Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!

Chương 7



“Jaejoong, tên tóc vàng đi rồi, cậu đừng hoảng nữa…” Yoochun thấy người kia rời đi mới đi đến cạnh tôi, hừ! Lúc nguy hiểm như vừa rồi, tên tiểu tử này lại đi trốn sau gốc cây! Thật uổng công mình làm bạn với cậu ta từ lúc mặc quần đùi đến giờ!

“Uhm… Sao tự dưng mặt đất lại quay quay nhỉ…”

“…………”

Tên tóc vàng kia thật là, chỉ nói là buổi chiều, không nói với tôi là mấy giờ sao? Thật không chuyên nghiệp chút nào! Vốn không muốn nói nhiều với Jung Yunho! Nhưng hiện tại việc này có liên quan đến sự an toàn của tôi, tôi đành cắn răng giậm chân!

“Yunho a ~ ~ Ha ha ~~ Vội sao? Bả vai mỏi à?” Chỉ có thể hạ mình mà nịnh nọt cậu ta ╮[╯_╰]╭

Cậu ta liếc tôi một cái: “Không thấy tôi đang ngoáy lỗ tai sao? Thật là không có chút nhãn lực gì cả! Định tính toán tôi sao? Tránh ra!”

Tôi hậm hực lui về phía sau hai bước, đó là ngoáy lỗ tai? Tôi nghĩ cậu ta đang muốn xuyên thủng tai tôi thì đúng hơn! Lỗ tai xinh đẹp của tôi a ~~~

“Có việc gì cứ nói thẳng đi.” Jung Yunho ngoáy lỗ tai xong thì bắt đầu ngắm nghía móng tay…

“Cái kia… Cậu có đáp ứng đánh nhau với người khác bao giờ không?”

“A…” Cậu ta ngừng động tác lại, có chút mờ mịt: “Cậu nói người nào vậy? Chắc là tôi có đáp ứng! Lịch đánh nhau đã sắp xếp đến nửa năm sau rồi.”

“…………” Tôi có nên tự sát để đầu thai sang kiếp khác không? Mọi người đừng có ngăn cản tôi!!!

“Tên tóc vàng ấy! Vào chiều này!” Nghe nói lịch đến tận nửa năm sau, tôi gào lớn, thẳng lưng nói!

“A…” Cậu ta vẫn tiếp tục cắt móng tay, tiếng móng tay rơi xuống đất nghe thật chói tai.

“Đừng cắt nữa…. Ah o(>﹏<)o!” Tôi sao lại xui xẻo như vậy, lời còn chưa nói xong, một vật thể chưa xác định được là cái gì liền bắn từ tay cậu ta vào trong miệng tôi…

“Đâu có liên quan tới tôi? Tôi bây giờ là Kim Jaejoong mà.”

“Sao cậu lại vô trách nhiệm như thế!!! Đây chính là thân thể của cậu a!”

Cậu ta cười một tiếng: “Tặng cho cậu đó ~ Lông chân quyến rũ của tôi đều bị cậu cạo sạch, tôi sao còn có mặt mũi trở về.”

“Có thể mọc lại mà! Chẳng phải cậu cũng lột da Vik nhà tôi đó sao?” Tính toán với tôi, tôi cũng sẽ tính toán cậu thật rõ ràng!

“Được rồi, cậu đi học trước đi, tan học tới nhà tôi bàn bạc biện pháp.”

Tên kia có lệ nói một câu, lại còn đạp tôi một phát! Tên đáng ghét! Vô cùng u oán ngồi xuống hàng cuối, thời tiết sao lại thế này a! Ngay cả con muỗi cũng không có! Tôi phải chịu đựng thế nào cho tới trưa đây…

Nằm trên bàn híp mắt lại, bóng dáng Chu Công càng ngày càng rõ ràng…

“Jaejoong! Ngủ chưa?”

“…..” Ngẩng đầu, nhìn nhìn Park Yoochun không biết ngồi cạnh tôi từ lúc nào, kích động ôm cổ cậu ta!

“Yoochun, tớ yêu cậu chết mất! Cậu đúng là người bạn từ lúc mặc chung quần đùi đến giờ!”

Yoochun cố sức kéo tôi ra: “Tớ chỉ là không muốn ngồi cùng tên giả mạo tự cao tự đại kia thôi, nhìn tên Jung Yunho ngụy trang dưới vẻ mặt Kim Jaejoong, tớ lại muốn đập cậu ta!!” Yoochun nói vô cùng hăng say, còn vung nắm đấm lên, bạn học ngồi phía trước liền quay đầu lại.

“Yoochun, nóng quá lên chập mạch à!”

“……….”

Tôi giữ chặt Yoochun đang nổi giận: “Được rồi, được rồi, cậu ta nói đùa thôi mà.”

Yoochun hừ lạnh một tiếng, quay mặt sang một bên, tôi đang nghĩ nên nói gì với cậu ta thì cậu ta đột nhiên quay lại, chăm chú nhìn tôi.

“Jaejoong, chẳng lẽ cậu không nghĩ tới việc tìm bà lão kia sao?”

Thật sự là một câu khiến cho người trong mộng bừng tỉnh a.

“Yoochun! Cậu quá thông minh! Bất quá, aizzz… Tớ phải giữ được mạng của mình đã…” Buổi chiều thật sự phải đi đánh nhau sao? Tôi là thiếu niên ngoan ngoãn của thời đại này mà… Đều tại tên Jung Yunho kia! Bình thường mà tuân thủ pháp luật như tôi thì hiện tại đã không liên lụy đến người khác! Cậu ta ở kia nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống, tôi lại ngồi đây cầu ông bà phù hộ có thể tai qua nạn khỏi…

Xem ra Yoochun đã có chuẩn bị, vừa tiêu tan oán khí đã lấy trong túi sách ra mấy tạp chí đọc. Tôi thở dài một hơi, vốn đang định cùng cậu ta nói chuyện một lúc nhưng giờ làm sao được, tôi cũng rút một quyển tạp chí thoạt nhìn cũng được bên cạnh cậu ta ra đọc.

Tan học, ba người chúng tôi đi cùng nhau rất dễ khiến người khác chú ý. Tôi vẫy tay chào hỏi mấy cô gái chung quanh, mọi người thật vất vả! Kỳ thật các cậu không cần phải kéo váy lên đâu, đã rất ngắn rồi…

“Cậu đã xem điện thoại của tôi chưa?” Ngồi trên xe Jung Yunho, cậu ta bình thản hỏi tôi.

“Điện thoại cậu reo suốt ngày, tôi toàn tắt máy…”

“Ở đó có vài số di động các anh em của tôi, cậu gọi điện cho bọn họ hẳn có thể dọn dẹp vụ này! (╰_╯)#"

“Sao không nói sớm…” Tôi khinh bỉ nhìn cậu ta một cái, nhanh chóng cầm điện thoại ra khởi động. Tiếng rè rè máy đang mở vang lên một lúc mới yên tĩnh trở lại. Cái gì! Hơn 300 cuộc gọi nhỡ, vô số tin nhắn.

Tôi phiền muộn đưa di động cho cậu ta: “Cậu có muốn gọi lại không…”

Cậu ta nhận điện thoại, cúi xuống nhìn màn hình: “Chậm trễ không ít chuyện của tôi rồi, ah… Cậu gặp phiền toái.”

Giọng điệu bình tĩnh lại dọa tôi ra đầy mồ hôi lạnh: “Phiền, phiền toái gì?...”

Jung Yunho ngẩng đầu, cười đến sáng lạn: “Lịch đánh nhau đã xếp đến sang năm rồi ~”

“…….”

Yoochun buông tạp chí trong tay, đồng cảm nhìn tôi, tôi thực hối hận trước đây không làm mấy chuyện giết người phóng hỏa! Ít nhất cũng phải đi cướp ngân hàng một lần a! Tức chết tôi rồi!

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, tôi gặm táo chăm chăm nhìn Jung Yunho gửi tin nhắn cho anh em của mình. Chủ yếu là vì tôi quá vụng về, nói hai câu còn run rẩy, sao khiến cho người ta tin phục a…

Cầm bản thảo trong tay: “Các anh em! Có người tìm tôi gây, phiền phức nhất định phải đi cho, bọn họ biết tay, sau khi tan học chiều nay, đằng sau núi, một đất một còn!”

[Nguyên văn: Các anh em! Có người tìm tôi gây phiền phức, chúng ta nhất định phải đi cho bọn họ biết tay, sau khi tan học chiều nay, đằng sau núi, một mất một còn!]

Ah… Nói rất có khí thế, tràn ngập nhịp điệu!

“Đừng nói nữa, sao cậu có thể qua môn Ngữ văn a? Giáo viên Ngữ văn tiểu học chết sớm à?” Jung Yunho buông di động, nhìn tôi.

“Đúng vậy ~ Giáo viên Ngữ văn tiểu học của chúng tôi bị cậu ta chọc tức phải nằm bệnh viện bao lâu ~” Park Yoochun chết tiệt!

“Hừ… Đây là dấu ấn riêng biệt của tôi! Mấy người các cậu phàm phu tục tử không thể nào hiểu được!”

“Được rồi, buổi chiều cậu không cần đi, tránh khiến cho tôi mất mặt, để cho bọn họ là ổn.”

“Vậy… Lịch sắp xếp đến năm sau làm sao bây giờ? Tôi cứ không xuất hiện suốt, liệu bọn họ có đến tìm tôi không?”

Jung Yunho tán thưởng gật đầu: “Không tệ lắm, cũng không phải quá ngốc, chỉ cần cậu sau này thành thật một chút, tôi nghĩ sẽ tạm thời an toàn a.”

“Tôi vẫn luôn thành thật mà!!” Tôi vẻ mặt cầu xin: “Tạm thời an toàn? Không có chút đảm bảo nào sao…”

“Giúp cậu lần này đã là tốt lắm rồi! Đừng cò kè mặc cả nữa!”

Vô lực tựa vào thành ghế salon, bà lão kia… Nếu tôi mà gặp lại bà, tôi nhất định sẽ gói bà thành bánh chưng buộc nơ!
Chương trước Chương tiếp
Loading...