Hôn Sủng Thịnh Vượng

Chương 39



“Vì sao đến cuối cùng vẫn do cô phát ngôn, điểm này không phải cô rõ hơn bất kỳ ai sao? Bạch Nhược Y không yêu thế chút nào mà phản bác lại: “Lý do làm2sao mà cô có thể giành quyền đại diện, thực ra cũng giống với

lý do cô trở nên nổi tiếng thôi.”

Hạ Tiêu Tiêu bất chợt quay đầu lại, mặc dù Bạch Nhược Y không nói ra5lý do rốt cuộc là gì, nhưng xem ra cô đã biết rất nhiều bí mật. Hạ Tiêu Tiêu nheo mắt lại, muốn nhìn ra chút gì đó trong mắt Bạch Nhược Y: “Cô đang nói6bậy gì thế hả? Tôi nổi tiếng là vì tôi có tài, có sắc. Giành được quyền phát ngôn cũng là vì hội đồng quản trị của công ty các người tin tưởng tôi mà thôi.”

Bạch5Nhược Y cười lạnh lùng, lấy điện thoại di động mở ra mấy tấm hình, đưa tới trước mặt cô: “Đây là cái gì, cô phải hiểu rõ hơn tôi chứ.” Đầu tiên, Hạ Tiêu Tiêu3khinh thường liếc Bạch Nhược Y một lát, sau đó mới nhìn sơ qua mấy tấm hình trong điện thoại di động, thoáng chốc cả người cô ta như bùng nổ.

Trên điện thoại di động là ảnh lần đầu tiên cô ta ngủ cùng đạo diễn, còn có một vài vị biên chế khác. Những việc kia đều là chuyện từ mấy năm trước, chắc chắn không có người thứ ba biết việc này, tại sao Bạch Nhược Y lại có những tấm hình này chứ? Hạ Tiêu Tiêu giơ tay tính giật lấy điện thoại của Bạch Nhược Y, nhưng Bạch Nhược Y đã nhanh chóng thu tay lại, tắt màn hình bỏ vào trong túi.

Đôi mắt Hạ Tiêu Tiêu trừng lớn, ánh mắt kia rõ ràng là hận không thể chém Bạch Nhược Y thành trăm mảnh: “Cô lấy đâu ra những tấm hình này?”

“Những tấm hình bồi ngủ này từ đâu ra, không cần cô quan tâm, tôi chỉ muốn nói với cô, tôi cũng không phải người dễ trêu chọc, nên ở công ty cổ an phận lại cho tôi.” Bạch Nhược Y nhìn Hạ Tiêu Tiêu bằng ánh mắt khinh bỉ, sau đó xoay người rời khỏi đó. Hạ Tiêu Tiêu để hai tay lên đầu gối, hai nắm tay nắm chặt đều đang phát run. Những thứ kia, nhất định phải hủy đi. Thẩm Đình Thâm mới vừa đến chỗ ngồi dưới sân khấu, mông ngồi còn chưa ấm chỗ. Người đàn ông trung niên ngồi cạnh, khuôn mặt đầy nghiêm túc, mắt không chớp nhìn Cố Thần Trạch trên sân khấu.

“Lấy áo khoác về mặc vào, chỉ mặc áo sơ mi còn ra cái dạng gì.” Giọng nói trầm thấp nhưng tràn ngập ý bắt buộc.

Trên mặt Thẩm Đình Thâm không có biểu tình gì, nhưng vẫn làm theo lời người kia nói, đứng dậy đi về hướng sau sân khấu. Vậy nên chưa được bao lâu, Thẩm Đình Thâm đã đến trước cửa phòng hóa trang, chậm chạp không đi vào, bởi vì anh nghe được trong đó có tiếng nói chuyện. Thế là anh liền yên lặng đứng ngoài cửa, nghe trò hay.

Bạch Nhược Y đẩy cửa ra liền thấy Thẩm Đình Thâm đứng im trước cửa, hiện tại cô vẫn cảm thấy việc xảy ra trước đó trên sân khấu quá mất mặt.

Nên nhìn thấy Thẩm Đình Thâm, cô không tự chủ được phát tiết lửa giận trên người anh. Nếu không phải bởi vì anh, cô làm sao có thể bị Hạ Tiêu Tiêu chĩa mũi nhọn vào, lại phát sinh ra nhiều chuyện như vậy? “Thẩm Đình Thâm, làm phiền anh quản lý người của mình cho tốt, đừng gây thêm rắc rối cho tôi nữa.”

Thẩm Đình Thâm nhìn thấy trên mặt Bạch Nhược Y còn chút ửng đỏ, tốc độ nói chuyện cũng rất nhanh, trông có vẻ vẫn còn tức giận. Chỉ là nhìn bộ dạng tức giận này của Bạch Nhược Y, ngược lại khiến anh cảm thấy đáng yêu vô cùng. Thẩm Đình Thâm hơi nhíu mày, đôi mắt lóe sáng nheo lại, khóe miệng chứa ý cười: “Người của tôi? Người của tôi không phải là em sao?”

“Anh...” Bạch Nhược Y tức giận đến nỗi không biết phải nói cái gì cho phải, người này bộ không nhìn tình huống sao? Ở thời điểm này mà còn có tâm trạng đùa giỡn cô?

Bạch Nhược Y hít một hơi thật sâu, mới có thể áp chế được cơn tức trong lòng: “Được rồi, lười nói nhảm với anh.” Nói xong, cô liền phủi tay bỏ đi.

Sau khi Bạch Nhược Y rời khỏi, Thẩm Đình Thâm mới nhớ ra mình tới đây để lấy âu phục. Nhưng mà vừa nãy anh nhìn trong tay Bạch Nhược Y cũng không có đổ, vậy chắc là để trong phòng quần áo rồi. Thẩm Đình Thâm đẩy cửa đi vào phòng hóa trang, coi bộ anh phải tự đi lấy thôi. Hạ Tiêu Tiêu đang ngồi trước gương trang điểm, không nhìn thấy người đến là ai, chỉ nghe thấy tiếng bước chân.

Cô cứ tưởng Bạch Nhược Y lại đến, bởi vì bây giờ buổi quảng bá sản phẩm còn chưa kết thúc, sẽ không có ai đến phòng hóa trang lúc này cả. “Cô lại tới đây làm cái gì? Muốn cầm mấy tấm ảnh để uy hiếp tôi sao? Tôi biết ngay cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi mà, cái đồ tiện nhân này!” Hạ Tiêu Tiêu cũng tức điên lên, hôm nay đúng là xui xẻo hết sức. “Tôi đã sớm biết cô là một người phụ nữ rất thủ đoạn, Hạ Tiểu Tiểu tôi tự nhận mình sống đến hôm nay cũng đã dùng không ít thủ đoạn, thế nhưng so với cô thì quá yếu rồi. Là bởi vì từ nhỏ không có mẹ dạy, nên cô mới dùng những chiêu trò cao thâm như vậy sao?”

Một mình Hạ Tiêu Tiêu nói một chuỗi dài, trong đó không ít lời rất khó nghe.

Nhưng cô ta lại phát hiện người đến không đáp một lời, cảm giác có cái gì đó không đúng lắm, nên nghiêng đầu qua nhìn thử. Đáy lòng Hạ Tiêu Tiêu chợt run lên, cả người ngẩn ra, cổ họng cũng cảm thấy căng thẳng. Thẩm Đình Thâm nghe xong những lời kia, toàn thân đều phát ra khí lạnh, môi mỏng nhẹ nhấc lên: “Lá gan cô gần đây quá lớn rồi ấy nhỉ?” “Em không biết người đến là anh, em tưởng.” Hạ Tiêu Tiêu lúng túng giải thích. “Tôi nói về chuyện lễ phục dạ hội.” Thẩm Đình Thâm không muốn lãng phí lời nói với Hạ Tiêu Tiêu, nói thẳng đến trọng điểm câu chuyện. Hạ Tiểu Tiểu mới vừa tưởng nhầm Thẩm Đình Thâm thành Bạch Nhược Y mà mắng một trận, sau đó hiện tại Thẩm Đình Thâm lại đang nghiêm mặt, thế nên cô vội vàng tỏ vẻ tội nghiệp: “Đình Thâm, em biết sai rồi, nể tình em và anh đã quen biết nhiều năm như vậy, đừng giận em nữa có được không?” Thẩm Đình Thâm nhìn bộ dạng này của Hạ Tiêu Tiêu, lại càng cảm thấy kinh tởm: “Tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, đừng có lại đi kiếm chuyện với Bạch Nhược Y, nếu có lần sau, cô cũng không cần sống ở thành phố H này nữa.” Hạ Tiếu Tiếu kinh ngạc nhìn Thẩm Đình Thâm, đây cũng không phải lần đầu tiên cô thấy Thẩm Đình Thâm đối xử với cô ta như vậy.

Nhưng mỗi lần đều sẽ khiến Hạ Tiêu Tiêu sững sờ, cô ta không biết tại sao chỉ vì một Bạch Nhược Y, lại có thể khiến Thẩm Đình Thâm biến thành như thế.

“Anh thay đổi rồi.” Hạ Tiểu Tiểu khôi phục dáng vẻ bình thường, nhìn thẳng về hướng Thẩm Đình Thâm: “Trước kia anh rất ghét Bạch Nhược Y, dù công ty nhà cô ta phá sản, anh cũng không muốn giơ tay giúp đỡ.”

“Chuyện của tôi không cần cô lo, tôi nghĩ thế nào không cần có xen vào, bất cứ ai đều không thể nhúng tay vào chuyện riêng của tôi.” Thẩm Đình Thâm lạnh mặt, nói gằn từng chữ.

Xem ra Thẩm Đình Thâm đã kìm nén tới cực điểm, nếu Hạ Tiêu Tiêu lại nói thêm câu nào với Thẩm Đình Thâm nữa, chắc chắn Thẩm Đình Thâm sẽ lập tức khiến cô phải biến mất khỏi thành phố H này.

Hạ Tiêu Tiêu chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Đình Thâm, vành mắt có hơi ửng đỏ, lại không dám lên tiếng nữa. Mà Thẩm Đình Thâm đã đi thẳng đến phòng thay quần áo để tìm âu phục của mình, sau khi mặc xong liền xoay người rời khỏi, không nhìn Hạ Tiêu Tiêu thêm lần nào nữa. Mãi đến khi bài phát biểu kết thúc, Bạch Nhược Y cũng không thấy Thẩm Đình Thâm đâu. Trong lòng cô lại mơ hồ cảm thấy trống vắng, nghĩ kỹ lại, bản thân hình như đã quá nặng lời với Thẩm Đình Thâm, dù sao lúc trên sân khấu là anh kịp thời giúp cô. Lúc hết giờ làm quay về nhà, trời mới vừa tối, Bạch Nhược Y đã sớm lên giường. cả ngày hôm nay thật sự quá mệt mỏi, khiến cô mệt cả thể xác lẫn tinh thần. Đến khi có chút ý thức, cô mới cảm thấy cả người mình đang nóng lên. Theo bản năng, cô kéo đồ ra, lại phát hiện không biết từ lúc nào bản thân đã thay một chiếc áo mỏng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...