lần đó đi xem cái gì mà người thừa kế di sản phi vật thể, mẹ không rõ lắm, nhưng dù sao ở đó cũng có rất đông người chứ không phải chỉ mỗi bọn nó ở chung." Mẹ Bạch nói, "Con không thấy vị Lục tiên sinh kia..."

Bạch Trân Châu mở miệng cắt ngang: "Mẹ, trực giác phụ nữ nói cho con biết rằng anh rất hài lòng với Trường An, chúng ta phải có niềm tin với anh ấy, nhất là mẹ."

"Hài lòng là đương nhiên, Trường An như vậy không hài lòng mới là lạ."

Mẹ Bạch đẩy đẩy mái tóc mới làm: "Mấy năm nay anh của con cũng chỉ có một mình, sau người kia thì chẳng thấy có ai nữa, luôn nói không có thời gian, không sốt ruột, vậy mà cũng đã sáu năm, nó vẫn chưa giải quyết được chuyện tình cảm, vất vả lắm mới có một người làm nó động lòng mà còn bận này bận kia, con nói làm sao mẹ có thể không nôn nóng được?"

Bạch Trân Châu ném văn kiện lên bàn một cái. Cô xoa bóp huyệt thái dương: "Mẹ, có gấp cũng vô dụng thôi."

"Đúng là vô dụng." Mẹ Bạch nói, "Nếu hữu dụng thì anh của con đã không cô đơn, con cũng đã không ai thèm lấy."

Bạch Trân Châu sửa lại: "Không phải không ai thèm lấy mà là con không muốn gả, ok?"

Mẹ Bạch không nể mặt nói: "Có gì khác à?"

"Cái vấn đề này không có ý nghĩa, bỏ qua đi." Bạch Trân Châu cười nói, "Con lên mạng mua cho anh hai mấy quyển sách, ngoại trừ tuyển tập kim chỉ nam cho tay mơ trong tình yêu còn có hệ liệt người yêu tôi là tiểu hồ ly xảo trá, trước khi ảnh rời nhà đã mang theo chừng hai quyển. Mẹ, mẹ cứ chờ đến lúc anh về sẽ tung chiêu như nào đi."

Ánh mắt mẹ Bạch phức tạp nói: "Mẹ thấy..."

Bạch Trân Châu đẩy mẹ ra khỏi cửa phòng: "Được, nhất định sẽ được, mẹ ra ngoài đi, con còn nhiều chuyện vẫn chưa bận xong lắm."

Vừa đóng cửa, chắc chắn trên mặt Bạch Trân Châu liền tan biến không còn.

Trực giác phụ nữ không chỉ đơn thuần nói cho cô biết anh hai thích Cố Trường An, mà còn nói cho cô biết Cố Trường An không thích anh hai mà thích Lục tiên sinh. Giữa hai người thực ra đã sớm chỉ còn cách một tầng giấy, chỉ là vẫn luôn không đâm thủng.

Bản thân Cố Trường An không đâm thủng, đối phương cũng sẽ kiên trì ở sau đâm thủng, còn có Ngô Đại Bệnh bên cạnh làm trợ công, anh hai có lẽ thậm chí cũng chỉ là trợ công.

Cũng may chỉ là nhiều thiện cảm hơn so với yêu mến.

Yêu xa còn có một đoạn khoảng cách khó mà tính toán thì nói chi đến không thể thay thế hay không thể thiếu vắng, loại này chỉ tồn tại trong những bộ phim thần tượng thôi.

Những điều trên đều là trực giác phụ nữ của Bạch Trân Châu, nhất định sẽ không tránh khỏi sai lệch, nhưng có lẽ sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến hướng đi của kết cục.

Bạch Trân Châu rơi vào trầm tư, những ưu thế anh hai có Lục Thành đều có, chỉ hơn không kém, gặp được đối thủ như vậy tuyệt đối là điều tệ nhất trong đời, nếu như anh có thể thắng được thì chỉ có một khả năng, đó là nhận được cơ hội thiên thời địa lợi nhân hoà.

Chẳng qua là anh hai có thất bại cũng không đáng thương như cô, cô ở nước ngoài nhiều năm như vậy một người cũng không vừa ý, vừa về nước đã nhìn trúng hai người, đột nhiên lộ ra sự thật đúng là một lời khó nói hết.

Bạch Trân Châu xoa mặt, vẫn là chuyên tâm làm việc vậy, tự mình nuôi sống bản thân cũng không có vấn đề gì, đàn ông này nọ đành tuỳ duyên, thà thiếu không ẩu.

Mẹ Bạch xuống lầu ăn bát tổ yến xong lật lật tạp chí sắc đẹp, càng nghĩ càng cảm thấy con gái không đáng tin. Bà quyết định thay con trai đi thăm dò tình địch, vừa đi tới cửa liền lui về, đổi một bộ quần áo giản dị rời nhà.

.

Cố Trường An xuống lòng đất kiểm tra tình trạng vơi đi của năng lượng bên trong mỗi chiếc lọ, đợi đến khi cậu thay bộ quần áo ướt sũng xông vào tắm nước nóng rồi đi ra, trong viện đã nhiều hơn một cái cây noel lớn đặt bên cạnh cây hoè già, rất dễ thấy.

Động tác lau tóc ngừng lại, Cố Trường An gọi ra ngoài cửa sổ: "Đại Bệnh, cây noel là mày làm?"

Trong phòng bếp truyền ra giọng Ngô Đại Bệnh: "Không phải em, là Lục tiên sinh, anh ta vừa trở về."

Cố Trường An lau lung tung tóc mấy lần liền đi ra, đi vòng quanh cây noel mấy vòng: "Anh ta đâu? Ở đâu?"

Ngô Đại Bệnh đang bận chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm tối, cậu thò đầu ra ấp úng nói: "Lục tiên sinh ở trong phòng, tâm trạng đang không tốt."

Tâm trạng đang không tốt? Cố Trường An nói: "Anh đi xem sao."

Mẹ Bạch ở ngoài cửa nghe được cuộc đối thoại này, mí mắt căng thẳng giật giật, kẻ địch tung đại chiêu, đại sự không ổn, phải mau chóng gọi con trai trở về.
Chương trước Chương tiếp
Loading...