Huyền Giới Chi Môn

Quyển 1 - Chương 14: Vương thiên hào



"Nếu có bạc, một tháng thời gian là đủ rồi. Đến lúc đó ngươi cứ tới đây cầm binh khí đi là được." Đại hán không lưỡng lự liền đáp ứng.

"Vậy làm phiền Mã sư phó, đây là tiền đặt cọc." Thạch Mục nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Từ bên hông lấy ra một cái túi đầy bạc, trực tiếp ném qua đại hán.

Trong Hắc Hồ Hội, ngoại trừ hai người Phùng Ly, Cao Viễn, vị Mã sư phó này là người duy nhất biết được thân phận thật của Hung Quyền. Ngoài ra nghe nói Mã sư phó còn là bà con xa của Cao Viễn, chẳng những tinh thông luyện, chế sắt mà tạo nghệ trên phương diện rèn đao kiếm cũng không hề dưới mấy vị Đại sư rèn có tiếng trong Phong thành. Mặt nạ màu bạc Hung Quyền đang sử dụng chính là được làm ra từ tay gã. Đối với người như vậy, dù xuất hết bạc đặt trước Thạch Mục vẫn rất là yên tâm.

Chẳng qua bây giờ hắn lại lần nữa rỗng túi. Xem ra còn phải nghĩ biện pháp kiếm chút bạc trở lại.

Lại nói tiếp, nửa năm qua thu nhập của hắn gần một nửa là đến từ toà tửu lâu được thừa kế. Toà 'Viễn Hương tửu lâu' này vốn đã có vị trí thật tốt, sau lại thường xuyên được hắn đưa con mồi săn từ trong núi đến thì sinh ý lập tức tăng vọt. Mỗi tháng đều thu nhập trên trăm lượng bạc.

Phân nửa thu nhập còn lại đến từ thù lao hắn đạt được trong thân phận Hung Quyền. Về phần thu nhập của ruộng đồng ngoài thành thì chỉ vừa đủ chi tiêu cho trang viên mà thôi.

Xem ra chuyện kia chắc cần phải động thủ sớm hơn so với kế hoạch. Cũng may hai ngày trước hắn tu luyện Phong Trì đao pháp đã đến trình độ nhất tức thất trảm, hẳn là miễn cưỡng đủ dùng cho việc này.

Phải biết rằng dị biến tăng phúc trên thân thể hắn khoảng nửa năm trước đã chấm dứt. Từ đó về sau, hắn mới biết lúc trước việc hắn có thể đơn giản thi triển ra nhất tức lục trảm là chuyện khó lường đến cỡ nào. Nửa năm qua hắn miệt mài tu luyện Phong Trì đao pháp hầu như không bỏ một ngày nào, nhưng đến cùng chỉ có thể miễn cưỡng tăng tốc độ xuất đao lên thêm một chém.

Nhưng thành tích này cũng đủ làm cho hắn đi ngang trong đám Võ Đồ bình thường rồi. Dù sao cao thủ cỡ Lệ Thương Hải vận hết toàn lực chẳng qua cũng chỉ nhất tức cửu trảm mà thôi.

Trong suy nghĩ như vậy, Thạch Mục từ từ rời đi Thiết Tượng Phô. Bỏ ra gần nửa ngày thời gian đi mấy tiệm tạp hoá khác mua một ít đồ, sau đó mới trở lại chỗ ở trong thành.

Vừa mới tiến vào phòng, ánh mắt hắn như tuỳ ý nhìn lướt qua chỗ cửa sổ, thần sắc lập tức khẽ động. Thạch Mục đi tới vài bước, vươn tay sờ lên cửa sổ đang mở ra một nửa kia, sau đó móc ra một mảnh giấy nhỏ.

Thạch Mục rất thuần thục mở mảnh giấy ra nhìn. Sau khi nhanh chóng đọc lướt qua, nở nụ cười.

"Xem ra lại có người muốn đưa bạc tới cửa."

Nói xong câu này, hắn thuận tay nhét luôn mảnh giấy vào trong ngực. Trực tiếp nằm vật xuống giường ngáy o..o...

Thạch Mục ngủ một lèo đến khi sắc trời tối muộn mới tinh thần phấn chấn rời giường. Lấy một cái bọc từ dưới giường ra, hắn một lần nữa rời đi chỗ ở.

Một lúc lâu sau, tại hậu viện Thiên Vương Miếu hơi có chút danh tiếng trong Phong thành, bang chúng Hắc Hồ Hội đang nằm bò đầy đất, cả đám miệng rên rỉ thống khổ. Côn, bổng, đao, kiếm rơi khắp nơi trên mặt đất lại không ai có can đảm nhặt lên đứng dậy. Thậm chí đến hai người Phùng Ly, Cao Viễn, cũng một người khoé miệng chảy máu, một người toàn thân in đầy dấu chân ngã bổ nhào trên mặt đất. Trên mặt hai vị thủ lĩnh Hắc Hồ Hội lúc này tràn đầy thần sắc khó tin, hoảng sợ nhìn về phía thiếu niên cầm thương đứng trước mặt. Hai người bọn họ tuy rằng đều đã từng nghe qua danh thiên tài của đối phương, nhưng tuyệt không nghĩ đối phương lại có thể mạnh đến trình độ này. Bọn họ là luyện thể Võ Đồ đại thành liên thủ với hơn mười tên thủ hạ cường tráng cùng lao lên tấn công, vậy mà ở trong tay đối phương cũng không cầm cự được bao nhiêu thời gian.

"Vương Thiên Hào, chúng ta chỉ mới vừa nhận được thư khiêu chiến của ngươi, ngươi đã đánh tới cửa. Này cũng không khỏi hơi quá đáng đi." Tuy rằng trên người kịch liệt đau nhức, nhưng Cao Viễn vẫn nhịn không được hét lớn.

"Hừ, một tên phế vật, gọi bậy cái gì. Chiều nay tâm tình ta bỗng nhiên không tốt, đến sớm một chút định nhờ Hung Quyền nhà các ngươi giúp thư giãn gân cốt. Như thế nào? Các ngươi có ý kiến?!" Thiếu niên áo trắng nhìn như trắng trẻo, mặt lại không biểu tình trả lời. Một chân nhấc lên, "Phanh" một tiếng, đầu Cao Viễn bị thiếu niên dẫm lún một nửa vào trong bùn.

Cao Viễn trong lòng sợ hãi dâng lên, muốn liều mạng giãy giụa nhưng không tác dụng, chỉ có thể mắng to. Thiếu niên áo trắng nghe thấy, dưới bàn chân không nói hai lời lại dồn thêm lực. Mặt Cao Viễn bị đạp cho đau nhức kịch liệt, cuối cùng cũng không cách nào mở miệng mắng nữa.

Phùng Ly ở bên cạnh thấy như vậy, cũng bị sợ hãi xâm nhập. Đang lúc muốn lao người lên liều mạng, thì bỗng "Vèo" một tiếng, một vật đen sì không rõ từ đâu vọt ra bắn về phía thiếu niên.

Lông mày thiếu niên nhướn lên, trường thương trong tay không chút để ý quất về phía trước một cái.

"Oành" một tiếng.

Bóng đen đập vào cán thương, nổ tung toé ngay tại chỗ, vô số mảnh vỡ bắn ra xung quanh. Cán thương của thiếu niên không hổ là được chế tạo từ Tinh thiết, mà bóng đen kia chẳng qua chỉ là một hòn đá cỡ chén ăn cơm. Cánh tay thiếu niên áo trắng run lên, thân hình không khỏi lui một bước, đầu khẽ nghiêng, một mảnh đá vỡ liền xẹt qua gò má y, để lại một vết xước dài rịn máu.

"Hung Quyền."

Thiếu niên áo trắng căn bản không thèm để ý đến vết máu trên mặt, ngược lại y gắt gao nhìn chằm chằm vào người áo đen mang mặt nạ bạc mới xuất hiện cách đó không xa, trong mắt tràn đầy vẻ cuồng nhiệt.

"Ngươi chính là kẻ viết thư khiêu chiến ta?" Thạch Mục xuyên qua mặt nạ, nhìn nhìn tình hình trong sân. Xong quay sang thiếu niên áo trắng chậm rãi hỏi.

"Ngươi không biết ta là ai?" Thiếu niên áo trắng nghe hỏi, lại lộ ra một tia ngoài ý muốn.

"Như thế nào, ta cần biết ngươi là ai sao?" Thạch Mục nhìn thiết thương trong tay đối phương, đi vài bước tiến vào sân, dùng chân hất một thiết đao vô chủ nằm trên mặt đất lên nắm chặt trong tay.

"Nhị đệ cẩn thận, tên Vương Thiên Hào này được xưng là đệ nhất Võ Đồ Phong thành. Là đệ tử Vương gia huyết mạch." Phùng Ly lúc này liền cao giọng nhắc nhở.

"Đệ nhất Võ Đồ Phong thành?! Vương gia huyết mạch?!" Thạch Mục nghe nói như thế, đồng tử không khỏi co rụt lại.

"Hắc hắc, danh xưng đệ nhất Võ Đồ cũng không phải do ta tự phong, vì tất cả những kẻ nào không phục đều bị ta đánh phục rồi. Về phần Vương gia huyết mạch, ta tuy là đệ tử Vương gia nhưng còn chưa có kích phát huyết mạch để trở thành huyết mạch Võ giả chính thức đâu." Thiếu niên áo trắng cười hắc hắc một tiếng nói.

"Các hạ đã có tiếng tăm lớn như vậy, vì sao còn muốn tìm một cái bang phái nho nhỏ như chúng ta phiền toái?" Ngược lại với thái độ cợt nhả của thiếu niên, Thạch Mục mặt ngưng trọng hơn vài phần, không khỏi hỏi.

"Ha ha, khiêu chiến cường giả còn muốn tìm lý do sao? Ngươi nếu như đã đến, ta cũng lười để ý đến đám phế vật này. Trước tiếp ta một thương rồi hãy nói!" Vương Thiên Hào sau khi cười lớn một tiếng, thân hình đột nhiên nhảy chồm lên phía trước, hai tay nắm thương run lên đâm thẳng đến Thạch Mục.

Thạch Mục chỉ cảm thấy hoa mắt, năm đầu thương sáng loáng đã thoáng ẩn thoáng hiện ra trước mắt, hung hăng đâm tới lồng ngực.

Thạch Mục hừ một tiếng, cánh tay khẽ động, thiết đao trong tay thấp thoáng, huyễn hóa ra năm đao ảnh màu đen trực tiếp bổ ra ngoài.

"Phốc" "Phốc" vài tiếng.

Năm đầu thương vừa mới tiếp xúc với đao ảnh, bỗng nhiên tán loạn mà mất. Nhưng vào lúc này hàn quang chợt lóe lên, đầu thương thứ sáu đột ngột hiển hiện ra, như độc xà âm hiểm hướng mặt Thạch Mục đâm thẳng đến.

Công kích lần này cực nhanh, góc độ cực kỳ xảo trá, Thạch Mục chấn động! Muốn dùng thiết đao trong tay ngăn cản đã không còn kịp rồi. Đột nhiên hắn hét lớn một tiếng, trực tiếp vứt bỏ thiết đao trong tay, thân hình lui phía sau, hai cánh tay bỗng nhiên hóa thành hư ảnh hợp lại, chặn trước người.

Một tiếng trầm đục vang lên, sự tình để cho thiếu niên áo trắng ngẩn ngơ lại xuất hiện.

Hai tay Thạch Mục vốn mang theo bao tay màu đen, vậy mà giờ phút này giống như hai cái kiềm bằng sắt gắt gao kẹp chặt đầu thương, ngăn nó lại nửa xích trước người.

Nhưng thiếu niên áo trắng lập tức cười lạnh một tiếng. Tên Hung Quyền này nghĩ chỉ với hai tay mà có thể kẹp lại thương của hắn thì mười phần sai lầm rồi.

Thiếu niên không chờ Thạch Mục biến chiêu, hai tay cầm cán thương liền vặn xoáy lên, sau đó dùng sức hung hăng giật ra.

"Ô...ô...n...g" một tiếng.

Cán thương được chế tạo từ Tinh thiết bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, mà đầu thương vẫn bị hai tay Thạch Mục kẹp chặt không tài nào nhúc nhích.

Lập tức lòng bàn tay Thiếu niên áo trắng truyền đến một cơn đau nhức dữ dội. Y vội hít sâu một hơi. Không cần phải nói, hiển nhiên đây là kết quả do vừa rồi y dùng sức quá mạnh nên tự mài rách lòng bàn tay của mình.

Đúng lúc này, Thạch Mục bỗng nhiên xoè năm ngón tay ra gắt gao túm chặt lấy đầu thương. Mà tay kia thì nắm lại thành nắm đấm, hung hăng nện một quyền xuống cán của cây thương.

"Rặc rặc!"

Cán cây thương vốn dài hơn một trượng được đúc bằng sắt lúc này trực tiếp bị võng xuống ở chính giữa. Đồng thời một cỗ man lực men theo cán thương truyền thẳng đến cánh tay của Thiếu niên áo trắng.

"Không tốt, cái đồ biến thái!"

Thiếu niên áo trắng dù sớm biết Hung Quyền có khí lực rất lớn, nhưng tuyệt không nghĩ tới hắn có thể biến thái đến độ tay không chặt sắt. Trong miệng lập tức mắng to, cuống quít buông tay cầm cán thương ra, một chân đột nhiên đạp mạnh lên mặt đất, mượn lực bắn ngược về phía sau.

"Oanh!"

Y vừa thả tay ra, nửa đoạn cán thương chỗ y cầm trước đó bị dư lực cú bổ của Thạch Mục truyền đến đập gằn xuống đất, hung hăng nện ra một cái hố to cỡ chậu rửa mặt trên mặt đất, xong lại lập tức nảy ngược lên.

Mà Thiếu niên áo trắng vừa mới đứng vững, thấy một màn này sắc mặt liền cực kỳ khó coi.

"Phanh" một tiếng, Thạch Mục lúc này mới tiện tay vứt cây thương sắt bấy giờ đã cong như cây cung xuống đất, đi nhanh về phía đối phương.

"Đừng đánh! Ngươi khí lực quá lớn, ta lại không có vũ khí tiện tay. Giờ ta mới biết "nhất lực hàng thập" mà trưởng bối trong nhà thường xuyên nhắc đến là có ý nghĩa gì. Gặp phải ngươi tên gia hỏa toàn thân cơ bắp như vậy ta dù có thi triển ra toàn bộ Liêu Hỏa thương pháp cũng không nắm chắc sẽ thắng. Nhưng mà đợi sau hai ba tháng nữa, cũng khó mà nói." Thiếu niên áo trắng lại chợt cười to khoát tay áo nói.

"Ngươi nói đánh là đánh, muốn ngừng liền ngừng! Thế gian nào có chuyện tốt như vậy!" Thạch Mục dùng âm thanh trầm thấp lạnh lùng nói. Đầu vai nhoáng lên, muốn dùng hai nắm đấm hung hăng giáo huấn tên này một trận.

"Ta bồi thường tiền!"

"Ngươi nói cái gì?" Thạch Mục loạng choạng suýt ngã, gần như tưởng mình nghe nhầm.

"Bồi thường tiền, ta đây có một túi Kim đậu* nhỏ, đủ để bồi thường tiền thuốc cho các ngươi. Nhưng mà nói trước, đây cũng không phải do ta sợ Hung Quyền ngươi, mà là thấy bây giờ muốn đánh thắng ngươi ta cũng cần phí sức một phen. Nhưng nếu thế thì sẽ làm ta toát một thân đầy mồ hôi. Chỉ để thắng ngươi mà ta trở nên như vậy há chẳng phải là rất tổn hại đến phong thái Võ Đồ đệ nhất Phong thành của ta sao?!" Thiếu niên áo trắng sau khi cao ngạo ngửa đầu nói xong, khoát tay, ném ra một cái bao bố nhỏ cỡ bàn tay.

(Kim đậu: vàng nhưng được phân chia ra chỉ có kích cỡ nhỏ như hạt đậu. Ngày xưa giá trị vàng rất lớn, phân nhỏ như vậy cho tiện sử dụng)

Thạch Mục nghe đến có chút trợn mắt há mồm. Gia hỏa có khả năng tự sướng đến trình độ cao như vậy, hắn đúng là lần đầu tiên gặp được.

Đúng lúc này, thiếu niên áo trắng đột nhiên quay người chạy như bay. Trên đường chạy đi chân giậm một phát, tung người nhảy lướt qua đầu tường cao hai trượng. Từ tường bên kia vọng đến tiếng nói càng lúc càng xa: "Ha ha, Hung Quyền, nhớ kỹ, ta là Vương Thiên Hào, là người về sau sẽ tự tay đánh bại ngươi."

Sau đó bên kia liền im bặt, không còn âm thanh nào truyền đến nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...