[Hp] Draco Đích Tam Quốc Chi Lữ

Chương 8: Biến Cố Xuất Hiện



Cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, đều tại cái thứ rượu kinh tởm kia mà giờ cậu bắt đầu không kiểm soát được cơ thể của mình. Phòng ngủ nằm ở đâu vậy? Bên kia đúng không? Phải nhanh trở về phòng ngủ, cậu không muốn ngủ gục ở bên ngoài đâu, làm vậy rất xẩu hổ đó. Draco liên tục dụi mắt, lảo đảo đi trên hành lang.

" Bốp " Draco ôm trán lảo đảo lùi về sau. Đau quá đi, ai lại chơi ác vậy? đặt nguyên một cái tượng đá to như vậy ở giữa hành lang, cậu nhất định phải kiếm ra tên đầu xỏ đặt tượng ở đây đánh cho một trận rồi quăng vào mặt hắn mấy ngàn Galleon. Mặt cậu mà bị thương thì hắn có đền nổi không?. Draco đau ứa nước mắt nhìn chằm chằm tượng đá, ồ tượng đá ở đây có thể di chuyển được như ở Hogwarts nè, kì lạ ghê. Chẳng lẽ đây là thế giới pháp thuật cổ xưa của Phương Đông mà mình được đọc trong sách hả?

Hehe, cậu thật may mắn, vậy mà có thể tới được thế giới pháp thuật Phương Đông. Khi trở về cậu nhất định phải nói Chúa Tể Hắc Ám biết, hắn nhất định sẽ hứng thú. Mà khoan, không đúng, sao cậu lại muốn kể cho Chúa Tể Hắc Ám nghe?, cậu cùng với Potter đã hôn nhau mà Potter với Chúa Tể.......

Đầu Draco xoay mòng mòng, cậu không còn tỉnh táo để suy nghĩ nữa rồi mà giờ cậu cũng không cần nghĩ gì nữa vì một giây sau Draco có cảm giác như được ngã lưng trên một chiếc giường lớn mềm mại. Thoải mái qua đi, mà hình như có ai đó đang cười trộm cậu thì phải?. Cuối cùng thì Draco vẫn không thể suy nghĩ được gì nữa, cậu rơi vào một giấc mộng đẹp rồi.

Vốn Quan Vũ đang rất không vui vì đại ca giao cho cậu nhiệm vụ này, nhưng khi nhìn thấy Draco như một con mèo nhỏ nằm ngủ trong ngực mình thì lại có chút buồn cười, đây rõ ràng chỉ là một đứa trẻ. Gì mà yêu tinh với chả thần thánh? cái đám người Nam Hoa tiên phủ kia bịa chuyện cũng thật hay, chỉ vì lợi ích cá nhân kéo người vô tội vào vòng xoáy. Tuy tất cả chuyện này đều không có liên quan gì tới hắn nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn đám cáo già kia lấy chuyện riêng để kéo người vô tội vào.

Quan Vũ đứng xa nhìn căn phòng sáng rực, nhộn nhịp tiếng nhạc. Chỗ hắn đứng có thể nhìn thấy rõ được Huyện lệnh đang liên tục nịnh bợ Lưu Bị mà Lưu Bị chỉ đứng cười đáp trả. Quan Vũ nhìn người đang ngủ say trong ngực, hắn do dự một chút rồi xoay người bay về phía chuồng ngựa.

" Chết tiệt ". Trong bóng tối vang lên tiếng chửi bậy, trên sân đột nhiên xuất hiện một người mặt đồ đen khiến cho đám tì nữ đứng gần giật mình hét toáng. Người kia không quan tâm đến phản ứng xung quanh, hắn nhíu mày nhìn hướng chuồng ngựa, bên tai truyền đến âm thanh hỗn loạn ồn ào, có tiếng la sợ hãi, có tiếng cãi nhau, tiếng ngựa hí vang và cả tiếng kiếm chạm nhau keng keng. Dưới ánh trăng sáng, ngựa đen hí vang giơ chân đá bay đám người cản đường, rồi chạy mất hút vào bóng đêm.

Nam nhân u ám nhìn Quan Vũ biến mất khỏi tầm mắt, hắn lấy trong ngực áo ra một lá bùa màu vàng. Trời gió, lá bùa nhanh chóng cháy sạch. Bùa vừa cháy xong, trong không khí truyền đến những tiếng " vù vù ", ánh đèn trước sân yếu ớt không nhìn thấy rõ có bao nhiêu bóng đen vừa chạy đi. Đứng một lát, nam nhân sửa sang lại quần áo đi vào tiệc rượu.

Draco đang mơ một giấc mơ rất đẹp, trong mơ không có Chúa Tể Hắc Ám, không có Dumbledore và càng không có tên Potter đáng ghét kia, trong mơ chỉ có gia đình cậu đang quây quần bên nhau ăn tối, cha đỡ đầu cười rất vui vẻ giống như ông đã buông bỏ được tình yêu với mẹ của Potter, bên cạnh là cha mẹ của cậu, họ đang đối diện nhau nói những lời yêu thương mặn nồng. Đối diện là Astoria người con gái đã tỏ tình với cậu.

Trong mơ Draco cảm thấy cả linh hồn mình được nhấn chìm trong niềm hạnh phúc, Astoria đi đến bên cạnh cậu và cậu trao cho cô ấy một nụ hôn. Nhưng ngay lúc Draco sắp ngạt thở vì hạnh phúc thì mặt của Astoria đột nhiên biến thành gương mặt đang tức giận của Potter. Một ngọn gió mạnh thổi đến, khung cảnh ấm áp vỡ tan, thế vào là những bức tường lạnh băng ở Hogwarts. Potter ghìm chặt cậu vào tường và hôn, nụ hôn bạo lực khiến cậu đau đớn. Nỗi tuyệt vọng bủa vây cơ thể khiến cậu muốn khóc thật lớn.

Rồi Potter cũng biến mất, trước mắt cậu hiện ra hình ảnh giết người đầy tàn bạo của Chúa Tể và hình ảnh cụ Dumbledore ngã từ trên tháp xuống. Hình ảnh bắt đầu xuất hiện vết nứt, vết nứt từ từ lan rộng rồi vỡ vụn. Nước có màu như máu tràn ra nhấn chìm tất cả mọi thứ. Hình thành một đại dương đỏ chót vô tận, bên trên mặt đại dương nổi rất nhiều đầu người và những cái đầu đó đang nhìn cậu, cầu xin cậu hãy cứu lấy.

"【 Không... 】" Draco tỉnh dậy, rừng rậm tối tăm cứ liên tục vụt qua. Gió đêm lạnh lẽo phả lên mặt, cơ thể cậu đang vô cùng khó chịu, nước mắt lăn dài trên má. Đang cưỡi ngựa sao? hèn gì trong mơ cậu cứ thấy cơ thể lung lay. Draco vô cùng thắc mắc vì sao cậu không tỉnh dậy trên giường mà lại tỉnh dậy trên lưng ngựa thì trên đầu vang lên một giọng nam trầm ấm.

" Ngươi tỉnh rồi à? ". Quan Vũ quan tâm hỏi Draco. Vừa rồi đứa trẻ này không liếm thì lại cắn loạn xạ trên cổ hắn, còn cười vô cùng thỏa mãn, hắn tưởng là cậu đang nằm mơ được ăn thứ gì ngon, ai ngờ vừa qua mấy phút đã khóc lóc vô cùng thể thảm làm hắn nhìn mà đau lòng theo.

Quan Vũ vô cùng xấu hổ khi đối mặt với Draco, hắn mang tiếng là một đại anh hùng vậy mà không ngăn được bọn quan lại xấu xa, còn khiến Draco bị liên lụy vào. Sớm muộn gì hắn cũng phải giết sạch bọn Nam Hoa tiên phủ dối trá kia.

Người này là ai?. Từ lúc đến đây cậu chưa từng thấy qua nam nhân này và sao cậu lại tỉnh dậy trong ngực hắn vậy?. Draco ngước nhìn nam nhân, vì trời tối quá nên cậu không nhìn rõ được mặt mũi, chỉ nhìn thấy hắn có một đôi mắt phượng rất đẹp. Vóc người thì như một cây tùng mọc ở trên núi, dù giông bão có lớn thế nào cũng đứng im bất động. Trên người hắn còn có một loại khí chất hiên ngang, đầu đội trời chân đạp đất. Khí chất này khiến ai nhìn thấy cũng phải kính trọng.

Cảm giác an toàn hắn mang lại khiến cho Draco vô thức tin tưởng. Cậu vốn muốn dùng Chiết Tâm Bí Thuật để xác định nhưng cuối cùng lại không làm. Cậu sợ làm cho đối phương hiểu lầm, rồi ai biết lỡ hắn giết cậu luôn thì sao nên Draco chỉ đành bỏ qua, cậu chỉ tay về phía con ngựa rồi chỉ về mình, sau đó chỉ loạn khung cảnh xung quanh hỏi "【Có chuyện gì vậy? Sao ta lại ở đây? 】".

Quan Vũ nghĩ đứa trẻ này thật thông minh, dù cậu không hiểu ngôn ngữ ở đây nhưng lại có cách giúp người ta hiểu được ý của cậu.

Ngay lúc Draco đang nghĩ Quan Vũ không hiểu được ý cậu thì Quan Vũ đột nhiên thả ra sát khí. Hắn lấy tay thế đao đặt lên cổ Draco rồi làm động tác cắt ngang khiến Draco sợ khiếp vía.

Draco tưởng rằng hắn muốn giết cậu, cả cơ thể không ngừng run rẫy nhưng cậu vẫn cứng đầu cắn chặt răng không để bản thân lộ ra một tia yếu đuối nào. Quan Vũ nhìn Draco lại lần nữa tán thưởng, hắn thu lại sát khí nhỏ giọng nói: " Có kẻ muốn giết ngươi "

Draco rất muốn hét lên hỏi vì sao hắn lại muốn giết cậu?

Nhưng khi nhìn thấy động tác dịu dàng của Quan Vũ, Draco mới dần bình tĩnh lại, cậu đè xuống nỗi sợ hãi bắt đầu suy nghĩ.

Không đúng, ý của người này hình như không phải như vậy. Nếu muốn giết cậu thì đã sớm ra tay chứ không phải đợi đến bây giờ. Vậy thì người này đang muốn nói gì?. Chắc chắn là có liên quan tới mạng sống của cậu

Draco nhìn phía trước, ánh trăng đổ bóng lên khu rừng đem tới một cảm giác âm u quỷ dị.
Chương trước Chương tiếp
Loading...