Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy

Chương 49: Chân Ngắn



Hứa Niệm An không nghĩ tới Mục Duyên Đình sẽ đối với mình nói ra lời này, trong lúc nhất thời nhưng không biết nên nói cái gì.

Trái tim một chút nhàn nhạt vui mừng, Hứa Niệm An cắn môi, có chút xấu hổ cúi đầu.

Mục Duyên Đình rũ mắt nhìn cô, thanh âm thanh lãnh, “Em không có cái gì muốn nói?”

Hứa Niệm An nghĩ nghĩ, thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi.”

Mục Duyên Đình nhướng mày: “Thế thôi?”

Hứa Niệm An ngẩng đầu, ánh mắt mềm mại, cô cắn nhẹ cắn môi, hỏi: “Mục tiên sinh cảm thấy, nên làm cái gì bây giờ?”

Mục Duyên Đình trên cao nhìn cô chằm chằm, ánh mắt mờ mịt, Hứa Niệm An có chút khẩn trương.

Anh muốn chính là cái gì, kỳ thật Hứa Niệm An trong lòng là rõ ràng, nhưng không biết vì cái gì, Hứa Niệm An cảm thấy mình tựa hồ còn không có chuẩn bị tốt.

Ngay lúc này ở cửa sổ xe có người gõ vang, bên ngoài truyền đến tiếng của Cao Dương, “Tiên sinh, túi xách của Hứa tiểu thư đã lấy ra rồi.”

Hứa Niệm An hạ xuống cửa sổ xe, đem túi xách nhận lấy, cười nói cảm ơn.

Bên cạnh là giọng nói lạnh lùng của Mục Duyên Đình, “Trở lại Cẩm Viên.”

Trái tim Hứa Niệm An run lên, nghiêng đầu nhìn Mục Duyên Đình một cái, lại thấy anh dựa vào lưng ghế, nhắm hai mắt.

Đêm đèn xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào bên trong xe, ánh sáng mờ ảo.

Hứa Niệm An ngửi thấy được trên người anh nhàn nhạt mùi bạc hà, ở trong ý thức cô, người nam nhân này có hút thuốc, nhưng ở trên người anh lại nghe không đến bất luận cái gì hương vị thuốc lá.

Hứa Niệm An nghĩ tới buổi tối hôm đó hai người cơ hồ ······

Bởi vì có thể đã uống rượu, cô cảm thấy trên mặt có điểm nóng.

Tại khách sạn, Quý Thừa Ngọc nghĩ đến bóng dáng Mục Duyên Đình đem Hứa Niệm An ôm vào trong ngực rời đi, sắc mặt âm trầm.

Viên Thi Anh đi tới, thanh âm có chút rụt rè, mang theo một nịnh nọt, “Anh Thừa Ngọc.”

Quý Thừa Ngọc thu hồi tầm mắt, quay đầu lại liếc nhìn cô ta một cái rồi nói, “Tôi có việc đi trước.” Nói xong, mặc kệ sắc mặt người phía sau có bao nhiêu khó coi, nâng bước đi phía trước đi.

“Anh Thừa Ngọc.” Viên Thi Anh gọi lại anh ta, “Ông chủ Tinh Vũ truyền thông còn ở bên trong, anh liền như vậy đi, có phải hay không có điểm không tốt lắm?”

Quý Thừa Ngọc thần sắc lạnh nhạt: “An An đều đi rồi, tôi còn lưu tại nơi đó có cái gì ý nghĩa? Cô đi qua giúp tôi chào hỏi một cái là được, tùy tiện tìm cái lý do nào đó, liền nói tôi có việc đi trước, còn có.” Quý Thừa Ngọc quay đầu lại nhìn cô ta, trong ánh mắt mang theo vài phần chán ghét, “Tôi sở dĩ còn lưu cô ở Quý thị làm việc, là bởi vì nghĩ công và tư phân minh, nhưng là, nếu cô muốn gây chuyện, đừng trách tôi trở mặt vô tình.”

Viên Thi Anh mặt đầy ủy khuất, cô ta tiến lên một bước, tiếng nói mang theo khóc nức nở, “Anh Thừa Ngọc, em ở trong long anh là loại này nữ nhân này sao? Em thừa nhận, chị của em hành động xác thật không đúng, nhưng là chị đã chịu trừng phạt, chính là, em không giống chị của em.”

“Cô là ai cùng tôi không quan hệ, nhưng là đừng nghĩ đi trêu chọc An An, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cô.” Quý Thừa Ngọc nói xong, trực tiếp rời đi khách sạn.

Viên Thi Anh nhìn Quý Thừa Ngọc bóng dáng quyết tuyệt, trên mặt biểu tình làm cho người ta sợ hãi, ánh mắt ngoan độc, cô dùng móng tay bấm vào trong thịt, Hứa Niệm An, cô rõ ràng đều có Mục Duyên Đình, vì cái gì còn có nắm lấy anh Thừa Ngọc không bỏ? Một khi đã như vậy, cũng đừng trách tôi không khách khí.

Viên Thi Anh lấy di động ra đem hình vừa rồi chụp Mục Duyên Đình cùng Hứa Niệm An cùng nhau ra khách sạn ảnh, gửi cho Cố Giao Giao.

Ảnh chụp gửi đi không đến một phút, Cố Giao Giao liền gọi lại, “Viên tiểu thư, cô gửi cho tôi cái này là có ý tứ gì?”

Viên Thi Anh nhìn màn hình điện thoại, cười cười: “Không có gì, chính là vừa lúc chụp được, liền thuận tay gửi cho cô, nếu Cố tiểu thư cảm thấy không cần để ý nói, trực tiếp xóa bỏ là được.”

Cố Giao Giao trầm mặc một lát, chỉ nói câu: “Cảm ơn.” Liền cắt đứt điện thoại.

Viên Thi Anh thực hiện được việc liền cong cong khóe miệng, so Cố Giao Giao cùng với Hứa Niệm An, cô ta không tin, Mục gia sẽ đồng ý Hứa Niệm An tiến vào cửa nhà họ Mục bọn họ?

Bên trong Cẩm Viên.

Thấy Mục Duyên Đình đi vào, quản gia vội chào đón, “Tiên sinh, ngài ăn cơm chưa? Có muốn tôi phân phó phòng bếp?”

Mục Duyên Đình cúi đầu, “Không cần.” Anh nói xong lập tức hướng phòng ngủ lầu hai đi lên.

Hứa Niệm An đi theo phía sau anh, giống tiểu tức phụ nghe lời, thời điểm cô đ ingang qua quản gia, có chút xấu hổ cùng ông hơi hơi gật đầu.

Quản gia đáp lễ, xoay người ngơ ngác nhìn hai người một trước một sau hướng thang lầu đi.

Vị Hứa tiểu thư này, rõ ràng mấy ngày hôm trước còn chọc tiên sinh giận dữ, lúc này mới bao lâu, liền lại bị tiên sinh đưa trở về, ông từ khi Cẩm Viên bắt đầu thành lập, liền vẫn luôn ở chỗ này làm quản gia, chính là chưa từng có gặp qua tiên sinh tức giận giống buổi tối ngày đó.

Quản gia lắc đầu, chỉ sợ, vị Hứa tiểu thư không đơn giản, nói như vậy, hắn có phải hay không nên gọi điện thoại cho lão gia tử nói một tiếng?

“Cạch” một tiếng, cửa phòng ngủ bị Mục Duyên Đình khép lại.

Hứa Niệm An nhắm mắt, ngẩng đầu hỏi anh, “Tôi cũng nên đi trước tắm rửa một cái.”

Mục Duyên Đình biểu tình nhàn nhạt, “Có thể.” Sau đó anh bổ sung một câu, “Trong vòng nửa giờ.”

“A?” Hứa Niệm An khó hiểu nhìn anh.

Mục Duyên Đình nhẹ giọng giải thích, “Thời gian tắm rửa không thể vượt qua nửa giờ.”

Hứa Niệm An nhận mệnh gật gật đầu, ở trong lòng an ủi chính mình, may mắn anh không giống lần trước, muốn cùng nhau tắm.

Hứa Niệm An tắm rửa xong ra tới, thấy Mục Duyên Đình đang đứng trên đầu giường cầm khăn lông lau tóc, trên người anh mặc một cái áo ngủ màu đen, bên hông dây lưng lỏng lẻo, bộ ngực rắn chắc rộng lớn ẩn hiện.

Làn da của anh không giống màu lúa mạch như các nam nhân đang lưu hành ngược lại là rất trắng, bởi vậy, vết sẹo dữ tợn trước ngực kia liền càng thêm chói mắt.

Hứa Niệm An nhìn đến anh, thần sắc hơi giật mình, nguyên lai, anh đi tắm ở một cái phòng khác.

Mục Duyên Đình nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, “Thất thần làm gì? Còn không mau tới giúp tôi sấy tóc.”

“A.” Hứa Niệm An ngơ ngác trả lời, vội chạy đi lên, tiếp nhận khăn long trên tay Mục Duyên Đình, lúc muốn giúp anh lau, lại phát hiện, anh thật sự quá cao, cô nhỏ giọng nói, “Vậy anh, có thể ngồi xuống không? Tôi với không tới.”

Mục Duyên Đình ghét bỏ nói câu: “Chân ngắn!”

Hứa Niệm An, “······”

Ngươi chân dài như anh ghê gớm sao?

Mục Duyên Đình đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt thanh lãnh nhìn cô, “Tôi xác thật chân dài.”

Hứa Niệm An, “······”

Mục Duyên Đình nói xong, lại phân phó một câu, “Sấy tóc!”

Hứa Niệm An: Thật tức giận, thật sự muốn đem tóc của anh xoa thành ổ gà.

Chính là cô không cái lá gan kia.

Mùi hương sạch sẽ của nữ nhân bao vây lấy mình, tay cô thực mềm mại không xương, một chút một chút giúp anh sấy khô tóc, rõ ràng là vừa tắm xong, Mục Duyên Đình lại cảm thấy người có chút nóng, hắn đem dây lưng áo ngủ tháo ra, khuôn ngực gợi cảm khỏe khoắn hoàn toàn lộ ra ngoài không khí.

Hứa Niệm An cắn cắn môi, chuyên tâm giúp anh sấy tóc.

“Tốt rồi.” Mục Duyên Đình đột nhiên nói.

Hứa Niệm An lập tức dừng động tác trên tay, cô đứng ở bên cạnh anh, có chút bất an, “Tôi đây đem khăn lông bỏ vào phòng tắm.”

Nói xong xoay người định đi.

Một đôi bàn tay to kéo mạnh cô lại.

Mục Duyên Đình nhướng mày nhìn cô, “Khẩn trương?”

Hứa Niệm An trước gật đầu, sau lắc đầu.

Mục Duyên Đình chặn ngang đem cô bế lên, để trên đùi mình, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm nhìn xương quai xanh duyên dáng của cô tinh tế đánh giá, giọng nói không mặn không nhạt: “Biết tôi muốn làm gì không?”

Hứa Niệm An gật gật đầu, không biết mới là lạ, anh giúp chính mình, còn không phải là vì việc này sao?

Hứa Niệm An trong lòng đột nhiên có điểm rầu rĩ, không thể nói là có chuyện gì, nhưng là tâm tình có chút phiền muộn.

Mục Duyên Đình cúi đầu hôn lên đôi môi hồng của cô, xoay người đem cô đặt lên bệ cửa sổ.

Hứa Niệm An ngửa đầu, ngũ quan kinh diễm của càng gần cô hơn, Hứa Niệm An nhận mệnh nhắm lại hai mắt.

Hơi thở nam nhân nháy mắt tràn ngập khứu giác, trên người là hương vị thanh sạch, bởi vì khẩn trương, lông mi Hứa Niệm An run rẩy như cánh bướm.

Đại khái là nhận thấy được Hứa Niệm An khẩn trương, Mục Duyên Đình cúi đầu hôn lên trán của cô, như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, Mục Duyên Đình đột nhiên đứng dậy xuống giường, bước nhanh hướng cửa đi đến.

Hứa Niệm An khó hiểu mở hai mắt, nhìn nam nhân bước nhanh đi hướng cửa, “Cạch” một tiếng, đem cửa phòng ngủ khóa lại.

Hứa Niệm An, “······”

Mục Duyên Đình đi tới, nhẹ nhẹ vuốt lỗ tai cô, nhẹ giọng cười nói, “Yên tâm, buổi tối hôm nay sẽ không có người quấy rầy chúng ta.”

Hứa Niệm An: Nói thật, kỳ thật cô muốn có người quấy rầy bọn họ.

Đột nhiên cô cảm thấy dưới thân có một đạo dòng nước ấm trải qua.

Đây là một loại cảm giác như thế nào quen thuộc.

Hứa Niệm An giật mình trừng lớn hai mắt, rõ ràng nàng của cô còn chưa tới, thân thích của cô như thế nào sẽ đột nhiên đến thăm?

Mục Duyên Đình cúi đầu ngậm lấy vành tai cô.

“Mục tiên sinh.” Hứa Niệm An đột nhiên la lên một tiếng.

Mục Duyên Đình đôi tay chống trên giường, nhàn nhạt liếc cô liếc mắt một cái: “Lại làm sao vậy?”

Hứa Niệm An: “Người thân của tôi tới, là dì cả.”

Mục Duyên Đình sắc mặt hơi trầm xuống, “Hứa Niệm An, em có phải hay không cảm thấy tôi quá dễ nói chuyện, cho nên vẫn luôn dùng loại này lý do kỳ quái chặn tôi? Em từ đâu ra dì cả? Mẹ em không phải con gái một của Hứa lão gia tử sao?”

Hứa Niệm An, “······”

“Tôi nói dì cả là chỉ ······” Hứa Niệm An cắn cắn môi, “Chính là nữ nhân mỗi người đều sẽ có như vậy mấy ngày ······, Mục tiên sinh, ngài có thể hiểu ý của tôi chứ?”

Mục Duyên Đình đương nhiên nghe hiểu, anh tuy rằng không rõ dì cả của nữ nhân là chỉ cái gì, nhưng là nữ nhân mỗi tháng đều có mấy ngày nay, anh lại là biết.

Nhưng là mặt Mục Duyên Đình cũng hoàn toàn đen lại.

Hứa Niệm An thật cẩn thận nhìn anh, “Mục tiên sinh, anh sẽ không tức giận chứ?”

Anh tức giận đến không nhịn được, loại sự tình này lại không nằm trong vòng kiểm soát của cô.

Mục Duyên Đình lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, “Em nói đi?”

Hứa Niệm An rụt rụt cổ, “Nếu không, anh trước đưa tôi trở về?”

“Đưa em trở về?” Mục Duyên Đình nhìn cô, đột nhiên nghĩ đến cái gì, thanh âm có chút nguy hiểm, “Em không phải là ở lừa gạt tôi chứ?”

“Sẽ không.” Hứa Niệm An vội vàng phủ nhận, “Tôi làm sao dám lừa anh.”

Mục Duyên Đình: “Tôi muốn kiểm tra.”

Hứa Niệm An kinh hãi, “Anh nói cái gì?”

Mục Duyên Đình lặp lại một lần, “Tôi muốn đích thân kiểm tra.”

“Không được!” Hứa Niệm An theo bản năng cự tuyệt, sao có thể? Loại sự tình này như thế nào có thể để anh xem đâu?

Mục Duyên Đình híp híp mắt. “Vì cái gì không được?”

Hứa Niệm An, “ ······”

Cái này cô nói như thế nào?

Mục Duyên Đình, “Nếu không được, là nói lên em ở gạt tôi.”

Hứa Niệm An nghĩ thầm, tôi sao có thể lấy cái này lừa anh?

Hứa Niệm An nghĩ nghĩ, lựa chọn phương thức thỏa hiệp, “Nếu không kêu người giúp việc nữ lại đây hỗ trợ? Dù sao tôi cũng cần các cô ấy giúp tôi lấy đồ lại đây.”

Mục Duyên Đình lẳng lặng xem cô vài giây, nhàn nhạt nói, “Quên đi, để người giúp việc nữ giúp đem đồ em muốn lấy.”

Mười phút sau, Hứa Niệm An hết thảy thu thập thỏa đáng, thân thể lại lần nữa nằm vào chăn bông mềm mại, phía sau, Mục Duyên Đình ôm cô nghiêng người nằm xuống, lồng ngực ấm áp kề sau sống lưng cô, cánh tay hữu lực gắt gao ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, một cái tư thế ngủ hoàn toàn chiếm hữu.

Hơi thở nam tính quen thuộc đem Hứa Niệm An bao phủ, Hứa Niệm An trong lòng run sợ, lắp bắp nói, “Mục tiên sinh ······”

“Ngủ đi.”

Giọng nói nam nhân uy nghiêm, không thể nghi ngờ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...