Hợp Đồng Hôn Nhân (Cô Dâu 14 Tuổi)
Chương 33
Thế là tôi đến nhà Trúc ở nhờ . Nhưng cứ như thế không phải cách lâu dài , cũng không thể cứ ăn cơm chùa mãi được , tôi đang suy nghĩ xem có cách nào tốt nhất để vẹn cả đôi đường hay không ? Cũng may lần trước tôi phát hiện trên người mình gắn máy định vị nên tháo nó ra lâu rồi chứ không chắc bây giờ tôi lại phải trở về cái biệt thự như địa ngục ấy . Thật là khổ sở khi có nhà mà không thể về , cũng là vì cái tên Kỳ chết tiệt kia . Cuộc sống của tôi bây giờ chẳng khác gì địa ngục * nếu thế thì trở về bên anh ấy đi , chỉ cần một câu đồng ý hoặc một cái gật đầu thôi mà ! * , ngay cả điện thoại tôi cũng không dám gọi vì nếu chẳng may để Kỳ tra ra được sóng điện thoại sẽ tìm ra tôi mất . Lần này chết chắc rồi , tuyệt đường rồi , đi học không đi học được , ở cũng không ở được , tiền ngay cả một xu dính túi cũng không có , phải nói tình trạng của tôi hiện giờ là tiến thoái lưỡng nan . Bỗng nhiên trong đầu tôi nảy ra một ý , tôi mượn điện thoại của Trúc , gọi cho bà ngoại ở quê , kể sơ qua tình hình hiện giờ của mình cho bà biết , bảo bà mau chóng lên đây đón tôi . Tôi biết bà ngoại là người yêu thương chiều chuộng tôi nhất nên chỉ cần làm nũng một chút bà sẽ mủi lòng mà giúp đỡ tôi . Quả nhiên là vậy , tôi hẹn bà ngay hôm sau đến đón tôi ở bến xe buýt , tôi phải nhanh chóng rời khỏi đây một thời gian mới được . Tôi dặn Trúc không được nói với ai chuyện tôi đi với bà ngoại để tránh bà vì giúp tôi mà bị mắng , sau đó mang ít quần áo , đồ đạc lên đường . Cuộc chia tay xảy ra trong niềm xúc động dạt dào . Trước khi đi tôi cũng qua thăm Tuấn , thấy cậu ta khỏe lên nhiều khiến tôi yên tâm hơn . Tôi không dám nói vì sợ với tính cách của cậu ta chắc sẽ bỏ nhà mà chạy theo tôi mất .Đi xe hơn 3 tiếng đồng hồ , ngồi ê cả mông mới tới nơi . Quê ngoại tôi ở một vùng nông thôn chuyên sản xuất gạo , cũng có thể coi là nơi sản xuất gạo rất lớn . Tôi ở đây thì sẽ không lo Kỳ tìm được vì cũng đâu ai có thể ngờ tôi lại chạy đến đây chứ . Mà nếu hắn có tìm thấy thì tôi nhất định sẽ chơi trò mèo vờn chuột với hắn . Hắn càng đuổi , tôi càng chạy , cho dù có chạy tới chân trời góc bể cũng chơi tuốt , chạy tới khi nào hắn mệt mỏi mà buông tha tôi thì thôi . Tôi cũng sẽ không lo lắng mình sẽ không chạy nổi vì khí lực tôi rất tốt , đi mọi nơi mình muốn mà vẫn còn rất nhiều sức . Ở được vài ngày , hết ăn lại ngủ , hết ngủ lại chơi , cuộc sống thảnh thơi này khiến tôi chán ngấy rồi . Chỉ thương bà ngoại suốt ngày phải chạy đôn chạy đáo kiếm tiền cho tôi ăn , chơi , ngủ . Tôi quyết định sau ngày hôm nay sẽ kiếm việc làm , lương ít một chút cũng không sao , người ta nói góp ít sẽ tích được nhiều , góp từng ít từng ít một sẽ có ngày giàu lên thôi , làm lương ít một chút cũng không sao , chỉ là phải chịu khó ăn tiết kiệm một ít . Nhưng tôi không lo nhiều chuyện này vì có mỗi hai bà cháu tôi ăn cái gì chả được , tôi cũng không kén ăn là mấy . Và tôi chắc chắn rằng bây giờ ở nhà mọi người đang nháo nhào tìm tôi và chắc cũng đã báo cảnh sát rồi . Nhưng chả nhẽ họ không đọc thư tôi để trên bàn ở bệnh viện hay sao ? Tôi cũng đã dự tính từ trước , muốn cho bọn họ biết quyết tâm của tôi nên đã để lại thư rồi , trong thư viết cũng rất rõ ràng và rành mạch nhưng không có nói tôi sẽ đi đâu . Bây giờ trước mắt là phải tìm việc làm thêm . Hay là để tối về hỏi bà ngoại , năn nỉ chút là được . Còn bây giờ , đã lâu tôi không động vào sách vở , tôi rất sợ sẽ bị hổng kiến thức , nhân lúc nhà bên có cô gái cũng cùng tuổi với tôi nên tôi sang học cùng .( Xong chap 33 )
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương