Hôn Lễ Chớp Nhoáng: Boss Siêu Cưng Chiều Vợ

Chương 47: Đợi Tôi Một Chút



Nghe thấy câu hỏi, Lệ Cảnh Hành vô cùng tự nhiên hướng mắt nhìn về phía Thẩm Niệm, đối mặt với cô: “Lên xe rồi nói.”

Trương Bác đang đứng bên cạnh, nghe thấy vậy thì nhanh chóng mở cửa xe. Sau khi Lệ Cảnh Hành vào trong, Trương Bác lại chạy sang bên kia mở cửa giúp Thẩm Niệm: “Cô Thẩm, mời lên xe.”

Trương Bác nhìn Lệ Cảnh Hành đang điềm nhiên ngồi ở ghế sau, trong lòng thở dài, haiz, Lệ tổng còn không biết mở cửa xe giúp con gái nhà người ta nữa, chậc… chậc…

Thẩm Niệm liếc nhìn người đàn ông ngồi trong xe, sau đó đi về phía bên kia, khi bước lên xe, Thẩm Niệm còn nói cảm ơn Trương Bác. Trương Bác mỉm cười rạng rỡ với cô.

Sau khi ngồi vào chỗ, Lệ Cảnh Hành bảo Trương Bác đến căn hộ của Thẩm Niệm rồi không nói thêm câu nào nữa. Thẩm Niệm vẫn nhớ rõ những lời anh vừa nói, rõ ràng đã bảo là lên xe rồi nói, nhưng bây giờ anh lại không chủ động nhắc tới.

Nếu cô hỏi lại lần nữa liệu có phải là không hay cho lắm không? Liệu Lệ Cảnh Hành có cảm thấy phiền phức rồi lơ cô luôn không? Nếu như vậy, thì tiểu tiên nữ dễ thương cô đây chẳng phải là sẽ rất mất mặt hay sao.

Thẩm Niệm còn đang xoắn xuýt, không biết có nên chủ động ra trận hay không thì giọng nói của Lệ Cảnh Hành đã vang lên.

“Là Lệ Cảnh Trần nói.”

Thẩm Niệm sửng sốt, quay mặt qua nhìn Lệ Cảnh Hành, không biết bây giờ anh nhắc tới Lệ Cảnh Trần là có ý gì. Ngay lập tức cô hiểu ra, Lệ Cảnh Hành đang trả lời câu hỏi vừa rồi của cô.

Thẩm Niệm hơi cảm động, Lệ Cảnh Hành đã trả lời cô, cô không cần phải xoắn xuýt xem là mình có nên hỏi tiếp nữa.

Tuy nhiên, Thẩm Niệm vẫn không tin lời anh. Lệ Cảnh Hành ngàn năm không quan tâm đến chuyện của công ty giải trí, làm sao Lệ Cảnh Trần có thể nói chuyện Lý Dịch với anh được chứ.

Nhưng cho dù trong lòng không tin, Thẩm Niệm ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn đáp lại lời của Lệ Cảnh Hành: “Tôi hiểu rồi, anh Lệ.”

Trương Bác cũng nghe thấy câu hỏi của Thẩm Niệm trước khi lên xe. Trong lòng lẩm bẩm, cậu hai Lệ làm gì nói với Lệ tổng những chuyện này chứ, Lệ tổng nói dối cô bé này rồi, nói dối vậy mà mặt chẳng biến sắc gì cả.

Rất nhanh đã đến căn hộ của Thẩm Niệm, Trương Bác dừng xe lại.

Thẩm Niệm đột nhiên nhớ tới lần trước khi Lệ Cảnh Hành đưa cô về, trời mưa, anh đã đưa cho cô một chiếc ô, cô vẫn chưa trả lại. Sau khi suy nghĩ cô quyết định nói với Lệ Cảnh Hành: “Anh Lệ, chiếc ô lần trước mà anh đưa cho tôi, tôi vẫn chưa trả lại. Anh chờ tôi một lát, tôi đi lấy ô trả lại cho anh.”

Thẩm Niệm nghiêm túc nhìn Lệ Cảnh Hành, rồi bổ sung thêm: “Nhà của tôi ở tầng thấp, tôi sẽ đi nhanh thôi.”

Nhìn vào đôi mắt long lanh của cô gái, Lệ Cảnh Hành cầm hộp lễ phục đặt ở bên cạnh đưa cho cô: “Không cần đâu, cái này cho cô.”

Thẩm Niệm vô thức đưa tay ra nhận chiếc hộp. Chiếc hộp thiết kế đơn giản nhưng rất tinh xảo. Thẩm Niệm khó hiểu nhìn Lệ Cảnh Hành: “Đây là cái gì?”

“Ban nãy đi ngang qua một cửa hàng, nhìn thấy bộ lễ phục này nên tiện tay mua thôi.” Lệ Cảnh Hành thờ ơ nói, như thể anh ta thực sự không quan tâm một chút xíu nào.

Ngừng một chút, Lệ Cảnh Hành lại nói thêm: “Ngày mốt đi dự tiệc ở nhà họ Ngụy có thể mặc nó.”

Thẩm Niệm đột nhiên cảm thấy chiếc hộp trong tay nặng trĩu, còn hơi phỏng tay, cô đưa chiếc hộp về phía trước: “Anh Lệ, tôi có lễ phục rồi, có rất nhiều nữa, anh không cần phải lãng phí như vậy đâu.”

Lệ Cảnh Hành không nhận lại, nghe lời nói cô dường như đang cố ý vạch rõ ranh giới, muốn loại anh ra khỏi thế giới của cô vậy, lông mày anh hơi nhíu lại, khí áp xung quanh dường như đang thấp xuống vài phần.

“Những thứ tôi đã cho đi rồi sẽ không nhận lại. Tùy cô xử lý, giữ lại hay bỏ đi thì tuỳ.”

Thẩm Niệm không nói gì, cô cảm nhận được rõ rệt sự khó chịu của người đàn ông này, quen biết Lệ Cảnh Hành lâu như vậy, đã lâu rồi cô không còn cảm nhận được khí thế áp bức người khác của anh nữa. Nhưng lần này, cô lại cảm nhận được rồi.

Thẩm Niệm không phải kẻ ngốc, cô cũng có thể cảm nhận được thái độ khác thường của Lệ Cảnh Hành đối với cô. Ít nhất là ở trước mặt cô, Lệ Cảnh Hành cư xử rất khác so với lời đồn đại.

Cô không biết là do người ta đồn thổi sai lệch, anh đối xử như vậy với tất cả mọi người hay chỉ đặc biệt với mình cô.

Nếu như là trường hợp đầu tiên, Lệ Cảnh Hành đều quan tâm đến mọi người như vậy, Thẩm Niệm cũng sẽ không chấp nhận lòng tốt của anh. Bộ lệ phục này trông có vẻ rất giá trị, cô không thể nào thuyết phục mình thoải mái nhận nó.

Nếu là trường hợp thứ hai, Thẩm Niệm càng không nhận bộ lễ phục này.

Giữa hai người bọn họ chỉ cần là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới đơn thuần là tốt rồi. Sau khi trải qua biết bao nhiêu chuyện, bây giờ cô không muốn đầu tư vào một mối quan hệ nào nữa, chỉ muốn sáng tác tốt, hát thật hay, chứng minh bản thân mà thôi.

Thẩm Niệm đặt hộp lễ phục ở giữa cô và Lệ Cảnh Hành, nghiêm túc nhìn Lệ Cảnh Hành: “Anh Lệ, cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi không thể nhận được. Bộ lễ phục này quá quý giá, anh giữ lại đi.”

Nói rồi Thẩm Niệm nhanh chóng bước xuống xe không để cho Lệ Cảnh Hành có cơ hội nói tiếp, cô đi nhanh vào khu chung cư mà không hề ngoảnh đầu lại.

Trương Bác lén lút quan sát phản ứng của Lệ Cảnh Hành qua gương chiếu hậu. Nghe đoạn đối thoại giữa Lệ Cảnh Hành và Thẩm Niệm mà anh ta toát mồ hôi.

Nếu anh nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên Lệ Cảnh Hành tặng quà cho một cô gái, không tính lúc còn bé, những chuyện Lệ Cảnh Hành khi còn nhỏ anh cũng không biết. Nhưng với những gì anh ta biết, thì Lệ Cảnh Hành không giống như người sẽ chủ động tặng quà cho người khác, không ngờ lại còn bị từ chối nữa chứ.

Trương Bác sầu não, hình như Lệ tổng vẫn chưa chinh phục được cô Thẩm, người ta thậm chí còn không muốn nhận quà của anh nữa mà. Dễ gì theo đuổi được con gái người ta chứ. Trương Bác cứ lo với tính cách của Lệ Cảnh Hành sẽ bị ám ảnh sau khi bị Thẩm Niệm từ chối.

Lệ Cảnh Hành vẫn ngồi yên lặng, vẻ mặt không có gì thay đổi, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đựng lễ phục đặt ngay ngắn bên cạnh, rồi đột nhiên anh ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Thẩm Niệm rời đi.

Đã không còn nhìn thấy bóng dáng cô từ lâu rồi. Vậy mà Lệ Cảnh Hành vẫn cứ nhìn một hồi, cảm thấy mắt bị chói sáng có hơi đau, nên quay đầu lại không nhìn nữa.

Trương Bác vẫn đang lén quan sát anh, Lệ Cảnh Hành nhìn kính chiếu hậu thì bắt gặp ánh mắt của Trương Bác: “Quay về đi.”

Giọng điệu vẫn rất bình thản, không hề dậy sóng nhưng Trương Bác nghe xong lại có chút đau lòng. Lệ Cảnh Hành vẫn luôn như vậy, không bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài. Vui buồn đều giấu kín trong lòng, không bao giờ nói cho người khác biết. Người ta đều nói rằng anh lạnh lùng vô tình, nhưng những người thân thiết với Lệ Cảnh Hành đều biết không phải như vậy, chỉ là anh đang âm thầm chịu đựng tất cả mọi thứ. Anh cũng là một người bình thường, cũng có trái tim.

Trương Bác mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, cuối cùng chỉ dạ một tiếng rồi lái xe rời đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...