Hồng Bạch Song Hỉ

Chương 14



Editor: Kẹo Mặn Chát

Sài Thúc Tân đương nhiên không thể tham gia vào cuộc đánh nhau giữa hai người bọn họ. Hắn khép tay áo cúi chào Tùng Vấn Đồng, lãnh đạm nói: "Cậu ấy mới nói rồi, có thể dùng tiền tính ra vị trí của Tinh Túc Tử, Mặc Tử đừng nóng vội."

Giọng điệu bình tĩnh không nhanh không chậm, đồng thời lại nói thẳng vào vấn đề, sắc mặt của Tùng Vấn Đồng dịu đi một chút, cầm đao chỉ vào Mộc Cát Sinh, "Mẹ nó cậu đừng có làm rùa đen rụt đầu, mau tính cho tôi!"

"Lúc tôi mất tích cũng chưa từng thấy ông tích cực như vậy." Mộc Cát Sinh trợn trắng mắt, bước ra khỏi phủ Sài, đi thẳng đến ngã tư, lấy ra một đồng tiền bắt đầu tung tiền xu, vừa tung vừa đi vừa nghỉ. Tùng Vấn Đồng đã nhìn thấy Mộc Cát Sinh khởi quẻ, nhưng lại chưa bao giờ thấy tư thế kiểu như thế này, nghi ngờ hỏi: "Cậu đang làm gì đấy?"

"Tính xem lão Ngũ ở đâu." Mộc Cát Sinh trưng ra vẻ mặt ông biết rõ mà còn cố hỏi, "Đi theo tiền xu, phía trước rẽ trái, phía sau rẽ phải."

Ba người đi tới một ngã tư đường, Mộc Cát Sinh búng tay tung tiền lên, nhưng đồng tiền xoay tròn giữa không trung mấy vòng, cuối cùng lại đứng thẳng tắp trên mặt đất. Không phải mặt sấp cũng không phải mặt ngửa, không nghiêng trái không nghiêng phải, Sài Thúc Tân thấy thế bèn hỏi: "Chuyện này giải quyết thế nào?"

"Chính là chỗ này." Mộc Cát Sinh nhặt tiền xu lên, đưa tay gieo một quẻ, sau đó bấm ngón tay tính toán, một lát sau nói: "Có một tin tốt và một tin xấu, hai người muốn nghe tin nào?"

Tùng Vấn Đồng chẳng muốn dây dưa tốn thời gian với y, nói ngay: "Tin tốt."

"Tin tốt là, lão Ngũ ở đây." Mộc Cát Sinh chỉ vào con đường bê tông dưới chân.

"Sư bố cậu đang đùa với tôi hả?" Tùng Vấn Đồng nhìn quanh bốn phía, "Ở nơi này chẳng có thấy một sợi lông gà nào cả!"

"Tin xấu là." Mộc Cát Sinh không để ý tới hắn, tiếp tục nói: "Lão Ngũ không có ở đây."

Tùng Vấn Đồng dường như sắp cầm đao chém Mộc Cát Sinh ngay, nhưng lại bị Sài Thúc Tân giơ tay ngăn cản, do dự nói: "Ý của cậu là, Tinh Túc Tử đang ở đây, nhưng không phải ở dương gian?"

"Chính xác." Mộc Cát Sinh vỗ tay tán thưởng, "Không hổ là Tam Cửu Thiên."

Đang ở đây, nhưng không phải ở trên dương gian, vậy chỉ còn lại một khả năng duy nhất.

Tùng Vấn Đồng dừng động tác lại, "Lão Ngũ chạy đến Phong Đô?"

Phong Đô ─ kinh đô của quỷ quốc, là nơi âm tào địa phủ, là chốn lục đạo luân hồi.

Bên trong là Thập Điện Diêm Vương trấn giữ thành, cùng với thập đại âm soái và tứ đại phán quan, là nơi hội tụ cuối cùng của toàn bộ nhân quả.

Đồng thời cũng là một nửa quê hương của Âm Dương gia.

"Là lão Tam mang nó đi sao?"

"Không phải." Mộc Cát Sinh lắc đầu, "Hôm nay là mười lăm, địa mạch không ổn định, khoảng không giữa âm và dương dễ dàng sinh ra vết nứt. Lão Ngũ vốn là Tinh Túc Tử, Chu Tước có năng lực xuyên qua tam giới, phỏng chừng là vô tình đi lạc vào đó." Nói xong nhìn Tùng Vấn Đồng, "Lão Nhị, đến lượt ông."

Tuy rằng Mặc gia không bằng Âm Dương gia có cơ thể bán âm, nhưng vẫn có thể thoải mái đi qua đi lại giữa hai giới. Thế nhưng Mặc gia luyện khí, đao Thỉ Hồng trong tay Tùng Vấn Đồng là thần binh thượng cổ, chém một đao có thể mở ra âm dương.

Mộc Cát Sinh tung bốn đồng tiền, xác định vị trí, Tùng Vấn Đồng nhảy lên, đâm thẳng đao vào nơi bốn đồng tiền đi qua. Trong phút chốc bỗng nhiên có một luồng gió nổi lên, hình thành một cơn lốc xoáy, Tùng Vấn Đồng thuận thế xoay đao, hướng gió hạ xuống dưới, mặt đất nứt ra, lộ ra một bậc thang.

Tùng Vấn Đồng thu đao vào vỏ, trực tiếp đi xuống.

"Tính toán cẩn thận vào đấy, đã ba bốn năm rồi tôi chưa xuống đó đâu." Mộc Cát Sinh thò đầu nhìn vào một chút, kéo Sài Thúc Tân, "Đi thôi, Tam Cửu Thiên, tôi đưa anh đi dạo đêm ở Phong Đô."

Bậc thang dẫn xuống càng ngày càng thấp, sương mù ẩm ướt dày đặc.

"Thang Âm Dương rất dài, người thường đi bộ có lẽ phải đi mất một ngày một đêm."

Ba người đã đi được một lúc lâu, Tùng Vấn Đồng dẫn đường đi ở phía trước, không biết lấy ra ba ngọn đèn nhỏ từ chỗ nào, gió thổi tự cháy, lần lượt lơ lửng trên đỉnh đầu ba người, "Đây là đèn trời nhỏ." Mộc Cát Sinh giải thích: "Có thể che giấu dương khí của người sống."

Bắt đầu từ Mặc Tử đời trước, gia phong của Mặc gia đã trở nên ngang ngược không biết sợ, Tùng Vấn Đồng khinh thường việc phải che giấu thân phận khi ở dưới Phong Đô. Nhưng Sài Thúc Tân là Linh Xu Tử, y thuật của Dược gia có thể cải tử hoàn sinh kéo dài thọ mệnh, làm cho sổ sách của Âm Ty lộn xộn thành một mớ, thành ra mối quan hệ giữa hai bên rất khó xử. Hơn nữa lần này bọn họ đến để tìm người, vẫn nên khiêm tốn thì hơn.

Sài Thúc Tân hiểu được dụng ý này, "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn." Tùng Vấn Đồng hiển nhiên đang không vui, "Lão Ngũ chết tiệt, chỉ biết làm cho người ta phải đi tìm bực cả mình."

"Vậy mà ông còn nuôi nó như nuôi con đẻ vậy đó." Mộc Cát Sinh trêu tức nói: "Lúc về để lão Ngũ nhận mẹ nuôi ở Quan Sơn Nguyệt, thế là ông có thể tự nhiên kiếm được một món hời lớn rồi."

"Bớt nói mấy câu thì cậu sẽ bị nghẹn chết phải không?"

Sài Thúc Tân bị kẹp ở giữa, nghe hai người thi nhau đấu võ mồm, hiểu được một chút tình cảnh hàng ngày của Ô Tử Hư. Hai bên nói xong là chuẩn bị muốn đánh nhau, đột nhiên từ phía xa xa lại truyền đến tiếng nước.

Không phải là tiếng nước nhỏ giọt, cũng không phải là tiếng suối róc rách, mà là tiếng nước chảy chậm rãi của một dòng sông dài bao la.

Bậc thang dài đột ngột kết thúc, ba người bước lên mặt đất bằng phẳng, Mộc Cát Sinh chỉ về phía xa xa, "Là Vong Xuyên."

Sông dài lững lờ trôi, đèn xanh theo nước chảy, thấp thoáng bóng người qua.

Mộc Cát Sinh chú ý tới ánh mắt của Sài Thúc Tân, "Tam Cửu Thiên, đây là lần đầu tiên anh đến Phong Đô sao?"

"Ừm."

"Bình thường đi đầu thai, đều là đi theo Vong Xuyên." Mộc Cát Sinh nghe vậy giơ tay lên chỉ, "Phía trước chính là Quỷ Môn Quan, cũng là cổng thành Phong Đô, nước Vong Xuyên chảy xuyên qua thành, Thập Điện Diêm Vương lần lượt tọa lạc ở trong đó. Người bình thường vào Phong Đô, đều là đi theo Vong Xuyên từ đầu đến cuối, tiếp nhận phán xét theo trình tự, cuối cùng đến trước điện thứ mười, uống canh Mạnh Bà và đi qua cầu Nại Hà, sau khi trải qua phán quyết cuối cùng thì tiến vào lục đạo luân hồi."

"Phong Đô là một tòa thành lớn, ngoại trừ Thập Điện Diêm Vương trên tuyến đường trung tâm, thì các khu vực khác đều tương tự như thành trấn trên dương gian. Chúng quỷ thần quan quỷ sinh sống trong đó, còn có quỷ tiên tán tu* cùng với những người chết oan chưa hết dương thọ. Mặc dù đêm đen kéo dài vô tận, nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt."

(*Tán tu là chỉ những người tự tu luyện mà không theo tông phái nào cả, cũng như không lập môn phái.)

Tùng Vấn Đồng dừng bước, dường như vừa nhớ tới điều gì đó, "Hôm nay là mười lăm."

"Phải ha, thế mà tôi lại quên mất chuyện này." Mộc Cát Sinh cũng nhận ra, "Giờ Tý đã qua, hiện tại chắc hẳn là ngày mười sáu."

Sài Thúc Tân nhìn hai người, "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, vừa vặn đến đúng ngày hội náo nhiệt." Mộc Cát Sinh cười nói: "Cuối mười lăm, đầu mười sáu, trăm quỷ dưới nước Vong Xuyên sẽ leo lên —— chúng ta gặp được chợ quỷ Vong Xuyên rồi."

Trong thành Phong Đô, Vong Xuyên có đến mấy đường nhánh, một nhánh trong số đó chảy qua phường Tam Sinh và Âm Luật Ty, là một trong những khu vực phồn hoa nhất ở Phong Đô. Cứ đến mùng một và mười lăm âm lịch thì chợ quỷ sẽ mở cửa, nhưng không phải mở bên bờ sông, mà là tập trung theo thuyền ghè, tổ chức giữa dòng Vong Xuyên.

Ba người đi lên bến tàu, Mộc Cát Sinh thuê một chiếc thuyền, ném mái chèo cho Tùng Vấn Đồng, móc ra một đồng tiền Sơn Quỷ, "Chèo thuyền, chèo về phía trước."

Tiếng mái chèo khua nước, tiếng va chạm của thuyền bè trên nước lối liền như mây. Đây không phải cảnh tượng náo nhiệt thông thường, trước mỗi chiếc thuyền đều có treo một ngọn đèn hoa sen.

"Đèn hoa sen ở chợ quỷ, mỗi chiếc đều có lửa đèn không giống nhau, màu sắc khác nhau việc buôn bán cũng khác nhau." Mộc Cát Sinh nói: "Đèn đỏ là mua bán bằng tiền, có tiền là có thể mua. Đèn trắng là mua bán bằng đồ vàng mã, chỉ có thể dùng tiền giấy âm phủ hoặc hương khói để mua. Đèn xanh buôn bán khác thường nhất, phải dùng tuổi thọ hoặc tu vi để trao đổi." Nói xong bảo Tùng Vấn Đồng dừng thuyền, mua một cái mặt nạ trước một chiếc thuyền nhỏ treo đèn đỏ, là mặt nạ hồ ly có cặp mắt xếch cao.

Mộc Cát Sinh đeo mặt nạ, ngẩng đầu nhìn về phía Sài Thúc Tân, nhếch miệng cười toe toét như chiếc mặt nạ: "Anh muốn không?"

"Không cần." Sài Thúc Tân hỏi: "Tại sao phải đeo mặt nạ?"

"Tại vì ở đây cậu ta có quá nhiều kẻ thù." Tùng Vấn Đồng hừ lạnh: "Năm đó Lão Tứ đến Phong Đô lần đầu tiên, cũng gặp đúng chợ quỷ. Tên này tham gia đánh bạc, gần như thắng được nửa cái chợ quỷ, như vậy cũng chẳng khác gì đã đắc tội với nửa thành Phong Đô. Cuối cùng bị cả thành truy nã, bây giờ trong quán trà ở Phong Đô vẫn còn quyển truyện kể về cậu ta."

"Vì sao?" Tuy rằng Sài Thúc Tân không tiếp xúc với bài bạc, nhưng cũng hiểu được đạo lý hiển nhiên đó là có chơi có chịu, bởi vì thắng quá nhiều tiền mà bị đuổi giết, khó tránh khỏi khinh người quá đáng.

"Vì cậu ta là đệ tử Thiên Toán." Tùng Vấn Đồng nói: "Tiền Sơn Quỷ không bao giờ tính sai, cậu ta nhắm mắt cũng biết thắng như thế nào."

"Ông đừng có mà mỉa tôi mãi thế, cũng có một phần của ông đấy." Mộc Cát Sinh mua một bát đồ ăn không biết là thứ gì, vừa ăn vừa nói: "Năm đó tôi ngồi ở nhà cái, đồ thế chấp chính là đao Thỉ Hồng đó."

Sài Thúc Tân nhìn cái bát trong tay Mộc Cát Sinh, màu xanh lá sóng sánh kỳ dị, "...Đây là thứ gì vậy?"

"Canh trường mệnh, được nấu bởi nước cốt làm từ canh Mạnh Bà, trộn lẫn với hạt sen xanh trong nước Vong Xuyên." Mộc Cát Sinh "xì xụp" uống xong, "Nhưng mà đây là quán lừa đảo, tuy trên bảng hiệu ghi như vậy, nhưng thực ra là nước trắng nấu hạt sen, vẫn rất ngọt. Ấy lão Nhị ông rẽ đi, tôi muốn đi ăn mì thạch nhà Quỷ ma ma."

"Ăn cái rắm, mau chóng tìm lão Ngũ ở đâu đi."

"Ở quán mì thạch của Quỷ ma ma đó."

Quán mì thạch trong miệng Mộc Cát Sinh được mở trên một chiếc thuyền lớn, quầy hàng đông đúc, đèn đuốc sáng trưng. Trên thuyền còn có biểu diễn bách hí*, thiếu nữ búi tóc hai bên vừa cong người gập eo, vừa đứng trên mười hai tầng bàn chơi đùa với hai quả bóng, mặt trắng môi đỏ, không thể nhìn ra là người hay quỷ. Xung quanh tụ tập rất nhiều khán giả, cũng không thể nhìn ra là quỷ hay người, tóm lại tất cả đều đang vỗ tay hoan hô.

(*百戏 Bách hí: một trăm trò vui. Ngày xưa những người có tài hay, nghề lạ, trong những cuộc vui đều đem ra hiến cho khán giả xem mỗi người một vai trò khác nhau như nuốt dao, đi trên lửa, cử đảnh, nhào lộn...)

Mộc Cát Sinh bưng một bát mì thạch, còn chưa kịp ăn đã bị Tùng Vấn Đồng xách cổ áo lôi ra khỏi đám người, nghe giọng điệu của đối phương giống như sắp nổi điên: "Cụ nội cậu chỉ biết có ăn —— Tôi đã nhìn cả một vòng rồi, lão Ngũ đâu?"

"Hiếm có được một ngày mắt của ông lại kém như vậy." Mộc Cát Sinh chỉ tay về một hướng, "Chẳng phải đang ở chỗ kia thây."

Hai người nhìn về phía Mộc Cát Sinh chỉ, cách đó không xa có một cái bàn lớn, trên bàn bày đầy đồ ăn, bên cạnh có một cái chổi lông gà đang ăn như gió cuốn. Chỉ thấy thứ này có mặt người hình gà, trên đầu là một đống lông xanh xanh đỏ đỏ, ăn nuốt ngấu nghiến tiêu diệt toàn bộ mọi thứ. Đặt bên cạnh bàn là một tấm bảng hiệu, trên đó có tám chữ to đùng sáng loáng —— Bàn ăn của quỷ chết đói Bách Hí.

Khó trách trong lúc nhất thời Tùng Vấn Đồng không nhận ra được, Chu Ấm Tiêu còn chưa hóa hình hoàn toàn, cố gắng lắm mới hóa thành hình đứa bé, nhưng lại luôn mang theo một thân toàn lông, khó có thể nói đây là người khoác lông gà hay là gà khoác da người. Đoán chừng là bị coi thành giống loài dị dạng nào đó xong bị bắt được, trà trộn vào trong một đám yêu ma quỷ quái, trông giống như một thứ độc đáo mới lạ đánh lừa thị giác.

Sài Thúc Tân: "..."

Đường đường là Tinh Túc Tử mà lại xin ăn ở chợ quỷ, còn lấy danh hiệu quỷ chết đói, đúng là làm người ta thấy "tự hào" ghê.

"Chắc là đói quá, dù sao cũng chưa được ăn cơm tối." Mộc Cát Sinh trông rất vui vẻ: "Lão Ngũ bị lừa vào đây cũng đâu có khổ, chạy bàn phục vụ còn được bao ăn."

"Bị bán còn giúp người ta làm việc, ngu đến thế cơ à?" Tùng Vấn Đồng tức giận: "Ở nhà thì kén cá chọn canh, mấy thứ này có ngon bằng đồ tôi nấu không?"

Hai người này đều đang để ý nhầm hướng, Sài Thúc Tân đành phải mở miệng nhắc nhở: "Hai người, việc cấp bách trước mắt là mang Tinh Túc Tử đi, việc này phải..." Lời còn chưa dứt, một trận gió mạnh nổi lên từ dưới mặt đất, tiếng gió rít gào quét ngang mọi nơi, sạp bách hí lập tức bị hất đổ một nửa. Chờ đến khi mọi người lấy lại tinh thần, chỉ thấy Tùng Vấn Đồng cầm đao đứng ở giữa đống đổ nát, trong tay xách theo Chu Ấm Tiêu đang gặm đùi gà.

"...Khiêm tốn là trên hết." Sài Thúc Tân bổ sung lời còn chưa nói xong.

Đám người lập tức điên lên, "Thằng này là thằng nào? Sao lại dám đập sân khấu của chợ quỷ?"

"Không nhìn ra được... là người còn sống hay đã chết?"

"Cái mặt còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ, bộ da này đáng giá phết đấy..."

"Lão Nhị chưa bao giờ biết khiêm tốn là gì. Năm đó chúng tôi đại náo Phong Đô, thật ra là có thể chờ lão Tam đi giao thiệp giải quyết, kết quả là người này cứ thế cầm đao chém bay quỷ sai của nửa tòa thành." Mộc Cát Sinh ăn xong mì thạch, lau miệng, "Đừng đứng không như thế, chuẩn bị đánh nhau đi."

"Cậu muốn ra tay?"

"Đã đập sân khấu của chợ quỷ đương nhiên không thể nói chuyện hữu nghị rồi. Nhưng bọn họ bắt cóc lão Ngũ trước, chúng ta đánh người cũng không cảm thấy đuối lý..." Mộc Cát Sinh vừa mới xắn tay áo lên đã thấy đám người tản ra, cô thiếu nữ gập eo tung bóng ban nãy đi ra, "Ngươi là oắt con nhà ai, sao lại ngang nhiên làm loạn trên đầu Thái Tuế gia đây?"

Mộc Cát Sinh lập tức tái mặt, kéo Sài Thúc Tân lui về phía sau một bước, "Đi thôi, không đánh trận này nữa."

Sài Thúc Tân vừa tháo găng tay được một nửa, "Vì sao?"

"Bà lớn Thái Tuế, mỹ nhân nghiệt chướng. Tôi không nhận ra cô gái này, nhưng ở Phong Đô dám tự xưng là Thái Tuế gia chỉ có một người —— Thái Tuế gia, Ô Nghiệt." Mộc Cát Sinh liên tục lắc đầu: "Không trêu vào được không trêu vào được đâu, đánh xong về sẽ bị sư phụ mắng chết."

"Cô gái này là người quen cũ của tiên sinh sao?"

"Cũng không tính là người quen cũ, bà ấy còn lớn hơn sư phụ mấy trăm tuổi." Mộc Cát Sinh nói: "Bà ấy họ Ô, tên là Ô Nghiệt, là người Âm Dương gia, từ hơn chín trăm năm trước đã định cư ở Phong Đô, là một trong những trưởng bối lớn tuổi nhất hiện nay của Ô thị. Cũng là bà cố ngoại của bà nội của bà cô của lão Tam... Bà nội của cậu ta nhiều lắm không đếm được, tóm lại là tổ tông đời thứ mười tám của lão Tam, không thể đụng vào." Mộc Cát Sinh nói xong muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại thấy Ô Nghiệt đi tới phía trước đứng lại trước mặt Tùng Vấn Đồng, đang định nói thì Chu Ấm Tiêu đột nhiên xoay người, "ọe" một phát nôn hết lên người đối phương.

Biến Thái tuế gia tuyệt đối không thể đắc tội này thành một cái ống nhổ nồng mùi chua tanh.

Thôi toang rồi, không cứu vãn được rồi.

Mộc Cát Sinh kéo Sài Thúc Tân quay đầu bỏ chạy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...