Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 25: Theo tôi về nhà !



Sau khi bị tiếng gắt của anh tra tấn,cô gái nhỏ chỉ biết cười trừ,nhìn vào hung thủ,anh hận không thể quăng nó xuống biển,cho cá ăn ngay lập tức.

_Em khiến tôi phát điên đó!

Anh cảm thán một câu rồi đặt nó xuống,quay lại nhìn ai kia,gương mặt Korean đằng đằng sát khí.

_Tôi chỉ cắn anh một chút,anh đã lôi cả tên lẫn họ tôi ra hét,vậy lúc anh cắn tôi,sao anh không nghĩ đến điều này.Anh đâu phải là con...

Con gì??

Mặt nó tái nhợt đi sau câu nói chưa hoàn chỉnh,sau lúc nào cũng vậy,cũng là không chừa đường lui cho mình vậy a~

Anh cau mày liên tưởng đến con gì đó,đúng là chỉ có những kẻ không biết điều mới dám nói mà không cần suy nghĩ.

_Ý em..tôi là con đó sao?

*Gật gật*

Con người kia ngây ngô gật gật,nó không ngờ sự ngây ngô này khiến anh cực kỳ giận dữ.

Đưa tay giữ chặt cánh tay kia,Korean nhíu mày kéo nó lại gần sát phía mình.Ánh mắt nó chậm lại,đâm đâm quan sát hành động của anh,nhăn mặt.Anh ta muốn cắn nó nữa sao???

_Không được cắn!

Con người kia bỗng hét lên khi khuôn mặt anh cúi xuống cạnh vùng cổ,sau tiếng cảnh báo này,anh càng nên biết rõ không thể cắn,mà là dùng một hành động đáng yêu khác.

_Được!

Làn môi anh khẽ cong rời khỏi chiếc cổ nõn nà đó,nhưng ánh mắt lại dừng lại ở một địa điểm ướt át chết người.

_Anh..anh muốn làm gì?Tôi đói rồi,tôi muốn đi ăn!

Nó lắp bắp,anh tiếp tục cười nhếch đưa ngón tay sờ nhẹ lên đôi môi ai kia ưng lòng.Phải,một địa điểm khiến anh không thể rời mắt ngay từ đầu.

_Chúng ta tất nhiên phải ăn rồi,nhưng trước tiên,dùng món khai vị trước đã.

Di chuyển bàn tay đến phía sau nó,anh giữ chặt,tay còn lại xiết lấy cánh tay kia tránh hành vi phản kháng,thường ngày.

Nhìn xuống cánh tay đang bị giữ,nó nhăn mặt,không xong rồi,lần này lại bị kẻ thù cưỡng hôn một lần nữa sao?

_Buông ra,tôi sẽ hét lên đó!

Người con gái lên tiếng cảnh cáo,nhưng hình như chẳng làm động tâm anh.Nếu là điều anh muốn,thì trước mặt bao nhiêu người,vẫn có thể ra tay.Huống hồ,ở đây là nhà riêng của anh,căn biệt thự dành riêng cho một người.

Màu sắc điều tập hợp những điểm nhỏ nhặt nhất,những gì nó thích,hầu như anh chưa từng không để ý.

Cũng rất muốn thốt lên một câu dễ nghe,ở đây là nhà của em,ngôi biệt thự đứng tên của em,và những thứ thuộc về em điều đặt ở đây!

_Tùy em..đúng lúc ở đây có cả những con người mà em không muốn gặp!Muốn một trong số đó nhìn thấy,cũng là một ý kiến hay!

_Anh...

Nó cứng họng,thâm tâm không hề muốn chuyện này xảy ra,không muốn cứ bị anh cưỡng hôn,không muốn chạm vào cơ thể anh quá nhiều,không muốn để bản thân vướng phải,một duyên tình oan khuất.

Những gì anh suy nghĩ và nó khác nhau,khi nghĩ đến những gì nó trải qua cùng Shyz,khóe mắt anh càng thêm căm hận.

Đây không thể giải thích là biểu hiện của gì?Là ghen?hay thật chất,anh đang chứng minh bản thân mình nắm được thứ người khác có?

_Em đang sợ để Shyz nhìn thấy,sợ chú ấy sẽ đau lòng,sợ bản thân em khó lòng giải thích mối quan hệ giữa chúng ta,tất cả mọi thứ chỉ để cho tôi biết một điều,tình cảm giữa em và Shyz rất sâu đậm,đúng không?

Đay nghiến anh quát,làn môi nó khẽ run,quay mặt sang phía khác che giấu đôi mắt đỏ hoe của mình.

_Nếu đã như vậy,tại sao em không bắt đầu lại cùng Shyz hả?Hai người không phải rất yêu nhau hay sao?

Người trước mặt nó tiếp tục gắt,nhìn Korean,con người kia không kìm được nước mắt,lắc đầu.

_Đừng khóc,cũng đừng giải thích gì hết,tôi không phải là gì của em,những lời giải thích đó,hãy dành cho Shyz,nếu như,em thật sự yêu chú ấy!

Di chuyển bàn tay lên khuôn mặt nó,anh lau vội,trong ánh mắt kia,nó nhìn thấy được một Korean rất lạnh lùng.

_Đây là lần cuối tôi lau nước mắt cho em,cũng là lần cuối tôi chạm vào người em,từ giờ trở đi,em muốn làm sao cũng được.Ở lại đây cũng được,rời khỏi đây cũng được.Đồng Khiết Như,tôi và em,sẽ trở thành hai người của hai thế giới khác nhau.Nếu em được hạnh phúc,thì xem như..tôi cũng hạnh phúc!

Ôm trọn con người trước mặt vào lòng,anh cố gắng xiết chặt,chạm vào người Korean,nó vô hồn để nước mắt rơi xuống.

_Hình như,tôi nói nhiều quá thì phải,một con người như tôi,từ khi nào lại lắm lời vậy?Tôi muốn nói với em một câu,thời điểm tôi buông em ra,cũng chính thức,mọi chuyện giữa tôi và em đã xảy ra điều biến mất,tôi không có tư cách để giữ chân một con người không thuộc về mình,những gì tôi làm cho em,cứ coi như,là tôi phí công của mình làm một chuyện vô bổ đi.

Khép chặt mắt,con người kia lẵng lặng thở dài,nó im lặng,cổ họng hiện tại nghẹn đắng.

Buông con người kia ra,anh cười nhạt rồi quay người bỏ đi theo hướng lên phòng.Đưa mắt nhìn theo,nó hận không thể chạy đến đánh chết kẻ vô tình đó.

_Hạo Thy Nhật!Hức hức-Lớn tiếng gọi anh,nó bất ngờ òa khóc,con người kia ngay phút chốc cũng dừng lại,nhưng không quay đầu_Ngay từ đầu tại sao anh không để tôi ở lại cửa hàng bán hoa của ba tôi,anh có thể để tôi ngất ở ngoài đường,có thể không đưa tôi về đây,có thể không quan tâm tôi,có thể không giảng đạo lý cho tôi,có thể không cần thiết làm tất cả cho tôi,tất cả là tại anh,tại anh tự ý đem tôi từ Pháp trở về đây,tại anh khiến tôi nhớ lại mọi thứ,tại anh khiến tôi phải hận anh,tại anh khiến tôi thê thảm như thế này,tại anh,tất cả là tại anh!

_Phải!-Quay lại nó anh lớn tiếng khẳng định_Là tại tôi,là tại tôi không có gì làm nên mới đem em trở về đây,là tại tôi tự cho mình là một người kiêu ngạo có thể đánh bại mọi thứ,nhưng bây giờ tôi sai rồi,em không đáng để tôi làm vậy!

Lùi lại về phía sau,con người kia im lìm để nước mắt rơi lã chã,cơn đói kia tự bao giờ không còn cảm nhận được.

_Nếu đã như vậy,thì tôi cũng không cần nói nhiều với anh,cứ như anh nói đi,sau này..tôi và anh là hai người của hai thế giới khác nhau.Tôi sẽ không ở lại đây,tôi cũng sẽ không trở về với Shyz,vì tôi..không đáng được như vậy,hức hức!

Lùi lại phía sau mấy bước,con người kia lau vội nước mắt chạy đi.Nhìn theo từng bước chân khó nhọc kia,mặt Korean đanh lại.

_Tổn thương em là điều tôi không muốn,nhưng mà..tôi buộc phải làm vậy!

_Hạo Thy Nhật! Tại sao anh lại làm như vậy với nó chứ?Chân nó ra nông nỗi đó,bây giờ ở ngoài đường trời sắp mưa,anh không thấy đau lòng hả?

Anny đứng sau gắt lớn,nhìn lại cô,anh im lặng,cũng đúng,anh quá vô tình.

_Nếu như anh không muốn tổn thương nó,thì ngay từ đầu đừng mang nó về đây,nếu bạn tôi xảy ra chuyện gì,tôi nhất định không tha cho anh!

Cô hằn học nói rồi nhanh chóng chạy đi,khóe môi kia bất giác cười nhạt.

_____________________

_Lại bắt đầu mưa!-Nhìn lên bầu trời âm u,gương mặt nó biến đổi_Đồng Khiết Như,mày thật sự rất thê thảm!-Con người kia nhìn xuống những dòng xe đang chạy ở phía dưới cầu hét lớn,tiếp sau đó là tiếng thở dài.

_Mưa đi,mưa lớn lên đi,đứa nào lùn thì chết chìm thôi,mày chính là một đứa chết đầu tiên đó con ngốc!

Những lúc thê thảm nhất,nó điều chữa trị vết thương bằng cách điên điên khùng khùng này,không ai hiểu được tâm trạng của nó,cũng như nó chưa bao giờ hiểu được mình.

Phải,bây giờ lại giống một kẻ lang thang không ai cần nữa rồi!

Hướng mắt vào đồng hồ trên tay,gương mặt ai kia đanh lại,9 giờ pm rồi sao?

_Không xong rồi,bây giờ đi đâu đây?Có ai nói cho tôi biết không?

Sau khi cãi nhau một trận với Korean,nó đâm ra tự kỉ,nhìn vào những ánh đèn xa xâm,đôi môi ai méo xệch.

_Cả nhà cũng không thể về,nếu ba thấy mình như vậy,sẽ rất không vui,thôi thì,mình định cư ở đây luôn vậy!

Bám chặt vào lang cang,con người kia thở ra một tiếng rõ.Cứ như thế này,không sớm cũng có người đưa nó vào bệnh viện mất thôi.

*Cộp*

*Cộp*

...

Nghe thấy tiếng bước chân nó vội vàng quay đầu về phía trước mặt,nhìn thấy anh,nắm tay ai kia trong vô thức xiết chặt.

Căm phẫn con người này đến tột cùng,căm phẫn con người này đến thấu xương.

_Hạo Thy Nhật,anh muốn sao đây?Muốn tôi nhảy từ đây xuống dưới,anh mới vừa lòng hả?

Nó gắt,con người kia bước đến cạnh nó im lặng,từ phía sau lôi ra một chùm bóng bay nhiều màu sắc rất to.

_Gì đây?Muốn tôi thả bóng bay với anh sao?Anh quá trẻ con rồi đó!

Cô gái nhỏ trước mặt anh hừ nhẹ,rồi bước khập khiễng lướt sang người anh.

_Có muốn chơi trò chơi trẻ con này không?Dù sao,tôi cũng muốn biết,dùng cách trẻ con để dỗ dành trẻ con sẽ như thế nào?

Bất giác dừng lại,nhưng không quay đầu,con người kia cười nhếch.Lúc nãy là ai cãi nhau long trời lở đất với nó,nói nó không đáng một xu,bây giờ lại đến đây dỗ dành,có phải xem nó là con nít thật không?

_Tôi không cần anh giả vờ làm người tốt trước mặt tôi,đầu của anh có vấn đề hay sao?Là ai nói,tôi không xứng đáng,bây giờ là ai mặt dày chạy đến đây,bảo tôi chơi trò chơi vớ vẩn này?

Quay lại anh,nó nghiêng đầu mắng nhiếc.Người trước mặt nó im lặng bước đến cạnh ai kia,giơ chùm bóng bay lên cao rồi buông ra.

Bay giữa màn đêm là khung cảnh bóng bay tuyệt đẹp,ngước mắt nhìn theo,khóe môi nó vô thức mỉm cười.

_Những gì tôi đã nói với em xem như những quả bóng bay này đi,cứ mặc nó bay về phương trời lạ,ngay bây giờ,trước mặt em,tôi sẽ rút lại những gì tôi đã nói,em xứng đáng,hoàn toàn xứng đáng với tất cả những gì tốt đẹp nhất.Khiết Như,tôi không thể nói lời xin lỗi với em một cách hoàn chỉnh,vì nó thật sự rất khó nói.Em biết rõ,lòng kiêu ngạo của tôi,nếu tôi đã hạ mình đến đây,nói những lời này,thì em cũng nên biết rõ,em là người rất quan trọng trong lòng tôi,trong lòng tất cả mọi người.Theo tôi về nhà có được không?

Nó im lặng,quay người sang phía khác.

Nãy giờ đứng ở đây nói những lời điên khùng,có lẽ anh ta cũng đã nghe,cũng đã biết,nó là đứa thê thảm như thế nào.

Trở về đó rồi lại bị anh ta nói khó nghe hay sao?Nếu vậy thì ở đây còn tốt hơn.

_Không! Tôi không theo anh về!

Đối mặt với Korean,nó khẳng định,điệu bộ cực kỳ quyết tâm.

*Hắc xì*

Xoa xoa mũi,nó đanh mặt,không ngờ cả một chút tôn nghiêm cũng bị hủy hoại.Thấy ai kia như vậy,anh cười nhếch cởi áo khoác choàng qua người cho nó.

_Tôi từng nói đây là lần cuối chạm vào người em,đúng,là lần cuối nếu như một ngày nào đó tôi chết.Nếu như tôi còn tồn tại,thì em đừng hòng tôi bỏ qua cho em,áo của tôi đang chờ em về giặt.

_A!

Bế chặt con người kia trong tay,gương mặt anh vô cùng thích thú,ngược lại nó đang khó chịu vì cổ họng có chút đau rát.Chắc tại,cả ngày hôm nay nói quá nhiều,cộng thêm nó đang bị cảm.

_Cổ họng đau sao?

_Liên quan gì đến anh!

_Cả ông trời cũng muốn thay tôi phạt em,cho nên em mới bị đau họng,vậy đi,ít nói lại,có lẽ trời sẽ không mưa nữa.Vì lúc nào,em chạy ra ngoài,hầu như sau đó đều có mưa.

_Anh..khụ khụ!

Sau câu nói của anh là tình trạng con người kia ho sặc sụa,tên này đi làm thầy bối chắc chắn rất nhiều tiền=_=!

_Nè..ngủ một chút đi,nhìn em không ổn thì phải,nếu cảm thấy khó chịu thì cứ nói với tôi!

_Bây giờ anh bế tôi,tôi thấy rất khó chịu đó.

_Sao cũng được!

Anh mặt dày không đặt nó xuống mà bước tiếp đi,nhìn lên khuôn mặt kia nó thở dài,đôi mắt ngày một khép lại.

Người con gái đứng tựa lưng vào xe cười khẩy khi nhìn thấy anh,cuối cùng tên này cũng có lúc coi được.

_Sao hả?Nếu mất một người quan trọng với mình,tôi nghĩ có khi,anh sẽ trở thành một con người cô độc nhất thế kỷ XXI này!

Nhìn anh,Anny trêu chọc,tay mở rộng cánh cửa xe để anh đặt nó vào,sau đó đóng chặt.

_Cô cũng biết điều đó!Vậy thì lái xe đi!

_Cái gì?Xe của anh,tại sao tôi phải lái?

Cô chóng hong hét lớn,người con trai nhìn Anny cười khẩy.

_Tùy cô,nếu cô muốn giờ này đón taxi về.

_Ơ..được rồi,lái thì lái! Anh nhớ chăm sóc tốt cho bạn tôi đó!

_Tất nhiên!

Bước vào ngồi cạnh nó,anh để ai kia tựa đầu vào người mình,người ở phía trên nhìn xuống hừ nhẹ.

"Được lắm,được lắm,anh cứ chờ đấy! Sau này khi đám cưới tôi,anh nhớ đi một phong bì to là được"!

...

Cuối cùng cũng được giải quyết =_=!

Chúc m.n đọc truyện vui vẻ!
Chương trước Chương tiếp
Loading...