Hơn Cậu Ấy 2 Tuổi
Chương 20:
"À mà đúng rồi." Bà ngoại chợt nhớ ra điều gì đó: "Lúc nãy Tiêu Liên có tới tìm cháu, bà bảo con bé đợi ở trong phòng làm việc của cháu rồi."Nghe đến cái tên Tiêu Liên, sắc mặt Dư Dương liền trở nên u ám một cách lạ kì. Tiêu Liên cô còn tới tìm hắn làm gì? Mỗi lần nhìn thấy cô là tim hắn như bị ai đó bóp chặt. Đau lắm. Mối tình đầu của hắn, người mà hắn yêu nhất, giờ đã là vợ người ta. Dư Dương khàn khàn giọng nói: "Cháu biết rồi ạ."***"Dư Dương." Chợt nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, Tiêu Liên vội ngoái đầu lại, thấy anh, cô bật người dậy khỏi ghế sofa.Dư Dương khẽ siết chặt nắm đấm trong tay, từ từ tiến đến ngồi đối diện Tiêu Liên: "Tiêu Liên..."Tiêu Liên cắn nhẹ môi dưới, do dự vài giây rồi mới nói: "Thật ra... Tớ có chuyện muốn nhờ cậu." Dừng một lát, lại nói tiếp: "Dư Dương, cậu cũng biết tình hình dạo này công ty của chồng tớ ra sao mà. Xin cậu... Hãy giúp anh ấy... Xin cậu..."Ánh mắt Dư Dương hơi tối lại, anh khàn khàn giọng đáp: "Cậu về đi! Việc này... Tớ không thể.""Dư Dương..." Tiêu Liên như không tin nổi bản thân mình vừa nghe thấy điều gì, không thể tin nổi một Dư Dương yêu mình đến điên cuồng nay lại lạnh lùng dứt khoát từ chối lời cầu xin của mình, khóe mắt đã sớm rưng rưng: "Cậu... Xin cậu... Hãy giúp anh ấy đi mà... Dù cậu muốn tớ làm gì cũng được! Thậm chí là phải dùng... thân thể này...""Tiêu Liên!" Dư Dương lòng tràn đầy giận dữ mà cắt ngang lời Tiêu Liên: "Cậu đây là đang lợi dụng tình cảm của tôi sao? Sao cậu lúc nào cũng ích kỷ như thế hả? Cậu có nghĩ cho cảm nhận của tôi không? Thân thể của cậu? Cậu còn không nghĩ đến giá trị con người cậu bây giờ sao? Lên giường với một ả đàn bà đã có chồng, một ả đàn bà đã từng lên giường với một thằng đàn ông khác, cậu có thể không cảm thấy kinh tởm nhưng tôi thì không. Thật dơ bẩn. Cậu có biết xấu hổ không vậy? Nếu chồng cậu biết, cậu nghĩ anh ta có vui vẻ gì không hả?""Cậu..." "Cút ra ngoài! Cút ra ngoài ngay cho tôi! Từ nay về sau tôi không muốn thấy cái bản mặt của cô nữa. Công ty của chồng cô? Để xem, tôi cố tình chèn ép thì có ai dám giúp đỡ không?" Dư Dương nhếch mép cười, cái nụ cười lạnh lẽo thấu xương.Tiêu Liêm bủn rủn tay chân, nghiến răng nghiến lợi: "Xem ra tớ đã nhìn nhầm cậu rồi. Cậu có cần phải làm vậy không hả? Công ty chồng tớ đã ra nông nỗi này vậy mà cậu còn cố tình chèn ép để không ai dám giúp đỡ anh ấy nữa sao? Cậu có còn là con người nữa không vậy? Dù sao thì anh ấy và cậu đã từng là bạn thân...""Nói đủ chưa? Đủ rồi thì cút đi." Dư Dương không nhanh không chậm nói ra hai cậu, nét mặt đã sớm không nhìn ra cảm xúc của anh lúc này là gì.Tiêu Liên giậm chân, giận dữ bỏ ra ngoài."Ha ha ha... Bạn thân ư?" Dư Dương cười như điên như dại, gạt đổ hết mọi đồ đạc trên bàn, đôi mắt anh đỏ ngầu. Năm ấy, rõ ràng tên đó biết rõ Dư Dương thích Tiêu Liên điên cuồng như thế nào, vậy mà lại đi ve vãn cưa cẩm cô ta, thử hỏi xem có thằng bạn thân nào lại như vậy không? Giờ đây cô ta lại mở miệng nhắc đến thứ tình bạn chết tiệt của tên đó và Dư Dương, có biết đã khiến anh kinh tởm càng kinh tởm hơn không? Đời này, Dư Dương hối hận nhất chỉ có hai điều, một là đã đem lòng yêu Tiêu Liên, hai đã đã từng có một thằng bạn thân khốn nạn là tên đó. Chết tiệt!Cốc... Cốc... Cốc...Bà ngoại gõ cửa ba phát rồi mới lên tiếng: "Cháu trai, bà vô được chứ?"Mãi một lúc sau, bà ngoại mới nghe được tiếng từ trong phòng nói vọng ra: "Vâng."Bà ngoại đẩy cửa bước vô, thấy cảnh tượng bên trong cũng không cảm thấy bất ngờ gì giống như là đã đoán trước được việc này, bà ho khan hai tiếng, nói: "Hai đứa nói chuyện nhanh vậy sao?" Nhưng thấy thằng cháu trai yêu quý chỉ nhìn mình mà không thấy nói gì, bà liền tiến tới ôm lấy Dư Dương mà vỗ về: "Mọi chuyện đã qua rồi. Trong chuyện tình cảm, cháu chỉ nên yêu chứ đừng có lụy tình. Sẽ đau lắm đó.""Cháu đã nặng lời với cô ấy. Bà ơi, cháu...""Cháu không có làm gì sai. Có những thứ nên buông thì buông đi, tình cảm cũng giống như một đóa hoa hồng, dù đẹp nhưng lại đầy gai góc, cố cầm chặt không buông, đến cuối cùng, người bị thương lại chính là cháu, nhưng cho dù máu cháu dính đầy trên thân cây hoa thì nó vẫn không sao, vẫn lộng lẫy, vẫn thờ ơ khoe sắc mà chẳng bận tâm có người vì nó mà bị thương. Tình cảm là thứ ta chẳng thể điều khiển được, nhưng khi trái tim lên tiếng, lí trí hãy tát cho nó một cái, hãy suy nghĩ bằng trái tim và quyết định bằng lí trí." Bà ngoại ôn tồn bảo, một lúc lâu sau, bà mới buông Dư Dương ra, cong môi cười: "Hôm nay, cháu hãy tự cho phép bản thân mình được nghỉ phép. Nào, đứng dậy và ra ngoài đi chơi thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương