Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 31: Sự thật được hé lộ



Dừng lại trước một cánh rừng, Thái Điệp bước xuống xe rồi kêu bác tài chạy xe đi, cô lấy máy ra rồi bấm gọi cho ai đó:

" Tôi đã đi theo những gì các người chỉ dẫn. Bây giờ tôi phải làm gì tiếp? "

"... " - đầu dây bên kia

Nhận được câu trả lời, Thái Điệp cất máy vào túi, nhìn xung quanh rồi chầm chậm bước vào khu rừng, đi được một lúc thì Thái Điệp nhìn thấy một con đường mòn, cô thận trọng nhìn xung quanh rồi bước theo con đường đó, đi mãi vào sâu trong khu rừng, Thái Điệp mới thấy một ngôi nhà hoang.

" Ai lại có thể sống được ở nơi này chứ? "

Cô lẩm bẩm rồi đi thẳng đến trước ngôi nhà, những kẻ bịt mặt bây giờ đã chú ý đến sự xuất hiện của cô và đi tới chặn đứng trước mặt cô:

" Bạn tôi đâu? " - Thái Điệp vừa nói vừa lén nhìn xung quanh một lượt 

Một tên bịt mặt đứng ở giữa nghiêng người nhìn phía sau lưng cô rồi nói:

" Không có ai đi theo cô chứ? " - Đợi Thái Điệp gật đầu hắn lại nói tiếp: " Muốn gặp được bạn cô thì hãy giơ tay chịu trói "

Thái Điệp chần chừ một lúc rồi nhìn xung quanh:

" Làm sao tôi biết được trong này có bạn tôi thật hay giả chứ? "

Tên đó cười lớn rồi đưa điện thoại ra cho Thái Điệp xem, trong đó là hình An Vy đang bị trói trong một căn phòng 

" Dám tới một mình thì cô nghĩ còn có thể trả giá với chúng tôi sao? "

Nói xong hắn ra lệnh cho mấy người bên cạnh đi tới giữ lấy Thái Điệp. Thái Điệp vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi tay bọn chúng, cô đành để mặc cho bọn chúng trói tay rồi mang đi. Bọn chúng dẫn cô đi vào một căn phòng nhỏ trong căn nhà hoang, Thái Điệp vừa bước vào, đập trước mắt cô là hình ảnh An Vy với khuôn mặt tái nhợt đang bị trói vào một chiếc ghế. Thái Điệp bị đẩy vào rồi cũng trói cô vào bên cạnh An Vy, dùng dây thừng trói chặt chân cô lại, xong xuôi bọn chúng đi ra, bây giờ cô không cảm thấy đau đớn vì bị bọn chúng trói chặt nữa nữa mà cô đang rất lo lắng cho An Vy:

" Rain, Rain, cậu tỉnh dậy đi " - Thái Điệp cố gọi An Vy dậy nhưng không có ích gì

Thái Điệp bèn dùng đôi vai của mình cố lay lay An Vy dậy:

" Tỉnh dậy đi, Rain. Rain "

An Vy cử động đôi mắt rồi từ từ mở mắt ra nhìn:

" Candy...? " - Nó mệt mỏi quay sang, đưa đôi mắt không chút sức lực cố mở ra nhìn Thái Điệp

" Ừ, tôi đây, cậu không sao chứ? Bọn chúng không làm gì cậu chứ? " - Thái Điệp lo lắng nhìn An Vy 

" Cậu gặp được cô bé rồi sao? Nhưng sao cậu cũng bị trói vậy? Sao không gọi người khác đến giúp mà một mình tới đây? " - An Vy thều thào

" Cô bé nào? Bọn chúng chủ động gọi cho tôi rồi chỉ dẫn cho tôi tới đây, nếu tôi báo với người khác, sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm nên một mình tới đây " - Thái Điệp cố xích lại gần An Vy - " Cậu dựa vào vai tôi đi "

" Cậu đúng là ngốc " - An Vy thều thào rồi gục đầu lên vai Thái Điệp 

" Sao nhìn cậu không có chút sức lực nào vậy? " - Thái Điệp lo lắng hỏi

" Bọn chúng giam tôi ở đây không cho tôi ăn, tôi rất thèm đùi gà rán. Khi trở về tôi nhất định ăn cho tới lúc bể bụng mới thôi " - An Vy yếu ớt cười để Thái Điệp đỡ lo

Thái Điệp cũng bật cười, cô rất nhớ những câu nói đùa của An Vy, tiếng nó cười, rất hồn nhiên, rất thoải mái. 

" Có cậu là đồng đội thật tốt. " - Thái Điệp cười rồi cũng dựa đầu vào đầu An Vy 

" Phải nhịn đói, không vui đâu. Mà cậu đừng bảo là không mang gì nhé? Ít ra cũng phải giấu vào gói bim bim chứ? Đến gặp tôi chẳng lẽ lại đi tay không? "

" Trở về tôi sẽ mua cho cậu " - Thái Điệp bật cười nghe An Vy nói. Thật tốt, bây giờ cô có thể an tâm rồi. Dù có chuyện gì xảy ra cũng đã có cô ở bên nó.

" Cậu và Kin có tiến triển gì không? "

Thái Điệp im lặng một hồi rồi lắc đầu:

" Thời gian cậu mất tích đã xảy ra rất nhiều chuyện, không giống như trước kia nữa đâu "

" Tình cảm của cậu dành cho Kin thì sao? Cũng thay đổi luôn sao? "

" Không. Trải qua mọi chuyện thì tôi mới càng hiểu rõ tình cảm của bản thân dành cho Kin. Tôi yêu Kin, đúng. Nhưng kể từ lúcnhận biết được cậu mất tích thì tôi đã quyết định chôn chặt tình cảm này rồi. Tôi sẽ không vì Kin chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa " - Thái Điệp thở dài 

" Cậu đã nói cho cậu ta nghe chưa? Câu " tôi yêu Kin " đấy " - An Vy mệt mỏi khép hờ đôi mắt lại

" Có lẽ sẽ không còn cơ hội đâu "

" Không cần cơ hội vì tao đã nghe đủ rồi " - Thái Điệp vừa dứt lời thì một chất giọng quen thuộc vang lên, rồi sau đó là tiếng người nào đó vừa nhảy xuống sàn, rất nhẹ nhàng. 

Cả An Vy và Thái Điệp đều quay sang hướng tiếng âm thanh phát ra. Thân ảnh hai người mặc bộ đồ đen, đội mũ đen, đi giày cũng màu đen đang bước tới gần bọn nó.

" Sao hai người lại ở đây? " - Thái Điệp nhìn hai người đang tới gần liền hỏi, có chút ngạc nhiên 

" Làm sao tụi này bỏ mặc hai người được " - Khánh Anh nghiêng đầu rồi đi tới quỵ một chân quỳ xuống bên cạnh An Vy - " Cô cầm tinh con Heo à? Trong tình huống nào cũng nghĩ tới ăn vậy? "

" Đây là câu nói cậu nên nói với người đang bị trói à? - An Vy cố ngước đầu dậy lườm Khánh Anh 

" Thái độ gì vậy? Đừng quên bây giờ chỉ tôi mới cứu được cô nhé? "

" Vậy tôi ở đây cũng được " - An Vy nói xong lại gục đầu lên vai Thái Điệp nhắm mắt 

" Cậu ở lại một mình đi, Candy tôi phải mang đi rồi " - Bảo Nam nửa đùa nửa thật nhìn An Vy cười rồi lại nhìn sang Thái Điệp

" Nhìn gì mà nhìn? Tao cũng không thèm đi với mày đâu " - Thái Điệp không thèm nhìn Bảo Nam lấy một lần, quay sang hướng khác nói 

" Vừa nãy thì bảo yêu tao, bây giờ trở mặt hả? " - Bảo Nam quay đầu Thái Điệp lại nhìn mình, Thái Điệp đang bị trói nên không thể làm gì khác 

" Không phải tao? " - Thái Điệp gồng lên cãi.

Đúng lúc đó tiếng nói chuyện ở bên ngoài phát ra, bốn đứa nó khựng lại một lúc nhìn ra bên ngoài. 

" Hai người tìm chỗ trốn đi " - Thái Điệp lên tiếng

Bảo Nam và Khánh Anh nhìn nhau gật đầu rồi chui ra cửa sổ vừa nãy.

An Vy và Thái Điệp vẫn cứ nhìn ra tò mò không biết kẻ nào có xích mích với hai người. Một đám người chừng 7,8 người bước vào, đi đầu là ba cô gái... Rất quen thuộc.

" Ngưỡng mộ tình bạn của hai người thật " - Dĩ Mai đi vào vỗ vỗ tay rồi cười lớn 

" Cậu muốn gì? " - Thái Điệp trừng mắt ngước nhìn Dĩ Mai 

" Muốn gì sao? " - Dĩ Mai nhìn Thái Điệp bằng ánh mắt sắc lạnh rồi bước tới cúi xuống dang mạnh tay tát Thái Điệp đến nỗi khéo miệng của Candy chạy máu - " Tao đã cảnh cáo mày rồi mà, tại sao mày cứ tới gần anh Kay vậy? Ôm ấp nhau ở ngoài biển chưa đủ còn muốn hẹn riêng nhau? Mày đừng thách thức lòng miễn nhẫn của tao "

" Thảm hại " - An Vy cười lớn nhìn thẳng vào Dĩ Mai 

" Mày câm đi. Để mày nhịn đói đã là may mắn cho mày lắm rồi. Đừng nghĩ tao sẽ bỏ qua cho mày dễ dàng như vậy " - Dĩ Mai quay sang An Vy lạnh lùng nói

" Được, vậy thì tìm tôi đi. Bản thân cô không chiếm được tình cảm của người mình yêu thì thôi đi, bây giờ còn đổ lên đầu người khác? Nực cười " - An Vy nhìn Dĩ Mai khinh khỉnh nhếch môi

Dĩ Mai cười rồi đưa tay ra bóp miệng An Vy:

" Đừng nhìn tao bằng anh mắt đó. Tao và anh Kay lớn lên bên nhau, đáng lẽ anh ấy phải là của tao. Nhưng vì mày, tất cả đều vì mày đã xen vào giữa tao và anh ấy "

Thái Điệp nhếch môi cười rồi duỗi chân ra đạp vào chân Dĩ Mai làm cô ngã ngửa, ánh mắt đầy sát khí nhìn Thái Điệp:

" Mày giám? " - Dĩ Mai ngồi dậy buông tay tát Thái Điệp nhưng Thái Điệp đã nhanh hơn quay mặt đi né cái tát của Dĩ Mai 

" Tôi và Key hoàn toàn không có như cô nói. Giữa chúng tôi chỉ có tình cảm anh em. Cô có biết cô đang làm trò cười cho chúng tôi không? Nhưng xin lỗi, cô diễn dở thật. Chẳng vui " - Thái Điệp nhìn Dĩ Mai với nửa con mắt làm cô tức xì khói, xong lại ngước đầu lên nhìn hai cô gái đang khoanh tay đứng nhìn - " Còn hai người nữa, có chuyện gì nói luôn đi. "

Hải Băng nhìn Thái Điệp rồi cười - " Thật tội nghiệp, nếu Kin nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô sẽ có cảm nghĩ như thế nào nhỉ? "

" Cậu ta nhất định sẽ giết chết cậu? " - An Vy nhìn Hải Băng nói rồi lại cười nhìn Thái Điệp - " Yên tâm, cậu vẫn rất xinh "

" Tôi chưa bao giờ quên điều đó " - Thái Điệp nhún vai nhìn An Vy với vẻ đó là điều dĩ nhiên 

" Thôi đủ rồi. Chết đến nơi còn nhiều lời " - Hải My bây giờ mới lên tiếng

" Nếu có chết, tôi cũng sẽ lôi cô theo " - Thái Điệp đưa ánh mắt lửa giận nhìn Hải My - " Chuyện năm xưa tôi vẫn chưa tính đủ với cô, chết sao dễ dàng như vậy được "

" Chuyện của Camella sao? Ha ha. Một năm qua chắc cậu khó chịu khi thấy tôi lắm nhỉ? Thôi được, tôi sẽ nói cho cậu mọi chuyện. Một năm trước, vì tôi mệt nên ở lại trong phòng cùng chị Linda, chị Linda có cuộc gọi nên đã ra ngoài. Vì buồn chán nên tôi đã lên rừng tìm các cậu, lúc đó tôi gặp Camella đang ngơ ngác đi tìm mấy người, tôi chạy đến bên con bé hỏi chuyện mới biết Ken để nó một mình rồi đi bắt bươm bướm cho nó. Tôi liền dắt nó đi tìm Ken, đúng lúc đó lại nhận được cuộc gọi từ anh hai nói là Lazy hôm nay sẽ đi nước ngoài. Tôi vì quá bất ngờ, hỏi anh hai tôi đủ mọi chuyện đến lúc nhìn lại đã không thấy con bé nữa. " - Dĩ Mai đi tới cúi người nhìn Thái Điệp - " Cũng không thể trách tôi được, có trách thì hãy trách mấy người có mỗi đứa trẻ con cũng không trông được "

Thái Điệp nghe xong tức giận đến đỏ mặt, cố gắng vùng vẫy ra khỏi chiếc dây thừng, bây giờ cô chỉ muốn lao tới đánh cho người trước mắt cô không thể nói được.

" Tại sao? Camella lúc đó chỉ mới hai tuổi, tại sao cô nhẫn tâm đến như vậy? TẠI SAO? Con bé còn nhỏ không thể đi xa nhanh như thế được, tại sao cô không đi tìm? Camella dù sao cũng là em gái Ken, cô luôn miệng nói yêu Ken, là yêu như vậy sao? TẠI SAO? " - Thái Điệp vừa khóc vừa hét vào mặt Hải My đầy oán hận. Tay chân đang cố thoát ra khỏi chiếc dây thừng nhưng bất lực. 

" Tôi cũng không còn cách nào khác, lúc đó cô cũng đã thấy, phía dưới đó chính là biển cả. Mới thoáng chốc đã không thấy con bé đâu, nếu như con bé rơi xuống biển hoặc gặp bất cứ nguy hiểm nào, Ken sẽ hận tôi đến chết. Tôi chỉ còn cách quay về phòng giả vờ nằm ngủ, chị Linda trở về vẫn nghĩ tôi vẫn luôn nằm nghỉ ở trong phòng. Chuyện xảy ra là ngoài ý muốn. Tôi cũng rất thương con bé, nhưng tôi không còn cách nào khác. Tôi không thể để Ken hiểu lầm bất cứ chuyện gì. Tôi không thể để mất anh ấy. Hôm nay cũng vậy, tôi không muốn động chạm tới cậu, người tôi muốn cảnh cáo là cô đấy " - Hải My nói rồi nhìn sang An Vy - " Nhanh chóng cút khỏi cuộc sống của bọn tôi, cô không thích hợp ở nơi này đâu. Cút đi trước khi tôi không còn giữ được bình tĩnh "

" Cô không sợ chúng tôi sẽ nói lại với Khánh Anh sao? " - An Vy nhếch môi cười khinh bỉ nhìn con người thủ đoạn trước mặt 

" Cô nghĩ anh ấy sẽ tin chị gái của anh ấy, bạn gái của anh ấy hay lời nói nhảm của hai cô? " - Hải My vỗ vỗ nhẹ vào má An Vy 

" Không cần nói nhiều nữa. " - Dĩ Mai nói rồi kéo Hải My ra sau - " Lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau nếu còn không biết điều thì đừng trách bọn tao... Một vụ tai nạn? Mất tích... Và biến mất? Rất đơn giản đấy " - Dĩ Mai lạnh lùng nói rồi hết nhìn Thái Điệp đến nhìn An Vy 

" Để tôi xem em giám làm gì họ? " - Tiếng Vũ Phong vang lên làm cả bọn đều quay lại nhìn, bốn tên bịt mặt bây giờ đã đứng một hành ngang ngăn không cho Vũ Phong bước tiếp vào

" Tránh ra " - Vũ Phong lạnh lùng nhìn từng người một. 

" Anh... Anh à " - Dĩ Mai ấp úng, khuôn mặt sợ hãi nhìn vào người Vũ Phong đang đầy sát khí. Hải My và Hải Băng chưa kịp định thần lại thì Khánh Anh cùng Bảo Nam cũng nhảy từ cửa sổ vào, cả hai lạnh lùng không nói gì chỉ bước tới cởi dây trói cho bọn nó. Hàn khí tỏa ra từ ba người bọn hắn làm cho Dĩ Mai, Hải My và Hải Băng đều không tự chủ mà run rẩy. 

" Cô còn gì để nói không? "
Chương trước Chương tiếp
Loading...