Hôn Nhân Bạc Tỉ

Chương 29: Mãi Mãi Bên Nhau



Nói xong, đầu dây bên kia cúp máy, anh cầm điện thoại có chút suy nghĩ về những lời đó, lẩm nhầm địa chỉ và giờ hẹn xong rất nhanh gọi thư ký đi vào.

“Dạ tổng giám đốc”

Kim Kim bước tới cúi đầu nhỏ giọng.

“Ngày mai tới đường X, đúng 8h30 phút nhận đồ giúp tôi”

“Dạ vâng ạ, tổng giám đốc còn việc gì dặn dò không ạ?”

“à mà thôi, để tôi tự đi tới đó.Cô ra ngoài đi”

Tuấn Anh thay đổi quyết định trong phút chốc, anh muốn biết người đã gọi điện cho mình là ai và thứ hắn ta muốn đưa là gì?

Đang miên man trong dòng suy nghĩ hỗn độn đó thì điện thoại anh vang lên một lần nữa, là Quỳnh Hoa.

“Anh đây”

“Anh chưa xong việc sao ạ?”

“Anh vừa xong, sẽ về ngay, chờ anh nhé”

“Dạ, anh đi cẩn thận”

Cầm áo khoác và tức tốc đi ra ngoài, Tuấn Anh không muốn cô phải đợi chờ lâu, dù có chuyện gì thì tối nay chắc chắn phải là một buổi tối vui vẻ của hai người.

Về tới biệt thự, Quỳnh Hoa bước ra trước mắt anh thật xinh đẹp với chiếc váy ren trắng cổ điển tay bồng, mái tóc uốn xoăn một cách tinh tế, cô chỉ trang điểm rất nhẹ nhàng, nhưng như vậy lại càng tôn lên nét đẹp tự nhiên và mỹ lệ của bản thân, mỉm cười nhìn anh đầy e thẹn, cô nói.

“Tới giờ rồi, mình đi thôi”

“Hôm nay nhìn em thật lạ”

“Vì ở cạnh anh em giản dị quen rồi, hơi cầu kỳ vậy anh thấy ổn không?”

“Tất nhiên là có rồi, người yêu anh rất dễ thương”

Cả hai nhìn nhau cười ngọt ngào, rất nhanh lên xe đi đến bữa tiệc. Vừa bước xuống, Diễm My ở trong nhà hàng đã thấy cô vẫy vẫy tay kêu lên.

“Ê Rose, tao ở đây”

Vì chưa công khai với mọi người nên cô và anh vẫn giữ cho nhau một khoảng cách nhất định, cô vẫy tay lại bạn mình, duyên dáng sải bước trước ánh mắt ngưỡng mộ của rất nhiều nhân viên trong công ty.

“Mày tới sớm vậy?”

“Ừ cũng tới cách mày không lâu đâu”

Nói xong Diễm My gật đầu chào Tuấn Anh, dù sao cũng đã quen nhau từ trước, cùng một đoàn phim, nhưng đây là lần đầu tiên anh biết cô là bạn thân của Quỳnh Hoa.

“Hai người quen nhau?”

Tuấn Anh khẽ cười hỏi.

“Dạ, Lyly là người bạn nữ duy nhất của em ở đây đấy”

“Em giấu cũng kỹ thật”

“Hì, vì công việc anh quá tải, em chưa có nhiều thời gian chia sẻ với anh thôi”

Ba người đang cùng nhau trò chuyện rôm rả, thì Lê Đình Long bước lên sâu khấu tuyên bố bắt đầu bữa tiệc, những món ăn và rượu vang được đưa lên phục vụ không ngừng, Tuấn Anh nhìn cô dịu dàng nói.

“Em thích ăn gì, anh lấy cho em nhé”

“Em ăn gì cũng được ạ”

Quỳnh Hoa ngại ngùng nói với anh, cô chưa quen thể hiện tình cảm ở chỗ đông người, mặt khác cô cũng sợ đồng nghiệp phát hiện sẽ thêm phần rắc rối. Cầm lấy hai ly nước trái cây Diễm My và cô lại tiếp tục cuộc trò chuyện của mình.

“Tuấn Anh diễn nhập tâm lắm, trong phim anh ấy cứ như một con người khác vậy”

“Tao mong chờ Ngày ấy mình đã yêu, tao muốn thấy anh ấy trên truyền hình sẽ như thế nào”

“À hôm bữa tổng giám đốc có nói với tao đoàn phim khen mày dữ lắm”

“Vậy sao, nhưng bữa nay mày thân thiết với Lê Đình Long à. Đừng nói?”

Quỳnh Hoa mở to mắt nhìn Diễm My, khẽ la lên. Diễm My nhanh chóng lấy tay bịt miệng cô lại nhăn nhó.

“Mày hâm à, hôm mày nhậu say bí tỉ tiếp tục lại bị tổng giám đốc bắt gặp đấy”

“Trời, sao bây giờ mày mới nói. Ngại quá huhu”

“Thôi, bỏ qua đi. Nghiêm túc vào chút. Với lại mày biết người tao thích là ai không?”

“Không, mày có bao giờ nói đâu mà tao biết được, mày thích ai?”

“Gia Vỹ”

Một tiếng sét vang lên ở trong đầu của cô, cô nghe xong thì không tin vào tai mình. Liếc nhìn Diễm My như thể bản thân đã gây ra một điều gì tội lỗi, môi cô ấp úng hỏi.

“Lâu…lâu chưa?”

“Lâu lắm rồi”

“Vậy..bây giờ sao rồi”

“Tao biết hết rồi”

“Mày biết gì chứ?”

“Biết Gia Vỹ thích mày”

“Nhưng mà tao thật lòng là không có gì với anh ấy, mày tin tao đi”

Quỳnh Hoa nắm tay cô lay lay giải thích.

“Kể cả mày có thích anh ấy cũng không sao. Trước đây tao còn cố chấp, nhưng hiện tại đã nhẹ lòng hơn rồi. Dù sao tao cũng không hối tiếc vì thời gian qua đã cố gắng hết sức mình, Gia Vỹ nói đúng, chỉ cần gặp người thích hợp tự khắc tao sẽ quên. Vì vậy, không cần oán trách, không cần đau thương”

“Xin lỗi Lyly nhé”

“Mày không có lỗi, tao cũng không có lỗi, lỗi..tại con tim”

Tuấn Anh bước tới phá tan câu chuyện giữa hai người, đưa đĩa thức ăn ra trước mặt, một đĩa cho Quỳnh Hoa và một đĩa cho Diễm My.

“Em ăn đi”

Anh nhẹ giọng nói cùng Quỳnh Hoa, rồi rất nhanh qua sang Diễm My nói tiếp.

“Tôi không biết cô thích ăn món gì cụ thể nên lấy đại, thông cảm nhé”

“Dạ, cảm ơn anh, anh chu đáo lắm. Tôi sẽ ăn hết”

Lê Đình Long từ xa đi tới cầm theo một ly rượu vang vui vẻ cất giọng.

“Nào, cùng nâng ly chúc mừng cho tất cả chúng ta, làm tốt lắm”

“Cạn ly”

Tất cả cùng đồng thanh hô to, trong không gian có tiếng nhạc, tiếng cười, sự vui vẻ, Lê Đình Long quay sang Diễm My ôn nhu nói.

“Tôi có thể mời cô khiêu vũ không?”

Hơi đỏ mặt, cô ngại ngùng đáp.

“Tôi..rất sẵn lòng thưa tổng giám đốc”

Quỳnh Hoa ở bên thấy vậy thì hồ hởi hẳn, nhìn Diễm My được một người đàn ông ưu tú quan tâm thì trong lòng không khỏi mừng rỡ, miệng thì thầm.

“Lê Đình Long thì quá tuyệt rồi, chắc chắn Lyly sẽ cảm động thôi. Một người đàn ông có tất cả, vậy mình yên tâm rồi”

“Em đang nói gì vậy, là đang tự khen ai?”

Tuấn Anh nhìn cô trêu chọc, ánh mắt anh ấm áp làm cô thấy nhất thời không biết phải trả lời ra sao, cô nhìn anh ngơ ngác mất hai phút mới bình tĩnh đáp lại.

“Anh là đang ghen ư”

“Đúng vậy, ở bên cạnh anh mà em còn mơ mộng tới nam nhân khác à Quỳnh Hoa”

“Em…em đâu có chứ, em đang nghĩ, hai..hai người họ rất hợp nhau à”

“Vậy thì nhanh, cùng anh khiêu vũ nào”

Tuấn Anh hơi cúi người đưa tay mình về phía cô, cô xấu hổ nói.

“Em không biết khiêu vũ, thật đấy”

“Anh sẽ dìu em”

“Anh chắc chứ, em sợ làm anh mất mặt thôi”

“Anh không sợ mất mặt, anh…chỉ sợ mất em”

Tuấn anh nói xong thì mỉm cười, trong đôi mắt ấy có tư vị tình yêu đang nồng cháy. Cô nhẹ nắm lấy tay anh, cùng anh bước ra giữa sân khấu, hơi vụng về nhưng cũng rất nhanh đã bắt nhịp được.

Trong không gian lãng mạn như thế này, bên mùi hương nồng nàn lan toả của hoa linh lan trắng, cô bỗng muốn nói với Tuấn anh một câu thật ngọt ngào. Nhón chân mình lên, cô khẽ thủ thỉ vào tai anh.

“Bầu trời xanh, hoa hồng đỏ. Em là công chúa nhỏ,anh là hoàng tử bảnh trai”

Anh nghe cô nói xong thì chợt bật cười, cô cũng nhìn anh cười tinh nghịch trở lại. Tuấn anh đáp.

“Em học được mấy câu nói như thế này ở trên mạng phải không?”

Có chút giận dỗi, cô xụ mặt.

“Là em tự nghĩ, không phải như thế này rất giống công chúa và hoàng tử sao. Trong truyện toàn tới đoạn thế này là tỏ tình đấy”

“Vậy công chúa nhỏ của anh, muốn được tỏ tình trước mặt bao nhiêu người đúng không?”

“Không không, ý em không phải thế”

“Nhưng mà, trong khoảnh khắc này anh cũng không muốn bỏ lỡ, để nói với em một câu, chúng ta mãi mãi bên nhau”

“Nhất định là như thế”

Quỳnh Hoa hơi dựa đầu vào lòng anh, ấm áp cảm nhận nhịp đập nơi trái tim. Giây phút này hạnh phúc lắm, hạnh phúc thực sự. Bởi vì bốn chữ mãi mãi bên nhau đối với cô thiêng liêng vô cùng, không phải là tình yêu, mà còn là trách nhiệm, sự gắn kết. Khi anh đã nói ra câu đó thì cô cũng không ngại để đáp lại một câu.

“Cuối cùng, em đã được làm nữ chính trong câu chuyện của một người, và may mắn thay câu chuyện của em đã kết thúc có hậu”

“Em yên tâm, anh sẽ viết về cuộc đời chung của hai chúng ta bằng chính sự dịu dàng của mình, viết mãi không thôi, giống như một giấc mộng, sẽ chảy dài từ năm này qua năm khác”

“Em bỗng nhiên muốn sinh cho anh một đứa con kháu khỉnh, nó sẽ gọi chúng ta là papa mà mami”

“Cùng em kết hôn, cùng em sinh con, cùng em cả đời”

Trong rất nhiều câu chuyện yêu đương, có thể là người đàn ông yêu nhiều hơn, có thể là người phụ nữ yêu nhiều hơn, có thể là theo đuổi rất lâu, có thể là bên nhau rất dài mới nảy sinh tình cảm. Thì điều đặc biệt của cô và anh, là nhanh chóng gặp gỡ, từ từ sẻ chia, thong dong thích thú, chậm rãi nhớ thương, yêu điên cuồng và da diết. Một thứ tình cảm bình đẳng, cả hai cùng yêu đối phương, cùng không thể sống thiếu đối phương. Mối tình đầu không phải là lần đầu bạn yêu một người, mà chính là lần đầu bạn yêu một người hết lòng hết dạ. Và Quỳnh Hoa đã nắm giữ cho mình một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm.

Cô chỉ mong được cùng anh cứ thế bình yên, vững vàng đi qua mọi giông bão của cuộc đời. Để khi người ta kể cho nhau nghe về tan vỡ, thì cô vẫn vui vẻ kể chuyện hai người đã kiên định ở bên nhau. Cô nhìn Tuấn Anh ánh mắt đầy say đắm tự nhủ thầm.

Mình thương nhau bình thường thôi, đừng phô trương, cũng đừng rầm rộ. Dài lâu qua tháng qua ngày.

……………………………………………………………………

Trải qua một đêm đầy yêu thương và mật ngọt, Tuấn Anh dậy sớm hơn, anh suy nghĩ tới cuộc điện thoại đầy bí ẩn ngày hôm qua, và nghĩ tới cô. Những gì anh và cô đã trao cho nhau trong khoảng thời gian đẹp đẽ này, có lẽ cả đời anh sẽ không tìm được ở bất cứ ai và tìm được lần thứ hai. Anh không quan trọng cô là ai trong quá khứ, không quan trọng cô đã như thế nào. Chỉ cần, hiện tại và tương lai anh có cô, vậy là đủ.

Tuấn Anh đã không tới đó nữa, anh lái xe đi thẳng về công ty, tổ chức cuộc họp về dự án chuỗi cà phê ngôn tình. Nhưng rất tiếc, chưa kịp thực hiện thì thư ký Kim Kim đã hớt hải bước vào cúi đầu nhỏ giọng.

“Thưa tổng giám đốc”

“Sáng sớm đã có chuyện gì?”

“Dự án mới của chúng ta, đã có công ty khác làm theo y xì, và họ lại còn công bố trên tất cả các phương tiện truyền thông rồi ạ.Theo tôi nghĩ, họ đã muốn độc quyền ý tưởng, nên mới làm như thế”

“Tại sao lại bị lọt ra ngoài, tôi nghĩ sẽ không ai có ý định trùng hợp một cách ngẫu nhiên như vậy. Cả về mốc thời gian, địa điểm, đặc biệt lại còn công bố sớm hơn để hớt tay trên”

“Tôi sẽ cho người điều tra về chuyện này thưa tổng giám đốc”

“Được rồi, cô ra ngoài đi”

Anh lấy tay mình day day huyệt thái dương, đưa tầm mắt nhìn ra xa, có những chuyện anh cần tĩnh tâm suy nghĩ một chút. Kim Kim đứng bên cạnh vẫn ấp úng muốn nói gì thêm.

“Sao, còn gì nữa vậy?”

“Lúc nãy có một người tới nói là do anh không có mặt tại điểm hẹn, nên đích thân mang cái này gửi cho anh”

“Cô mang vứt đi”

“Anh ta còn nói, rất quan trọng. Và có thể còn liên quan tới công ty ạ. Bây giờ tổng giám đốc muốn sao?”

Anh liếc mắt vào bì hồ sơ có dán niêm phong cẩn thận, trong lòng không khỏi tò mò, liền nói.

“Để đấy đi”

Kim Kim vội đặt nhẹ xuống bàn làm việc lễ phép nói.

“Không có gì nữa, xin phép tổng giám đốc tôi đi trước”

“Ừ, huỷ cuộc họp sáng nay luôn”

Tuấn Anh khẽ thở dài, cầm bì hồ sơ đó, rất nhanh mở ra.
Chương trước Chương tiếp
Loading...