Hôm Nay, Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa?

Chương 16: Nó Đánh Thua



Tư Rìa chột dạ, gân cổ cãi lại: "Chân là của tao, tao đi đâu là quyền của tao, còn cần phải bẩm báo với mày cơ à? Sao vậy, con đường này của nhà mày mở, hay đất của họ nhà mày, phải được mày cho phép mới được đi qua? Mới sáng sớm mà nói mớ cái gì đó hả, chưa tỉnh ngủ thì cút mẹ nó về nhà mơ mộng tiếp đi."

Kẻ cao to da ngăm cười khẩy, nói: "Nói không đúng thì thôi, mắc gì sồn sồn lên như có tật giật mình vậy. Mà đâu phải tự nhiên tao nói thế đa, cái làng này đang đồn ầm lên chuyện mày với cô bạn học của cậu ba Hưởng đấy. Ngày thường trông mày ra vẻ tử tế lắm, ai mà ngờ lại có hứng thú với gái lớn tuổi cơ chứ."

Tư Rìa như bị chọc trúng chỗ đau, sừng sộ quát lên: "Mày ăn nói cho đàng hoàng nghe không, tao với cô ta thì có chuyện gì mà nói hả?"

Người nọ thấy cậu tức điên lại càng thêm thích chí, được nước lấn tới: "Đàn ông con trai đã làm thì nhận, chối bay chối biến mà không biết nhục hay sao? Chuyện mày với cô Liễu đêm hôm hẹn nhau tắm ao ai ai cũng biết, còn làm bộ làm tịch cái gì. Nể tình chúng ta là bạn học, khi nào mày mở tiệc mừng thì tao sẽ gửi phong bì thật dày chúc mừng hai người."

Đồn cái thứ chó má gì vậy? Đêm hôm hẹn nhau tắm ao? Không sợ bị trúng gió chết cóng hay gì!

"Mẹ mày, mày muốn chết có đúng không? Ông đây hôm nay đánh chết mày!"

Tư Rìa nghiến răng, bất chấp tất cả nhào tới đấm vào tên ăn nói lung tung. Một đấm đi qua một đá đi lại, hai người ôm nhau lăn cù cù trên đất, đánh đấm bụi bay mịt mù.

Cậu tư Rìa chỉ có một mình, phe địch lại có tận ba. Hai tên còn lại sau khi hoàn hồn liền nhào dô đánh phụ, một trận chiến giáp lá cà không cân sức kịch liệt diễn ra, mãi cho đến khi được vài nông dân làm ruộng gần đó đến can ngăn mới xem như tạm thời chấm dứt.

Vừa khéo phú ông đang đi thăm ruộng quanh đó, thấy người ta đánh nhau còn cảm thán trai trẻ bây giờ bồng bột hết sức, sau khi nghe được tin trong đó có con trai nhỏ của mình thì vội hớt hãi chạy tới.

Đùa chứ, đứa con trai nhỏ này dẻo mồm dẻo miệng, lại biết cách chọc má nó vui, nó mà có chuyện gì thì ông đừng hòng bước chân vào phòng ngủ.

Lại nói từ khi đứa hầu đến báo chuyện cậu tư ở bên ngoài đánh nhau với người ta, mấy má con bà Kim lòng nóng như lửa đốt, cứ đứng ngồi không yên chờ bọn họ trở về.

Sau mấy lượt đi tới đi lui trong nhà, bà Kim cuối cùng cũng chịu ngồi xuống, bàn tay vừa chạm tới ly trà lạnh ngắt trên bàn liền giận dữ ném mạnh xuống đất, nước văng tung toé, ly vỡ nát tan. Bà giận dữ đập bàn mấy cái, quát: "Thằng Tèo, thằng Tèo chết ở xó nào rồi hả? Sau mày không theo cậu tư ra ngoài hả?"

Thằng Tèo - đứa theo hầu bên người cậu tư Rìa run rẩy quỳ bò trên đất, liên tục xin tha: "Lạy bà, sáng nay cậu tư bảo con đi chuẩn bị xe cho cậu, cậu muốn lái xe đi xa một chuyến chơi đùa. Lúc con trở lại thì cậu đã ra ngoài mất tiêu rồi ạ."

"Ăn hại, một lũ ăn hại. Có chuyện chăm lo chủ cả mà cũng làm không xong, bây nói xem bà nuôi bây có ích lợi gì hả?" Bà Kim không chỉ không nguôi giận, mà càng quát lớn hơn: "Đang yên đang lành nó muốn đi xa làm gì?"

Thằng Tèo run rẩy, biết gì bẩm đó: "Thì là chuyện của cô Liễu đó bà. Cậu tư nói phải tạm lánh đi một thời gian, ai biết được cô Liễu có còn tính làm gì mờ ám hay đặt điều vu khống cậu nữa hay không. Cậu sợ ở nhà sẽ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên muốn đi chơi khuây khoả một thời gian."

Bà Kim càng nghe càng thêm bốc hoả, trước giờ bà lại không quen thói đánh đập người ăn kẻ ở trong nhà, nên chỉ có thể trút giận vào mấy cái ly trà trên bàn.

Đập đến cái thứ ba, bà mệt mỏi ngã ngồi xuống ghế, cắn răng mắng: "Cậu tư điên, mày cũng điên theo nó luôn hả con. Đây là nhà của nó, nó còn định bỏ nhà đi đâu nữa đa. Người đi cũng không phải là nó, mà là có cái đứa xấu xa, vô liêm sỉ đang giả bệnh trên giường kia kìa."

Trúc thấy bà Kim bắt đầu thở hơi lên, vội vàng vuốt lưng khuyên nhủ bà: "Má đừng tức giận hại thân mình, chờ ba và chú tư về rồi hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành ra sao."

Sau đó lại sai tôi tớ dọn dẹp đống đổ nát bên dưới, rồi bảo con Đẹt pha ấm trà nóng mới, tự tay rót cho bà Kim một ly uống thấm giọng.

Một lúc sau, tâm trạng bà Kim cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Cô hai Hoa ngồi bên cạnh xoa nắn bàn tay vừa đập mạnh xuống bàn của bà, sâu xa nói: "Cả cái làng này, dám đánh nhau với thằng tư cũng không có được mấy người. Không phú quý ngang ngửa nhà ta thì cũng là đối thủ cạnh tranh việc làm ăn. Đợi ba về rồi chúng ta hỏi chuyện thằng tư cho ra lẽ, lúc ấy hả tính tới chuyện tính sổ với người ta."

Trúc cảm thấy cô Liễu lần này lành ít dữ nhiều rồi đa. Nhà phú ông bao che người thân đến mức đáng sợ.

Mọi người chờ thêm lát nữa, liền trông thấy phú ông đang xách tai cậu tư kéo vào nhà.

Đúng vậy, không sai đâu. Quả thật chính là phú ông xách tai cậu tư đi vào, mà cậu tư quần áo xộc xệch bám đầy bụi đất, trên mặt còn rải rác mấy vết bầm xanh tím đan xen, khoé miệng còn bị rách rướm máu.

Bà Kim vừa nhìn liền xót con đứt ruột, vội chạy tới gỡ bàn tay ác ma đang "bạo hành" lỗ tai con trai mình ra, sau đó đánh bôm bốp vai chồng mấy cái cho hả dạ, rồi vừa đau lòng, vừa xoa xoa cho đứa con trai nhỏ mà oán giận trách chồng: "Người ta đánh nó đã đành, ông là ba nó không xót thì thôi còn hành hạ nó. Ông có còn lương tâm không vậy hả?"

Phú ông bị vợ đánh, bị vợ mắng đến độ run râu, nhịn không được lại gõ đầu thằng con một cái, mắng: "Đánh nó có oan đâu. Lớn đầu rồi mà không có khôn, đi đánh nhau với người ta cũng không biết kéo thêm người, một mình nó chọi ba, nó tưởng nó là anh hùng mình đồng da sắt hả? Giờ thì hay rồi, đánh thua người ta. Có biết nhục không con, chứ ba mày nhục lắm rồi đấy!"

Trúc sắm vai một khán giả ngồi xem nãy giờ cũng nghẹn lời với tình huống này.

Thì ra phú ông tức giận vì con trai mình đánh thua người ta, chứ không phải vì cậu tư nghịch ngợm tụ tập đánh nhau.

Giống cái kiểu "mày đánh nhau với người ta có thể không phải lỗi do mày, nhưng mày đánh thua thì đó là lỗi của mày rồi".

Đối với cách dạy con của phú ông, phận là con dâu, Trúc chỉ có thể ngồi một bên lắng nghe, thỉnh thoảng thì gật đầu hưởng ứng mà thôi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...