Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội Ii
Chương 43: Chương 43
Chương 43 - Tứ lang, tứ lang, ngươi chờ ta một chút, ngươi có việc gấp gì mà đi nhanh như vậy chứ? Trên mặt đường đá giữa ngã tư đường Trương An, Sở Thiên Diêu nóng vội bước đi, đạp lên trên mặt đường những tiếng “Bịch bịch”. Diêu Kế Tông chạy theo ở phía sau, hắn vừa chạy theo vừa nói: - Tứ lang, ngươi đừng như vậy nữa. Người ta cũng chỉ có ý tốt giới thiệu bạn gái giúp ngươi, như thế nào mà ngươi dùng khuôn mặt lạnh đối phó với người ngoài này? - Ai muốn ngươi có ý tốt?- Sở Thiên Diêu cực tức giận. - Không phải là ta muốn giới thiệu cho ngươi, mà là nương cùng chị dâu của ta. - Diêu Kế Tông kêu oan. - Đúng là ý tứ các nàng? Cho nên ngươi liền lừa ta đi đến nhà ngươi.- Sở Thiên Diêu giận đến lỗi nghiến răng lại. Lần trước nhận được lời mời đến Diêu phủ ở thành Lạc Dương làm khách cũng là như thế, không thể tưởng tượng được khi trở lại Trường An được mời đến Diêu phủ làm khách cũng là lý do này. Nàng tức giận đến mức không còn tâm tư mà ngồi xuống, tìm đại một cái cớ cáo từ chạy lấy người. - Ta biết ngươi sẽ không đáp ứng, nhưng mà ta cũng không có biện pháp. Nương của ta đã mở miệng, sao ta có thể không để cho lão nhân gia người chút thể diện chứ. Cũng không thiếu cách từ chối, ngươi cũng không lên cự tuyệt bằng cách bỏ về như vậy. Cũng không có ai ép buộc ngươi phải lấy muội muội của chị dâu ta. - Về sau loại sự tình này ngươi ít nhận lời cho ta. - Được được được.- Diêu Kế Tông chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe lời. - Chẳng qua ta nói thật…Tứ lang, ngươi bằng mọi giá cự tuyệt mai mối của người khác, hơn nữa nhìn thấy nữ hài tử liền tránh xa. Nếu không biết ngươi có thích Lý Sướng, ta thật sự hoài nghi có phải ngươi đoạn tụ tay áo hay không. - Ngươi.....- Sở Thiên Diêu dừng bước lại, quay đầu trừng mắt nhìn hắn, trong mắt chứa đầy ai oán và tức giận. - Tứ lang, đừng nóng giận đừng nóng giận, ta nói lung tung ta nói những lời vô nghĩa.- Diêu Kế Tông vừa nói vừa làm bộ đánh vào miệng mình một cái. Sở Thiên Diêu hừ mạnh một tiếng, xoay người đi tiếp, giống như đầu máy xe lửa đi thẳng về phía trước. Diêu Kế Tông ở phía sau trong lòng đau nhói: - Tứ lang, đừng như vậy, ta sợ nhất là ngươi tức giận. Ngươi tức giận cả đời trong lòng ta liền...... Tứ lang, cẩn thận xe ngựa. Sau một tiếng hô to, Diêu Kế Tông lao đến kéo Sở Thiên Diêu lại. Góc đường lao ra một chiếc xe ngựa lướt qua sát tà áo của Sở Thiên Diêu, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đụng trúng vào người rồi. Dùng sức kéo thật mạnh, thân thể Sở Thiên Diêu được Diêu Kế Tông ôm trọn vào lồng ngực. Hắn chợt ngửi thấy hương hoa mai thoang thoảng bay vào mũi, nhịn không được cúi đầu nhìn xuống. Đầu tiên là nhìn thấy búi tóc đen nhánh của Sở Thiên Diêu, sau đó là khuôn mặt thanh tú nghiêng sang một bên, tiếp đó là làn mi thon dài, dày đậm, hai má phớt hồng đôi môi đỏ mọng...... Không biết vì lý do gì, nội tâm Diêu Kế Tông bỗng nhiên rung động. Như có một cám dỗ mãnh liệt, cảm giác đầu lưỡi của mình khô khốc. Trong một cái chớp mắt, đột nhiên hắn rất muốn tiến lại gần mà hôn lên đôi môi kia, muốn thử xem đôi môi xinh đẹp kia có cảm giác của mùi vị bạc hà hay không...... Yêu…Là một chuyện duy nhất làm cho người ta không thể kìm lòng được. Giống như không thể dừng cương ngựa trước bờ vực, Diêu Kế Tông đẩy mạnh thân thể trong lòng ra. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi này, trước đó, Sở Thiên Diêu bị hắn kéo lại, sau đó liền bị hắn đẩy ra. Không còn điểm tựa, nàng lảo đảo tí ngã trên mặt đất. Nàng tức giận thét lên: - Diêu Kế Tông, ngươi làm sao thế? Khuôn mặt của Diêu Kế Tông đỏ bừng, quay mặt tránh đi không dám nhìn lại Sở Thiên Diêu. Trong lòng hoảng sợ, liền nói một câu. - Tứ...... Lang, ta còn có chút việc, ta đi trước. Vừa nói Hắn vừa cất bước đi, Sở Thiên Diêu còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cao chạy xa bay rồi. Một hơi chạy qua mấy đoạn đường, Diêu Kế Tông mới dừng lại thở dốc. Tim đập liên tục, thật hoảng hốt, không hiểu sao vừa nãy tim đập liên tục như vậy. Vì sao lại như vậy? Vì sao lại có cái ý niệm đó trong đầu? Bản thân mình là nam nhân bình thường, luôn luôn thích mỹ nữ. Nhưng mà mới vừa rồi, vì sao lại có ý định muốn hôn Sở Thiên Diêu? Nghĩ tới thân thể ấm áp ở trong lồng ngực khi đó, trong lòng liền có một loại cảm giác kỳ lạ cùng xao động. Diêu Kế Tông hít thật sâu, Tự nói với bản thân: - Không đúng, không nên, hoàn toàn không nên. Một khắc kia, ta không phải là ta, nhất định không phải ta. Câu nói sau cùng hô lên như tuyên thệ, không cần phải nói, làm cho vô số người qua đường ngạc nhiên mà nhìn về phía hắn. Bóng dáng Diêu Kế Tông đã hoàn toàn biến mất, còn Sở Thiên Diêu vẫn đứng sững sờ giữa đường. Nàng không rõ đã xảy ra việc gì, rõ ràng trước đó Diêu Kế Tông xoay bên trái chạy bên phải lấy lòng nàng, đột nhiên không nói lời nào bỏ nàng chạy mất. Trước kia hắn không như thế, nếu không dỗ dành nàng bớt giận tuyệt đối không bỏ đi. Chẳng lẽ, do bản thân mình phát cáu không quay đầu lại khiến cho hắn tức giận bỏ đi sao? Sở Thiên Diêu sợ run nửa buổi, mới chậm rãi đi thong thả bước rời đi. Hồn nhiên không phát giác ra một chiếc xe ngựa dừng lại phía ngã tư đường đối diện kia, có cặp ánh mắt nhìn màn diễn của bọn họ từ đầu tới cuối ở giữa đường. - Nam nữ nhân vật chính đều đã đi rồi, trò vui trên sân khấu đã hạ màn, oan gia kia cũng đã diễn tuồng xong, màn một đã kết thúc.- Nguyễn Nhược Nhược cười thả cái màn tre cửa xe xuống, gọi Tần Mại tiếp tục đánh xe. Lý Hơi ngồi ở bên cạnh nàng, cũng cười đến mắt híp lại. - Giờ nhìn thấy cách Sở Thiên Diêu phát giận, mới nhìn ra có vài phần tính tình của tiểu nữ nhi. Trước kia không thể phát hiện ra được một điểm nào cả. Nguyễn Nhược Nhược từ trong thâm tâm thở dài nói: - Chỉ trách nàng mặc nam trang anh khí quá bức người, mỗi một động tác đều tiêu sái tuấn dật nửa điểm son phấn cũng không có. Nếu không phải vừa rồi mới nghe Lăng đại nhân nói, không biết chúng ta còn bị lừa bao lâu nữa. Mặc nam trang để không phát hiện ra thân phận nữ nhi như vậy, từ trước tới nay ta chỉ thấy có Lâm Thanh Hà. - Lâm Thanh Hà là ai? Lý Hơi tò mò hỏi. - Ở thời hiện đại của chúng ta, là người đóng vai nam tốt nhất được mọi người khen ngợi, là nữ minh tinh đã khẳng định được chính mình. Hai vợ chồng bọn họ mới từ trong Vân Cẩm Phường đi ra, trên đường về phủ ngẫu nhiên gặp hai người Diêu, Sở. Nguyễn Nhược Long vừa mới nhập được về nhiều loại vải tốt có nhiều hoa văn cùng màu sắc đa dạng, có lụa Hoa Kinh của Châu Duyện; có lụa dày của Châu Lãng với hoa văn hình đồng xu màu xanh, …Tất cả đều là loại vải cao cấp với nhiều màu sắc cùng hoa văn tươi đẹp. Trong đó có lụa Hàng Châu, Hào Châu là danh tiếng nhất thời này. Có những mặt hàng tốt như thế, đương nhiên Nguyễn Nhược Long gọi muội muội của mình đến chọn lấy loại vừa ý. Nguyễn Nhược Nhược cùng Lý Hơi ở trong tiệm lựa chọn, trùng hợp gặp Giám Sát Ngự Sử Lăng Mục Chi cùng phu nhân cũng tới. Vừa thấy hai người bọn họ ở trong này, liền tiến tới chắp tay chào hỏi. - Lăng đại nhân không cần đa lễ. Đối với các đại thần trong triều, Lý Hơi luôn luôn khiêm tốn khách khí. Nguyễn Nhược Nhược cũng không phải là người kiêu ngạo, nàng cười tủm tỉm nói: - Lăng phu nhân, không thể tưởng được Lăng đại nhân lại có nhã hứng cùng phu nhân đi dạo đến cửa hàng lụa. Lăng phu nhân mỉm cười trả lời: - Tiểu Vương Phi, hắn làm gì có nhã hứng đi cùng ta đi mua vải vóc, chẳng qua là vì nữ nhi bảo bối của hắn mà đến thôi. - Ừ, nghe nói Lăng đại nhân không có nhi tử, chỉ có một vị thiên kim, coi như châu ngọc vậy. Hôm nay đến đây, chắc là vì ái nữ mà chọn vải tốt. Lăng đại nhân ngươi thật sự là người cha tốt nha. Lý Hơi nói. - Còn có điều Tiểu vương gia không biết, mùa thu năm này tiểu nữ lấy chồng, cũng nên lựa chọn vải tốt để chuẩn bị lễ phục thành hôn. Nghe nói Vân Cẩm Phường mới nhập về nhiều loại vải tốt, liền đi tới đây nhìn xem. Hạ quan chỉ có một nữ nhi, không thể không ở trên người nàng mà không phá lệ quan tâm. - Hóa ra là chuẩn bị việc hỷ, chúc mừng chúc mừng. Nhưng mà sao chỉ thấy hai vị đến đây? Lệnh thiên kim đâu? Nguyễn Nhược Nhược hỏi Lăng phu nhân. - Mấy ngày nay nữ nhi bị cảm phong hàn, đang ở nhà dưỡng bệnh. Hai ta thay nàng đến xem trước. - Lăng đại nhân, không biết lệnh thiên kim được hứa gả cho công tử nhà ai? Lý Hơi hỏi Lăng Mục Chi. - Công tử của Long võ tướng quân Sở Chính Nghị. - Con trai Sở tướng quân? Nguyễn Nhược Nhược vừa nghe lập tức liền hỏi. - Gả cho Tam lang hay là tứ lang? Hai vợ chồng Lăng Mục Chi nhất thời ngẩn ra, sau đó lại cùng nhau cười lớn. - Sở gia không có tứ lang nha! - Như thế nào mà không có? Chúng ta đều biết tứ lang. Thật sự là một thiếu niên tuấn lãng. Nguyễn Nhược Nhược nghiêm túc nói. Lý Hơi có chút nghi ngờ, nhưng xưa nay Lăng Mục Chi làm người trung trực ngay thẳng, là người làm việc rất rõ ràng, cũng không bao giờ nói lời dối trá. Nếu hắn đã phủ nhận, tuyệt đối không bao giờ là giả. - Hay Sở Thiên Diêu là binh sĩ của Sở gia? - Sở Thiên Diêu đương nhiên không phải là binh sĩ Sở gia. Lăng Mục Chi quả quyết phủ nhận, sau đó liền cười nói: - Nàng là nữ nhi duy nhất của Sở gia, chẳng qua thuở nhỏ nàng ở cùng ba người ca ca, được nuôi dưỡng như nam nhi, lại hay mặc nam trang ở trên người, lên mọi người đều ngộ nhận là nam nhi. Chắc là Tiểu Vương Gia cùng Tiểu Vương Phi đều hiểu lầm. Lúc này đổi lại là Nguyễn Nhược Nhược cùng Lý Hơi cùng nhau ngẩn người, quay mặt lại nhìn nhau. Tứ lang dĩ nhiên là nữ lang! Từ trong Vân Cẩm Phường đi ra, trên xe ngựa trở về phủ vợ chồng son chậc chậc lấy làm kì lạ, trùng hợp lại gặp Diêu Kế Tông cùng Sở Thiên Diêu. Cách cửa xe mà đánh giá, nhìn ra toàn thân nàng phát anh khí. Sau đó cũng có phần thanh tú của nữ nhi khi hướng tới Diêu Kế Tông mà phát giận. Mà khi nhìn kỹ thấy có chút hay hay. - Ta dốt thực, thật sự. Khi ở Lạc Dương nàng vì Bạch Mẫu Đơn mà bực bội như thế, ta nên nhận ra, nhưng mà khi đó ta tưởng rằng...... Nguyễn Nhược Nhược không nói hết liền dừng lại, có chút đăm chiêu. - Làm sao vậy? Nguyễn Nhược Nhược phục hồi lại tinh thần, cũng không hiểu vì sao nàng thất thần, sau đó mới tiếp tục nói tiếp lời còn dở vừa nãy: - Khi đó nàng là nam, cũng nghĩ đến nàng cùng Diêu Kế Tông đều yêu Lý Sướng. Mà khi Diêu Kế Tông có đối tượng mới, chỉ còn mỗi nàng thất tình, cho nên mới có cảm giác đơn bóng lẻ loi. Hoàn toàn không nghĩ tới là nàng đang ghen. - Giờ nhớ lại, lúc ấy nàng bộc phát náo loạn một trận, thật sự là đang nổi máu ghen. - Ở Bạch Mã Tự ngày đó, Bạch Mẫu Đơn cố ý giữ nàng lại, cũng không biết cùng nàng ta nói cái gì mà khiến nàng buồn bực. Hiện tại ta có thể đoán được, nữ nhân kia nhất định đã nhìn ra nàng là nữ nhi, cho nên mới cố ý quấn lấy Diêu Kế Tông trước mặt chúng ta. Nàng ta nhất định có ý muốn nàng tức giận. - Ừ, nói có lý, nương tử nàng thật thông minh. - Thông minh cái gì nha, bị nàng ta quay mòng lâu như vậy. Cổ đại chỉ có điểm này là không tốt, kiểu tóc cùng trang phục giống nhau. Nam giả nữ, nữ giả nam đều có thể được. Quả thực quá hỗn loạn. Hơn nữa ở Đại Đường của các ngươi cái loại trung tính quá thịnh hành, nam nữ đều cùng mặc trang phục giống nhau, bình thường làm gì có nữ tử có tư thế oai hùng hiên ngang như Sở Thiên Diêu, thật sự khó có thể mà nhận ra hắn được. Trong khi đang nói chuyện, xe ngựa đã trở về Tĩnh An Vương phủ. Ở trong Lưu Tiên Cư, Diêu Kế Tông đã chờ ở trong đó. Vừa thấy Lý Hơi cùng Nguyễn Nhược Nhược song song bước vào, đã kêu lên: - Hai người các ngươi cuối cùng đã trở về. Nhìn thấy Diêu Kế Tông, Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được nhìn Lý Hơi mà cùng nhau cười, sau đó nói: - Cố ý ở đây chờ chúng ta, có chuyện gì sao? - Đương nhiên có chuyện, Nguyễn Nhược Nhược, đã xảy ra chuyện lớn. Diêu Kế Tông kêu lên sợ hãi như vậy, Lý Hơi không khỏi hỏi: - Xảy ra chuyện gì lớn? - Ta cảm thấy ta không phải ta. Diêu Kế Tông cẩn thận nói từng chữ một. Nguyễn Nhược Nhược cùng Lý Hơi nghe được có chút không hiểu. - Cái gì mà ngươi không phải là ngươi? Diêu Kế Tông tinh tế giải thích cho hai người: - Ta vốn là Lưu Đức Hoa, nhưng linh hồn lại vào thân thể này của Diêu Kế Tông. Nguyễn Nhược Nhược ngươi nghĩ cho ta coi, hồn phách chủ thể đã rời đi chưa? Có thể có hai cái hồn phách trong cái thân thể này không vậy? Hiện tại ta hoài nghi, chủ thể hồn phách của thân thể này chưa rời đi, có đôi khi là ta, có đôi khi là hắn. - Hả-- dạng tình huống này có thể xảy ra sao? Nguyễn Nhược Nhược kinh hãi. - Làm thế nào mà ngươi biết được hồn phách của hắn vẫn còn tồn tại? Lại còn tranh cướp thân thể này cùng ngươi. - Bởi vì...... Bởi vì ta đột nhiên phát hiện ra, ta rất không bình thường. Ngươi có biết ta phản cảm nhất là với tình cảm đồng tính luyến ái không? Nhưng hiện tại, ta không thể ngờ được...... Cư nhiên lại có hứng thú với nam nhân. Tuyệt đối chính là bản thể Diêu Kế Tông mới có hành vi này mà thôi. Diêu Kế Tông cũng không có mặt mũi dám nói thẳng với huynh đệ tốt của hắn, một chút cũng không dám nói. Lúc này Nguyễn Nhược Nhược mới hiểu được, nghĩ lại chuyện xảy ra trên đường vừa nãy, đột nhiên hắn mặt đỏ tai hồng mà bỏ chạy, hóa ra là lý do này. Cơ hồ muốn cười thật to, nhưng mạnh mẽ nhịn lại. Làm như không có việc gì nói: - Không ngờ ngươi lại có hứng thú với nam nhân! Lý Hơi, chàng đừng lại gần hắn quá, tránh xa xa ra một chút, bảo trì khoảng cách, cẩn thận hắn lại có ý đồ xấu với chàng. Lý Hơi cười ha ha nói: - Ở ngay bên cạnh cũng không có quan hệ gì, nếu hắn có ý đồ quấy rối ta, cùng lắm thì ta lại cho hắn ăn một trận đòn no. Hai vợ chồng son bọn họ cùng cười lớn, Diêu Kế Tông liền bỉu môi. - Này, hai ngươi thật không có nghĩa khí, ta có trăm mối sầu lo, hai ngươi lại nấy ra đùa cợt. Nguyễn Nhược Nhược nhịn không cười: - Được được, không lấy ra cười nữa, nói chính sự. Ngươi đối với nam nhân có hứng thú sao? - Đúng.- Diêu Kế Tông trước tiên thừa nhận, nhưng ngay sau đó lắc đầu phủ nhận. - Không phải, khẳng định không phải ta, là nguyên chủ. - Không có khả năng nha, cá nhân ta cho rằng, nguyên chủ hồn phách đã bị ngươi áp chế lại. Không có nhân tố bên ngoài hỗ trợ, hắn không thể đuổi ngươi mà xuất đầu lộ diện. Ngươi, là thời điểm nào ngươi phát hiện ra mình đối với nam nhân có hứng thú? Trong lời nói của Nguyễn Nhược Nhược giống như đang thẩm án. - Mới vừa rồi ở ngoài đường...... Đột nhiên phát hiện.- Diêu Kế Tông ấp a ấp úng trả lời. - Có phải nhìn thấy từng cái nam nhân trên đường đều thích? Diêu Kế Tông nhảy dựng lên. - Ngươi cho rằng ta động dục a, ta thích nữ nhân cũng không phải thời điểm nào đối với đàn bà đều có hứng thú. Nguyễn Nhược Nhược chỉ chờ mỗi câu nói này. - Vậy ngươi nói đối tượng cụ thể, là nam nhân nào làm cho ngươi nổi lên tà niệm vậy? Diêu Kế Tông cứng họng, cũng không nói ra được. Nguyễn Nhược Nhược thúc giục hắn. - Ngươi nói thật ra đi nha! Diêu Kế Tông mắc nghẹn nửa ngày mới nói ra được nửa câu. - Đây là chuyện riêng tư, không thể nói ra được. - Ha, lại còn e lệ, không nói thôi vậy, ta lười cũng không quản chuyện của ngươi. Trở về mà tự tìm cách đi. Chăng qua Nguyễn Nhược Nhược chỉ nói kích hắn, không nghĩ tới Diêu Kế Tông run sợ nửa buổi, sau đó thực sự uốn éo rời đi. Rốt cuộc hắn cũng không chịu nói ra. Nhìn hắn biến mất ở ngoài cửa, Lý Hơi nhịn không được hỏi: - Vì sao lại không nói thật cho hắn biết, kỳ thật Sở Thiên Diêu là nữ tử? Nguyễn Nhược Nhược cười nói: - Chuyện này cũng như sau bức tường giấy, vẫn lên để cho đương sự khám phá ra đi. Sở Thiên Diêu cũng không nói, chúng ta cũng không cần nhiều lời. Hơn nữa, nhìn Diêu Kế Tông ngớ ngẩn như vậy thật thú vị nha! Nói xong những lời này, nâng cằm lên cười rạng rỡ, vẻ mặt thông thái hiện ra. Lý Hơi nhìn nàng nâng cằm cười, trắng noãn tinh xảo như trạm ngọc. Nhịn không được lấy tay xoa lên, nhẹ nhàng mân mê, trong mắt tràn ngập mật yêu. Ánh mắt Nguyễn Nhược Nhược cũng nhìn lại, đón nhận ánh mắt hắn, cũng nghênh đón nụ hôn của hắn, triền miên không dứt. Kìm lòng không được, nàng tựa dần vào thân thể nóng rực cường tráng của hắn, toàn thân nàng dán chặt lại. Nhẹ nhành ôm, lưu luyến hôn, thế giới như thu nhỏ lại chỉ còn lại hai người bọn họ trong đó mà thôi... *** Khi Bộ Bình Xuyên mở mắt, thần trí vẫn còn hỗn loạn. Lọt vào trong tầm mắt là hồ nước trong xanh, xung quanh mình buông xuống bức màn tre, hắn nằm ở trên chiếc giường rộng rãi mền mại. Đây là làm sao? Theo bản năng hắn nhảy dựng lên, nhưng khi thân thể vừa động, một trận đau nhói xuất hiện ở ngực, cúi đầu rên rỉ ra tiếng. Bị thanh âm của hắn kinh động, liền có tiếng bước chân dồn dập lại gần căn phòng nhỏ. Màn che được vén lên, một tiểu nha hoàn mi thanh tú mục khoảng mười bốn mười năm tuổi đứng ở trước giường, vẻ mặt mừng rỡ khó có thể nói nên lời. - Công tử, cuối cùng ngươi đã tỉnh. Ngươi đừng hoạt động, thân thể ngươi trọng thương chưa lành đâu. Trọng thương chưa lành? Bộ Bình Xuyên ngẩn ra, bị thương từ bao giờ? Hắn nhắm mắt chậm rãi nghĩ lại, khi nghĩ tới mình ở trong Giáng Tuyết Lâu, Lý Sướng rót rượu liên tục. Sau khi bị chuốc rượu hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì mà nằm ở địa phương hoàn toàn xa lạ này? Một nha hoàn không quen biết tới nói cho hắn biết hắn bị trọng thương chưa lành. Lại mở to mắt ra, nhìn thẳng vào tiểu nha hoàn, thanh âm chất vấn: - Ngươi là ai? Ta như thế nào...... Hắn muốn hỏi hắn làm sao mà bị trọng thương, thế nhưng lại dừng lại ở chỗ này. Lời nói của chính mình nói ra thật gian nan, ngực đau nhói, giống như có một lưỡi đao cắt vào trong xương thịt. Làm cho hắn cảm thấy đau mỗi khi thở ra, chứ đừng nói đến nói. Giống như biết hắn đang nói gì trong đau đớn, tiểu nha hoàn liền cắt ngang lời của hắn lại. - Công tử, ngươi đừng nói chuyện, ta biết ngươi muốn hỏi cái gì. Ta gọi là Liễu Nhứ, là chủ nhân của ta cứu ngươi từ Khúc Giang trở về. Xem ra tiểu nha hoàn Liễu Nhứ rất thích nói chuyện, mọi chuyện đều nói rõ rành với hắn. - Bảy ngày trước chủ nhân nhà ta thấy có người chèo thuyền ở Khúc Giang, sau đó lén lút vất cái thùng gỗ xuống sông, chờ bọn họ rời đi mới vớt lên, liền thấy ngươi. Ngươi ở trong hòm, còn có thanh chủy thủ cắm ở trên ngực. Làm cho hắn kinh hãi, mới đầu còn tưởng ngươi đã…Nhưng nhìn kỹ lại, thấy vẫn còn đang thở thoi thóp, vì thế sai người mời đại phu đến cứu ngươi. Ngươi đã hôn mê bảy ngày bảy đêm, hôm nay cuối cùng mới tỉnh lại. - Vậy...... Còn có thể cứu được? Bộ Bình Xuyên hơi chuyển thân nói, thật sự khó có thể mà tin được, ngực bị đâm một đao mà vẫn có thể sống được? - Công tử, những đại phu đó đều nói trời sinh ngươi dị thể, tim ở bên phải chứ không ở bên trái. Tìm được sự sống trong cái chết, chính là nguyên nhân này. Còn có, người cho ngươi một đao kia, không có đem chủy thủ rút ra, nếu không ngươi mất quá nhiều máu cũng sẽ chết. Công tử, thật sự là ngươi mệnh lớn phúc lớn, cư nhiên quỷ môn quan không cho ngươi đi qua. Sau đó Bộ Bình Xuyên không nói được một câu, chấn động thật lớn. Không thể tưởng được sau khi uống rượu mà hôn mê, cư nhiên gian nan ở trong sinh tử mà trở về. Là ai muốn giết hắn? Tuyệt đối không phải là Lý Sướng, hắn tín nhiệm Lý Sướng như tín nhiệm bản thân mình. Cho dù là bất đắc dĩ dùng rượu làm hắn mê, khi đó nàng thương tâm cùng tuyệt vọng. Như thế nào mà nàng dùng chủy thủ đâm vào ngực của hắn, cùng với cho hắn vào hòm gỗ dìm xuống Khúc Giang. Nhưng mà, khi hắn bị như này Lý Sướng có ở bên cạnh không? Sao để cho người ta cho hắn một nhát đao rồi cho vào hòm gỗ dìm xuống sông đây? Hắn bị kiếp nạn sinh tử này, Lý Sướng có biết không? Tĩnh tâm lại mà suy nghĩ, Bộ Bình Xuyên cố gắng hỏi: - Chủ nhân nhà ngươi ở đây không? - Công tử, ngươi muốn hướng tới chủ nhân nhà ta nói lời cảm tạ sao? Hắn không ở nơi này, hắn đang ở chính viện, lơi này chỉ là nơi cư ngụ tam thời. Chủ nhân giao cho nô tỳ, sau khi công tử tỉnh lại, ngươi chỉ cần để ý đến dưỡng thương, ở trong này bao nhiêu lâu cũng không có việc gì. Đều nói cứu một mạng người, hơn xây tháp bảy tầng. Nhưng mà vị chủ nhân này thật quỷ dị, gặp tình huống như vậy còn đuổi theo, còn mang người gần như sắp chết về chữa trị, cũng không cần báo đáp. Vị chủ nhân này, cũng không sợ rước thù oán. Bộ Bình Xuyên cũng không nói nhiều lời nữa, thân thể đang bị thương nặng, khí huyết suy yếu, vừa nãy nói chuyện nhiều như vậy cũng hao tổn tinh thần rất nhiều. Nhắm hai mắt lại, không bao lâu sau nặng nề chìm vào trong giấc ngủ. *********************** Chú: Văn trung về đường đại hàng dệt tơ tư liệu, tham khảo cho cổ đại kinh tế chuyên đề sử nói (Vô cùng tinh mỹ đường đại tơ lụa), cùng (Trung Quốc lịch sử) trung" Khai Nguyên thịnh thế" Chương và tiết nội" Đường đại ti chức nghiệp" Chờ văn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương