Hướng Đến Ánh Mặt Trời

Chương 43: Lạnh Giá



Xung quanh lúc ấy chỉ có mùi thuốc sát trùng, tiếng “tít tít” khó chịu từ máy đo. Hắn lúc ấy không biết tại sao mình lại nghe thấy ngửi thấy hương vị của nhân gian, chứ không phải địa ngục mình sẽ đến.

Đôi mắt nặng nề mở ra, mờ mờ ảo ảo nhìn trần nhà trắng xóa. Đau đớn ở ngực trái là cảm giác đầu tiên hắn cảm nhận được khi khẽ cựa mình, nơi bị đạn xuyên qua. Đầu óc hiện lên ký ức hôm nào, tim đã đau bỗng thắt lại.

“Con chịu tỉnh rồi, đã gần một tuần trôi qua.”

Khương Ma Kết nhận ra giọng nói này, hắn đưa mắt nhìn sang hàng ghế sofa đặt cạnh tường bên trái. Đã lâu hắn không thèm liên lạc với người đàn ông trung niên này, người đàn ông này họ Khương, bố nuôi của hắn.

Nhớ năm xưa bố mẹ hắn gặp tai nạn, xe lao xuống vách núi nổ tan tành, hắn vẫn chỉ là đứa bé ba tuổi đang ở nhà trẻ đợi bố mẹ đến đón. Cuối cùng người đón hắn về lại chính là bạn thân của bố mẹ hắn, người đàn ông trước mặt này. Ông ta không có con, nhận hắn làm con nuôi. Một xã hội đen đã rửa đao gác kiếm, bây giờ đang làm chủ một tập đoàn, thật nực cười.

“Sao ông cứu được tôi?” Giọng điệu của hắn hơi yếu ớt.

“Chỉ cần có tiền và một người giống hệt con.”

Ông ta luôn chuẩn bị trước một kẻ (phẫu thuật) sẵn sàng thế mạng.

“Ắt hẳn tôi được cảnh sát đưa đi, ông tráo thế nào?”

“Ở đâu mà chẳng có rệp.” Ông ta nhếch môi cười nhẹ, sau đó lại “chậc chậc” lắc đầu: “Nhưng cũng thật nguy hiểm, viên đạn đó chỉ cần đi xuống chút nữa thì con đã mất mạng.”

Khương Ma Kết nhắm mắt lại: “Tôi không cần ông cứu.”

Cái ông ta cần là cái đầu biết làm việc này, chứ không phải yêu thương gì hắn.

Ngày mất bố mẹ có lẽ đã mất đi tất cả, chẳng ai chịu bố thí chút xíu tình thương cho hắn. Người dấy lên khao khát trong hắn, cuối cùng đẩy hắn xuống vực thẳm tối tăm, hắn bây giờ cũng chẳng thiết tha gì nữa. Hắn đơn giản là một món đồ có giá trị lợi dụng.

Hai ngày sau khi tỉnh lại Khương Ma Kết mới biết mình đang ở nước ngoài, có vệ sĩ đến coi sóc đều bị hắn đuổi đi. Hắn lê bước đi đến phòng vệ sinh, nhìn bản thân tiều tụy trong gương, chậm rãi cởi chiếc áo bệnh nhân ra, sau đó là băng vải quấn trước ngực, để lộ vết khâu sâu trên ngực.

Dùng móng tay cào vết khâu đến tóe máu, hắn chống tay lên bồn rửa mặt. Máu tươi chảy xuống bụng và một hai giọt lách tách rơi xuống bồn trắng sứ.

Đau đến thế…

Không phải nỗi đau da thịt, mà là trong tim hắn.

Trong đầu hiện lên chân dung của Doãn Sư Tử, hình ảnh trong gương cũng biến thành anh. Nỗi uất hận cắn nuốt lí trí, hắn vung tay dùng hết sức lực lúc này đấm vào tấm gương mỏng. Kính “răng rắc” nứt vỡ, mảnh kính đâm vào tay, máu lại chảy.

Hắn lẳng lặng nhìn tấm gương vỡ.

Nếu biết ánh mặt trời hiếm có vào mùa đông ấy còn lạnh lẽo hơn cả gió tuyết, hắn đã không ra sức giữ lấy, để rồi đổi lấy sự thất bại thảm hại.

Khang Ma Kết tỉnh lại vào bảy giờ sáng hôm sau, gương mặt của hắn hơi phờ phạc, đầu đau nhức khiến hắn khó chịu. Qua mười lăm phút, hắn mặc trên người một bộ vest đen, chậm rãi bước xuống tầng.

Bác Hoa nhìn thấy hắn thì vui vẻ mỉm cười, dọn đồ ăn lên cho hắn.

“Bác đi lấy cho tôi thuốc giảm đau.”

“Cậu Khang lại thấy đau đầu sao?”

“Ừ.”

Khang Ma Kết nhạt nhẽo nói, bác Hoa lập tức đi lấy. Lúc quay lại đặt cẩn thận thuốc và nước bên cạnh hắn, Khang Ma Kết thuận miệng khen bà ấy một câu.

“Tay nghề của bác càng ngày càng tốt.”

Bác Hoa cười xòa, liếc nhìn vào trong phòng bếp, lại hỏi: “Tối nay cậu Khang có về không?”

“Không.”

Khang Ma Kết cầm cốc nhỏ đặt hai viên thuốc trắng lên, ngẩng đầu đổ thuốc vào miệng, lại uống thêm nước ấm.

Bác Hoa tiễn hắn ra ngoài, nhìn chiếc xe của hắn đã đi xa mới quay vào. Thấy Doãn Sư Tử đang thu dọn bát đĩa trên bàn, bèn đi tới. Sáng sớm anh đã đến đây, đồ ăn cũng do anh làm, chỉ là sợ hắn thấy mình sẽ bực bội bỏ bữa nên chần chừ rồi mới không đi ra.

“Cậu Doãn để tôi làm cho.”

“Bình thường anh ấy có hay đau đầu không?”

“Gần như là thường xuyên, có lẽ do làm việc mệt mỏi.” Bác Hoa ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Từ lúc tôi vào đây làm, đã thấy cậu ấy chỉ công việc với công việc, không để ý tới xung quanh, chăm sóc bản thân gì đó hoàn toàn không có.”

Doãn Sư Tử hé môi, lẩm bẩm: “Anh ấy luôn như thế.”

Nhưng hắn lại biết chăm sóc anh vô cùng chu đáo, thậm chí không đoái hoài tới công việc. Hắn còn dung túng, ví dụ anh làm sai, vào miệng hắn đều sẽ quy ra thành đúng. Hắn từng có một mặt dịu dàng, lại ngang ngược như vậy.

Trong cô nhi viện lúc này, Đới Bạch Dương đang bế cậu bé Thất Cưu vui vẻ vẫy tay tạm biệt bạn bè, chuẩn bị rời đi. Y bế cậu bé nghịch ngợm này nhìn thấy Vương Xử Nữ nói chuyện với viện trưởng xong, đi về phía hai bố con.

“Thất Cưu, bố lớn của con đến rồi, chúng ta đi thôi.”

Đới Bạch Dương hôn má cậu bé, Thất Cưu cười khúc khích ôm chầm lấy cổ của y, liên tục gọi “bố nhỏ bố nhỏ”, sau đó lại gọi “bố lớn, bố lớn”.

Cậu nhóc còn nhỏ cái gì cũng tò mò, vừa lên xe đã ngấp nghé nghịch bảng điều khiển. Đới Bạch Dương phải bất đắc dĩ giữ chặt lấy hai tay của cậu bé, lấy đồ chơi để sẵn trong xe cho cậu bé nghịch.

Thất Cưu thấy Vương Xử Nữ lên xe, chớp mắt mấy lần rồi mò vào trong túi áo, lấy ra một chiếc kẹo đưa cho anh: “Bố lớn!”

“Con lấy đâu ra vậy?”

Vương Xử Nữ cười hỏi, cầm lấy viên kẹo, xé vỏ kẹo ra, nhưng lại đút vào miệng cậu bé: “Bố không ăn, con ăn đi.”

Xe khởi động, bắt đầu lăn bánh về phía biệt thự nhà họ Vương. Đới Bạch Dương âu yếm bế con trai nhỏ trong tay, nhìn không rời mắt.

Quãng đường đi khá xa, Thất Cưu ngáp ngắn ngáp dài cuối cùng không chịu nổi cơn buồn ngủ mà thiếp đi trong lòng y. Vương Xử Nữ nhân lúc đèn đỏ, quay ra ghế sau lấy một chiếc chăn mỏng nhỏ để Đới Bạch Dương đắp cho con trai.

Anh giơ tay xoa mái tóc mềm của Thất Cưu, lúc đối diện với ánh mắt hạnh phúc nhìn mình, anh mỉm cười hôn lên chóp mũi Đới Bạch Dương.

Vừa về đến nhà, Thất Cưu đã bị mẹ Vương và mẹ Đới giành lấy. Cậu bé mơ màng tỉnh dậy nhìn thấy người lạ cũng không thấy sợ, chỉ ngơ ngác nhìn xung quanh tìm kiếm hai bố. Tìm thấy rồi, lại dang hai tay đòi bế.

Đới Bạch Dương đến gần, khẽ khàng vỗ lưng cậu bé: “Thất Cưu, đây là hai bà của con, đừng sợ.”

Thất Cưu chớp mắt mấy lần, quay lại: “Bà?”

Mẹ Đới vội vàng bảo: “Phải, bà là bà Đới, đây là bà Vương, đều là bà của cháu. Nào nào chị Vương, để tôi bế thằng bé một lúc.”

Hai mẹ bế cháu vào trong nhà, mẹ Vương đi lấy một cốc sữa ấm đến, ân cần cho Thất Cưu uống.

“Xử Nữ, Bạch Dương, mang đồ chơi ra đây cho cháu mẹ nào.”

Nhà có thêm thành viên nhỏ đột nhiên náo nhiệt hơn hẳn mọi ngày, buổi tối bố Vương về nhà nhìn thấy cháu trai cũng lập tức quên hết mệt mỏi, sà tới ôm hôn làm thân với cậu bé. Nhưng vì chòm râu cứng trên mép của ông cứ cọ vào mặt chọc Thất Cưu đau, sau đó cậu bé nhất quyết không theo ông nữa.

Mẹ Vương không nhân nhượng mà đánh mạnh vào lưng già của ông: “Ông đi cạo râu ngay cho tôi!”

Phòng riêng của Thất Cưu vốn dĩ đã chuẩn bị xong, nhưng trước đó hai mẹ đều bảo nên để cậu bé đủ 3 tuổi rồi mới tập cho cậu bé ngủ riêng. Thế là Đới Vương Thất Cưu ngoan ngoãn để bố lớn thay bộ đồ ngủ xinh xắn cho mình, rồi được bố nhỏ bế lên giường, nằm xuống vỗ về. Có lẽ khi còn ở cô nhi viện đã được luyện giờ giấc ngủ, cậu bé duỗi người, há miệng thoải mái ngáp to một cái là ngủ luôn.

Đới Bạch Dương lo cho con trai cũng không quên để ý đến bạn đời của mình, nhìn anh nằm nghiêng chống cằm quan sát hai người, y cẩn thận nhoài người đến hôn nhẹ lên môi anh

Vương Xử Nữ cười nhẹ, giơ tay ra vừa vặn ôm trọn hai bố con.

“Ngủ ngon.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...