Hơn Cậu Ấy 2 Tuổi
Chương 27:
Từng bông tuyết khẽ rơi nhẹ nhàng, rơi trên bờ vai Minh Hiển. Đôi mắt hắn xa xăm nhìn vào trong cổng trường.***"Này, nghe tin gì chưa? Lớp ta hôm nay có học sinh mới đấy.""Giữa kì rồi mà vẫn có người chuyển vào sao?""Gì mà học sinh mới chứ?"Ánh mắt mọi người đổ dồn về người vừa phát ngôn câu nói kia, một nữ sinh lên tiếng hỏi: "Lớp trưởng, ý cậu là sao?"Lớp trưởng cười tự tin: "Các cậu còn nhớ bạn học Du Minh Hiển của chúng ta năm nào chứ?" Tất cả mọi người hơi khó hiểu nhưng cũng rất thành thật mà gật đầu vài cái.Nữ sinh kia tỏ vẻ tiếc nuối: "Ây gu, nhưng mà tiếc thật, Minh Hiển chẳng phải đã chuyển trường đi từ hai năm trước rồi còn gì?""Ừ, tiếc thật. Không còn được học chung lớp với cậu ấy nữa, ôi, động lực đi học hằng ngày của tôi.""Nhưng Minh Hiển thì liên quan gì ở đây?"Lớp trưởng cười đắc ý, lại nói tiếp: "Vậy theo các cậu, Minh Hiển có được xem là bạn học mới của tụi mình không?""Xùy, tất nhiên là không rồi. Cậu ấy là bạn học cũ... Ơ... Lớp trưởng, chẳng lẽ..."Lớp trưởng nháy mắt: "Bingo.""Thằng ngu này nữa, vào học rồi đấy." Lớp phó học tập từ đâu chạy tới, đánh "bốp" một cái vào đầu lớp trưởng: "Còn không mau ổn định lớp? Tin tao tát chết mày không?"Lớp trưởng bĩu môi: "Xì, con gái con đứa, bạo lực đanh đá như cậu sau này chỉ có chó nó mới lấy.""Ai lấy tao thì kệ tao, liên quan gì đến mày? Bộ ảnh hưởng đến việc "thẩm du" của mày chắc?" Lớp phó hất tóc, hai tay chống nạnh, hung hăng đá lớp trưởng một cái: "Còn giờ thì quản lớp mau lên."Khóe môi lớp trưởng giật giật hai cái. Lớp phó à, cậu có đúng là con gái không vậy? Thẩm du? Từ này của lớp phó chẳng phải là... Những lời lẽ như vậy, sao cậu có thể sỗ sàng nói ra như vậy cơ chứ? Nhưng... Sao lớp trưởng lại cảm thấy cô lớp phó này vậy mà cũng dễ thương đấy chứ.***"Cô giáo Bích, nghe nói hôm nay lớp cô có học sinh mới đúng không?""Ừ." Cô giáo Bích khẽ thở dài. Học sinh mới gì chứ? Tại sao lại là cái thằng nhóc hư hỏng Minh Hiển kia chứ? Trời ơi, chắc chết mất. Mấy giây sau liền quay sang nói với người ngồi ngay cạnh: "À, Dư Hân này..."Dư Hân ra trường hơn một năm liền quay trở về đây làm giáo viên, tính đến nay đã ba tháng rồi. Học sinh trước kia của mình, nay lại là đồng nghiệp, cái cảm giác ấy thật khó tả."Sao cô?" Dư Hân dời mắt khỏi cuốn sách, ngước đầu lên mà nhướn mày hỏi."Học sinh mới này..." Cô giáo Bích hơi do dự: "À mà thôi."Dư Hân lật cuốn sách sang trang kế tiếp, đáp lời "vâng" một tiếng rồi lại cắm cúi đọc truyện, à nhầm, đọc sách.***"Chào mọi người, tớ là Du Minh Hiển." Minh Hiển híp mắt cười.Cả phòng học chìm trong sự tĩnh lặng đến lạ. Cái quái gì thế??? Bạn học play boy Du Minh Hiển đây sao? Cái tên ăn chơi lạnh lùng kiệm lời khiến gái mê trai ghen ghét đây ư?Minh Hiển duy trì nụ cười đến mức mỏi cả miệng, thầm than oán trong lòng, cái lớp này nữa, vỗ tay lẹ lên cho người ta còn về chỗ mà ngồi.Mãi một lúc lâu sau, tiếng vỗ tay mới từ từ vang lên, vang lên giòn dã, vang lên một cách... ngượng ngùng.Cô giáo Bích cười cười: "Vậy Minh Hiển, em ngồi cạnh lớp trưởng nhé!"Minh Hiển nhìn cô, hơi nheo mắt lại: "Lớp trưởng là ai vậy cô?"***"Cả lớp."Dư Hân cong môi cười bước vô, đôi mắt theo thói quen nhìn cả căn phòng học một lượt, ánh mắt lại dừng lại trên người nam sinh bàn cuối cùng ngồi cạnh lớp trưởng, hắn ta... đang ngủ gục. Nhưng cuối cùng Dư Hân vẫn chẳng nói gì, im lặng tiến đến bàn giáo viên.Bốn mươi phút lặng lẽ trôi qua, ngoài kia, những bông tuyết rơi ngày càng nhiều hơn, bầu trời là cả một màu trắng xóa. Dư Hân gấp cuốn sách lại: "Tiết học của chúng ta đến đây là kết thúc." Theo thói quen đưa tay lên nhìn đồng hồ, lại nói tiếp: "Hôm nay lớp chúng ta học còn dư ra tận năm phút nhỉ? Được rồi. Hmm, nghe nói lớp chúng ta hôm nay có học sinh mới đúng không? Bạn ấy đâu rồi nhỉ?"Cả lớp nghe vậy liền ngoái nhìn Minh Hiển vẫn đang ngủ ngon lành, lại quay lên nhìn cô giáo Dư Hân đây, trong lòng thầm cười xảo quyệt. Sắp có kịch vui để xem rồi đây.Dư Hân nhấc chân bước xuống cuối lớp, tiếng giày cao gót va chạm vào nền gạch vang lên đều đều. Cả lớp không hiểu sao lại cảm thấy có chút lạnh gáy.Thình thịch...Trái tim Dư Hân không hiểu sao lại đột nhiên đập rạo rực liên hồi, lồng ngực lại có chút khó thở, đầu óc dường như trống rỗng chẳng còn gì. Cái cảm giác kì lạ này... là gì?"Dậy đi." Dư Hân gõ nhẹ tay xuống bàn, thấy nam sinh vẫn nằm im đấy, chẳng có một chút tiếng động nào, Dư Hân hơi nhíu mày, lặp lại câu nói: "Tôi bảo dậy."Nam sinh hơi cựa quậy, mơ màng ngước đầu lên, đôi mắt tĩnh lặng chẳng nhìn ra nổi một cảm xúc gì, hắn nhìn cô gái trước mắt mình, khẽ đẩy gọng kính, không nhanh không chậm thốt ra hai chữ: "Chuyện gì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương