Hồn Hoa

Chương 8: Mất Giọng Nói.



Tiếng còi xe cảnh sát hú lên inh ỏi, Lưu Ly thất hồn lạc phách đứng cạnh gốc cây ánh mắt trống rỗng mờ mịt, ngay cả khi được đưa lên xe cũng không hề hay biết.

Cảnh sát vừa đến đứng sững người quên mất cả nhiệm vụ, cái chết thê thảm như thế này là lần đầu tiên họ nhìn thấy. Cho giăng dây cảnh giới bảo vệ hiện trường, bác sĩ pháp y kiểm tra thi thể đã nát bét hi vọng tìm ra chút manh mối, những người khác đưa nghi phạm về bệnh viện kiểm tra chờ phục hồi tinh thần mới bắt đầu lấy lời khai.

Y Hàn ở trên nóc nhà gần đó nhìn theo bóng lưng của Lưu Ly. Ấn kí giữa mi tâm đó chính là huyết hoa, hạt giống đang ở trong người cô bé này.

Tại sao là cô bé này mà không phải ai khác trong Hoa tộc?

Đôi lúc hắn cũng không thể nào hiểu nổi cách hành sự của chủ nhân. Nếu để người trong tộc biết nhất định sẽ dấy lên một hồi phong ba. Chỉ vì bị người của công chúa U Linh bám theo mà hắn tới trễ không thì làm sao lại xảy ra thảm cảnh này. Điểm nhẹ mũi chân lên nóc nhà bay theo chiếc xe cấp cứu đang chở Lưu Ly đi đến bệnh viện, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ cô.

Bệnh viện thành phố.

Bác sĩ kiểm tra cho Lưu Ly xong liền báo cáo lại với người bên cục cảnh sát. Nói nôm na thì do quá hoảng sợ mà dẫn đến tâm lí không ổn định nên Lưu Ly bị mất khả năng nói tạm thời. Vì thế vấn đề lời khai đành giao lại cho ba người đi đường vô tội không may bị vướng vào chuyện này.

"Những gì chúng tôi nói đều là sự thật, không có ai giết người đàn ông đó cả."

Anh cảnh sát trẻ cầm tờ ghi lời khai ngồi bên giường bệnh nghe ba người đi đường xàm ngôn, đó là tự anh ta nghĩ thế còn sự thật như thế nào vẫn còn đang đợi kết quả nghiệm thi và bằng chứ thu thập được ở hiện trường.

Thấy anh cảnh sát không tin cô nàng bị ngất xỉu điên tiết.

"Anh bảo chúng tôi khai thì chúng tôi khai, anh dù không tin thì cũng đừng dùng thái độ như đang xem hài kịch đó nhìn chúng tôi. Tên đàn ông đó chết là đáng, ai bảo ngu ngốc đi giở trò đồi bại với con gái nhà người ta. Cứ nhìn cô bé kia thì biết, nếu chỉ là người giết người thì liệu có hoảng sợ đến mức không nói được hay không? Anh nghe cho rõ đây, tên đàn ông đó là do ma cây giết không phải người."

"Anh bảo chúng tôi khai thì chúng tôi khai, anh dù không tin thì cũng đừng dùng thái độ như đang xem hài kịch đó nhìn chúng tôi. Tên đàn ông đó chết là đáng, ai bảo ngu ngốc đi giở trò đồi bại với con gái nhà người ta. Cứ nhìn cô bé kia thì biết, nếu chỉ là người giết người thì liệu có hoảng sợ đến mức không nói được hay không? Anh nghe cho rõ đây, tên đàn ông đó là do ma cây giết không phải người."

Để kết thúc điệp khúc nghi ngờ, cô cảnh sát mở cửa phòng bệnh mang máy tính vào, bên trong là đoạn băng mà camera gần đó ghi lại được, tuy chất lượng hình ảnh không tốt nhưng cũng phần nào chứng minh được lời khai của nhân chứng là sự thật.

Nếu anh cảnh sát còn không tin thì vẫn còn kết quả nghiệm thi, lẫn trong thi thể nát bét của người chết có rất nhiều mô tế bào của rễ cây, khi đào rễ cây ở đó lên thì trên rễ cây vẫn còn dính máu, đem đi xét nghiệm thì đúng là máu của nạn nhân. Sự thật bày ra trước mắt nếu anh cảnh sát còn không tin thì có thể đập đầu vào tường chết được rồi.

Anh cảnh sát thẫn thờ hết nửa ngày thầm mắng trong lòng, mẹ nó đây là loại yêu ma quỷ quái gì? Để ông bắt gặp liền băm mày ra làm trăm mảnh.

Cầm tờ giấy ghi lời khai sang nói chuyện với Lưu Ly, tờ giấy này chỉ là mang sang để Lưu Ly ghi một số thông tin lên đó.

"Em viết tên và cách liên lạc với người thân lên đây để tôi báo cho họ đến đây chăm sóc em."

Lưu Ly nhận lấy viết tên mình lên đó và dòng chữ ngắn vỏn vẹn năm từ rồi đưa cho anh cảnh sát. Sắc mặt đã đỡ hơn cũng không còn hoang mang lo sợ nữa, đâu phải là lần đầu tiên cô tự tay giết người.

"Tôi là trẻ mồ côi."

"Không có ai có thể đến đây chăm sóc em sao?"

Lưu Ly lắc đầu, trước nay cô chỉ có một mình, cô độc đã quen rồi không cần người chăm sóc. Lấy tờ ghi lời khai viết lên vài dòng chữ đưa cho anh cảnh sát.

"Tôi ổn, mai có thể xuất viện được rồi nhưng còn viện phí..."

"Tôi ổn, mai có thể xuất viện được rồi nhưng còn viện phí..."

Kiểm tra tổng quát tốn không ít tiền, cô thì làm gì có nhiều tiền như thế. Chi phí sinh hoạt hằng ngày cô cũng không có nhiều.

Anh cảnh sát bật cười, là trẻ mồ côi tất nhiên cuộc sống không được thoải mái như bao người khác, vấn đề này có thể giúp được.

"Với trường hợp của em, tiền viện phí cục sẽ chi trả. Được rồi em nghỉ đi, chuyện cũng đã xảy ra đừng nên suy nghĩ nhiều."

Nói thì như thế nhưng trong lòng không khỏi suy nghĩ vẩn vơ. Trên đời này thật sự có ma quỷ?

Suốt cả đêm đó Lưu Ly không tài nào ngủ được, hể nhắm mắt lại thấy những hình ảnh như oan hồn không tan đeo bám cô không rời, cả không gian toàn là một mùi máu tanh nồng thật buồn nôn và cả ngọn lửa hừng hực cháy thêu rụi bao kí ức tuổi thơ của cô.

Chưa tới một ngày toàn thành phố đều biết đến việc ma cây giết người, một đồn mười, mười đồn trăm. Không biết từ lúc nào đã đem chuyện Lưu Ly gặp phải biến thành tam sao thất bản, càng tưởng tượng càng thái quá, đến cô nghe còn không tin được nữa là người khác.

Miệng người quả nhiên đáng sợ.

Toàn thể trên dưới trường Diamond đều xì xầm bàn tán, không lúc nào chịu để cho cái miệng được nghỉ ngơi.

Nếu lấy chuyện Lưu Ly gặp phải liên tưởng một chút đến cái chết của Thi Thi, không khó tìm ra nguyên nhân cái chết có liên quan đến ma cây. So với người đàn ông đó thì Thi Thi có vẻ tốt số hơn nhiều, ít ra còn được chết toàn vẹn, về dưới đó còn có thể làm một con ma xinh đẹp.
Chương trước Chương tiếp
Loading...