[Hp] Người Thủ Hộ

Chương 46: Cuộc Trò Chuyện



Edit: BĐ

Đêm nay Hogwarts tĩnh lặng quá, không có tiếng cọt cà cót két của những bộ giáp bạc ít khi được đánh bóng, không có tiếng con yêu nghịch Peeves quậy phá và làm đổ các kệ đựng cúp và mề đay. Bóng trăng đổ qua các khung cửa sổ dài tạo thành những vệt trắng loang loáng, lấp lánh, ấy là một Hogwarts yên bình.

Mấy cây đuốc thắp trên tường cháy ỉu xìu, lúc mờ lúc tỏ, chỉ chiếu được một nửa cậu thiếu niên đang bước trên hành lang. Chắc là đã khuya lắm rồi, ngay cả Bà Norris cũng đã ngủ mất, Harry cứ lê la từ nơi này sang nơi khác mà không có ai làm phiền. Cậu có cảm giác như mình đã trở về cái thời làm Hiệu Trưởng Hogwatrs, mỗi đêm đều đi lang thang khắp trường... Điều may mắn nhứt là khi nhìn vào bàn tay hẵng còn trẻ tuổi của mình, Harry sung sướng nhận ra mình đã trở lại quá khứ, tất cả còn có thể sữa chữa.

Rồi khi nhắm mắt lại, cậu có thể dễ dàng cảm nhận hơi thở hiền hòa thân thuộc của Hogwarts, ở góc bò tó nào đó cảm nhận được hồn ma Nick đang nói chuyện với lũ chuột, ở xó bếp Dobby đang khẩy chân ra khỏi cái vỏ áo gối cũ mèm... và ti tỉ những động thái của lâu đài trong đêm khuya vắng lặng. Cậu biết rằng những người mình yêu thương vẫn còn đây, đang chìm trong giấc nồng.

***

Đêm đã khuya rồi mà Harry vẫn còn nghe những âm thâm lẩm nhẩm lầm rầm từ trong phòng Hiệu Trưởng. Cậu gõ lên cửa và hai con thú đá nhảy qua một bên nhường lối cho Harry vào, âm thanh bên trong vụt tắt như người ta vặn đài phát thanh. Và cậu bước vô trong.

Phòng Hiệu Trưởng sáng đèn, những cỗ máy bạc kêu lách cách vui tai như chúng không hề ngủ cả ngày lẫn đêm. Lò sưởi đang cháy làm căn phòng ấm áp lên hẳn. Con chim Fawkes thì ngủ khò khò, giấu đầu trong bộ cánh đỏ chóe, chỉ có mỗi ông cụ Hiệu trưởng là còn thức. Cụ Dumbledore đang ngồi sau chiếc bàn giấy to sụ, lúc này cái ghế trang trọng của cụ đã đổi thành một chiếc ghế sô pha nửa nằm mềm mại, bự chảng, với chiếc khăn len vắt ngang qua bụng, cụ híp mắt chào: "ÔI! Harry à, thấy con khỏe rồi thì thầy cũng an tâm, ngồi đi con."

Cụ vẫy tay và ngay kế lò sưởi hiện ra một cái ghế giống hệt cái của cụ, lót vải bông màu đỏ và hoa văn hình quả Snitch vàng. Hai thầy trò đều mặt đồ ngủ và ngồi ghế sô pha mềm, trông chẳng khác gì mấy đứa học trò tụ tập mỗi đêm ở Phòng sinh hoạt chung Gryffindor mỗi tối để tán dóc, chỉ còn thiếu chút đồ ăn nhấm nháp. Thế là cụ Dumbledore lại vẫy tay và trong tay Harry đột nhiên xuất hiện một ly sữa sô cô la.

Harry thả mình vào cái ghế mềm mại, đáp: "Dạ, con cảm ơn thầy."

Cậu nhận thấy mình đã lún một nửa vô tầng đệm mềm, Harry nỗ lực để ngồi thẳng lên bằng cách ếm thêm bùa Cứng dưới mông, cái ghế rắn lại thành một chiếc sô pha bình thường. Cậu đặt cái ly bốc khói lên bàn, ngẩng đầu nhìn cụ Dumbledore, đôi mắt xanh lơ của cụ nhiễm màu cam dưới ánh lửa, đầy hiền từ ấm áp.

Harry nhìn quanh và nói: "Con có chút chuyện cần nói với thầy... nhưng mà đây là một câu chuyện cần tí riêng tư, nên hy vọng bức họa các cô các thầy hiệu trưởng có thể giữ bí mật giúp con."

Một vài bức họa lập tức mở mắt cam đoan: "Dĩ nhiên rồi, con à, bọn ta sẽ chẳng nói gì đâu!"

Cũng có bức họa càu nhàu: "Dặn dò vớ va vớ vẩn..."

Nhưng đa số bọn họ đều chấp nhận, sau khi nói xong, các ông các bà lại tiếp tục nhắm mắt ngủ gật trong bức tranh của mình.

Cụ Dumbledore vẫn chưa lên tiếng, Harry nói: "Chắc thầy cũng đoán được..." Ông cụ là Hiệu trưởng Hogwarts, có những bí mật không thể giấu diếm cụ nổi, bởi vì cụ cũng là một người được lâu đài thừa nhận.

Cụ Dumbledore gật đầu và nháy mắt với Harry: "Đúng thế, dù họ không nói cho ông lão này biết. Nhưng bí mật thì luôn có chân, bằng cách này hay cách khác người ta cũng biết những gì cần biết mà thôi."

Harry nhún vai: "Nhưng bữa nay con không tính kể thầy nghe việc này đâu... Ừm... Con thấy thầy nên xem kí ức của con thì hơn, có lẽ sẽ dễ hiểu hơn là để con kể lại, thưa giáo sư Dumbledore, con mượn thầy cái Chậu Tưởng Ký được không?"

"Chờ thầy chốc lát nhé." Ông cụ đồng ý.

Cụ Dumbledore đứng dậy và đến cái tủ sau lưng, cụ mở tủ để lấy một cái chậu cạn bằng đá, có những nét chạm khắc kỳ cụ quanh mép. Harry tiến lại gần bàn giấy khi cụ đặt cái chậu đó lên mớ giấy tờ. Và cậu mỉm cười khi nhìn thấy một nửa tờ giấy lộ ra có ghi dòng chữ bằng mực đỏ.

Ý ẤP.

Harry nói: "Con khá chắc đó là 'KÝ GẤP', một công văn của giáo sư McGonnagal hả thầy, chữ nầy giống hệt chữ cô hay phê lên bài tập của con."

"Thầy bất cẩn quá... có quá xá công việc sau khi bài thi thứ ba kết thúc một cách lộn xộn, Harry à. Ta đã kí tên chuyên nghiệp tới nỗi nếu ta có một câu lạc bộ người hâm mộ thì ta có thể kí tặng họ một trăm tờ áp phích chỉ trong ba phút."

Cụ Dumbledore thở dài khi cụ rút tờ giấy da đã nhăn thành hình nửa vòng tròn từ bên dưới cái chậu ra, cụ tung nó lên không trung và nó tự động bay lên mớ giấy tờ khác trên nóc tủ.

Sau đó hai thầy trò không nói chuyện tầm phào nữa, vì Harry đã đặt cây đũa phép lên mái tóc đen rối bù của mình và rút ra một sợi tơ lóng lánh bạc. Cậu thả nó vô cái chậu. Rồi cả hai thầy trò đều thấy nó, cái bóng nhạt nhòa của một ông cụ mặc áo chùng tím trên tháp Thiên Văn... Harry đưa đũa phép vào chậu và xoay, rồi gương mặt rắn xấu xí, đôi mắt đỏ lè hiện lên...

Cụ Dumbledore nhìn Harry một cái sâu sắc. Và rồi cụ đưa đầu mình vào Chậu.

Kí ức Harry đưa cho cụ có bốn đoạn: đoạn thứ nhất là khi cụ rơi xuống tháp Thiên Văn sau khi trúng lời nguyền Giết chóc của Snape; thứ hai là đoạn sau khi Harry xem hết kí ức Snape để lại, biết mình là Trường Sinh Linh Giá cuối cùng, đã một mình vào rừng tìm Voldermort chịu chết; thứ ba là trận quyết đấu cuối cùng của Harry và gã mặt rắn; thứ tư là đối thoại của cậu và ngài Gryffindor về việc cậu đã quay lại quá khứ như thế nào.

Trong Chậu Tưởng Ký, lớp kí ức bạc cứ biến đổi liên hồi, lúc thì là gương mặt già nua mệt mỏi của cụ Dumbledore, lúc thì là vẻ khát máu tàn bạo của Voldermort, trận chiến cuối cùng với vô số người hy sinh... Rồi, cơ thể người đó lạnh băng dần trong tay một thằng bé bẩn thỉu có đôi mắt xanh tuyệt vọng, cần cổ anh nhòe nhoẹt máu... và con rắn to lớn, xấu xí nhe hàm răng độc phóng tới, làm vỡ tung lớp bạc sóng sánh trên mặt Chậu.

Harry quay mặt đi không dám nhìn tiếp, đã mấy chục năm trôi qua, cậu vẫn không tài nào quên được cái chết của Snape.

Snape đã không chết như một phù thủy, thầy chết như một con người... thầy chết trong sự đau đớn tột cùng; máu thầy chảy cạn vì một vết thương rạch toẹt, khủng khiếp; thầy hấp hối dần vì nọc rắn đã tàn phá bên trong cơ thể thầy... ngực Harry nhói lên vì trái tim đang đau đến uất nghẹn. Cậu không nhìn chiếc Chậu thêm lần nào nữa. Lúc nào cũng là dư thừa khi cứ để mình chìm đắm vào quá khứ khổ đau.

Mớ kí ức đó vẫn còn tiếp tục, và cụ Dumbledore chỉ nhấc đầu lên khi chúng nhạt ra thành một làn sương mỏng. Cụ nhìn Harry đầy phức tạp.

Harry kéo mớ kí ức sương đó lại vào đầu mình. Cậu nói khi sợi sương cuối cùng trôi tuột vào mái tóc bù xù của mình: "Con trở về đây trong một sự kiện ngoài ý muốn, giáo sư Dumbledore à... Con chỉ muốn làm chút thay đổi... Ít nhất không để chỉ mình con thành người thắng lợi sau chót. Một mình con..."

"Người ở lại lúc nào cũng đau khổ hơn, thưa thầy." Harry nói.

Cụ Hiệu Trưởng gỡ chiếc kính nửa vầng trăng ra, Harry thấy cụ lấy tay chùi nước mắt: "Con trai... Thực xin lỗi, thầy đã để con một mình gánh vác nhiều thứ như thế."

Chòm râu trắng của cụ run lên nghẹn ngào, Harry bước đến cạnh cụ, đặt bàn tay lên vai cụ.

Harry nói khi vụng về vỗ lên vai ông cụ mà cậu kính trọng nhất: "Thầy Dumbledore, thầy đừng xin lỗi vì chuyện chưa xảy ra, chúng ta có thể thay đổi kết cục này..."

Cho dù cụ Dumbledore đã tính toán hết nửa cuộc đời cậu; lúc cậu vừa biết qua kí ức của Snape, biết mình sắp đi chịu chết, quả là từng có oán cụ... nhưng sau này ngẫm lại rồi, sao Harry có thể hận cụ cho được?

Cụ Dumbledore đã vì thắng lợi cuối cùng mà trả giá hết thảy, kể cả sinh mạng, để để lại hy vọng cuối cùng cho cậu bé mà cụ thương yêu. Harry không hận cụ, thậm chí phải nói cậu vô vàn biết ơn cụ. Nếu không có cụ Dumbledore, cậu đã chết ngắc ngoải từ đời nào, hoặc bị nuôi dạy thành một con lợn ngốc nghếch vì sự nổi tiếng của mình. Dumbledore là người ảnh hưởng nhiều nhất tới Harry nửa đời sau. Lý tưởng của cụ, vĩ đại của cụ không cần bất kỳ ai phán xét.

"Ừa... Đúng rồi..." Ông cụ gật đầu, thoáng chốc Harry thấy cụ già hẳn đi, như cụ trước giờ vẫn là một ông lão đã đến tuổi phải được nghỉ ngơi và tắm nắng ở một ngôi nhà thoang thoảng mùi bánh nướng, nhưng người ta lại không cho cụ dừng lại, người ta cứ đặt lên vai cụ những kì vọng mà Harry biết là quá mức nặng nề.

Dumbledore tập tễnh bước lại chiếc ghế sô pha bên lò sưởi, cụ mệt mỏi ngồi xuống, tấm lưng cụ khom khom, cụ nói: "Thầy tin là con đã làm gì đó khi mà con biến mất, Trường Sinh Linh giá hử con? Hoặc là lời nguyền rủa này?"

Harry trả lời cụ: "Con biết hắn ta sẽ dùng máu của con để sống lại, bởi vì hắn mơ ước quyền năng mà mẹ con cho con. Con biết khát khao ranh ma của hắn nên con muốn dùng máu mình để thanh lọc linh hồn tà ác ấy. Vốn con tính tiêu diệt mảnh hồn trên trán đó chớ, chỉ tiếc là thất bại..."

"Được cái là nguyền rủa vẫn thành công, nó đang làm suy yếu sức mạnh của Voldermort. Hắn ta sẽ không giải được nó, thầy ạ. Cho dù tế hiến kết thúc rồi, máu con vẫn ở đó, chảy xuôi trong huyết quản hắn, ăn mòn hắn đến tận xương, hắn sẽ phải trả giá khi động vào dòng máu mẹ con cho con..."

Harry rũ vai khi nhớ đến lời nguyền máu mình đã ếm, cụ Dumbledore có vẻ sững sờ khi nhìn cậu, nhưng rất nhanh cụ đã khôi phục thành ông hiệu trưởng sắc bén, trí tuệ: "Voldermort sẽ tiêu đời vào một lúc không xa, bởi vì không có sự sống nào kéo dài mãi mãi."

Harry gật gù đồng ý: "Đúng thế, thưa thầy. Còn về phần các Trường Sinh Linh Giá khác của hắn ta - thứ hắn ta tin rằng mình sẽ được bất tử một khi chúng vẫn còn... đây cũng là điều con muốn nói với thầy..."

Rồi Harry đứng lên và kêu to vào không khí: "Kreaver! Đem vương miện tới cho tao!"

Con sư thứu vàng xuất hiện giữa phòng Hiệu trưởng hết sức đột ngột, giống như nó vốn tàng hình đứng ở đó rồi đơn giản là hất tấm Áo Tàng Hình để lộ bản thân. Tiếc thay là cụ Dumbledore vẫn không nhìn thấy nó, nhưng một ít dao động phép thuật khi nó xuất hiện làm sinh vật huyền bí còn lại trong phòng phát hiện có điều lạ thường.

Con Fawkes vốn đang ngủ say sưa đột nhiên bừng tỉnh, nó nhìn thẳng vào chỗ Kreaver đang đứng và kêu lên một tiếng dài khoẻ khoắn. Nhưng Fawkes có thể cảm nhận được sinh vật ấy vô hại đối với lâu đài. Nó vẫy cái cánh và nghiêng đầu nhìn sang chỗ con sư tử.

Kreaver dè bĩu thầm một câu: "Con chim xấu xí." Rồi nó nhảy xuyên vào bức tường như đi qua một màn sương ảo ảnh, biến mất. Hồi sau, nó quay trở lại, miệng ngậm món đồ thuộc về Rowena Ravenclaw - chiếc vương miện Nhà Ưng.

Kreaver nhả vương miện xuống tay Harry. Dưới góc độ cụ Hiệu trưởng thì cụ chỉ thấy cái vương miện xuất hiện đột ngột trong không khí và rớt cái bộp xuống tay cậu. Harry đưa nó cho cụ: "Con không tính huỷ diệt nó sớm như thế, con sợ Voldermort sẽ cảm nhận được. Nhưng có một vài sự cố bất đắc dĩ, thưa thầy... nên như thầy thấy, nó đã bị huỷ."

Sau khi Harry tiêu diệt mảnh hồn trốn trong vương miện, cậu đã đặt nó trong cái kho của Godric, mượn sức mạnh từ Hogwarts để thanh lọc Pháp thuật Đen còn dính lại trên đó. Bây giờ cái vương miện đã sạch bong mọi phép thần tà ác, chỉ tiếc là sau bao lần dày vò, lớp vỏ ngoài nó đã ố xỉn, tối mù. Cả chiếc vương miện trông cũ kỹ xấu xí như một món trang sức rẻ tiền bỏ đi mà người ta chỉ tìm thấy trong những cửa tiệm đồng nát những năm 1930s.

"Lúc ngài Godric đưa con về đây đã có một vấn đề nhỏ xảy ra. Vì con là người bị hại, thời gian đền bù cho con bằng cách giữ lại một người đáng nhẽ đã chết... nhưng chú cũng không khác đã chết là mấy. Bây giờ chú ấy đang ở chỗ con... nhưng mà đây không phải vấn đề..." Harry mập mờ cho qua đoạn này, trong lòng cầu nguyện cụ Dumbledore sẽ không để ý, cậu nhấn mạnh: "Quan trọng nhất là, Trường Sinh Linh Giá trên người chú ấy đã không cánh mà bay, con chỉ có một mình, không tiện tìm kiếm cho lắm. Con cần thầy giúp."
Chương trước Chương tiếp
Loading...