Hôn Nhân Của Tôi Chết Năm 16 Tuổi

Chương 25: Tâm Cơ Boy



An Thành, ngôi nhà nhỏ của Mạnh Tri khó được dịp náo nhiệt như thế này, tiếng tivi và tiếng nấu ăn hòa thành một khúc giao hưởng mang đậm hương vị cuộc sống.

“Mạnh Tri đến đây bưng thức ăn~”

“Đến ngay đến ngay.”

Mạnh Tri đang ngồi trong phòng khách xem tivi, sau khi nghe thấy tiếng gọi của Lưu Nghi lập tức ném điều khiển sang một bên chạy vào phòng bếp.

Trong phòng bếp máy hút khói dầu đang chạy ù ù, Lưu Nghi mang tạp dề vừa múc món thịt xào ớt xanh ra đĩa, vừa ra lệnh: “Đi mang mấy món này ra bàn ăn đi, sau đó vào đây bới cơm lấy đũa, sáu người, còn có ông bà Thẩm của con nữa, đứng bới thiếu đó. Bới cơm xong thì đi ra cửa hàng ngoài kia mua vài đồ uống về, con muốn uống gì thì tự mua, còn ba con với Thẩm Hàn Tế thì uống bia.”

Nhiều việc thật đấy. Mạnh Tri nghe thấy tiếng tivi ngoài kia cũng không vui nổi nữa rồi: “Mẹ, sao mẹ lúc nào cũng sai bảo con vậy, Thẩm Hàn Tế cũng đang rảnh rỗi kìa.”

Lưu Nghi chống nạnh quở trách đứa con gái rượu nhà mình: “Mẹ vừa bắt đầu nấu ăn, Thẩm Hàn Tế người ta đã vào phòng bếp hỏi mẹ có cần giúp gì không rồi kìa, đâu giống như con, vừa đến nhà liền bắt đầu ngồi chơi, con thì ném cho ba mày, bây giờ sai vặt mày tý thì đã làm sao.”

“Được rồi được rồi được rồi, con sai con sai rồi, lập tức dọn cơm ngay đây.” Mạnh Tri bị mắng đến chẳng còn gì để nói, trong lòng cảm thấy Thẩm Hàn Tế chính là một tên tâm cơ boy từ đầu đến đuôi, rõ ràng biết là mẹ cô sẽ không để anh ta làm gì còn chạy lại hỏi, vừa giành được hảo cảm lại không cần làm việc, tốt quá rồi còn gì.

Mạnh Tri vì để làm cho nhanh liền dùng hai tay bưng ba đĩa thức ăn, đang loạng choạng đi ra ngoài, cửa phòng bếp đột nhiên bị mở ra, Thẩm Hàn Tế đang đứng trước cửa, dáng người cao ngang ngửa với cánh cửa, “Thức ăn thơm thật đó, con ở bên ngoài đều có thể ngửi thấy mùi thơm này.”

“Yo hihii, thật sao? Hàn Tế vậy con đợi chút nữa ăn nhiều một chút đó.” Lưu Nghi được khen liền nở gan nở ruột.

“Tất nhiên sẽ ăn nhiều rồi ạ.” Thẩm Hàn Tế bước vào, nhận lấy mấy đĩa thức ăn lớn nhỏ trên tay Mạnh Tri, “Nóng, để anh bưng cho.”

“Anh bưng đi bưng đi.” Mạnh Tri đưa hết đĩa cho Thẩm Hàn Tế.

Thẩm Hàn Tế liền bưng đĩa mang ra ngoài.

“Ai yo!” Mông Mạnh Tri đột nhiên bị đánh một cái, cô ôm mông xoay người lại, “Mẹ sao tự nhiên đánh con.”

Lưu Nghi giơ cái muôi lên: “Con sai bảo chồng con như thế à? Ở nhà chúng ta coi như không sao, con đến nhà Hàn Tế cũng lười như vậy chẳng lẽ mẹ nó không ghét con sao?”

“Nhà bọn họ có cần tự mình bưng cơm đâu.” Mạnh Tri cong miệng nhỏ giọng thì thào._Truyện được dịch và đăng tại fanpage Sắc - Cấm Thành.

“Con nói cái gì?” Lưu Nghi làm bộ muốn đánh cô một cái nữa.

“Không có gì, không có gì.” Mạnh Tri nhanh chóng chạy ra ngoài.

Dọn cơm xong, Mạnh Tri bị Lưu Nghi bắt đi mua đồ uống, Thẩm Hàn Tế cũng muốn đi theo.

“Hàn Tế con không cần đi đâu, ở nhà nghỉ ngơi xem tivi đi, nhiều hành lý như vậy đều do con mang về thì mệt biết bao nhiêu.”Lưu Nghi chưng ra vẻ mặt tươi cười của một người mẹ vợ nhìn con rể điển hình, càng nhìn càng thấy thích.

Mạnh Tri vễnh miệng.

Mẹ cô từ trước đến nay chưa bao giờ cười với cô hiền từ như vậy.

Thẩm Hàn Tế đột nhiên nắm chặt lấy tay Mạnh Tri, cười với Lưu Nghi: “Không có gì đâu mẹ, chúng con cùng đi, lâu ngày không về rồi đi mua vài thứ tiện thể đi dạo quanh đây một chút luôn.”

Mạnh Tri ngẩng đầu nhìn Thẩm Hàn Tế một cái.

Gọi mẹ cô còn thuận miệng hơn cô gọi nữa, rốt cuộc là mẹ ruột của ai đây hả.

“Được, vậy hai đứa đi đi, nhớ về sớm ăn cơm đó.” Lưu Nghi nhìn Thẩm Hàn Tế gật đầu cười, sau đó lại quay người nhìn chằm chằm vào Mạnh Tri, hưng dữ nói, “Tiện thể đi mua cho mẹ một chai tương, lần này còn mua về chai dấm thì xem mẹ có đánh con hay không.”

Mạnh Tri: “...”

Rốt cuộc là cô đã làm sai điều gì chứ!!!

**

Ánh chiều tà như ngọn lửa ánh lên những đám mây như đang bùng cháy ở phía chân trời. Máy bay kéo theo một đường khói trắng bay qua trên đỉnh đầu một đường thẳng tắp.

Con chó màu vàng đất Trung Hoa đang đuổi theo cái đuôi của mình. Con hẻm nhỏ rất yên tĩnh, hai người cùng sánh vai nhau mà đi.

“Chúng ta cũng mới xuyên qua có sáu năm nhưng ở đây thay đổi cũng thật nhiều.” Mạnh Tri cả đường nhìn đông nhìn tây, cảm thán nói.

Có vài căn nhà cũ đang bị phá đi rồi, bắt đầu quy hoạch cho những công trình mới. Chợ bán thức ăn quần áo sau nhà cô, lúc trước còn tạm bợ như vậy bây giờ đã trở nên náo nhiệt hẳn lên. Còn có quán net lớn nhất An Thành lúc trước Thẩm Hàn Tế thường trốn học đến chơi, bây giờ đã được đổi thành trung tâm hoạt động truyền thông học sinh của Tứ Trung rồi._Truyện được dịch và đăng tại fanpage Sắc - Cấm Thành.

Nghe nói là vì sau khi Thẩm Hàn Tế tốt nghiệp, quán net đó đã treo một tấm biển lớn là lên mạng chơi game cũng có thể thi đỗ đại học A để câu khách trắng trợn, từ việc lúc trước chỉ có thể lén lén lút lút để trẻ vị thành niên đến chơi thì bây giờ đã có thể quang mình chính đại để trẻ vị thành niên chơi thoải mái, do đó chọc giận hiệu trưởng trường Tứ Trung, dưới cơn tức giận đã tìm nhiều cách thu thập chứng cứ mời cảnh sát đến diệt tận gốc, trăm vạn tiền phạt, ông chủ quản net không thể tiếp tục kinh doanh nữa, dứt khoát bán nơi này cho Tứ Trung vẫn luôn thiếu phòng truyền thông, đến cả máy tính ghế ngồi gì đó đều cho luôn._Truyện được dịch và đăng tại fanpage Sắc - Cấm Thành.

Thế là nghe nói sau đó mấy đàn em đến đây để học, lúc trước giờ học đều lạy đại thần Thẩm Hàn Tế lúc xưa trong truyền thuyết tuy không còn học ở Tứ Trung nữa nhưng Tứ Trung vẫn luôn giữ anh lại: Cảm tạ đại thần chơi game cũng có thể đỗ đại học A mới có thể để cho một nơi keo kiệt như Tứ Trung chịu móc tiền túi ra đổi trang thiết bị phòng tin học cho học sinh, tiện thể cầu đại thần phù hộ bản thân có thể đổ đại học.

Mạnh Tri và Thẩm Hàn Tế đi đến một quán bán đồ tạp hóa nằm giữa hai con hẻm giao nhau thành hình chữ thập.

Ở đây đất hẹp, láng giềng chung quanh đều là người quen, bà chủ cửa hàng biết Mạnh Tri và Thẩm Hàn Tế, từ phía xa nhìn thấy bọn họ đã cất tiếng chào: “Này, đó không phải là con gái rượu của thầy Mạnh và cháu của lão Thẩm sao? Về An Thành rồi à.”

Trong cửa hàng có mấy bà thím đang ngồi đó rảnh rỗi không có gì làm liền đến trò chuyện với bà chủ, vừa nhìn thấy hai người liền nhao nhao cả lên.

“Lâu quá không gặp rồi, hai đứa nhỏ này đều trưởng thành dưới mắt chúng ta đó, chớp mắt mà đã lớn như vậy rồi, ngày tháng trôi qua sau mà nhanh quá đi.”

“Hai đứa nhỏ này lúc nhỏ đã rất thân rồi, tôi sớm đã nói hai đứa chúng nó sẽ thành đôi mà, mấy người xem, mới qua mấy năm đã sinh cho thầy Mạnh một đứa cháu bồng rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy, lúc nhỏ vừa tan học liền nhìn thấy Thẩm Hàn Tế dắt Mạnh Tri về nhà, thật là vô tư quá mà.”

“Cái tên tiểu tử nhà họ Hải Tú càng lớn càng đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả mấy ngôi sao trên tivi nữa đó.”

“Mạnh Mạnh sao chẳng thay đổi gì cả, đã làm mẹ rồi mà còn giống như thời còn con gái vậy, mấy ngày trước cô Lưu có cho tôi xem tấm hình Mạnh Mạnh đang bồng con, không nói tôi còn tưởng rằng đây là chị đang bồng em đấy chứ.”_Truyện được dịch và đăng tại fanpage Sắc - Cấm Thành.

“Thằng nhóc của hai đứa đâu rồi? Sao không mang đến đây, lúc nào thì định sinh đứa thứ hai đó?”

Mạnh Tri bị một trận thăm hỏi này làm đến mặt đỏ tía tai, cô quay đầu lén nhìn một cái, phát hiện mặt Thẩm Hàn Tế cũng đang treo hai áng mây hồng hồng.

Những bà thím này lức trước rõ ràng đều rất nghiêm trang, nhất định là do thấy hai bọn họ đã kết hôn sinh con thì đều cho là đã thành người lớn cả rồi mới có thể trêu đùa học như vậy.

Thực tế căn bản không phải là người lớn đâu.

Hai người bọn họ đều không phải là người lớn.

Hai người chào hỏi mấy người đó, Thẩm Hàn Tế lại hắng giọng, “Chúng con đến mua một ít đồ.”

“Vào lựa đi vào lựa đi.” Bà chủ vui vẻ cười haha nói.

Mạnh Tri chạy vào ôm một đống minite maid với coca, sau đó lại theo “chỉ thị” của mẹ mà đi mua bia cho hai người đàn ông kia, sau cùng mới bắt đầu mua giấm.

“Anh đi lấy giấm đi, tôi đi xem còn đồ gì mua nữa không.” Mạnh Tri đẩy Thẩm Hàn Tế, giấm tất nhiên là phải để Thẩm Hàn Tế đi mua, cô mua nhầm đồ mẹ cô sẽ trừng trị cô, còn nếu như Thẩm Hàn Tế mua nhầm thì mẹ cô đoán chừng sẽ nói “Mẹ chính là nói cái này đó, con vất vả rồi Hàn Tế à.”

Thẩm Hàn Tế cười một tiếng, một tay ấn lên đầu Mạnh Tri xoa xoa: “Mẹ em bảo mua tương mà.”

Mạnh Tri: “...”

Cám ơn anh nhé.

Thẩm Hàn Tế vào trong lấy tương, Mạnh Tri ở ngoài xem đồ vặt, cô lấy hai gói bimbim khoai lang, lại nhìn thấy nơi sát tường đặt một cái tủ lạnh, bên trên vì để giữ ấm mà còn phủ bông lên.

Mạnh Tri vén lớp bông lên, cách cửa kính thủy tinh trong suốt nhìn thấy bên trong là mấy que kem và mấy bịch sủi cảo và chè trôi nước đông lạnh, còn có mấy cục lạp xưởng xông khói xếp đều đặn ở bên. Truyện được dịch và đăng tại fanpage Sắc - Cấm Thành.

Đã tháng mười rồi, rất ít người đi mua kem, bà chủ cùng không nhập về nữa, cho nên có rất ít loại kem để cho Mạnh Tri chọn.

Thẩm Hàn Tế cầm chai tương đi ra, vừa nhìn thấy Mạnh Tri đang nhìn vào tủ lạnh liền biết được ý đồ của cô, anh nhăn mày nói: “Mấy ngày hôm nay không nóng, đừng ăn kem, tối qua em còn bị ho đó.”

“Tiểu tử họ Thẩm thương vợ ghê nhỉ.”

“Hai vợ chồng nhà tôi nào có ai nhớ đến người kia có ho hay không, cô không nói thì đến cả việc cô bị sốt anh ta cũng không biết nữa là.”

“Con gái của thầy Mạnh thật tốt phúc.”

Mặt Mạnh Tri lại đỏ rồi.

Thẩm Hàn Tế cười một chút rồi đi thanh toán, đi đến vỗ vào vai Mạnh Tri: “Đi thôi.”

Mạnh Tri nhỏ giọng nói: “Tối qua tôi có ho đâu.”

“Tôi muốn ăn kem.” Cô giơ tay lên, kéo kéo vạt áo của Thẩm Hàn Tế.

Thế là Thẩm Hàn Tế chỉ có thể dùng năm xu mua cho Mạnh Tri một cây kem “Lu shetou”.

Anh muốn mua cho Mạnh Tri loại ngon một chút nhưng Mạnh Tri lại chọn “Lu shetou” rẻ nhất để hồi tưởng lại tuổi thơ.

Hai người về nhà, Thẩm Hàn Tế cầm đồ còn Mạnh Tri thì cầm kem.

Bà chủ mấy hôm nay rõ ràng rất ít mở tủ lạnh ra, nhiệt độ ở trong tủ lạnh thấp, bao bì kem ở ngoài đều đóng một lớp băng mỏng, Mạnh Tri mở bao ra, “Lu shetou” bên trong bị đông rất cừng, bên trên còn đóng một lớp sương, tỏa ra hơi lạnh nhè nhẹ.

Mạnh Tri nuốt một ngụm nước miếng, đưa cây kem cứng ngắc đang tỏa ra hơi lạnh vào lưỡi.

...

Thẩm Hàn Tế bước hai bước, phát hiện bên cạnh hình như đột nhiên không có người nữa.

Mạnh Tri đâu rồi?

Anh quay người, nhìn thấy phía sau xa Mạnh Tri đang ngồi xổm dưới đất, đầu vùi vào đầu gối, một tay còn đang cầm cây kem lạnh ngắt kia.

Thẩm Hàn Tế nhanh chóng chạy đến, ngồi xuống trước mặt Mạnh Tri: “Sao vậy, có chuyện gì?”

Mạnh Tri không ngẩng đầu, cây kem trong tay cạch một tiếng rớt xuống đất dính bụi, bị mọt con chó vàng chạy đến tha đi.

Thẩm Hàn Tế nghiêm mặt nói: “Chuyện gì vậy? Có phải có người hạ độc vào kem của em không?”

“Hihi~”

“Hihi~”

Mạnh Tri cười rồi, Thẩm Hàn Tế thấy thế cũng không nhịn được mà cười theo.

Mạnh Tri ngẩng đầu, trên mặt vừa cười vừa khóc, khóe mắt còn đọng lại vài giọt nước, cô vẫn há miệng lè lưỡi ra, hình như không dám thu lưỡi vào.

Thẩm Hàn Tế bóp mặt Mạnh Tri nhìn vào trong miệng cô: “Đau răng? Đã bảo em ít ăn đồ ngọt đồ lạnh lại rồi, răng nào đau?”

Mạnh Tri bị bóp mặt dùng sức lắc đầu, không rõ ràng nói: “Ưỡi, ưỡi ủa ôi.” (Lưỡi, lưỡi của tôi.)

Lần này Thẩm Hàn Tế mới nhìn thấy lưỡi của Mạnh Tri hình như bị rách da, còn có vài giọt máu.

Thẩm Hàn Tế lại không nhịn được, haha cười một tiếng.

Mạnh Tri đấm vào ngực Thẩm Hàn Tế: “Anh òn ười!” (Anh còn cười!)

Giống như nguyên lý mùa đông mà đi liếm cột sắt vậy, Mạnh Tri liến kem mới phát hiện lưỡi của mình bị dính vào rồi, người phương nam như Mạnh Tri không hề có kinh nghiệm, cho rằng có thể dùng sức mà giải quyết vấn đề, thế là trực tiếp thô bạo kéo cây kem một cái, sau đó kéo rách luôn da ở đầu lưỡi mình. Truyện được dịch và đăng tại fanpage Sắc - Cấm Thành.

Sau đó ngồi xuống đau đến khóc.

Thẩm Hàn Tế lúc này cảm thấy so với cái này thì trên thế giới cũng chẳng còn có cái hàm ý nào có thể giải thích mấy chữ “ngốc đến đáng yêu” này nữa đâu.

**

Lưu Nghi nhìn thấy con gái mình đang há miệng lè lưỡi giống như một con chó xù đang theo con rể về nhà.

Muốn để cô lễ phép thân thiện với chồng mình một chút, nhưng cũng không nhất thiết phải để bản thân trở thành một con vật cưng chứ, phụ nữ cần phải có lòng tự trọng.

Thẩm Hàn Tế đi đặt đồ uống vào trong tủ lạnh, Mạnh Tri ngồi trên sô pha, Lưu Nghi từ đằng sau đi đến liền đánh cô một cái: “Ra cái dáng gì vậy hả? Con cầm tinh con chó đấy à?”

“Huhu...” Mạnh Tri ôm đầu nhảy, thấy Thẩm Hàn Tế bước ra liền nhanh chóng trốn sau lưng anh, lay lay cánh tay anh: “Huhuhuhuhu!” (Anh nhanh giải thích với mẹ tôi đi!)

Lưu Nghi như thế mới phát hiện lưỡi Mạnh Tri hình như gặp chuyện gì đó: “Lưỡi con bị sao vậy?”

Thẩm Hàn Tế nín cười nói ra nguyên nhân hậu quả.

Mạnh Tri cứ tưởng rằng mẹ cô sẽ an ủi cô vài câu rồi ôm cô vào lòng vỗ về, ai biết được, đổi lại là cười còn hơn cả Thẩm Hàn Tế lãnh khốc vô tình kia nữa.

“Hahahahahaaa...”

Tiếng cười ma quỷ này may mà không di truyền cho cô.

Ba Mạnh đi khoe cháu với hàng xóm xong liền ôm Nọa Nọa quay về, Lưu Nghi liền kéo chồng mình lại: “Tôi nói với ông, con gái của chúng ta ăn kem, kết quả hahaha...”

Ông bà Thẩm ở đối diện đến, ba Mạnh liền kéo hai người lại: “Con nói với hai người, con gái nhà con hahahaha....”

Thế là lúc ăn cơm tối Mạnh Tri tội nghiệp ngồi không mà nhìn mọi người ăn sạch bàn ăn.

Ba cô đang gắp thức ăn cho Thẩm Hàn Tế, mẹ cô cũng gắp thức ăn cho Thẩm Hàn Tế, ông bà của Thẩm Hàn Tế, cũng đang gắp thức ăn cho anh!

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mạnh Tri ôm Nọa Nọa, lè lưỡi ra mà lệ tràn bờ mi.

Tại sao, tại sao lại không có người nào quan tâm đến người bị thương này vậy!

Thức uống là do cô mua đó! Cơm cũng là do cô múc mà!

**

Buổi tối, hai nhà ăn cơm xong lại ngồi xem tivi trò chuyện ở nhà họ Mạnh.

Nơi có con nít đều mãi sẽ không bao giờ nhàm chán, ba mẹ Mạnh Tri và hai vị nhà họ Thẩm đã lâu rồi không thấy Nọa Nọa, chọc cho đứa nhỏ, dạy nói chuyện đến gấp muốn chết, Nọa Nọa cũng rất nể mặt bọn họ, chơi một mạch đến hơn chín giờ tối mới ngáp đòi ngủ.

“Tối nay mẹ chăm Nọa Nọa, hai đứa con bận rộn cả ngày mệt mỏi rồi, đi nghỉ đi.” Lưu Nghi ôm đứa cháu đang ngủ ngon không buông tay.

“Òa~” Mạnh Tri ngáp một cái, “Được.”

Cô cởi dép, quen đường mà đi vào phòng ngủ của mình. Phòng ngủ của cô thế mà chẳng thay đổi gì cả, người tuy đã gả đi rồi, nhưng bày trí bên trong ba mẹ cô vẫn để nguyên, đợi cô tùy lúc trở về ở.

Lưu Nghi: “Tối nay con và Hàn Tế ngủ ở phòng con à? Không đến nhà nó ngủ phải không.”

Cái ngáp của Mạnh Tri đông cứng trên mặt.

Lưu Nghi gật đầu: “Dù sao cũng giống nhau, giường hai đứa đều nhỏ cả.”

Mạnh Tri: “Ay à ọn on ia a ủ?” (Hay là bọn con chia ra ngủ?)

Một ánh mắt sắt như đao của Lưu Nghi bay qua.

Mạnh Tri ngoan ngoãn im miệng.

Thẩm Hàn Tế đi đến, ôm chặt vai của Mạnh Tri: “Đến nhà con ngủ đi, phòng ngủ của con rộng hơn phòng Mạnh Tri một chút.”

Mạnh Tri muốn nói không cần, nhưng nhìn thấy ánh mắt của mẹ, vẫn là sợ hãi mà rụt cổ lại.

Mạnh Tri bị Thẩm Hàn Tế kéo về nhà anh.

Thẩm Hàn Tế ở ngoài rửa mặt, Mạnh Tri ngồi trên giường anh, quan sát bốn hướng.

Quả nhiên là chẳng có gì mới, không biết còn tưởng đang ở trong bộ đội, gọn gàng ngăn nắp không còn gì để nói.

Nhàm chán như con người anh ta vậy.

Mạnh Tri lấy điện thoại ra đọc truyện, một lúc sau liền đắm chìm trong quyền lực bá đạo không thể kiềm chế của nam chính Hiên Viên Long Bá, vẻ mặt bà dì cười dâm đãng, ngẫu nhiên cười đụng đến lưỡi liền nhíu mày một cái. Truyện được dịch và đăng tại fanpage Sắc - Cấm Thành.

Mạnh Tri xem rất chăm chú, đã đọc đến tình tiết nữ chính bị hạ thuốc sắp bị nam chính ooxx, trong lòng cô liền trở nên nhộn nhạo, mặt đỏ lên, vừa lật sang trang cửa liền bị mở ra.

“Mẹ ơi.” Mạnh Tri bị dọa hết hồn, nhanh chóng tắt điện thoại.

Thẩm Hàn Tế đột nhiên đẩy cửa bước vào, trên tay đang bưng cái gì đó.

Mạnh Tri: “Anh ư ư ư a a a?” (Anh bước vào có thể gõ cửa được không?)

Cô đang đọc đến đoạn cao trào mà.

Thẩm Hàn Tế: “Anh vào phòng của mình cần phải gõ cửa sao?”

Mạnh Tri: “...”

Chút nữa quên, cô mới là người ngoài.

Thẩm Hàn Tế đặt đồ trên tay lên tủ đầu giường, ngồi trước mặt Mạnh Tri, nói: “Thè lưỡi ra anh xem chút, sao rồi?”

Mạnh Tri bình tĩnh lại một chút sau hồi bị dọa lúc xem truyện hồi nãy, ngoan ngoãn thè lưỡi ra.

Thẩm Hàn Tế nắm lấy cằm Mạnh Tri, kề sát vào nhìn kỹ, vừa nhìn vừa nói: “Buổi tối không ăn cơm, có đói không?”

Mạnh Tri khinh thường nhìn anh.

Anh nói xem có đói không?

Thẩm Hàn Tế xem một chút, rồi đặt một cái bàn nhỏ trên giường, mang đồ anh vừa mang vào để lên trên.

Hai tô cháo còn đang nóng hổi, còn có một viên thuốc.

Anh nói: “Mẹ em với bà anh đều nấu cháo cho em, lúc chiều bọn họ cười em là chọc em thôi, đừng để trong lòng, cái này, hai người đồng thời đều nấu cháo cho em, cháo bí đỏ và cháo trắng, em muốn ăn cái nào?”

Mạnh Tri gật đầu, chỉ vào tô cháo bí đỏ.

Thẩm Hàn Tế múc một muỗng cháo, để lên miệng thổi thôi rồi đưa đến miệng Mạnh Tri, “Em thử một chút, xem lưỡi bây giờ có thể ăn được không.”

Mạnh Tri cẩn thận mà ăn một miếng, cố gắng tránh khỏi nơi bị thương ở lưỡi, nhưng mà vẫn tránh không khỏi, cho dù là cháo mềm ấm nhưng lúc đụng đến vết thương vẫn rất đau.

Mạnh Tri chỉ ăn một miếng rồi lắc đầu không ăn nữa.

Thẩm Hàn Tế: “Ăn cháo cũng đau?”

Mạnh Tri dùng sức gật đầu.

Thẩm Hàn Tế thở một hơi, đặt cháo xuống, cầm thuốc lên, “Vậy để anh bôi thuốc cho em trước vậy, xem ngày mai đỡ hơn không, không thì đến bệnh viện.”

Mạnh Tri thè lưỡi ra, Thẩm Hàn Tế lại nắm cằm cô, cận thận mà bôi thuốc lên trên lưỡi Mạnh Tri. Mạnh Tri chỉ cảm thấy thuốc kia bôi lên mát lạnh rất dễ chịu, nhưng mà hai giây sau, cơn đau khi thuốc ngấm vào vết thương kéo tới, giống như có một cây kim nhỏ đang đâm vào, còn đau hơn lúc nãy ăn cháo nữa.

“Ưm!” Mạnh Tri đẩy tay Thẩm Hàn Tế ra, dùng sức lắc đầu. “Au!” (Đau!)

Thẩm Hàn Tế cầm thuốc không biết phải làm sao: “Nhịn một chút được không? Em như vậy ăn cơm không được, ngày mai đến bệnh viện bác sĩ nhất định cũng sẽ kê thuốc cho em, như thế cũng đau thôi.”

Mạnh Tri muốn khóc, chậm rãi lắc đầu: “Ưm huhu.” (Tôi không muốn)

Một trận im lặng.

Mạnh Tri cúi đầu, gẩy gẩy ngón tay.

Cả đời này sẽ không ăn “Lu shetou” nữa.

Tất nhiên, với điều kiện là trước khi lưỡi cô lành hẳn thì cô vẫn chưa bị chết đói.

Thẩm Hàn Tế dường như đang nghĩ cái gì đó, cuối cùng, anh đột nhiên thở là một hơi, đánh vỡ không khí im lặng này, ánh mắt trừng Mạnh Tri, nghiêm túc: “Đau thật sao?”

“Ừm ừm.” Mạnh Tri gật đầu.

Đột nhiên cô lại bị anh nắm cằm.

Mạnh Tri cho rằng Thẩm Hàn Tế còn muốn kiểm tra vết thương của cô, vừa mở miệng ra, đột nhiên, liền bị vây trong sự mềm mại và ấm áp.

“Ưm.”

Hơi thở gấp gáp, trước mắt là gương mặt phóng to của Thẩm Hàn Tế.

Tác giả có lời muốn nói: Ăn kem quá lạnh thật sự sẽ làm lưỡi bị thương như vậy đó.

Đừng hỏi vì sao tôi lại biết

:
Chương trước Chương tiếp
Loading...