Hồng Mông Chí Tôn

Chương 4: Bí Mật Chi Thư



Chưa đến một nén nhang thời gian, một bóng đen từ bên trong Dương gia lao nhanh ra ngoài với tốc độ cực kỳ khủng bố, phía sau còn lưu lại tàn ảnh. Dương gia người lập tức đuổi sát theo phía sau thân ảnh người này, từng màu chân khí đua nhau thi triển.

"Mau… Mau đem hắn bắt lại! Cầm lại đồ!"

Dương gia chủ Dương Lang tức giận gào thét, dưới chân bắt đầu gia tăng thêm linh khí nâng cao tốc độ. Đằng sau hắn các cao tầng cũng không ngừng tăng tốc, bọn hắn muốn bắt được đối phương, cầm lại thứ đã mất của bọn họ.

Bí Mật Chi Thư, vốn là bảo vật từ đời tổ tông lưu lại, nghe nói bên trong ẩn chứa thần cấp công pháp. Hai trăm năm nay, chưa có ai mở ra nó, rất nhiều tông môn lẫn các đại gia tộc đều thèm muốn, nhưng vẫn chưa xác định được thực hư, liệu Bí Mật Chi Thư có trong Dương gia hay không, hay chỉ là lời đồn đoán.

Dương gia bọn hắn hi vọng đời sau, sẽ có người có duyên đem nó giải khai, thực hiện ước muốn của gia tộc bấy lâu nay, sau đó đem gia tộc trở lại thời huy hoàng.

Nào ngờ lại bị người nào đó đem cướp mất, cái này bảo sao ai chẳng mang tức giận? Đây chính là bảo vật có thể thay đổi vận mệnh của cả gia tộc!

Vũ Thuần Tử dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi Dương gia, sau khi hắn lấy được Bí Mật Chi Thư liền không nói hai lời trực tiếp rời khỏi.

Cao thủ Dương gia đúng là thính giác nhạy bén, Vũ Thuần Tử vừa xuất hiện ở trong đại điện liền bóp chặt đường lui, toàn bộ cao thủ nhao nhao tấn công, các chưởng lực tập trung vào hắn. Khiến cho Vũ Thuần Tử trái phải tránh né, cũng may có Phù Thiên Hành do mẫu thân đưa hỗ trợ, mới có thể tránh né các chiêu thức của đối phương, nếu không e là cái mạng nhỏ này đã nằm tại đây.

Sau khi tránh thoát được một kiếp nạn, Vũ Thuần Tử không dừng lại một chút nào, chọn một phương hướng có canh gác lỏng lẻo nhanh chóng chạy trốn, phương hướng bên trái chỉ có ba tên Linh Tuyền cảnh cao thủ thủ hộ.

Với tốc độ có thể sánh ngang Phá Đan cảnh, cho dù mười tên Linh Tuyền cảnh cộng lại ngăn cản, cũng không đuổi kịp được tốc độ do Phù Thiên Hành phát huy.

Trong chớp mắt, phòng ngự do ba tên Linh Tuyền cảnh trấn giữ liền bị phá vỡ, bọn họ chỉ thấy một trận hoa mắt, sau đó thân ảnh Vũ Thuần Tử đã biến mất.

Dương gia người trong lòng nhấc lên kinh hãi, tốc độ này không thua gì gia chủ Dương Lang.

Về phần Dương gia chủ, mặt mày có chút khó coi, đối phương bị giam trong vòng vây, vậy mà để chạy thoát ra ngoài. Cái này cũng không thể trách ba tên Linh Tuyền cảnh, mà là do hắn Dương Lang quá chủ quan thực lực của đối phương.

Vũ Thuần Tử sau khi chạy khỏi Dương gia, một đường tiến sâu vào bên trong khu rừng rậm, vừa chạy hắn vừa đem toàn bộ dấu vết xóa bỏ, tránh cho người của Dương gia lần theo dấu vết, thật sự cũng coi như là có chút thông minh.

Cách xa thành An Trị đã hai mươi dặm, cảm giác phía sau không còn ai đuổi theo, lúc này Vũ Thuần Tử mới xem như thở phào một hơi, cầm một quyển sách cổ xưa thật dày ở trên tay, hắn không khỏi có chút thổn thức.

Lấy Thông Linh cảnh đột nhập vào Dương gia, bên trong cao thủ nhiều như mây, vậy mà vẫn có thể an toàn rời khỏi, không biết nên coi là may mắn hay là do năng lực.

Hiện tại hắn phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, không lâu sau Dương gia cũng sẽ tìm đường đến được đây, như vậy thì phiền toái.

Vũ Thuần Tử móc ra khối ngọc giản từ phụ thân đưa cho, đột nhiên bóp chặt một cái, ngọc giản nhanh chóng vỡ nát, ngay lập tức hiện lên thanh sắc hình ảnh. Bên trong liền xuất hiện một bóng người, dần dần ngưng tụ thành thực chất, người này nhìn qua chỉ tầm ba mươi, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt bên trong ẩn chứa tà mị mê hoặc, thân cao một mét tám, trên thân mặc một bộ thanh y, tay phải còn cầm một cái thiến phiến(quạt) phe phẩy trước ngực, dường như đang làm một bộ tiêu dao khoái hoạt, nhàn nhã phong trần nam tử.

Quan trọng hơn, bộ dáng của hắn vậy mà có tám chín phần giống với Vũ Thuần Tử, có điều người này trông già hơn mà thôi.

Người này không phải ai khác, chính là Vũ Thái Lãng, phụ thân Vũ Thuần Tử.

"Phụ thân, nhiệm vụ ngài giao đã xong."

Vũ Thuần Tử nhìn trung niên trước mặt nói, còn lấy ra một quyển sách cổ xưa đưa cho hắn xem.

"Tốt! Như vậy có thể về đi, khi nào có nhiệm vụ ta sẽ giao tiếp."

Vũ Thái Lãng âm thanh vang lên.

"Phụ thân, kia thù lao…"

Nhìn phụ thân mình trước mặt, Vũ Thuần Tử có chút ủy khuất nói.

"Thù lao đương nhiên sẽ có, sau khi về sẽ trao cho, phụ tử với nhau, ta làm gì sẽ gạt ngươi."

Vũ Thái Lãng nhìn thẳng Vũ Thuần Tử nói, dường như cảm thấy Vũ Thuần Tử đang nghi ngờ chính mình.

"Được!"

Không còn cách nào khác, hắn đành nhận lệnh thôi, dù gì người này cũng là phụ thân của hắn.

Nói xong thanh sắc màn hình lập tức biến mất, ngọc giản trong tay cũng nhanh chóng hóa thành cát bụi.

Cảm giác dưới bụng có chút cồn cào, liền khó chịu rầu rĩ, cả đêm chưa ăn được gì, nhất định khi về phải đãi cho cái bụng đói của mình ăn một bữa no nê. Ngẫm nghĩ một lúc, Vũ Thuần Tử liền đi trở về nhà.

Vũ Thuần Tử vừa đi Dương gia người cũng đuổi tới, cảm giác khí tức biến mất, mặt mày ai nấy đều hết sức khó coi.

"Người đâu?"

"Hắn vậy mà tiêu thất!"

"Mau truy lùng, chắc hẳn đi không được bao xa."

Một người trong nhóm vội nói.

Dương gia người nghe được vội vã phân tán bốn phía dò xét.
Chương trước Chương tiếp
Loading...