Hựu Nhất Xuân

Chương 64



*

Nửa đêm canh ba hôm sau, ta đang trong ổ chăn ngủ ngon lành, mơ mơ màng màng được cơn gió đông mát lạnh thổi cho tỉnh. Trên người chăn không còn, một hắc ảnh đứng ở đầu giường. Ta ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê lâm nguy không loạn, bĩnh tĩnh nhổm dậy: “Tráng sĩ, nơi cất giữ bạc với sổ sách ra khỏi cửa rẽ trái đi dọc theo hành lang uốn khúc sang nội viện lại rẽ phải đi hai trăm bước là đến”. Giẫm lên giày bước xuống: “Cửa gian phòng thứ ba, đừng đi lố”.

Hắc ảnh bất động, ta nói nhanh rồi xoay một cái: “Có điều lọ hoa lư hương trong phòng này cũng đáng vài đồng tiền, tráng sĩ để ý cái nào cứ động thủ. Nhưng đừng trách đồ nặng”.

Hắc ảnh vẫn bất động, lão tử không sợ ám trộm cũng không sợ cướp trắng trợn, chỉ sợ láu cá khó chơi. Nói rõ lai lịch, mục tiêu tàn nhẫn. Ta niết niết cái trán đầy mồ hôi lạnh. Quả nhiên, sau phút trầm mặc ngắn ngủi, người kia trong hai giây nắm cổ áo lão tử ném ra khỏi phòng. Ta không muốn để hắn nặng tay, ra khỏi phòng liền phối hợp đi lên trước. Thủ pháp này ta quen lắm, bóng người này cũng hóa thành người mà lão tử nhận ra.

Đến bên chái nhà sau viện, sau cổ ta căng thẳng, dưới chân trống rỗng, bước lên thở dài: “E là chưa khỏi hẳn đâu, ít dùng sức lực lại chút”. Phù Khanh Thư lạnh lùng thốt: “Nơi ngươi đứng từ hôm nay trở đi chính là phủ tướng quân của ta”.

Ta với Phù Khanh Thư nói đến mức này, Diễn Chi ta yêu Kỳ Tuyên ta cũng yêu. Có điều Mã Tiểu Đông ta là một tên tiểu nhân, ta chỉ hỏi Phù Khanh Thư: “Ngươi đã suy nghĩ kỹ?”

Phù Khanh Thư nói: “Ta thừa nhận. Ta nhận thức được chuyện gì sẽ nhận đến cùng”.

Ta nhìn người trước mắt, không khách khí, ôm chặt một cái. Lão tử tham tiện nghi, cũng tham đến cùng.

Năm năm sau, ngày nào đó, một phi đao sáng loáng đâm qua một tờ giấy vàng ghim chặt trên cây cột ngoài chính sảnh Thái vương phủ ta: “Bốn ngày sau mười lăm tháng mười, khi trăng tròn nửa đêm, ngoại thành Đông Sơn, kính đợi Thái vương gia đại giá. Cố nhân lưu.”

Tiểu Thuận rút dao thủ tín trong chốc lát nhìn nhìn đưa ra một định nghĩa chính xác: “Vương gia, trên cây cột có chiến thư!” Do là mỗi ngày cùng phủ tướng quân bên cạnh liên lạc tin tức, cho nên tích vào trong bụng toàn là mấy danh từ chuyên dụng.

Ta vuốt thư đe dọa, đại hỉ. Xưa này chỉ nghe tên, hôm nay mới thấy hiện vật, hận là tương phùng muộn màng. Bỗng nhiên khiến lão tử cảm giác mình như là một nhân vật trong phim. Ta nói: “Mau gọi Tô công tử và Bùi công tử đến, cùng giám thưởng (ngắm nghía thưởng thức)“.

Kỳ Tuyên nói: “Khẩu khí đe dọa non nớt vô cùng, là thái điểu“. Hai chữ thái điểu nói thuần thục tự nhiên, không uổng công ta thường ngày hun đúc, nói đến mức ta tâm hoa nộ phóng“.

Thái điểu: kiểu như mới vô nghề, lính mới. QT để là newbie!

Tâm hoa nộ phóng: nở hoa trong lòng.

Ta cầm chung trà hà hơi thổi thổi: “Ở trên kí tên là cố nhân, nhất định là người quen. Đây mới là lạ, ta nhớ từ khi ta đến, chưa từng đắc tội qua ai.”

Diễn Chi cầm giấy trong tay nhìn một chút, để lại xuống bàn: “Loại giấy thường, bút pháp cũng không thô tục. Trương thảo có công bút như vậy, đích xác là một vị cố nhân, có lẽ nhất định là hắn”.

Chương thảo: một loại chữ thảo, nét chữ còn giữ được một số đặc điểm của chữ lệ.

Ta được Diễn Chi một mắt nhìn sang, trong lòng sáng ngời mở rộng, mịa nó, sẽ không phải là hắn đâu.

Leo thang dây tiến vào phủ tướng quân, Phù Khanh Thư mấy ngày nay mới từ Bắc Cương trở về, thường xuyên cho ta thấy sắc mặt. Hắn ra chiến trường lão tử mang theo tâm can qua ngày, hắn trở về lão tử lấy da mặt qua ngày. Trước đó vài ngày ở trong cung ngẫu nhiên gặp Phù Vân Hầu gia, Phù Hầu gia nghiêm mặt giống y như cái bô qua sử dụng. Tương đối cho ta “hưởng thụ” chút mùi vị. Ngày hôm nay Phù Khanh Thư tâm tình không tệ, xem xong chiến thư tâm tình lại càng tốt: “Ta tính đợi buổi tối rồi mới cùng ngươi nói, sư phụ đưa thư tin cho ta, cố nhân quý phủ Uông thám hoa mới đây xuất sư xuống núi. Không nghĩ tới tìm ngươi trả thù nhanh như vậy.”

Phù Khanh Thư nói có vẻ nhẹ nhàng đơn giản, ta lại không thể không thận trọng hỏi: “Sư phụ ngươi có nói công phu Uông thám hoa luyện được thế nào rồi không?” Trên cây cột vết dao cắm sâu nửa tấc, sợ là thần công Uông tráng sĩ cũng có chút thành tựu.

Phù Khanh Thư nói: “Theo sư phụ năm năm, đao đâm vào cây chưa tới nửa tấc. Mọt sách xác thực không phải là dạng người luyện công. Vị Uông huynh kia lúc sắp hạ sơn sư phụ ép hắn lập lời thề, tuyệt không thể nói mình là đệ tử của người. Tuy rằng có hơi vô tình chút, cũng bởi vì hắn vẫn còn non lắm.”

Dẫn tới ta đánh bạo hỏi tới: “Nếu luận về ta và hắn giao thủ thì sao?”

Phù Khanh Thư nói: “Nếu như đối phó ngươi, thừa sức”. Mịa nó!

Ta nuốt nước miếng nói: “Nhược bằng Phù đại hiệp chịu chỉ điểm tại hạ vài ngày…..” Phù Khanh Thư lắc đầu: “Muộn rồi, cố gắng ba bốn tháng thì có thể chứ ba bốn ngày thì không kịp đâu”. Nói vậy, ngày mười lăm tháng mười ở đỉnh Đông Kinh, Uông tráng sĩ một đao vung lại đây, lão tử không phải chết chắc rồi?

Phù Khanh Thư hời hợt: “Tối mười lăm ta dịch dung thay ngươi đi là đẹp cả đôi đường. Tỉ mỉ bắt bí nặng nhẹ, hai ba chiêu công phu”.

Phật tranh nhau nén hương, người tranh nhau khẩu khí. Cây còn coi trọng bề ngoài, huống hồ lão tử đường đường là một đại lão gia môn. Ta như đóng đinh chặt sắt nói: “Được đó”.

Mẹ kiếp, nếu như truyền đi Thái vương gia bại bởi Uông thám hoa, ngày sau lão tử làm sao dám trà trộn vào bộ mặt thành phố đây!

Phù Khanh Thư mãn ý mặc ta ôm ấp, ta nói: “Có điều ngươi ngàn vạn lần kìm chế, thắng là tốt rồi, chớ có đem Uông thám hoa đánh tàn nhẫn quá”.

Tối mười lăm tháng mười, ta ở trong sảnh Thái vương phủ cắn hạt dưa chờ tin tức. Diễn Chi với Kỳ Tuyên không để ý tới ta đi ngủ trước. Tiếng mõ canh tư vừa vang, ta leo thang dây tiến vào phủ tướng quân, ở sau hòn giả sơn trong tiểu đình đợi chừng một khắc, một đạo hắc ảnh từ xa đến gần trong bóng đêm lướt tới, Phù Khanh Thư trở về rồi. Câu đầu tiên nói là: “Sao không ở trong phòng chờ ta?”

Vào phòng ngủ Phù Khanh Thư, lại chờ hắn ăn khuya tắm rửa thay y phục, tới phiên ta hỏi: “Tối nay thế nào?”

Phù Khanh Thư tắm xong thường ngày chỉ mặc đan bào, không đợi ta đưa tay, Phù Khanh Thư đưa tay trước, nắm hai vai lão tử: “Ngươi không yên tâm?” Ta trở tay khép lại vạt áo: “Rất yên tâm, chỉ muốn hỏi thử ngươi làm sao hạ gục được hắn”.

Mặc có một lớp áo thôi á! 

Phù Khanh Thư nói: “Ta vẫn chưa động thủ, khi ta tới, hắn đang ở dưới đất giãy giụa, có người đến trước ta”.

Ngoan ngoan, Uông thám hoa hạ sơn mấy tháng, kẻ thù cũng không ít người, ắt có người thay lão tử hạ hắn. Chẳng lẽ trong lúc vô tình nào đó ta đã từng kết giao đại hiệp hay bằng hữu gì khác chăng?

Ta một bên vừa nghĩ, một bên luồn tay vào vạt áo Phù Khanh Thư. Phù Khanh Thư tiếp tục nói: “Uông thám hoa từ dưới đất giãy lên, vừa vặn nhìn thấy ta, nói muốn cùng ta trở về. Có thể thấy được người đến trước cũng là giả trang thành ngươi. Người kia không đả thương hắn, có điều cũng vất vả không ít, đứng cũng khó khăn. Ta liền nói với hắn, hiện tại công phu còn non, đợi đến khi rèn luyện trên giang hồ hai ba chục năm rồi hẵng tìm ta. Hắn nói, chờ ba mươi năm sau sẽ lại cùng ngươi đêm trăng tròn, Đông Sơn ân…..”

Kéo xuống vạt áo dài vừa được lão tử cởi ra của Phù Khanh Thư. Ta quản làm gì hắn ba mươi năm hay là ba khắc chứ: “Ngươi ra chiến trường nửa năm nay, ta……”

Ngọn đèn hun làm nóng nhiệt độ. Ống tay áo Phù Khanh Thư quét qua, một màu đen kịt.

Hôm sau, lão tử trên đầu tường hạ xuống mặt đất Thái vương phủ. Phù Khanh Thư mặc kệ lòng dân đoàn kết mà kỹ thuật ném người trải qua những năm nay tôi luyện, càng ngày càng lộ ra *** hoa. Âm thầm vào phòng ngủ chờ Tiểu Thuận đưa nước đến rửa mặt, Tiểu Thuận một bên bê chậu điêu luyện một bên mang đến một tin tức: “Vương gia mau đến tiểu sảnh, Tô công tử và Bùi công tử đều ở đó”. Trước tới giờ ăn cơm cũng không gấp vậy, Tiểu Thuận lén lén lút lút bồi thêm một câu: “Trong tiểu sảnh còn có nhân vật quan trọng, vương gia mau đi thôi”.

Ta kinh ngạc, lẽ nào Uông thám hoa ngày hôm qua trên đỉnh núi thua lỗ, ngày hôm nay đuổi giết tới vương phủ rổi? Bước nhanh tới tiểu sảnh, xa xa nhìn thấy một người nắm tay Diễn Chi, kinh ngạc biến thành giận dữ, ta thẳng tiến vào tiểu sảnh. Người kia nhìn thấy ta, vội thả tay Diễn Chi ra. Mi thanh mục tú kiên cường oai hùng, một khuôn mặt trắng nhỏ nhắn. Ta bất động thanh sắc đi tới, nắm tay Diễn Chi đứng đó. Khuôn mặt trắng nhỏ nhìn ta chằm chằm không chớp mắt, một mặt hình như có mưu đồ. Ta nhếch lông mày lên, cười nhạt: “Các hạ là?……”

Diễn Chi bên cạnh ta hơi mỉm cười nói: “Hóa ra ngươi cũng không nhận ra Hoa Anh Hùng”.

Lão tử trợn tròn mắt miệng toác ra nhìn phía trước. Hoa Anh Hùng?!

Mịa nó, mấy năm nay không gặp hài tử này đã lớn thành thế này rồi!

Ta lệ nóng doanh tròng bước qua vỗ vai thiếu niên: “Không tồi! Mấy năm qua rèn luyện không tồi!” Nhìn thân thể cao ngất này, oai hùng khí độ. Tốt! Hảo hài tử!

Ta lại vỗ vai nó thật kêu: “Rất tốt! Võ công xem ra không cần phải nói chắc cũng tốt! Lại đây nói ta nghe, những năm nay học được cái gì, dự định làm cái gì”.

Hoa Anh Hùng cũng lệ nóng doanh tròng toét miệng: “Vương gia, nói đến rất dài dòng. Anh Hùng hơn một năm trước đã xuống núi. Trước tiên tòng quân ở Bắc Cương đánh được hai trận, lần này theo tòng quân đồng thời hồi kinh”.

Ta gật đầu: “Vương gia cái gì, mai mốt gọi ta một tiếng đại ca là được. Sự nghiệp lớn đều từ thành công nhỏ, quả nhiên Trường Giang sóng sau xô sóng trước! Buổi trưa mọi người hảo hảo uống một trận!”

Hoa Anh Hùng được lão tử tâng bốc đến mức có chút thẹn thùng: “Vương gia quá khen, Anh Hùng xấu hổ, tòng quân muộn, mới đây dưới trướng phủ tướng quân vừa được thăng một tiểu Hiệu úy. Không đáng nhắc tới”.
Chương trước Chương tiếp
Loading...