Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy
Chương 57: Tôi Không Bài Xích Việc Sinh Con Cùng Cô Ấy
Sau lời nói của Mục Duyên Đình, toàn bộ phòng khách im lặng vài giây. Quý Khánh Sơn nhấc tách trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi mỉm cười, "Mục tiên sinh, thay vì tin vào bức ảnh mơ hồ này của ngài nói rằng con trai tôi và Niệm An bị bắt cóc, thì tôi thà tin vào tin nhắn mà An An gửi tối hôm qua, con bé và con trai tôi yêu nhau gần chục năm rồi cưới thêm hai năm nữa, dù con trai tôi có làm những điều ngớ ngẩn trong giai đoạn này nhưng phụ nữ đều mềm lòng, vì con trai tôi đã thật lòng hối cải rồi nên tôi nghĩ, Niệm An, con bé mới cho con trai tôi cơ hội lần này. Mục Tiên sinh, tình cảm không thể cưỡng ép, dù ngài có là nhân vật gì đi nữa, cũng không cách nào khống chế được." "Còn nếu đúng như lời Mục tiên sinh nói, bọn họ bị bắt cóc, sao bây giờ có chút tin tức. Bọn bắt cóc đơn giản chỉ vì một chữ tiền! Nhưng cho đến nay vẫn chưa nhận được tin tức gì về việc đòi tiền chuộc, Mục tiên sinh, tôi hiểu được cảm giác của ngài khi bị người mình yêu bỏ rơi. Nhưng ngài không thể đến nhà họ Quý vấn tội vì chuyện này.” Khuôn mặt của Mục Duyên Đình ảm đạm. Con cáo già Quý Khánh Sơn trông thật thà chất phác nhưng thực chất lại là một con hổ có khuôn mặt hay cười. Dù Mục gia không liên quan gì đến anh trong công việc làm ăn, nhưng là ông ta ở trên thương trường cấp đối thủ cạnh tranh làm những cái đó động tác nhỏ, anh lại sớm có nghe thấy. Mục Duyên Đình trầm giọng nói, “Ông có biết việc không hành động gì hiện tại của ông có thể gây nguy hiểm cho An An và con trai ông không?” Quý Khánh Sơn nhìn nhàn nhã, bộ dạng đắc ý, “Mục tiên sinh, tôi khuyên ngài không nên làm thế này. Nếu hai người bọn họ thật sự bị bắt cóc, tốt hơn hết hãy bình tĩnh chờ tin tức của hai người họ.” Lúc này, Cao Dương bước tới, cúi người nói vài câu vào tai Mục Duyên Đình. Mục Duyên Đình ánh mắt trầm xuống, đứng dậy nói, "Chủ tịch Quý đối với con trai của mình tin tưởng như vậy, vậy tôi sẽ không quấy rầy ông nữa. Tuy nhiên, nếu thật sự để cho tôi phát hiện ra điều gì, đừng trách tôi không khách khí." Quý Khánh Sơn vẫn vẻ mặt lãnh đạm đứng dậy tiễn anh, "Mục tiên sinh đi thong thả." Sau khi tiễn Mục Duyên Đình, Quý Khánh Sơn vội vàng đi đến phòng làm việc trên lầu hai, mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc sim điện thoại, nhét vào một chiếc điện thoại di động, trong đó chỉ lưu một số điện thoại. Quý Khánh Sơn vội vàng gọi điện thoại, "A Hách, người bên kia thế nào rồi? Bọn họ bây giờ tình huống như thế nào? Người được Quý Khánh Sơn gọi là A Hách là người đàn ông thô bạo bắt giữ Hứa Niệm An và Quý Thừa Ngọc, "Khánh ca, anh đừng lo, em đang theo dõi đây. Hai người chạy không được nhưng có lẽ liều thuốc tối qua anh cho hơi mạnh tay. Hai người vừa mới tỉnh dậy. Cô gái nói chúng ta ra ngoài trước để hai người trong đó nói chuyện.” Quý Khánh Sơn nghĩ về sự xuất hiện của Mục Duyên Đình và nói, “Tôi e rằng chúng ta không thể đợi lâu như vậy. Tôi muốn làm Mục Duyên Đình nghĩ rằng hai người đã hòa giải và đi du lịch Đông Nam Á. Nhưng bây giờ có vẻ như kế hoạch này không lừa được Mục Duyên Đình, hiện tại anh ta đang tìm Hứa Niệm An bằng tất cả sức lực của mình." A Hách khịt mũi nói, "Mục Duyên Đình dù thần thông quảng đại, nhưng hắn ta muốn tìm nơi ở của chúng ta bây giờ cũng không phải dễ dàng." Quý Khánh Sơn không lạc quan như A Hách, nếu không có thực lực thì làm sao mà Mục Duyên Đình có thể nắm vị trí gia chủ Mục gia trước năm ba mươi tuổi? “A Hách, tôi không thể đợi lâu hơn được nữa, tôi đã đợi ba năm rồi, ngày mai cậu liên lạc với bác sĩ của mình, nếu cô ta không muốn có con với con trai tôi, thì giúp tôi lấy được một quả trứng của cô ta.” Bên kia một ngụm đáp ứng, "Khánh ca, đừng lo lắng, những việc này đã được an bài, chỉ cần đợi lệnh của anh, nhưng Khánh ca, anh có chắc rằng cô ta thực sự là con gái của Hoàng Ni Tây Vương Hậu không?" Quý Khánh Sơn chế nhạo, "Đây là chuyện đương nhiên, nếu không, tôi đã không nuôi cô ta ở Quý gia và để cô ta ngồi vào vị trí của Quý thiếu phu nhân. Đúng rồi, một thời gian trước, khi tôi đi về phía nam, tôi có nghe nói người của công chúa La Ôn cũng bắt đầu hoạt động, vì vậy chúng ta phải thực hiện kế hoạch trước, và chuyện này chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại.” Bên kia, Maybach lái xe trên đường. Cao Dương liếc nhìn Mục Duyên Đình với sắc mặt thâm trầm, trầm giọng nói, “Thưa tiên sinh, ngài có thấy rằng Quý Khánh Sơn lần này có chút kỳ lạ không?” Mục Duyên Đình gật đầu. Đương nhiên anh ta nhận thấy điều đó. Ông ta đang cố gắng để anh tin rằng Hứa Niệm An đã bỏ trốn cùng Quý Thừa Ngọc. ……… Gió biển thổi vào cơ thể, làm Hứa Niệm An rùng mình. Gió biển đầu mùa thu đã thoảng chút mát lạnh. Quý Thừa Ngọc cởi áo khoác và giúp Hứa Niệm An khoác lên vai, trước khi Hứa Niệm An từ chối, Quý Thừa Ngọc dùng hai tay ấn vào vai cô, “Đừng cởi ra. Nếu em bị cảm lạnh, kế hoạch trốn thoát của chúng ta sẽ càng khó thực hiện hơn." Anh ta nói như vậy, Hứa Niệm An cũng không từ chối lòng tốt của anh ta nữa, cô xác thực lại kế hoạch một lần nữa, "Anh tìm cách đi ra ngoài giả vờ chạy trốn, tôi sẽ lấy một chiếc điện thoại di động của bọn họ gọi điện thoại cho chú Quý. Quý Thừa Ngọc gật đầu, “Được.” Ngay khi nói xong, A Hách đã mang theo hai người trẻ tuổi đi tới, lớn tiếng hỏi, “Các người nói chuyện thế nào?” Hứa Niệm An nói, “Sinh đứa trẻ không phải là chuyện một hai ngày có thể hoàn thành." Cô nói rồi chậm rãi đi về phía A Hách, "Xin hỏi vị đại ca này anh tên gì? Nếu muốn sinh xong đứa bé mới có thể rời đi nơi này, tôi tin tưởng sau này chúng ta ở chung thời gian, hẳn là sẽ không quá ngắn đi? Bất quá anh nói muốn tôi ở chỗ này sinh đứa bé, vậy những thứ cần thiết đều chuẩn bị tốt chưa?" A Hạch nhíu mày, người phụ nữ này thật là phiền phức, sinh còn thì cần chuẩn bị những gì? Ở đất nước Xiêm của họ, một người phụ nữ sinh con chỉ đơn giản như là ăn uống và đi vệ sinh, vậy sao sinh con ở Trung Quốc lại rắc rối đến vậy? A Hách sốt ruột hỏi, “Cô muốn chúng tôi chuẩn bị cơ sở vật chất gì?” Hứa Niệm An đi vòng ra sau anh ta nói, “Điều kiện tất yếu để sinh đứa bé, anh không thể để tôi tự mình sinh đứa bé ở nơi hoang dã như vậy? Làm thế nào anh có thể đảm bảo rằng đứa trẻ sẽ khỏe mạnh? Vì vậy, phải có thiết bị y tế để khám sức khỏe cho phụ nữ mang thai, tất nhiên, bác sĩ sản khoa là không thể thiếu, vì tôi cần phải khám sức khỏe thường xuyên.” Hứa Niệm An đột nhiên choáng váng, suýt chút nữa ngã vào trên người A Hách. "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, có lẽ là do tối hôm qua bị thương, hôm nay chưa ăn gì. Tôi hơi chóng mặt, cảm thấy khắp người đau nhức. Vị đại cai này, vì chủ nhân của anh muốn chúng tôi có con nên trước tiên ít nhất thân thể chúng tôi khỏe mạnh đúng không? Nhìn tôi bây giờ đừng nói toàn thân đều đau, đến cơm còn không ăn được, cơ thể suy yếu, thì làm sao có thể sinh con được?” A Hách cho rằng những gì cô nói có vẻ khá hợp lý, thậm chí ở Xiêm phụ nữ cần ăn nhiều hơn trong những tháng thai kỳ, anh nói với hai thanh niên bên cạnh, “Cậu, đi giúp cô ấy làm món gì đó ngon." Bên kia ngập ngừng gãi đầu, "Hách ca, làm sao tôi làm chuyện tình đàn bà này được? Mấy ngày nay A Tĩnh không có ở đây, và tất cả chúng ta đều ăn thức ăn sẵn mua từ thị trấn, hay tôi nấu cho cô ta một tô mì gói?" Hứa Niệm An chưa kịp nói chuyện, Quý Thừa Ngọc đã từ chối, "Nói đùa gì vậy? Đưa mì gói cho sản phụ sao? Anh còn muốn chúng ta sinh một đứa bé bình thường không?" Bên kia lầm bầm, "Cô ấy không phải bây giờ không có thai sao? Sao không ăn được ...”Vừa quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của A Hách, thiếu niên cong môi không dám nói tiếp. A Hách lạnh lùng nói, "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, chúng ta không biết nấu gì, vậy thì cậu đến thị trấn giúp cô ta mua một ít về, nhớ cẩn thận." "Chờ một chút." Quý Thừa Ngọc đột nhiên ngăn anh ta lại, "Tôi nấu được, để tôi đi nấu cho.” A Hách nhìn anh đầy hoài nghi, "Cậu có chắc mình làm được không?" Quý thiếu gia thực sự có thể nấu ăn? Nó thực sự kỳ lạ. Quý Thừa Ngọc không thèm nói chuyện vớ vẩn với anh ta, “Đưa tôi vào bếp, chẳng phải sẽ biết sao.” A Hách nháy mắt với người trẻ tuổi, “Đưa cậu ta đi.” Sau đó anh ta nói với Quý Thừa Ngọc, “Nhưng cậu nên thành thật một chút. Đừng nghĩ chạy trốn, đừng quên, người phụ nữ này vẫn ở trong tay chúng tôi.” Quý Thừa Ngọc liếc nhìn Hứa Niệm An. Hứa Niệm An khẽ gật đầu với anh. Quý Thừa Ngọc dửng dưng nói, "Đừng lo lắng, tôi sẽ không bỏ trốn. Tôi không bài xích việc sinh con cùng cô ấy." Hai thanh niên đưa Quý Thừa Ngọc ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại A Hách và Hứa Niệm An. Hứa Niệm An nhìn đồ đạc trong phòng, chỉ có hai cái bàn, thậm chí không có một cái giường. Hứa Niệm An cười với A Hách nói, "Vị đại ca này, nếu anh đã làm người tốt thì làm tới cùng, anh xem nơi này, một cái giường cũng không có, chăn bông cũng không có, gió biển mạnh như vậy, buổi tối tôi cùng anh ta làm sao có thể ngủ? Không bằng anh giúp mang tới cho chúng tôi một cái thảm lông đi?" A Hách lạnh lùng nói, "Sao cô lại nhiều chuyện như vậy? Buổi tối sẽ có người mang thảm lông cho cô." "Ồ, cám ơn anh trước." Lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, A Hách sửng sốt , lạnh lùng cảnh cáo Hứa Niệm An, “Cô ở đây thành thật cho tôi.” Nói xong, anh ta bước nhanh ra khỏi phòng, khóa cửa lại, sau đó một giọng nói thô bạo và tức giận vang lên từ cửa. “Mẹ nó chứ, cư nhiên dám trốn, coi tôi bắt lại anh ta!” Hứa Niệm An thấy người đã đi xa, cô đẩy hai cái bàn ra cửa, áp vào cửa, đặt người lên cửa, lấy điện thoại di động ra, "Cái gì? Cần mật khẩu!" Hứa Niệm An cắn môi và chọn quay số khẩn cấp mà không do dự, "Xin chào, trước hết bạn hãy nghe tôi nói trước. Tên tôi là Hứa Niệm An. Tôi đã bị bắt cóc. Tôi không biết rằng tôi bây giờ đang ở đâu, tôi không phải nói đùa. Xin cô giải cứu tôi càng sớm càng tốt, giúp tôi liên hệ với Mục Duyên Đình hoặc ..." Hứa Niệm An còn chưa nói xong, ngoài cửa đã có tiếng động, là A Hách tục tằng mắng chửi, "Đừng tưởng rằng cậu là đại thiếu gia nhà họ Quý, tôi không dám làm gì cậu. Thật sự là muốn tôi đổ hai chén thuốc, sau đó khóa cửa lại, tôi không tin các người không thể sinh con.” Hứa Niệm An cúp điện thoại, kéo cái bàn về vị trí ban đầu. Trong vòng một phút, cánh cổng sắt kêu vang, bị đá văng ra từ bên ngoài, A Hách đá Quý Thừa Ngọc vào, "Mẹ nó, còn dám chạy nữa không? Xem lão tử có đánh gãy chân anh không?!" Hứa Niệm An vội chạy tới trước mặt A Hách, "Vị đại ca này, sao vậy? Không phải nói là anh ấy đi nấu cơm trước sao?" A Hách, "Hừ, nấu cơm?! Ta xem trước các người vẫn chịu đói đi, xem còn sức trốn đi không? Đói chết các ngươi!” Cửa lại bị khóa. Hứa Niệm An ngồi xổm trước mặt Quý Thừa Ngọc đỡ anh ta dậy, “Anh không sao chứ?” Anh ta bị thương trong vụ tai nạn xe hơi, bây giờ không thể là đối thủ của họ. Quý Thừa Ngọc mặt đầy vết thương mới, anh ta cắn răng, "Không sao, tôi không chết được. Bên em thì sao? Có gọi điện thoại được không?" Hứa Niệm An thì thào, "Điện thoại di động của anh ta có mật khẩu, tôi gọi cho chú Quý không được nên phải gọi khẩn cấp, hi vọng cảnh sát có thể tìm thấy chúng ta càng sớm càng tốt."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương