Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội Ii
Chương 11: Chương 11
Chương 11 Diêu Kế Tông một lần nữa cưỡi lên ngựa, lúc này bạch mã hợp tác hơn, cam tâm tình nguyện để cho hắn điều khiển. Một người một ngựa chạy vội tới Sở tướng quân phủ, hắn đã hứa trả ngựa thì nhất định phải trả. Tướng quân phủ…. Người gác cổng vừa nghe hắn nói muốn tìm “tứ công tử” trả ngựa, không nói lời nào, chỉ tủm tỉm cười dẫn hắn vào trong. Hắn vừa dắt ngựa đi qua cổng chính, lập tức dừng lại không dám động đậy. Hắc cẩu Phi Hổ khí phách hiên ngang đang ngồi trong viện, hai mắt gắt gao như chuông đồng trừng trừng nhìn hắn. Diêu Kế Tông cười làm lành: “Phi Hổ, là ta, người quen. Trước lạ sau quen mà.” Đáng tiếc Phi Hổ không hiểu đạo lí này, vẫn nhìn hắn như cái gai trong mắt. Diêu Kế Tông thử bước lên một bước thăm dò, nhưng nó đã không chần chừ lập tức đứng lên. Bộ lông nhất thời dựng đứng, tư thế tập trung sẵn sàng chiến đấu. Diêu Kế Tông vội vàng lui lại ba bước, xua tay nói: “Ta đứng yên được rồi, ngươi ngồi xuống, nhất thiết đừng kích động.” Diêu Kế Tông không dám di chuyển, chỉ có thể chờ chủ nhà ra tiếp kiến hắn. Một người một cẩu không ai chịu nhường ai. Đúng lúc đó, cửa lớn mở ra, Sở phu nhân từ bên trong đoan trang bước tới. Vừa nhìn thấy Diêu Kế Tông, bà nhất thời ngẩn người, hiển nhiên không ngờ có khách ở trong viện: “Công tử là…” Diêu Kế Tông cũng là người thông minh, vừa nhìn qua liền đoán được đây chắc chắn là Sở phu nhân. Hắn vội vàng chắp tay thi lễ, lại cười nói: “Người là Sở phu nhân sao? Tại hạ Diêu Kế Tông, là bằng hữu của Tứ lang. Vừa rồi trên đường mượn tạm bạch mã của hắn, bây giờ tại hạ mang ngựa trả lại toàn vẹn đây.” “Tứ lang…bằng hữu.” Sở phu nhân giật mình, cố gắng hồi phục lại tinh thần hỏi lại: “Công tử là bằng hữu của Thiên Diêu nhà ta? Bạch mã của nó dễ dàng để cho công tử mượn sao?” Sở Thiên Diêu coi bạch mã này như bảo bối, đừng nói là cho người khác cưỡi, đến ngay cả chăm sóc tắm rửa cũng đều do chính mình làm, không bao giờ để người khác động vào. Mà bạch mã này vốn rất trung thành, người bình thường đến gần nó đã là điều khó khăn. Trước kia, đã từng có người không biết, sờ thử lông nó một chút, kết quả bị một đá ngã lăn xuống đất. Cứ coi như là Thiên Diêu chủ động cho hắn mượn, thì bạch mã cũng nhất định không cho hắn cưỡi. Sở phu nhân không thể không kinh ngạc tự hỏi. “Chỉ là mượn cưỡi tạm mà thôi. Tại hạ và Tứ lang lại là bạn tốt, hảo huynh đệ, hảo bằng hữu.” Diêu Kế Tông không xem mình là người ngoài, vô tư nói hắn cùng Sở Thiên Diêu là huynh đệ tốt. Sở phu nhân nghe vậy kinh ngạc vạn phần, không thể không xem xét hắn thật kĩ. Xem nào, tiểu tử này ánh mắt rực sáng, mày rậm mắt to, anh tuấn ngất trời, lại còn rất vui vẻ, người ngoài nhìn vào đều tự nhiên thấy thích… Sở phu nhân đang bận suy nghĩ, Sở Thiên Diêu đã từ sau viện đi ra. Nàng chẳng thèm nhìn Diêu Kế Tông lấy một lần, chỉ chăm chú xem bạch mã từ đầu đến cuối. Bạch mã vừa thấy chủ nhân, chẳng khác nào hài tử thấy mẹ, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng hừ âu yếm. Nó nũng nịu dùng đầu lưỡi liếm liếm tay nàng. Diêu Kế Tông thấy vậy bật cười nói: “Tứ lang, bạch mã này thật giống con ngươi.” Sở Thiên Diêu nghe vậy, ngẩng đầu lên lườm hắn một cái, ánh mắt sắc nhọn như dao. Hắn thấy vậy lập tức không dám cười nữa. “Nói, ngươi đã làm gì nó.” Sở Thiên Diêu hỏi bằng giọng điệu thẩm vấn. “Ta chẳng làm gì nó cả. Ngươi cũng thấy đấy, chỉ là cưỡi nó mà thôi.” “Tiểu bạch này chịu để yên cho ngươi cưỡi? Nó đâu phải là ngựa bình thường, không phải ai muốn cưỡi đều có thể cưỡi.” “Nó đầu tiên cũng không không chịu ngoan ngoãn để cho ta cưỡi, còn hất ta ngã lăn xuống đất. Sau đó ta nóng nảy, nhảy lên lần nữa, hung hăng đá nó hai cái, nó mới bằng lòng chạy.” Diêu Kế Tông thẳng thắn kể lại. “Ngươi…Ngươi dám đá nó.” Sở Thiên Diêu đau lòng, chỉ hận không thể cũng đá trả Diêu Kế Tông hai cái. Hắc cẩu Phi Hổ bên cạnh thấy vậy, cũng hướng về Diêu Kế Tông sủa to mấy tiếng, cùng chủ nhân phô trương thanh thế, dọa cho Diêu Kế Tông phải tiếp tục lùi lại mấy bước. Sở phu nhân đứng ra thay Diêu Kế Tông giải vây, nói: “Thiên Diêu, ngựa cũng đã cho người ta mượn, còn truy cứu làm gì nữa.” “Mẫu thân, con đâu có cho hắn mượn, là con giúp người đi mua trà, ngựa để trước cửa, nên mới bị hắn không hỏi trước, tự tiện cưỡi đi.” Sở Thiên Diêu lên tiếng phản bác. Sở phu nhân cười nói: “Tiểu Bạch mã này hắn tự tiện cưỡi đi, cũng vì hắn có việc gấp. Người ta không phải đã mang trả lại sao, con còn so đo tính toán làm gì.” Mẫu thân cư nhiên bênh vực người ngoài, Sở Thiên Diêu vô cùng chán nản. Trong khi đó, Sở phu nhân lại chẳng quan tâm đến thái độ của con gái, chỉ lo mỉm cười nhìn về phía Diêu Kế Tông hỏi: “Diêu công tử nếu đã đến, mời vào nhà tọa, uống chén trà với ta.” Sở phu nhân tiếp đãi ân cần, Diêu Kế Tông đương nhiên không muốn từ chối. Hắn chạy trên đường cả ngày, quả thật vô cùng mệt mỏi: “Tại hạ cũng hơi khát, vậy xin quấy rầy phu nhân.” Sở Thiên Diêu trơ mắt nhìn Diêu Kế Tông tiến dần từng bước, được mẫu thân coi như khách quí, còn kêu nàng đi pha trà mời khách. Nàng tuy trong lòng tức giận, nhưng lại không thể cãi lời mẫu thân, chỉ đành dâng lên một chén trà.Chén trà bị nàng đặt mạnh xuống bàn, kèm theo lời nói cũng không mang hảo ý: “Uống nhanh đi, uống xong thì lập tức đi khỏi.” “Thiên Diêu, Diêu công tử là khách quí, con sao lại vô lễ như vậy.” Sở phu nhân nghiêm mặt nói. Đoạn quay đầu về phía Diêu Kế Tông, lại là khuôn mặt dịu dàng tươi cười. “Diêu công tử, Thiên Diêu bị ta chiều hư rồi, có chút không quy củ, công tử thứ lỗi cho.” “Không sao không sao, tại hạ sao có thể so đo với Tứ lang. Ngược lại, ta còn thích sự thẳng thắn của hắn, có việc gì đều không để trong lòng, làm huynh đệ như vậy thực sự rất dễ chịu.” Diêu Kế Tông chẳng những không ngại ngùng, mà còn cười thoải mái nhìn Sở Thiên Diêu. Hắn thực sự cảm thấy Sở tứ lang này khá tốt, tính tình ngay thẳng thanh khoát, là huynh đệ sẽ vô cùng thích hợp. Sau này, nhất định phải cùng hắn qua lại nhiều hơn. “Huynh đệ…” Sở phu nhân nghe hắn một tiếng Tứ lang, hai tiếng Tứ lang, kì thực chưa biết Tứ lang chính là nữ nhi. Sở Thiên Diêu đang mải nghĩ làm thế nào ngăn cản Diêu Kế Tông, lại thấy mẫu thân thái độ khác thường, vội vàng đi tới vỗ vai Diêu Kế Tông, nói: “Diêu Kế Tông, người theo ta ra ngoài một lát.” Diêu Kế Tông vừa cầm chén trà lên định uống, lại bị nàng làm cho giật mình, cả chén trà nhất thời đổ đầy xuống trước ngực. Hắn lập tức nhảy dựng lên: “A… Tứ lang, ngươi làm ta bỏng chết rồi.” Sở phu nhân lo lắng đứng dậy đi về phía hắn, vội vàng nói: “Thiên Diêu, con xem con tính tình lỗ mãng, ngang bướng, đến bao giờ mới sửa được đây.” Sở Thiên Diêu nhất thời không nói lên lời, trong lòng áy náy vô cùng. Diêu Kế Tông nhảy nhót nửa ngày cũng không thấy dễ chịu hơn. Sở phu nhân thấy thế nhanh chóng rút ra khăn tay, lau lau ngực áo hắn. Diêu Kế Tông vội ngăn lại: “Không sao không sao, Sở phu nhân, đừng làm bẩn khăn của người.” Sở phu nhân nhìn ngực áo hắn tất cả đều ướt đẫm, vội nói: “Y phục ẩm ướt thế này, mặc trên người rất dễ nhiễm hàn, Thiên Diêu, con dẫn Diêu công tử tới phòng Tam ca, tìm một bộ y phục cho hắn thay.” Sở Thiên Diêu nghe vậy, trong lòng thập phần không tình nguyện, tuy nhiên cũng chỉ còn nước ngoan ngoãn nghe lời: “Vâng, mẫu thân.” “Không cần, tại hạ mặc trên người một lúc sẽ tự khô thôi.” Diêu Kế Tông lên tiếng phản đối. “Như vậy sao được, y phục ẩm ướt lại dùng nhiệt độ cơ thể để hong khô, sẽ dễ dàng nhiễm bệnh. Diêu công tử, mau đổi y phục khác, nếu không ta không cho công tử rời khỏi đây.” Sở phu nhân ngữ khí kiên quyết, Diêu Kế Tông chỉ có thể cung kính không bằng tuân lệnh. Sở Thiên Diêu dẫn hắn vào hậu viện, đến một gian phòng nhỏ. Trong phòng nội thất vô cùng đơn giản, chỉ có giường, bàn và tủ quần áo, ngoài ra mọi sự trang trí khác đều không có.” “Tứ lang, đây là phòng của tam ca ngươi sao? Thật chẳng khác nào phòng của nhà tu.” Diêu Kế Tông hết nhìn đông nhìn tây, cuối cùng đi đến kết luận. Sở Thiên Diêu không trả lời hắn, chỉ hướng đến tủ quần áo lấy ra một bộ áo dài đen ném cho hắn. Diêu Kế Tông vừa thấy vội nói: “Màu đen sao, ta ghét nhất y phục màu này. Tứ lang, không còn xiêm y màu khác sao?” “Ngươi thật là…lại còn kén cá chọn canh, không thích thì cởi trần đi.” Sở Thiên Diêu tức giận nói, giọng điệu chẳng khác nào một bà mẹ kế chính hiệu. “Tứ lang, ngươi hung gì chứ? Đừng nóng giận, tức giận không tốt đâu.” Diêu Kế Tông cười hì hì nói. Diêu Kế Tông đem ra khuôn mặt tươi cười hớn hở, Sở Thiên Diêu quả thật không có biện pháp với hắn. Diêu Kế Tông thấy vậy, vội vàng nhảy ra trước mặt nàng: “Ngươi còn tức giận sao? Là ta sai rồi, ta không nên đá bạch mã bảo bối của ngươi. Nhưng mà ta thực sự không có cách nào khác, nều không đá nó sẽ không đi. Ngươi cũng thấy tình cảnh của ta lúc đó, cả một đám lưu manh đuổi theo phía sau, ta chỉ có thể vội vàng chạy trốn, đâu có thời gian kiên nhẫn làm công tác tư tưởng với nó. “Những người đó tại sao lại đuổi theo ngươi chứ? Ngươi chắc chắn lại chọc tức bọn họ rồi.” Sở Thiên Diêu bị lời này làm cho chú ý hỏi. Diêu Kế Tông thở dài: “Ta ở Hạnh Hoa Xuân đang uống rượu giải sầu, đột nhiên bàn kế bên có tên mập mạp nổi hứng hát ca. Ta thấy hắn ca khó nghe, mới kêu hắn đừng ca nữa. Kết quả làm cho hắn mất hứng, gọi đến một đám thủ hạ xông tới đánh ta. Ngươi xem, tên nào tên nấy to cao, lực lưỡng, lại vác đại đao. May mắn trên đường gặp được bạch mã của ngươi. Nếu không cái mạng ta xong rồi.” Sở Thiên Diêu nghe vậy nửa tin nửa ngờ, hỏi lại: “Chỉ vì một việc nhỏ như vậy mà hắn gọi người đánh ngươi? Ngươi thực sự không làm gì khác sao?” Diêu Kế Tông kiên quyết nói: “Ta thực sự không làm gì khác. Là tên mập mạp kia lòng dạ hẹp hòi, chỉ vì ta nói hắn ca có thể gọi được sói đến, hắn liền ôm hận trong lòng, tìm cớ trả đũa ta.” Sở Thiên Diêu bật cười nói: “Ngươi so sánh kiểu gì vậy? Ca hát có thể gọi sói đến, có thực sự khó nghe như vậy không?” “Ngươi chưa từng nghe qua, tất nhiên không thể tưởng tượng được. Giọng ca vừa cất lên, đã làm hai tiểu hài tử nhà bên sợ hãi gào khóc thảm thiết.” Diêu Kế Tông bắt chước Long ngũ gia, duỗi yết hầu cất giọng khàn khàn: “A…” Sở Thiên Diêu bật cười sảng khoái, nhưng ánh mắt vẫn nghi ngờ hỏi lại: “Ngươi nói bậy, làm gì có người ca tệ như vậy.” “Thật đó, ta miêu tả như vậy còn chưa giống, hắn ca so với ta còn kinh khủng hơn nhiều.” Diêu Kế Tông nói xong, nhìn Sở Thiên Diêu trêu chọc nói: “Tứ lang, ngươi cười thật giống nữ nhi.” Sở Thiên Diêu nghe vậy lập tức nghiêm mặt, nhanh chóng đổi sang chuyện khác: “Xiêm y ngươi có mặc hay không?” “Không mặc, ta ghét nhất hắc y phục, nhìn chẳng khác quạ đen là mấy.” Diêu Kế Tông không chịu khuất phục, đưa xiêm y trả lại cho hắn. Sở Thiên Diêu cũng không miễn cưỡng, nàng cầm lấy xiêm y đặt lại trong tủ, đoạn cũng nhau quay trở về chỗ Sở phu nhân. Dọc hành lang gấp khúc, phải trải qua một gian phòng khác, Diêu Kế Tông nhìn thấy liền hỏi: “Tứ lang, đây là phòng của ngươi sao?” “Ừ.” Sở Thiên Diêu theo bản năng gật đầu xác nhận. Diêu Kế Tông cười nói: “Ta phải xem thử xem phòng ngươi có giống phòng nhà sư không.” Hắn vừa nói vừa đẩy cửa đi vào. Người này, quả thật khong xem chính mình là người ngoài. “Ngươi…” Sở Thiên Diêu không kịp ngăn lại, tức giận giậm chân liên tục. Diêu Kế Tông thực sự không biết mình đang tiến vào khuê phòng nữ nhi. May mắn Sở Thiên Diêu hàng ngày sang sảng anh khí, trong phòng son phấn đều không có. Cả phòng đơn giản, không có bài trí gì phức tạp. Diêu Kế Tông nhìn quanh một hồi, lên tiếng nói: “Tứ lang, phòng của ngươi cũng không tệ lắm.” Sở Thiên Diêu vội nói: “Ngươi xem đủ chưa? Đủ rồi thì đi ra ngoài ngay cho ta.” Diêu Kế Tông xoay người đi ra, trong giây cuối cùng bất ngờ nhìn thấy giá treo quần áo. Hắn vội vàng tiến tới, cầm lên một bộ xiêm y màu xanh nói: “Tứ lang, ta mượn xiêm y này của ngươi được không?” Sở Thiên Diêu thập phần không bằng lòng, xiêm y của nàng sao có thể để nam nhân khác mặc. Nàng nhanh chóng giật về, nói: “Không được, ngươi cao hơn ta, xiêm y của ta ngươi không thể mặc vừa.” Diêu Kế Tông khoa chân múa tay nói: “Cao hơn không bao nhiêu, ngươi cũng không thấp, chuyện nhỏ như vậy đừng nên so đo, chỉ cần cho ta một bộ xiêm y là được rồi.” Vừa nói, hắn vừa thuận tay cởi áo ngoài ra, Sở Thiên Diêu sửng sốt, vội hỏi: “Ngươi làm gì?” “Thay quần áo.” Diêu Kế Tông thản nhiên trả lời. Hắn cũng đã cởi xong áo ngoài. Đoạn nói tiếp: “Áo ướt sũng thế này, thực sự mặc không thoải mái, rõ ràng là không nên chút nào.” Hắn lại bắt đầu thoát nội y. Sở Thiên Diêu không kịp ngăn cản, nàng chỉ còn nước vội vàng chạy ra ngoài, tức giận nói không nên lời, suýt chút nữa bị hắn làm cho ngất xỉu. Sở phu nhân chờ đã lâu nhưng vẫn không thấy người đi ra, trong lòng sốt ruột liền đi ra phía sau tìm thử. Kết quả, chỉ thấy Sở Thiên Diêu mặt đỏ bừng đứng ở ngoài phòng, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy, Diêu công tử đâu?” Sở Thiên Diêu đang lo lắng không biết trả lời thế nào, Diêu Kế Tông đã thay xong xiêm y, từ trong phòng đi ra: “Tứ lang, xiêm y của ngươi ta mặc rất vừa, có thể cho ta mượn mặc về được không? Ngày mai nhất định sẽ cho người mang tới trả.” Hắn đang nói thì nhìn thấy Sở phu nhân cũng đứng đó, vội nói: “Sở phu nhân, tại hạ đổi được xiêm y rồi.” Sở phu nhân thấy hắn mặc xiêm y của Sở Thiên Diêu, cũng giật mình không thôi: “Diêu công tử, tại sao lại mặc xiêm y của Thiên Diêu? Chẳng phải xiêm y của tam ca nó sẽ vừa hơn sao?” “Xiêm y của tam lang đen thui, ta không thích, xiêm y của Tứ lang vẫn tốt hơn. Cứ qua loa đại khái được rồi, dù sao cũng chỉ là mượn tạm mà thôi.” Hắn nói như vậy, Sở phu nhân nhất thời cũng không biết tính sao. Diêu Kế Tông ra ngoài cũng đã lâu, hơn nữa lại gây ra chuyện lớn như vậy, nếu không trở về, chỉ sợ người nhà lại nghĩ hắn đã bị người ta chém chết ở đầu đường. Nghĩ thế, hắn lập tức cáo từ, nhanh chân chạy về nhà au. Sở Thiên Diêu tiễn hắn đi khỏi, ân cần dạy bảo hắn một phen: “Xiêm y này ngươi trở về lập tức cởi ra, dùng nước giặt sạch chín mười lần, sáng mai trả lại cho ta.” “Không cần giặt sạch chín mười lần, giặt bảy tám lần được không?” Diêu Kế Tông cười nói. “Vậy ngươi không cần giặt, mang trả ngay để ta tự làm.” Sở Thiên Diêu ánh mắt sắc bén nhìn hắn trừng trừng. “Ta giặt ta giặt, ta giặt mười lần hai mươi lần, như vậy được chưa?” Diêu Kế Tông lại cười nói: “Tứ lang, điểm này ngươi chẳng giống tướng môn hổ tử chút nào. Khởi Viết không có quần áo, đã cùng chết với đồng bào. Đâu ra người huynh đệ như ngươi, mượn xiêm y một chút cũng so đo tính toán như vậy…” “Ai là huynh đệ với ngươi.” Sở Thiên Diêu sắp bị hắn làm cho tức chết, cũng chẳng muốn đôi co với hắn, liền lập tức quay người đi vào trong. Sở phu nhân ngồi ở trong sân đợi nàng đã lâu: “Thiên Diêu, Diêu công tử đi rồi sao?” Sở phu nhân không nói thì thôi, nói rồi thì có ý tứ gì đây. Sở Thiên Diêu bắt đầu cảnh giác, nàng gật đầu một cái, im lặng chờ mẫu thân nói tiếp câu sau. Quả nhiên, Sở phu nhân mặt mày hớn hở nói: “Thiên Diêu, vị Diêu công tử này ở đâu, đã có hôn phối hay chưa?” Những lời này vốn định trực tiếp hỏi Diêu Kế Tông, nhưng đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội, chỉ còn nước hỏi chính nữ nhi nhà mình. Nhưng bà còn chưa nói xong, đã bị Sở Thiên Diêu cắt ngang: “Không biết không biết, con cái gì cũng không biết.” “Con không biết, tại sao lại cùng người ta thân thiết như vậy?” Sở phu nhân nhất thời không hiểu hỏi lại. “Ai thân thiết với hắn, con với hắn chỉ là quen biết bình thường mà thôi.” “Quen biết bình thường? Hắn một tiếng tứ lang, hai tiếng Tứ lang, so với các sư huynh con cũng không khác là mấy.” “Hắn thích gọi như vậy, con cũng không có biện pháp. Miệng là trên mặt hắn, hắn muốn nói con đâu có cấm được.” “Mẫu thân nhìn người chưa bao giờ sai, Thiên Diêu, chi bằng con…” Sở phu nhân thực sự sốt ruột với hôn sự của tứ khuê nữ này, đều mười tám tuổi, nữ nhi nhà người khác đều đã sớm lấy chồng, trong khi nàng vẫn cứ lông bông. Bây giờ đột nhiên có anh tuấn nam nhân tới nhà, bà không thể không nảy sinh chủ ý. “Mẫu thân, người nói bừa gì vậy.” Sở Thiên Diêu sắc mặt trắng bệch thét lên: “Tên họ Diêu này không phải hạng tốt đẹp gì, người có biết hắn là tên ăn chơi trác táng, ngoài ăn ra, cũng chỉ biết ngang nhiên đùa giỡn con gái nhà lành.” Sở Thiên Diêu vì muốn thay đổi chủ ý của mẫu thân, đã đem ngay Diêu Kế Tông “Tiền thân” ra chỉ trích. “Sao có thể như vậy, Diêu công tử này rõ ràng là người tử tế.” Sở phu nhân không tin: “Đùa giỡn con gái nhà lành, lại là tay ăn chơi, nhất định ánh mắt vô cùng tà đạo, làm sao có thể có ánh mắt tươi cười trong sáng như hắn. Con đừng vội vàng chụp mũ lên đầu người ta.” Dù sao cũng sống lâu hơn vài thập niên, Sở phu nhân ăn muối còn nhiều hơn Sở Thiên Diêu ăn cơm, nhìn người chắn chắn sẽ chuẩn hơn. “Mẫu thân, đó là vì hắn hối cải để làm người mới. Trước kia, hắn thật sự là tay ăn chơi, hắn còn đừng đùa giỡn Sương Sơ tỉ tỉ. Vì việc này nên con mới biết hắn đó.” Sở Thiên Diêu kiên quyết kể lại, nàng phải làm mẫu thân hết hi vọng. “Như vậy sao?” Sở phu nhân ngạc nhiên, “Hắn đúng là thay đổi hoàn toàn, giống như đã thoát thai hoán cốt, hoàn toàn không giống người đã từng làm việc xấu.” “Hắn có thể hối cải để làm người mới là việc tốt, nhưng mà…Mẫu thân, người cũng không thể vì bụng đói mà ăn quàng bàn tiệc, đem con hứa gả cho tên ăn chơi trác tán đó. Người có muốn, phụ nhân nhất định cũng không đồng ý.” Sở Thiên Diêu chắc chắn nói. Nàng là viên ngọc quí trong tay Sở tướng quân, làm sao có thể dễ dàng hứa gả cho người như vậy.” Sở phu nhân thở dài một tiếng, không biết phải nói thêm gì. Vừa ngắm được một chàng rể hiền, cư nhiên lại bị phản đối. Sở tướng quân ghét nhất những kẻ tầm hoa vấn liễu ăn chơi trác táng, đương nhiên sẽ không đem nữ nhi bảo bối gả cho người như vậy. Xem ra chỉ còn cách đổi đối tượng khác, Sở phu nhân thì thào tự nói với chính mình: “Ta phải bảo Thiên Tiêu thay con để ý một chút, xem trong ngự lâm quân có vị thiếu niên tướng sĩ nào thích hợp không.” “Mẫu thân…” Sở Thiên Diêu giẫm chân không thôi. “Người vội vàng muốn đuổi con ra ngoài sao?” “Thiên Diêu, con cũng nên nhìn xem, dù gì cũng đã mười tám tuổi, chuyện chung thân đại sự cả đời không thể trì hoãn được mãi….” Sở phu nhân còn chưa nói xong, Sở Thiên Diêu đã lấy tay che tai lại: “Con không nghe con không nghe”. Nàng vừa nói vừa chạy dọc theo hành lang gấp khúc, đây chính là biện pháp hữu hiệu nhất để đối phó với mẫu thân, không thích nghe thì bỏ chạy. Sở phu nhân nhìn theo bóng nàng khuất dần, chỉ lẳng lặng buông tiếng thở dài. [ alobooks ] Sở Thiên Diêu chạy đến vườn sau, cuối cùng dừng lại bên bờ đàm thủy, ngồi xuống ngẩn người. Sở phu nhân đề cập đến chuyện hôn sự, vô tình khơi dậy trong lòng nàng bao xúc cảm. Nhìn trước mắt là đàm thủy, nàng bỗng tưởng niệm đến ánh mắt thâm trầm như đàm thủy. Ánh mắt ngạo nghễ ấy, lại không hướng về nàng, mà xao động vì ai, tương tư vì ai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương