Hot Boy Đi Ở Nhờ

Chương 6: Osin “xa tận chân trời-gần ngay trước mắt”



“xa tận chân trời-gần ngay trước mắt”

Bây giờ là 12h trưa. Khánh Đăng sau khi tắm rửa, thay đồ xong liền nằm vật ra giường. cậu nhắm mắt hờ tận hưởng cảm giác thư thái. Căn phòng này cũng khá rộng rãi, thoáng mát, bài trí đơn giản và có cửa sổ hướng ra phía vườn hoa, cây cảnh. “Đẹp thật!!” Cậu thầm nghĩ. Ấy thế mà “cô chủ nhà” thì không hề đẹp tí nào, đanh đá và dữ dằn. Ban đầu cậu nghĩ ở cùng một bà chằn như vậy thì chắc là không sống yên nổi . Nhưng, cậu đã biết cô nàng này là ai rồi . Có lẽ người không sống yên nổi mới là Trâm Anh đó!!

Ọt..ọt..

Thấy tiếng dạ dày của mình đánh lô tô, Khánh Đăng đứng dậy định xuống dưới nhà bếp kiếm cái gì ăn cho đỡ đói. Vừa ra đến cửa thì Khánh Đăng khựng lại. Cậu đâu có biết nhà bếp ở chỗ nào đâu. Và cậu chợt nghĩ đến Gia Minh. Chắc thằng này biết đấy!!

Cốc…cốc…cốc…

-Gia Minh, Gia Minh. Này, Gia Minh.-Khánh Đăng gọi Gia Minh liên tiếp + gõ cửa rầm rầm.

Gia Minh nhổm người ra khỏi giường. Cậu vừa mới chợp mắt được một tẹo đã bị dựng dậy. Gia Minh vừa mở cửa, vừa làu bàu:

-Vừa mới ngủ được tí mà đã… Ế, Khánh Đăng.

Khánh Đăng đứng lù lù trước cửa phòng Gia Minh và hỏi:

-Nhà bếp ở đâu thế??

-Ờ, đi xuống cầu thang, rẽ trái…À mà thôi tao cũng đang đói đây. Đi rủ thằng Khanh nữa…

Đúng là “đốt hương muỗi cũng lên”. Gia Minh vừ nói hết câu thì Trọng Khanh đã ra khỏi phòng, hớn hở:

-Ê, đi đâu đó. Tao đi với.

-Đi xuống bếp!!-Khánh Đăng đáp gọn lỏn.

Thế là cả ba anh chàng kéo nhau xuống. Vừa mới xuống đến cầu thang, mùi thức ăn thơm nức mũi. Chắc là Trâm Anh đang nấu cho í mà!! Gia Minh thì hí hửng vì nghĩ bà chị đanh đá mà chu đáo ra phết!! Xuống bếp và thấy Trâm Anh đang lúi húi nấu nướng thì chẳng ai bảo ai, ngoan ngoãn ngồi xuống đợi và đợi và đợi... Gia Minh định vào phụ giúp nhưng thôi, lỡ Trâm Anh nổi cáu đuổi ra rồi cho nhịn cơm thì…

Trâm Anh sau khi lúi húi với một mớ đồ ăn và hí hửng bưng ra một bát cơm rang trứng thơm phức thì…đứng hình. Sáu cặp mắt đang nhìn nó “mong mỏi và đợi chờ”. Trâm Anh tròn mắt:

-Nhìn gì mà sao giống kiểu “thiếu nữ chờ chồng” thế?

Ngay lập tức, sáu tia la-de thôi không chiếu vào Trâm Anh nữa. Gia Minh xun xoe:

-Chị nấu xong rồi à?? Có cần em giúp dọn ra không?? Lâu quá mới ăn cơm chị nấu hì hì

Trâm Anh hồn nhiên dội ngay một gáo nước lạnh vào mặt Gia Minh:

-Ai bảo chị nấu cho ăn hả?? Muốn ăn thì lăn vào bếp nha!!

Và thế là Trâm Anh bưng bát cơm đi thẳng lên nhà. Sáu cặp mắt tiếc nuối dõi theo Trâm Anh (đúng hơn là bát cơm rang trứng thơm phức của Trâm Anh ). Ba tên ngồi chờ cơm “hụt” thừ mặt ra.

3’ sau..

Trâm Anh sau khi thanh lý hết chỗ cơ liền mang bát xuống nhà bếp rửa (nàng này ăn kiểu gì mà nhanh dữ?). Ba tên kia vẫn còn ngồi thừ ra đấy.

-Ê, sao còn chưa nấu hả?? Tính nhịn đói à??-Trâm Anh vừa úp bát lên chạn, vừa nói vọng ra.

Gia Minh bĩu môi:

-Chị lên phòng chị luôn đi. Đứng đó làm cái gì??

Thấy Gia Minh đuổi mình đi, Trâm Anh quay ngoắt đi lên phòng luôn. Trọng Khanh ỉu xìu:

-Giờ sao?? Chẳng lẽ lại nhịn đói

Gia Minh cũng rầu rầu:

-Vậy thôi, úp mì ăn tạm vậy.

Khánh Đăng bây giờ mới lên tiếng:

-Yên tâm, khỏi lo ăn mì úp. Để tao gọi osin đến nấu cho

Trọng Khanh, Gia Minh tròn mắt:

-Mày có osin từ bao giờ thế??

Khánh Đăng chỉ nói bâng quơ:

-Mới đây thôi. Bọn mày làm sao biết được!!

Khánh Đăng mở điện thoại ra và bắt đầu gọi . Còn hai tên kia, lúc nãy tưởng Khánh Đăng đùa, ai dè gọi thật.

*****

Trâm Anh ngồi trên giường thả hồn theo những giai điệu lãng mạn trong những bài hát ngọt ngào của các chàng trai xứ kim chi. Nó cứ nghĩ đến cái bản mặt của Gia Minh và hai tên kia là cười đau cả bụng. Ha ha, cái bản mặt ấy ngố không chịu được.

“Let’s go mwol geokjeong hanueunde neon…”

Bản hit “Mr. Mr” đình đám của nhóm nhạc SNSD mà Trâm Anh đặt làm nhạc chuông điện thoại của nó vang lên rộn ràng. Nó mở màn hình ra và xem. Đó là một số máy lạ. Dù còn ngần ngại nhưng nó vẫn quyết định nghe máy.

-A lô, Trâm Anh nghe máy đây ạ!!

-Là cô hả?? Đến nhà tôi làm việc đi!! Địa chỉ lát nữa tôi sẽ gửi sau-Giọng nói nghe rất ngắn gọn và xúc tích.

Trâm Anh ban đầu còn ngờ ngợ nhưng cách nói chuyện thì không lẫn đi đâu trong cái bộ óc chứa toàn chất xám của nó được. Giọng nói đó là của cái tên “ăn vạ” mà lúc sáng nó gặp hắn ở sân bay.

-Cái giề?? Anh vừa bị đụng xe nên giờ ăn nói lung tung vậy hả??-Trâm Anh hùng hổ đốp lại, dù sao thì nó cũng cần phải vớt vát tí thể diện chứ (mấy anh chị này mắc bệnh sĩ nặng)

-Hợp đồng cô đã kí. Giờ cô phải làm theo hợp đồng đó là nghe lời tôi.

-Ê, đừng có chơi xấu nha. Trưa trật rồi còn bắt tôi đi đâu hả?? Anh có phải là con người không??

-Cô thật sự không muốn đi??

-Đúng!!-Trâm Anh gật đầu chắc nịch

-Được rồi!!! Vậy để tôi gọi vệ sĩ đến nhà cô lôi cổ cô đi vậy

-Hả???

Trâm Anh bật dậy như lò xo, miệng há hốc. Hai chữ “vệ sĩ” như hai hòn đá tảng dội thẳng vào nó. Nó bắt đầu luống cuống. Gì chứ đã đụng phải con nhà giàu là không xong đâu.(chưa chắc đã phải nhà giàu ôhôhôhô)

-Ê, khoan đã. Chờ tôi chút-Trâm Anh chạy rầm rầm xuống lầu.

Thấy động, Gia Minh và Trọng Khanh ở phòng bếp cùng ló đầu ra. Gia Minh gọi với:

-Ơ, chị đi đâu thế??

-Ờ, thì đi có việc. Ở nhà trông nhà nhé-rồi Trâm Anh quay lại nói vào điện thoại-Tôi ra đến cửa nhà rồi. Đợi tôi một chút thôi nhé. Đừng gọi vệ sĩ đến mà hic hic…

-Ồ, thế à???-Khánh Đăng vừa nghe điện thoại, vừa thong thả từ trong phòng bếp đi ra ngoài phòng khách.

Trâm Anh đứng há hốc. Những gì Khánh Đăng nói thì trong máy điện thoại cũng y xì như vậy. Thế là thế nào???

-Hóa ra là cậu à??-Khánh Đăng cúp máy, nhếch mép.

Và Trâm Anh nghe thấy những tiếng tút dài vô tận từ đầu dây bên kia. Nó giật mình, ngơ ngác. Hai tên kia cũng không kém, đần mặt ra.

-C….cậu… là….là…-Trâm Anh không tin nổi vào mắt mình, chỉ tay vào Khánh Đăng, lắp bắp.

-Đúng!!!-Khánh Đăng gật đầu và nở một nụ cười hình bán nguyệt mà theo ý kiến của Trâm Anh đó là nụ cười…man rợ - Còn giờ thì đi nấu cơm cho tôi.

-Không-đời-nào!!

Khánh Đăng tạo cơ hội cho sự hiện diện của một đường cong một nửa hình tròn, cậu buông hai chữ gắn gọn đủ cho Trâm Anh đứng hình:

-Hợp đồng!!!

Trâm Anh bức xúc quay vào nhà. Vừa đi, nó vừa lầm bầm:

-Quá đáng!! Quá đáng!!! Sao mình lại phải là osin cho cái tên giám ngục nghèo rớt mồng tơi kia chứ. Đồ điên, đồ khùng!

Mấy câu lầm bầm của Trâm Anh lại vô tình bay vào tai Khánh Đăng. Cậu cười đểu:

-Còn không đi nhanh à?? Tôi cho cậu 30’!!

Trâm Anh lủi thủi đi vào bếp, mắt hằm hằm tia lửa hướng về Gia Minh-kẻ vừa “cõng rắn cắn gà nhà”.

30’ sau..

Trâm Anh bưng đống đồ ăn sau khi “oanh tạc” trong bếp ra bàn. Nó không giấu nổi vẻ mặt tiếc tiền. Đồ ăn mà bác Năm vừa mua chiều qua để cho Trâm Anh dự trữ cả tuần trong tủ lạnh mà giờ tự dưng bốc hơi gần hết. Bảo sao mà nó không tiếc cho được!! Trâm Anh gọi ba thằng “vô công rồi nghề” đang ngồi nhởn nhơ ở ngoài phòng khách:

-Tôi nấu xong rồi!!

Khánh Đăng đứng dậy đầu tiên và kéo cả hai thằng còn lại đi cùng.

Ngồi vào bàn ăn có mâm cơm trông rất ngon lành, Gia Minh vui vẻ:

-Oa, nhìn ngon quá!!

Trọng Khanh ngồi bên cạnh Gia Minh, xuýt xoa:

-Úi chà chà. Trông ngon hết sẩy. May là nhờ có Khánh Đăng đó nha!! Anh em mình đỡ khỏi ăn mì tôm!!

-Khen thừa!!!!-Khánh Đăng hếch mặt lên đầy hãnh diện và liếc một cái nhìn gian xảo về phía Trâm Anh-Tất cả là nhờ cậu đấy!!

Trâm Anh tức xì khói. Nó bĩu môi quay đi và đi luôn lên phòng cho đỡ phải nhìn thấy cái bản mặt vênh váo như… bánh đa của Khánh Đăng.

Trâm Anh ngồi trong phòng với…cả một bầu trời ấm ức. Không có gì xả giận, nó lôi con gấu bông ra, tưởng tượng nó là cái bản mặt đáng ghét của Khánh Đăng để mà hành hạ, đấm, đá, oánh cho tời bời luôn!!

Đang ngồi cười khùng khục vì được hả dạ, Trâm Anh thấy có ai đó gõ cửa phòng mình rất kịch liệt. Nó cố tình ngồi ì ra đấy nhưng bị gọi tên ầm ĩ quá nên đành phải đứng dậy và mở cửa. Gia Minh nói với nó:

-Chị xuống nhà đi. Có người nhờ!!

-Ai thế???

-Chị cứ xuống đi, khắc biết!!-Gia Minh nháy mắt rồi chạy biến.

-Ờ.

Trâm Anh vừa mới xuống đến cầu thang, còn chưa thấy ai thì đã nghe thấy tiếng gọi:

-Này, bà già ngố!!

-Hả??

Trâm Anh ngó nhìn quanh quất tìm nơi phát ra âm thanh.

-Tôi gọi cậu đấy. Vào đây nhanh!!

Hóa ra đó là Khánh Đăng. Trâm Anh đi vào trong bếp. Nó suýt ngã ngửa khi thấy bàn ăn mà nó vừa mới dọn ra cách đây gần 30’ mà giờ đã là một “bãi chiến trường” với bát đĩa bẩn thả lộn xộn trên bàn ăn. Đồ ăn còn thừa thì bị thả đầy trên mặt bàn. Nó mím môi, tức đến phát điên và lẩm bẩm “Nhìn đã biết là cách ăn uống chả ra gì rồi!!”. Khánh Đăng vẫn thúc giục:

-Ê, bà già ngố!! Đứng đấy làm gì?? Lại đây nhanh.

Thấy bị gọi là “bà già” một cách vô tư như thế, Trâm Anh chống nạnh, hùng hổ phản bác:

-Đừng có gọi tôi là “bà già ngố” biết chưa hả??? Còn cậu, cái đồ giám ngục Azkaban vừa khùng, vừa dở hơi!!!

Trọng Khanh toát mồ hôi, biết là sắp chuẩn bị có “đấu trường trâu bò” nên vội vàng kéo Khánh Đăng đi, không quên thả vội cho Trâm Anh một câu:

-Vậy nhé. Bọn tôi đi nghỉ đây. Cậu cứ dọn đồ thong thả!! À, chút nữa lên dọn phòng cho bọn tôi nhé!!

Và rồi hai tên đó đi biến mất hút lên tầng hai. Giờ chỉ còn lại Trâm Anh đang đứng đó, “bắt tay làm quen” với đám bát đĩa bẩn, lửa giận phừng phừng. Thật quá quắt!! Nó đã phải dọn cơm cho bọn hắn, giờ lại còn phải dọn dẹp vào hả??? Mơ đi. Trời ơi, nó thấy đúng là tức mà!!

Trâm Anh đành ngậm ngùi dọn cái đống “phế thải” của bọn hắn. Vừa dọn, nó vừa lầm bầm rủa bọn hắn và quyết tâm chiều nay nó sẽ đi học judo và karate trở lại, không bỏ dở giữa chừng nữa (lúc trước có đi học võ nhưng lại nghỉ vì không có thời gian và bệnh… lười đột ngột phát tác!!). Và sau đó, nó sẽ tống chúng ra khỏi nhà bằng những cước karate điêu luyện khà khà…. Trâm Anh nghĩ đến cái lúc bọn hắn bị nó đá văng khỏi nhà ra đường làm quen với mấy ẻm cún hoang thì cực kì hào hứng nghĩ thầm “Nhất định sẽ có ngày ta tống các ngươi ra khỏi nhà ta há há!! Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn. Cứ đợi đó đi…..”

********

Sau khi cơm nước xong xuôi, Trọng Khanh và Gia Minh bắt đầu “lấy lời khai” từ Khánh Đăng. Điều mà hai anh chàng này thắc mắc là tại sao Trâm Anh lại nghe lời Khánh Đăng đến thế mặc dù tính khí của cô nàng không phải là dễ dàng khuất phục. Và Khánh Đăng bắt đầu kể blô…lô…lô… bla… la… la.…

Nghe xong màn “thuyết trình”, Trọng Khanh gật gù:

-À!! Thảo nào đi lâu thế. Lại còn phải thay áo nữa chứ!!

Gia Minh cười khì khì vỗ vai Khánh Đăng cái bốp:

-Tao đúng là khâm phục mày luôn. Lần sau cứ thế mà phát huy. À mà này, cho bọn tao ké với. Lâu lâu mới được “lên mặt” một lần he he…

Gia Minh, Trọng Khanh cười rần rần. Riêng Khánh Đăng thì cười gian gian:

-Vậy thì tao bảo gì mày làm đấy nhé!!

-Thôi. Khỏi cần, mất hứng-Gia Minh xua tay

-Chiều nay về nhà với tao nhé??-Khánh Đăng nhìn hai thằng bạn

-Về làm gì??-Không hẹn mà cả hai tên còn lại cùng thắc mắc

-Về lấy đồ thôi mà!!

-Ờ.

Chiều…

Đúng như kế hoạch “tống cổ giám ngục ra khỏi nhà”, Trâm Anh vừa mới ngủ trưa dậy là đã lôi ngay con ngựa sắt ra chuẩn bị “lên đường”. Mặc dù CLB judo không cách xa nhà là mấy nhưng Trâm Anh vẫn thích đi xe đạp để đưa mắt ngắm nhìn những hàng cây xanh hai bên đường. Con người ai cũng có một mảnh vườn bí ẩn trong góc khuất của tâm hồn. Trâm Anh cũng thuộc trong số đó. Bình thường, trong mắt mọi người, nó là một cô nàng cá tính, năng động nhưng khi nó đã bước chân vào “mảnh vườn tâm hồn” bí ẩn ấy thì nó lại rất nhạy cảm, yếu đuối.

Trâm Anh đưa mắt hướng ngay về con “chiến mã” đang được “buộc” ở ngay trước mắt. Chuẩn bị, tạo dáng, lên yên “ngựa” và..let’s go !Nó hào hứng nhấn bàn đạp để bắt đầu đi thì có tiếng gọi giật lại:

-Này, đứng lại….

Trâm Anh khựng lại, ngó quanh quất để chắc chắn xem là có ai gọi mình không. Và ánh mắt càn quét của Trâm Anh dừng lại nơi phát ra tiếng nói. Khánh Đăng đứng dựa vào cửa, khinh khỉnh:

-Tôi đang gọi cậu đấy, bà già ngố!!

Lại “bà già ngố”, cái biệt danh mà mỗi lần nghe thấy Trâm Anh đều tức điên. Nó hùng hổ:

-Đã bảo là đừng gọi tôi là “bà già ngố” rồi cơ mà!! Cái đồ giám ngục điếc không sợ ….đại bác!!! (chị này lấy câu đó ở đâu ra vậy??)

Khánh Đăng vờ như không nghe thấy Trâm Anh đang nói gì, huýt sáo:

-Cậu muốn đi đâu??

-Tôi đi đâu thì không liên quan đến cậu. Đồ lắm điều-Trâm Anh nhát gừng đốp trả lại Khánh Đăng

-Cậu nên nhớ rằng chủ của cậu có quyền đấy!!-rồi với cái điệu bộ bình-thường-nhất-có-thể, Khánh Đăng quay vào trong nhà-Hai thằng kia, nhanh lên. Chậm như rùa!!

Trâm Anh tức nghẹn không nói lên lời, chỉ còn biết lườm Khánh Đăng cháy áo. Vậy mà anh chàng Khánh Đăng này không hề biết rằng mình đang bị “hỏa hoạn”, vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra cơ.

-Đã bảo đợi một lúc rồi mà gọi gì lắm thế!!-Gia Minh lôi Trọng Khanh ra ngoài, càu nhàu.

-Đi!!-Khánh Đăng không nghe lời càu nhàu của Gia Minh khoát tay.

Ngừng lại vài giây, Khánh Đăng lại liếc Trâm Anh một cái:

-Tôi có việc phải ra ngoài. Cậu ở nhà dọn dẹp phòng cho tôi. Nhớ đấy!!

-Đi đâu??

-Ôsin không có quyền quản lí chủ của mình. Hiểu chứ???

Đây là lần thứ hai Trâm Anh bị cục tức nghẹn ứ ở cổ. Nó gần như muốn điên lên và lao đến oánh cho Khánh Đăng một trận nên thân. Nhưng bản năng của một “thiếu nữ dịu hiền” như nó không cho phép mình làm điều đó. Câu nói “Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn” của nó vẫn văng vẳng đâu đây. Trâm Anh ho khan nuốt trôi cục tức xuống, đành “ngậm bồ hòn làm ngọt”, mỉm cười tươi rói nhưng ánh mắt thì rực lên ý nghĩ muốn “tùng xẻo” Khánh Đăng ngay lập tức:

-Ờ, phải rồi. Tôi không có quyền hỏi cậu. Cậu tự đi mà dọn. Tôi đi nhé ha ha

-Đứng lại-Khánh Đăng hùng hổ tiến về phía Trâm Anh.

Nhưng Trâm Anh làm ngơ, cố tình nhấn bàn đạp chuẩn bị đi. Khánh Đăng nhảy cái phốc lên sau yên xe đạp. Trâm Anh chau mày, quay người lại:

-Này, xuống đi!!

-Không-Khánh Đăng lầm lì, không xi nhê gì cả.

-Tôi nói cậu xuống đấy. Nhanh lên!!!

-Không-Khánh Đăng vẫn lì.

Cuối cùng không chịu nổi cái mặt lầm lì của Khánh Đăng, Trâm Anh nhảy khỏi xe, chống nạnh:

-Đã bảo là xuống đi cơ mà!!!

Gia Minh ngơ ngác nhìn Trọng Khanh, để may ra moi được tí thông tin gì đó nhưng trớ trêu thay không tên nào hiểu hết. Nhìn nhau chán rồi hai tên lại quay ra nhìn xem hai “anh chị” kia đang diễn trò gì!!

-Tôi đã nói không là không-Khánh Đăng khoanh tay, chắc nịch và hất mặt vào trong nhà-quay về nhà dọn đồ cho tôi. Còn hai thằng kia, đứng đấy là gì. Có đi không!!

Hai tên kia nãy giờ đứng đực mặt ra nghe tiếng gọi liền lon ton chạy lại. Trọng Khanh chỉ tay vào chiếc xe mà Khánh Đăng vừa “chiếm đoạt” được:

-Định đi xe đạp à??

-Ờ. Có gì không??

Trâm Anh nhảy vào bức xúc:

-Ơ hay nhỉ? Đây là xe của tôi mà!!

Khánh Đăng trợn mắt quay sang Trâm Anh:

-Ô sin không có quyền can dự vào chuyện của chủ!!

Trâm Anh tức lắm nhưng không làm gì được Khánh Đăng cả vì tính mạng con “chiến mã” của nó đang nằm trong tay giám ngục. Nếu bây giờ nó mà xử tên đó thì chắc chắn “con ngựa” sẽ không được yên ổn mất. Trâm Anh đành im re, không nói câu nào nữa, tỏ vẻ ngoan ngoãn nhưng trong bụng thì đang tức sôi máu lên, muốn xông lên bóp cổ cái tên vô liêm sỉ kia (tức Khánh Đăng ấy ạ) chết quách luôn đi!!

-Ây, kinh nha. Khánh Đăng mà cũng biết đi xe đạp cơ đấy!!!-Trọng Khanh giở giọng bông đùa.

-Có đi hay không thì bảo đây??-Khánh Đăng nổi quạu.

-À, có chứ hì hì…

-Ba thằng đi một chiếc xe đạp. Liệu có ổn không đây??-Gia Minh táy máy.

-Cái thằng này…-Khánh Đăng hất hàm về phía Trâm Anh-hỏi chị mày kia kìa.

Gia Minh nở một nụ cười không-được-tròn-cho-lắm, hỏi Trâm Anh:

-Ở nhà còn có cái xe nào nữa không chị??

-Còn đấy.-Trâm Anh thờ ơ.

Chỉ chờ có thế, Gia Minh nở một nụ cười rạng rỡ. Quá đúng ý cậu rồi còn gì nữa. Sở dĩ Gia Minh mừng như vậy vì kể từ ngày sang Anh, cậu không đi xe đạp mà toàn đi xe buýt của trường thôi. Gia Minh hí hửng:

-Đâu??? Ở đâu thế chị??Trong nhà kho à??

-Ờ, trong nhà kho ấy. Cứ thấy cái xe đạp nào có 3 bánh thì là nó đó!! Hình như cái xe đó là của mày hồi nhỏ thì phải-Trâm Anh cười ranh mãnh.

Lời nói của Trâm Anh vừa lọt tai xong thì mặt Gia Minh xìu xuống như bóng bay bị xì hết hơi. Năm nay cậu 17 tuổi rồi ai đời lại đi xe đạp 3 bánh của trẻ con chứ. Thất vọng ê chề!! Hai tên kia che miệng cười tủm tỉm. Trâm Anh đúng là cao tay , à không, quá cao tay mới phải.

-Giờ sao đây??-Gia Minh ỉu xìu.

-Thôi, Gia Minh đi xe buýt đi. Để thằng Đăng với tao đi xe đạp.

Ý kiến của Trọng Khanh ngang với sét đánh ngang tai Gia Minh. Gì chứ, đi xe buýt rồi lại bị mấy bà cô hám trai vây quanh. Người ta thì sợ khủng bố, sợ bắt cóc, sợ ma, sợ rắn..v..v... Còn đối với Gia Minh thì nỗi sợ…con gái còn lớn hơn cả sợ khủng bố, rắn rết, ma quỷ….

Thấy Gia Minh có vẻ hơi hoảng, Khánh Đăng liếc sang Trâm Anh:

-Còn một cái xe nữa thì đem nốt ra đây đi. Giấu làm cái gì??

Trâm Anh hơi chột dạ. Sao Khánh Đăng lại biết nhà nó còn một chiếc xe nữa. Trâm Anh thắc mắc:

-Sao cậu biết nhà tôi…

-Hỏi nhiều. Đem ra đây đi.-Khánh Đăng ngắt lời Trâm Anh.

-Trong nhà để xe ấy. Vào mà lấy-Trâm Anh giở chứng trẻ con, dỗi, liền đi thằng vào nhà.

Khánh Đăng miễn cưỡng bảo Gia Minh đi cùng Trọng Khanh, còn mình thì vào nhà xe lấy chiếc xe nữa để đi một mình. Dù sao thì đi một mình một xe vẫn thoải mái hơn.

Khánh Đăng vào nhà xe và tia ngay con xe dựng ở góc trong cùng và dắt ra ngoài. Vừa mới có dịp ngắm “dung mạo” con ngựa sắt thì Khánh Đăng đã suýt ngã ngửa. Chiếc xe này có màu hồng phấn rất dễ thương, cho dù cậu có đi ra đường cũng không hẳn là vấn đề nan giải cho lắm nhưng vấn đề là ở chỗ chiếc xe rất thấp so với chiều cao gần mét tám của cậu. Khánh Đăng cười như mếu nhìn hai thằng bạn:

-Đổi xe cho tao đi.

-Thôi. Hai đứa tao đi xe này là được rồi, mày chịu khó đi xe đó đi nha

Nói rồi, Trọng Khanh chở Gia Minh phi vút đi không để cho Khánh Đăng kịp ới một tiếng nào. Khánh Đăng cắn môi nhìn con xe dựng trước mặt mình, thầm rủa hai tên bạn quỷ. Nhưng Khánh Đăng vẫn phải miễn cưỡng nhảy lên cưỡi con ngựa sắt đi ra ngoài đường, lòng thầm cầu mong đừng ai để ý đến mình.

Xe thì thấp, Khánh Đăng cứ phải khom khom hai chân mới đạp được nổi, cổ thì tụt đâu mất, lưng thì còng xuống. Trông Khánh Đăng lúc này không khác gì “con tôm đi xe đạp” là mấy.

Chiếc xe màu hồng phấn cộng thêm gương mặt sáng ngời làm Khánh Đăng trông cực kì nổi bật. Mọi người đi đường ai cũng phải nhìn Khánh Đăng rồi quay đi, tủm tỉm cười. Khánh Đăng mím môi, tự nhủ bản thân mình rằng chỉ lần này thôi, lát về, cậu sẽ không phải đi con xe này nữa. Nghĩ vậy, cậu cắm cúi nhấn bàn đạp, đuổi theo hai tên bạn. Nhưng ông trời vẫn không chịu để cho cậu yên, còn giáng xuống hai cô gái đi xe đạp đằng sau Khánh Đăng, rầm rì nói chuyện nhưng cũng đủ để cậu nghe thấy:

-Ê, mày thấy anh đó không??

-Đâu đâu??

-Đằng trước mình kia kìa. Cái anh đi con xe hồng hồng ấy. Trông đẹp trai dã man luôn.

-Nhưng tao thấy rất lạ.

-Sao lạ??

-Con trai lại đi xe màu hồng.

-Ừ thì sao??

- Chẳng phải là…gay sao??

-Chậc. Phí thật đấy. Đẹp trai mà bị gay.

-Ờ.

Khánh Đăng cười như mếu, cắm cúi nhấn bàn đạp phi thật nhanh để tránh khỏi con mắt dị nghị của mọi người. Chắc sau vụ này, không khéo cậu thề sẽ không bao giờ đụng đến xe đạp màu hồng mất!!

Thấy ba tên kia đã đi rồi, Trâm Anh mới ló đầu ra cửa, cười nắc nẻ, cười chảy nước mắt tùm lum, cười như chưa bao giờ được cười. Khánh Đăng lúc nãy đi xe đạp trông buồn cười quá đi mất . Trâm Anh ngồi trong nhà nhanh nhảu “chôm” được một pô ảnh lúc Khánh Đăng đang nhấn bàn đạp chuẩn bị đi. “Chắc sau này sẽ cần đến nó đấy!!” nghĩ vậy, Trâm Anh lưu ảnh lại.

Trâm Anh khóa cửa nhà cẩn thận và ra lấy xe để đến CLB judo. Bước được vài bước, chợt nó đứng khựng lại. Nó làm gì còn xe nữa đâu nhỉ?? Con xe đạp màu hồng mà nó đã cố tình giữ lại thì đã bị “trấn lột” cách đây gần 10 phút rồi còn đâu. Trâm Anh ngồi phịch xuống hiên nhà, tự dằn vặt bản thân mình. Sao lúc ấy nó lại “dễ dãi” đi vào trong nhà để cho con ngựa sắt cuối cùng “rơi vào tay giặc” nhỉ?? Ngồi tự kỉ, bứt rứt, bực bội chán chê rồi Trâm Anh đứng phắt dậy, ánh mắt bừng lên ngọn lửa hi vọng. Không có xe thì chịu khó “căng hải” vậy. Và Trâm Anh bắt đầu ra khỏi nhà đến CLB judo thẳng tiến với tia sáng hi vọng chói chang trên đỉnh đầu.

Hóa ra CLB xa hơn Trâm Anh nghĩ. Đã lâu rồi nó không đến đó nên bị lạc hai lần.Lần thứ nhất là đi kiếm trạm xe buýt nào để đi cho nhàn nhưng lại bị “đậu phộng” đường (tức là bị lạc đường ấy ạ!!), vòng vèo, loanh quanh mãi mới tìm được đường ra. Đi bộ mỏi rã rời nhưng may mắn vẫn kiếm được một trạm xe buýt!! Lần thứ hai là Trâm Anh nhìn nhầm con ngõ này với con ngõ khác, đi vòng vèo một hồi không hiểu sao lại quay về chỗ cũ (+_+).

Trâm Anh bực bội, đi đi lại lại lẩm bẩm:

-Rõ ràng là quẹo hướng đó mà. Sao mà nhầm được chứ… oái…

Vì không để ý nên nó đã đạp phải trúng đuôi một ẻm cún đang ngồi ở gần đấy.

Ngay lập tức, “ẻm í” đứng dậy, giương con mắt hằm hè về phía Trâm Anh, gầm gừ nhe răng nanh ra dọa nạt. Trâm Anh đi giật lùi, luống cuống khua tay, múa chân loạn xạ:

-Ấy ấy, đừng cắn tao mà. Có gì ngồi xuống nói chuyện sau đi nha Tao chỉ lỡ đạp phải đuôi mi thôi, có phải cố ý đâu mà làm gì ghê thế!!

Nói xong, Trâm Anh co giò chạy về phía trước mặt mình mặc dù không rõ là chạy đi đâu nữa. Chú cún con sủa ông ổng rượt đuổi theo.

Thế là trên phố hiện lên một cảnh tượng hết sức bắt mắt: một cô gái chạy bán sống bán chết, theo sau là một chú chó con hết sức “đáng yêu” đang rượt theo, sủa ầm ĩ. Nếu ai không biết thì chắc chắn cũng phải nghĩ rằng cô gái đó đã…chôm thứ gì đó của con cún. Mà tài sản của cún thì đáng giá nhất có lẽ chỉ là…khúc xương thôi!! Không lẽ, cô gái đó đã… lấy khúc xương của chó sao??

Là một đứa con gái có bản tính nhạy cảm, không có gì là khó khăn để Trâm Anh nhận ra được những suy nghĩ trong ánh mắt… kinh dị của mọi người, nó cảm thấy cực kì khó chịu. Nếu họ rơi vào tình cảnh như nó thì chắc cũng sẽ hiểu thôi!! Trâm Anh làm liều rẽ vào một con ngõ hòng cắt đuôi con cún, ngồi thụp xuống. Con cún thấy vậy, ngó lơ ngơ vài giây rồi bỏ đi.

Đợi con cún bỏ đi rồi, Trâm Anh mới dám đứng dậy, lấy tay lau mồ hôi. Con cún này trông nhỏ nhỏ nhưng mà…dai thật đấy, rượt nó chạy gần hết cả một con phố. Nếu gặp phải người quen thì nó còn không biết phải “kí gửi” cái mặt nó đi đâu nữa. Nhất là hai đứa Hoàng My và Kì Như ấy, kiểu gì hai đứa nó cũng cười hô hố rồi đi loan tin khắp cả lớp, thậm chí cả trường luôn ấy và cũng rất có thể là toàn thể đồng bào Việt Nam máu đỏ da vàng cũng biết luôn ấy chứ.Lúc ấy thì hình tượng “Đại ca 11A3” của nó đã “phai dần đi theo gió bay” mất!!

Trâm Anh thôi không nghĩ linh tinh nữa. Quan trọng là phải tìm đường để về nhà. Trâm Anh thấy hôm nay xui xẻo vậy là đủ rồi!! Nhất định, hôm nay nó đã bước ra cửa bằng chân trái. Sau này phải rút kinh nghiệm mới được!! Trâm Anh đứng dậy, ngó quanh quất. Chợt, ánh mắt của nó sững lại khi nhìn thấy một tấm biển to chình ình có hàng chữ “CLB JUDO”. Trâm Anh hớn hở chạy lại. Nhưng chỉ có cánh cửa đóng im lìm với hai nắm đấm cửa như đang giương con mắt thao láo nhìn nó. Chẳng có một ai cả. Có lẽ CLB đã đóng cửa rồi. Trâm Anh đang rất sẵn sàng để “điên” ngay bây giờ. Bao sự uất ức cùng sự bức xúc tột độ trong người đều phun trào ra ngoài như dòng dung nham nóng chảy khi Trâm Anh ngửa cổ lên trời mà gào:

-ÔNG TRỜI ƠI!! SAO SỐ CON NÓ XUI XẺO THẾ NÀYYYY!!!

Tiếng hét của Trâm Anh làm cho mọi người đều phải giật mình và hướng ánh mắt dành cho kẻ gây rối về phía Trâm Anh. Nhận ra ý nghĩa “thâm thúy” ẩn sau những ánh mắt đó, Trâm Anh mới biết tiếng hét của nó có tầm ảnh hưởng cực-kì-to-lớn (!) và chỉ biết cười trừ rồi thất thểu quay đi ra khỏi con ngõ. Hôm nay là ngày gì của Trâm Anh đây không biết!!!

Sau một hồi vật lộn với cái điện thoại, cộng với khả năng cười nói để hỏi đường, Trâm Anh cũng tìm ra được đường về nhà. Đang lúi húi tra chìa khóa cổng thì…

-Osin đi đâu giờ này mới về hả??

Một giọng nói bất thình lình vang lên sau lưng Trâm Anh. Nó giật mình đánh rơi chùm chìa khóa. Nó cúi xuống nhặt mà lẳng lặng không thèm trả lời cũng như không thèm liếc nhìn chủ nhân của giọng nói kia lấy một cái. Vì vốn dĩ nó đã biết đích xác đó là đứa nào rồi.

-Định cúi chào hả??? Thôi, không cần đâu hehe. Mở cửa nhanh đi.

Đoàng…

Sét đánh ngang tai Trâm Anh…

Nó bắt đầu xịt khói lỗ tai tựa như một cái ống khói…
Chương trước Chương tiếp
Loading...