Hỗn Độn Đại Chúa Tể

Chương 13: Phá Trận, Thiên Tư Trác Tuyệt!



Dương Tuyết Vân đi tới kiểm tra kinh mạch cho Lâm Thần thì phát hiện do, đột phá bích chướng làm kinh động mà ngất đi, bình thường nếu gặp như vậy rất dễ mất mạng, lúc này từ trong túi trữ vật, Dương Tuyết Vân lấy ra một viên đan dược, Dương Vân Hồng thấy vậy liền nói.

- Hồi Mệnh Đan, tỷ tỷ sao lại dùng một viên lục phẩm cực phẩm đan cho một người ngoài như hắn được chứ ?

- Vậy muội muốn như thế nào, hay đợi sáu canh giờ vừa quả cả đám cùng chết ?

- Cái này ? Nhưng đã chắc gì hắn có thể phá được thế cờ !?

- Không sao, xem như ta đánh cược một phen vậy!

Bất lực, Vân Hồng không nói gì để mặc Tuyết Vân cho Lâm Thần uống vào Hồi Mệnh Đan, đan dược vào miệng Tuyết Vân liền vận khí giúp cho dược lực nhanh chóng phát kích nhưng qua gần nửa tiếng không có gì xảy ra, lúc này chỉ còn hơn nửa canh giờ nữa thời hạn sẽ đến, lúc này không phải là lúc tiếc của, không chừng trừ Mông Thanh Dương lấy ra một bình mở ra dược lực cực kỳ nồng đậm, đi tới nhờ Tuyết Vân:

- Giúp ta mở miệng hắn ra!

- Sinh Mệnh Linh Tuyền.

Dương Tuyết Vân nói liền gật đầu bành miệng Lâm Thần ra Thanh Dương đổ linh dịch vào miệng hắn, lập tức dược lực lan toả khắp người hắn. Lâm Thần nhíu mày dần dần mở mắt ra và ngồi dậy. Cả đám vui mừng reo lên, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Dương Tuyết Vân liền nắm tay hắn dậy lôi tới bàn cờ, liền thuật lại đơn giản những chuyện vừa xảy ra. Không nghỉ tới, bản thân trùng kích huyệt vị thứ mười thời điểm thì ngất đi, bọn họ vì cứu mình mà không tiếc lục phẩm đan dược cùng bát phẩm linh dược, Sinh Mệnh linh tuyền. Làm cho Lâm Thần ngạc nhiên tột độ, vốn muốn nói gì đó nhưng lại thôi bọn họ mặc dù vì cứu bản thân nên cứu hắn nhưng dù sao cũng tốt cứu bọn hắn xem như đền ơn vậy!

Lâm Thần nhìn xung quanh thế trận, trầm ngâm trong giây lát rồi dùng các quân cờ sắp thành các hướng khác nhau, mỗi lần hạ cờ tim mọi người giật thót lo sợ các tia sáng kì dị, nhưng mỗi lần Lâm Thần hạ cờ một động tĩnh cũng không có, cứ thế Lâm Thần đi một nước, bàn cờ lại thay đổi, ca hai bên lâm vào thế giằng co vô cùng căng thẳng. Lâm Thần đều nhàn nhạt, khí sắc không thay đổi, bọn người Dương Tuyết Vân thì càng nhìn si mê, những nước đi huyền diệu, nhất là Mộng Thanh Dương càng nhìn tâm càng si đến nổi chìm vào minh ngộ, Lâm Thần khẽ liếc nhìn hắn nhép mép cười. Nhưng thời gian cũng sắp sáu canh giờ chỉ còn vài phút cuối, Lâm Thần đặt một quân cờ cuối cùng xuống, bỗng bàn cờ rung chuyển. Một thanh âm vang lên.

- Hậu nhân của ta rất giỏi, các đã hoàn thành xuất sắc, bây giờ hãy tiến vào chọn lấy truyền thừa của mình!

- Hay quá ,thành công rồi!

Bọn người Dương Tuyết Vân vui vẻ phấn khích, lúc này bỗng nhiên trên cơ thể Mộng Thanh Dương phát ra hào quang, tất cả đều ngạc nhiên, Lâm Thần nhàn nhạt nói:

- Không nghỉ tới, có thể gặp được Tiên Thiên Linh Thể tại đây! Chúc mừng ngươi tu vi thăng tiến.

- Thanh Dương, đệ đột phá Ngưng Đan cảnh rồi! ( Tuyết Vân cao hứng nói. )

Mộng Thanh Dương gật đầu, đi tới chỗ Lâm Thần cúi đầu cảm ta nói.

- Đạ tạ, nhờ quan sát ngươi đánh cờ ta rơi vào minh ngộ mà thăng cấp.

- Không cần cảm ơn ta, đây là một gốc Tiên Thiên Thảo ta tình cờ có được vốn dùng cho sau này luyện đan nhưng đền ơn ngươi Sinh Mệnh Linh Tuyền khi nảy. ( Lâm Thần nó móc từ trong túi ra một hộp gỗ đưa cho Mộng Thanh Dương )

- Tiên Thiên Thảo? Cái này thật sự là Tiên Thiên Thảo ?!

Mọi người ồ lên kéo tới không tin vào mắt mình. Tuy Tiên Thiên Thảo là nhị phẩm đỉnh cấp nhưng nó được liệt vào kì trân dị thảo hiếm trên đời, giá trị sánh ngang với thất giai thượng phẩm thảo dược. Là vật vô cùng trân quý đối với người có Tiên Thiên chi thể nó làm cho huyết mạch trong cơ thể nên thuần khiết vào nồng đậm, thậm chí có phần tiến giai phẩm chất. Mộng Thanh Dương mang trong cơ thể Tiên Thiên Linh Thể có tỉ lệ phần trăm thăng cấp lên Tiên Thiên Thần Thể, kích động Mộng Thanh Dương thu vào túi trữ vật, thiện cảm dành cho Lâm Thần tăng lên tối đa. Nói chuyện một hồi, cả đám cùng nhau tiến vào bảo khố của Tần Hoàng chọn bảo. Bên trong bảo khố, xuất hiện năm thạch thất, bên trong mỗi thạch thất đều chứa đựng nào là đạo cụ, một quyển vũ kỹ, công pháp các loại... Lâm Thần nhìn lướt qua, quả nhiên không có thứ gì lọt vào mắt cậu, chán nản Lâm Thần đi ra tính mình rời đi, thì Dương Tuyết Vân đuổi theo.

- Ngươi không chọn cho món nào sao ?

- Những thứ này đối với ta vô dụng, huống chi chỉ có năm món, các ngươi phân ra là được rồi không cần cho ta!

Dương Tuyết Vân nghe vậy cảm thấy người thiếu niên trước mắt trở nên thần bí, so về ngoại hình chỉ trạc tuổi mình, mười lăm mười sáu tuổi nhưng hành xử như một vị cương giả thâm niên, ngoài ra tư chất bất phàm, ngoài Mộng Thiên Nguyệt ra thì đây là thứ hai mà Dương Tuyết Vân thiên phú như vậy thậm chí so với Thiên Nguyệt có phần mạnh hơn. Nhất định là một thiên tài của một gia tộc nào đó ra ngoài rèn luyện.

- Ngươi tên gì chắc họ Lâm chứ nhỉ ?

- Lâm Thần. Tên ta là Lâm Thần!

- Lâm Thần ta nhơ cái tên này, nhưng bọn ta không để ngươi không công được, đây là lệnh bài của Dương gia ta, sau này tới Trung Châu, ta sẽ trả ơn ngươi ngày hôm nay!

Nói đoạn, từ trong túi trữ vật Dương Tuyết Vân lấy ra một tấm bài màu vàng kim óng ánh, ở giữa có khắc chữ " Dương ", Lâm Thần nhận lấy, lúc này Mộng Thanh Dương cũng đi ra cũng đưa cho Lâm Thần một tấm bài nhưng khắc với Dương Tuyết Vân, tấm lệnh bài khắc hai " Lăng Tiêu " kèm theo còn nói sau này tới Trung Châu chỉ cần có tấm bài này có tung hoành ngang dọc không lo sợ gì, Dương Tuyết Vân ngạc nhiên khi thấy Thanh Dương đưa cho Lâm Thần cái lệnh bài này, Lâm Thần chỉ cười nhận lấy, thấy Lâm Thần không có túi trữ vật, Tuyết Vân đưa cho hắn một cái dự trữ của nàng. Đây đúng là thứ Lâm Thần cần lúc này, sau khi nhận đồ từ hai người bọn họ, Lâm Thần hướng cửa động mà tiêu biến không còn bóng hình trước mặt hai bọn người họ.

Lúc này, Dương Tuyết Vân nhìn Mộng Thanh Dương cười nói:

- Không nghỉ tới, Mộng thiếu chủ chúng ta lại đưa Lăng Tiêu Lệnh cho người ngoài, xem sao khi về giải thích sao Mộng điện chủ đây?!

- Haha, đệ cảm thấy con người Lâm Thần đáng có được nó, huống chi tỷ của đưa Dương Gia Bài cho hắn, Dương bá bá chắc không để ý đâu ha!? ( Mộng Thanh Dương mĩm cười đáp ).

- Hihi, không nghỉ tới tại Nam Huyền Châu cằn cỗi này lại xuất hiện một đầu Giao Long, sớm muộn chúng ta sẽ gặp nhau thôi! ( Dương Tuyết Vân cười nói)

Mộng Thanh Dương gật đầu, sau khi bọn họ lấy xong các món đồ trong bảo thất, đi ra thì thấy có hai người Tuyết Vân cùng Thanh Dương không thấy tên kì bi kia, hỏi thì cả hai chỉ mĩm cười lắc đầu sau đó cả đám nhanh chóng rời đi khỏi di tích trở về Trung Châu Huyền Vực.
Chương trước Chương tiếp
Loading...