Hôn Nhân Thất Bại

Chương 34



Ngày qua ngày, mọi người trong nhà bắt đầu vội vàng giúp tôi tìm đối tượng xem mắt, còn tôi thì lại cứ bình chân như vại, có hôm bị mọi người giục đến phát phiền mới đi xem mắt một lần.

Hôm nay chị họ giúp tôi tìm đối tượng là một nhân viên làm tiêu thụ xe hơi, chị kể người này tính cách khá tốt, tiền lương cũng được, có một đứa con trai tám tuổi. Tôi không lay chuyển được ý chị, đành phải đi gặp mặt.

Vốn dĩ do mải vẽ tranh không chú ý đến thời gian mà tôi đã muộn vài phút, kết quả ra ngoài lại phát hiện hai thang máy đều bị đồ điện và dụng cụ gia đình mới chiếm hết, tất cả đều là đồ của căn hộ phía trên nhà tôi.

Tôi tá hỏa, mấy tháng trước nhà này bỗng bắt đầu sửa sang nhà cửa, mỗi ngày đều có âm thanh “đinh đinh”, “thùng thùng” không ngớt, ồn ào đến mức đầu óc tôi quay cuồng, hiệu quả công việc cũng giảm sút hẳn.

Tôi nhìn đồng hồ, quả thật không kịp đợi thang máy nữa, đành chạy thang bộ. Đúng là họa vô đơn chí, mới bước được mấy bước đã bị khụy chân, cả người nghiêng ngả, uỳnh một tiếng ngã sấp xuống đất, cũng may tôi là một nữ hán tử, chảy máu không chảy nước mắt, lập tức đứng dậy tiếp tục lên đường. Chỉ có điều càng thêm oán hận căn hộ tầng trên.

Chẳng dễ dàng gì mới đến kịp quán cà phê đã hẹn, tôi nhìn thấy đối tượng xem mắt tên Lục kia. Suy cho cùng cũng là người kiếm miếng cơm từ việc tiêu thụ nên anh Lục này tướng mạo cũng coi như đoan chính, nhưng tôi luôn cảm thấy trong cái đoan chính ấy lại để lộ ra sự tinh nhanh sáng suốt.

Trước khi kết hôn tôi cũng từng đi xem mắt mấy lần, đối tượng xem mắt có người là nhân viên công vụ, có người làm ở cơ quan kiểm sát, có người là giảng viên đại học. Điều kiện khá ổn, nhưng cảm thấy họ quá hiện thực, họ sẽ vòng vo hỏi thăm tài sản, nhà cửa của tôi, bố mẹ làm nghề gì, hơn nữa lời nói giống như thứ họ xem trọng không phải là tôi mà là cái danh cô giáo cùng với căn hộ tôi có. Nhưng tôi lại không nghĩ đến, nam nữ sau khi ly hôn đi xem mắt lại càng hiện thực hơn.

Anh Lục đó vừa mới đến đã bắt đầu hỏi thu nhập hàng năm của tôi, vấn đề này một là tôi không muốn trả lời, hai là do nghề nghiệp tôi không ổn định nên không tài nào nói nổi ra hai chữ “ổn định”. Thế nhưng anh ta lại cố chấp hỏi đến cùng, thậm chí còn bắt tôi báo cáo với anh ta tiền nhuận bút nhận được gần đây, anh ta “giúp” tôi tính.

Tôi lấy cớ đi cho thêm đường, bưng tách cà phê đi tìm nhân viên phục vụ, nhờ họ rót cho tôi nửa cốc rượu, sau đó ngửa cổ uống sạch. Sau khi cảm thấy thế giới lại trở nên đẹp đẽ, tôi mới quay trở lại trước mặt anh Lục kia.

Thấy tôi từ đầu đến cuối đều không chịu hợp tác, anh lục cuối cùng từ bỏ việc truy hỏi thu nhập của tôi, lại bắt đầu chuyển sang bàn chuyện cuộc sống sau này. Mới nói được hai câu đã lập tức nhảy sang chuyện sau khi kết hôn, anh ta cho rằng con trai dễ sinh hư, nếu như không học giỏi thì sau này sẽ đánh nhau, hút chích, giết người vào tù, cho nên bố mẹ nhất định phải ở bên cạnh quản thúc, dốc lòng chăm sóc con cái. Còn con gái trời sinh đã ngoan ngoãn, sống cùng với ông bà ngoại là hợp nhất.

Thấy tôi vẫn ngu ngơ không hiểu gì, anh ta cuối cùng cũng nói toẹt ra ý của mình, nếu như sau này chúng tôi kết hôn, cả hai đứa con ở cùng thì không tiện, dứt khoát để con gái tôi sống cùng với bố mẹ tôi, còn con trai của anh ta thì sống cùng chúng tôi.

Tôi nghẹn lời, ý của anh ta là muốn tôi bỏ mặc con gái mình rứt ruột đẻ ra không quan tâm, mà chuyển sang chăm sóc con trai anh ta.

Tôi lại mượn cớ đi thêm đường, bưng tách cà phê đến nhờ nhân viên phục vụ rót cho tôi li rượu đầy, sau đó ngửa cổ uống sạch. Sau khi thấy khuôn mặt của mỗi người như đều phủ lên một lớp ánh sáng mờ ảo thì tôi mới tiếp tục quay về chỗ ngồi.

Anh Lục lại nói, nếu như hai bên đều đã có phòng, chi bằng lấy một căn hộ ra để sau này làm phòng cưới cho con trai anh ta. Còn con gái tôi sở hữu tiền trong ngân hàng, không có phòng trên danh nghĩa cũng chẳng sao.

Tôi cho rằng dù mình có nốc thêm cả chai rượu Vodka cũng chẳng cảm nhận được sự tươi đẹp của cuộc sống này nữa rồi. Tôi lấy cớ buổi tối còn phải làm nốt bài nộp để thoát thân, bước ra khỏi quán cà phê tôi mới thấy cả người thông thuận.

Chị họ gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình xem mắt của tôi, tôi kể toàn bộ những chuyện đã xảy ra cho chị ấy. Chị họ nghe xong lập tức mắng cho anh Lục kia một trận té tát: “Cái người này tính toán chi li thế, toàn tính toàn đằng nữ, có còn là đàn ông không hả! Các cụ thường hay nói ‘gả chồng gả chồng, mặc áo ăn cơm’[1] bây giờ phụ nữ chúng ta không cần đàn ông kiếm tiền nuôi mình nữa, ai biết thằng đàn ông này còn suy tính với đằng nhà gái. Haha, bọn họ thật sự coi ‘chú chim nhỏ’ của mình là vàng ròng nạm kim cương sao? Cắt ra cũng chả được mấy lạng.”

[1] Ý nói điều quan trọng của con gái chính là gả cho người chồng có thể nuôi ăn nuôi mặc.

Thấy chị họ mắng đến sảng khoái như thế, tôi cúng bái từ tận đáy lòng.

Tôi quyết định sau này không đồng ý đi xem mắt nữa, mặc dù anh Lục ngày hôm nay chỉ là “nhân tài” trăm chọn một nhưng lấy ít mà xét nhiều, xem mắt giữa những người ly hôn càng hiện thực hơn.

Tôi luôn cảm thấy lúc mới đầu quá hiện thực thì về sau sẽ không thể nảy sinh tình cảm, đó chẳng qua chỉ là góp lửa ăn cơm chung cho qua ngày.

Bạn bè đều khuyên tôi, hai người ở bên nhau, chất xúc tác trong tình yêu mất dần thì cuối cùng cũng cùng nhau sống cho qua ngày thôi. Nhưng tôi nghĩ, dù sao cũng từng hưởng thụ tình yêu nồng nhiệt rồi. Nếu như chỉ vì cùng nhau qua ngày thì nếu ở cùng một người mình không có tình cảm, tôi sẽ đạt được cái gì? Đến lúc đó, tiền bản thân kiếm được đều phải nạp vào trong thu nhập gia đình, không thể tùy ý sử dụng, mỗi ngày đều phải bỏ ra một lượng lớn tinh thần, thời gian để giặt quần áo, nấu cơm cho đàn ông, còn phải đối mặt với các mối quan hệ phức tạp giữa người với người.

Lao tâm lao lực, hà tất phải như thế?

Một đoạn thời gian dài sau khi ly hôn, quả thực trong lòng tôi khát vọng có một người đàn ông mạnh mẽ xuất hiện trong sinh mệnh mình, giúp tôi che mưa chắn gió. Thế nhưng đến bây giờ, tôi đã bình tĩnh nhận ra rằng, suy nghĩ này của mình không hiện thực biết bao nhiêu.

Dựa vào núi núi sẽ đổ, dựa vào người người sẽ chạy. Tôi không hề phản đối tư tưởng dựa dẫm vào đàn ông nhưng tiền đề của việc dựa dẫm chính là bản thân cũng phải có tài chính và sức mạnh nhất định, dẫu người đàn ông đó rời đi thì cũng có thể sống tốt, sự dữa dẫm thế này mới khiến cho song phương đều vui vẻ, hạnh phúc.

Tôi tin rằng, bạn là loại người gì, sẽ gặp được loại người ấy. Nếu như mong muốn gặp được một người đàn ông có thể mang lại cho bạn cảm giác an toàn, điều kiện tiên quyết chính là bản thân bạn cần phải biến thành một người phụ nữ tốt có thể mang lại cho chính mình cảm giác an toàn.

Đàn ông tốt không phải không có, nhưng tiền đề là bạn bắt buộc phải khiến bản thân mình đủ tốt mới xứng với họ, nếu không dù cho gặp được, cũng sẽ bỏ lỡ mà thôi.

Tôi không muốn nói dối, khi thấy bạn bè thành đôi thành lứa, đêm khuya vắng lặng chỉ có một mình, tôi quả thực cảm thấy có chút cô đơn. Nhưng cái cô đơn ấy không đủ để đánh bại tôi, tôi không muốn chỉ vì cô đơn mà tùy tiện tìm một người đàn ông đến chung sống qua ngày.

Trước khi người ấy xuất hiện, tôi phải biến sự cô đơn thành động lực, tôi sẽ nỗ lực để biến bản thân trở nên tốt đẹp nhất có thể.

Lúc rảnh rỗi, tôi sẽ mang Khỉ Con đi du lịch khắp nơi, hoặc là ở nhà học cách làm bánh gato, tóm lại tôi sẽ không để cho năm tháng trôi qua lãng phí. Cuộc sống như thế này mặc dù có người tiếc nuối nhưng cuộc đời con người nào được hoàn mỹ, chỉ như vậy thôi tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Tối nay sau khi đón Khỉ Con về nhà, vẫn như lệ thường tôi tắm rửa, kể chuyện, và làm trò cho con, tuy nhiên gia đình phía trên vẫn truyền đến âm thanh vận chuyển đồ vật nặng, còn có tiếng giày cao gót đi đi lại lại, nghe đến mức khiến tôi phát hỏa. Không dễ dàng gì mới qua được mười hai giờ, nhà trên đã bắt đầu yên tĩnh, nhưng tôi chưa ngủ được bao lâu, nhà trên lại bắt đầu những tiếng “binh binh”. Khỉ Con bị giật mình tỉnh giấc, gào khóc. Ngọn lửa trong lòng tôi đã bốc lên đầu, trực tiếp ôm Khỉ Con lên tầng phía trên, đi tìm nhà đó nói cho ra nhẽ.

Tôi đứng trước cửa nhà bọn họ, nghe thấy tiếng đập đồ từ trong nhà bọn họ truyền ra rõ ràng, đoán chừng đồ đạc chuyển đến ngày hôm nay đã bị đập sạch.

Tôi không ngừng ấn chuông cửa, nhưng mãi lâu sau cánh cửa mới mở. Một người đàn ông mặc áo tắm đến mở cửa, người đàn ông đó tầm 30 tuổi gì đó, dáng vẻ sáng sủa đẹp trai, làn da trắng đến đáng ngạc nhiên. Nhưng hiện tại không phải là lúc hưởng thụ sắc đẹp, tôi nhăn mày nói nghiêm túc: “Anh gì à, phiền anh nhìn đồng hồ một chút, bây giờ đã là hai giờ đêm rồi đó. Ngày mai tôi còn phải dậy sớm đi làm, xin anh hãy tích chút công đức cho xã hội, đừng phát mấy thứ âm thanh ồn ào đó nữa được không?”

Người đàn ông đó đang định trả lời thì sau lưng anh ta lòi ra một người phụ nữ. Chỉ thấy người phụ nữ đó tầm khoảng hơn hai mươi tuổi, trông rất xinh đẹp, ăn mặc thời trang, có lẽ là do vừa mới xảy ra tranh chấp nên khuôn mặt lấm lem nước mắt. Cô ấy nhìn tôi, cảm xúc có chút không ổn định: “Chúng tôi cãi nhau là việc của chúng tôi, liên quan gì đến cô? Bây giờ tôi đang rất tuyệt vọng, được không? Người đàn ông của tôi ngoại tình, tìm một con đàn bà khác, tôi đập phá đồ đạc thì đã sao? Bây giờ đến những người không liên quan như mọi người cũng muốn trách mắng tôi sao, có phải muốn tôi nhảy lầu cho mấy người xem mới vừa lòng không? Được, tôi nhảy lầu ngay lúc này cho mọi người xem!”

Vốn dĩ Khi Con đang gào khóc, nhưng khi nhìn thấy “núi cao còn có núi cao hơn”, tạm thời “đình chiến”, nằm trong lòng tôi giả ngủ.

Kỳ thực tôi là một người rất ghét cãi vã, nhưng bị bức đến bực mình cũng sẽ phản kích, trực tiếp hừ lạnh một tiếng: “Cái xã hội này, có ai chưa từng thất tình, có thằng bạn trai nào chưa từng ngoại tình? Nói cho cô biết, người thê thảm hơn cô còn cả đống, nhưng người ta cũng không làm loạn đòi sống đòi chết mà đập phá đồ đạc ảnh hưởng đến giấc nghỉ ngơi của hàng xóm như cô! Cô muốn nhảy lầu đúng không, được, cô nhảy luôn đi, nhảy xong tôi đảm bảo ngăn bạn trai cô, tuyệt đối không cho anh ta gọi 120 cứu cô, thế được rồi chứ?”

Nói xong, người phụ nữ đó ngây ra, một lúc lâu cũng chẳng nói nổi lời nào. Đương nhiên tôi hiểu rõ, người thực sự muốn nhảy lầu sẽ không phí lời với bạn mà họ sẽ trực tiếp nhảy luôn, còn người càng to miệng nói mình muốn nhảy lầu thì càng là người không dám nhảy.Người phụ nữ đó chẳng qua chỉ muốn hù dọa bạn trai cô nàng một chút thôi.

Người đàn ông kia bình tĩnh, nghiêm túc lên tiếng: “Xin lỗi, tôi sẽ khuyên cô ấy, tuyệt đối sẽ không để phát ra âm thanh nữa. Rước thêm phiền cho cô rồi, ngại quá.”

Nếu như đã đảm bảo thế này rồi, tôi cũng chẳng nói thêm gì nữa, liền xin phép về nhà.

Có điều sự đảm bảo của người đàn ông đó cũng đáng tin cậy thật, cả đêm quả nhiên tầng trên không phát ra bất kỳ âm thanh gì nữa, tôi ôm Khỉ Con yên ổn chìm vào giấc mộng.

Hôm sau tỉnh dậy, tôi như thường lệ ra ngoài mua bánh quẩy, sữa đậu nành cho Khỉ Con, vừa hay nhìn thấy người phụ nữ kia kéo vali to đùng đi ra, từ dáng vẻ có lẽ là chia tay rồi. Nhớ lại nước mắt tối hôm qua của người phụ nữ đó, trong lòng tôi thấy có chút thương cảm.

Phụ nữ ấy à, trong tình cảm đều là những kẻ mềm yếu.

Buổi tối tôi dẫn Khỉ Con ra công viên đi bộ, lúc về nhà lại gặp người đàn ông kia ở thang máy, bên cạnh là một mỹ nữ nhỏ nhắn thanh tú, đang ríu rít nói chuyện với anh ta.

Nói thật, tôi phải cách một ngày mới thay quần áo, ai ngờ tốc độ thay bạn gái của anh ta còn nhanh hơn cả tốc độ thay quần áo của tôi.

Tôi tặng cho hai người đó ánh mắt “vật đổi sao dời, bà đây ngàn lần khinh bỉ các người”, ai ngờ người đàn ông đó ngẩng đầu, vừa hay thu vào ánh mắt vừa nãy của tôi. Đôi mắt đẹp đẽ, trong sáng đó nhất thời trở nên phức tạp.

Thang máy đến nơi, tôi lười nói nhiều với anh ta, ôm Khỉ Con đi thẳng ra ngoài. Nhưng sau gáy vẫn cứ cảm thấy nóng hừng hực, cứ như có ánh mắt đang dừng lại ở đó.
Chương trước Chương tiếp
Loading...