Huyết Anh Tu Thần

Chương 12: Diệt ma đại chiến



Hồ Phi Nhi thấy mọi người không ai để ý tới mình, trong lòng có chút tức giận, sắc mặt không vui đi thẳng về phía Dương Hoa

“Chậm đã, ngươi không thể mang hắn đi được”

Lời nói vừa dứt, một đạo bạch ảnh lóe lên, Phiêu Diêu tiên tử đã đứng chắn trước mặt Hồ Phi Nhi.

Hồ Phi Nhi thấy người tới lại là một siêu cấp ‘mỹ nữ’, trong lòng bất giác không kìm được sự ghen tuông:

“Ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta dẫn bằng hữu của ta đi chứ”

Phiêu Diêu tiên tử nhất thời sững người. Nàng không thể ngờ mỹ nữ xinh đẹp trước mặt nàng lại là nữ bằng hữu của hắn

Nàng ngăn cản Hồ Phi Nhi thật ra cũng không có ác ý. Trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết tiểu mỹ nhân đứng trước mặt nàng có chút gì đó tà khí. Nàng tuyệt không thể để cho nữ tử có tà khí này mang Dương Hoa đi được.

Nhưng nghe Hồ Phi Nhi xưng mình là bằng hữu của Dương Hoa thì nàng cũng chẳng biết làm thế nào cho đúng.

Phiêu Diêu mở thiên nhãn ra xem thì càng cảm thấy kinh dị. Bản thân nàng đã tiếp cận với cảnh giới độ kiếp nhưng lại nhìn không thấu nổi tiểu mỹ nhân đang đứng trước mắt.

Huyền Huyền đạo nhân cũng gặp phải trường hợp y như Phiêu diêu tiên tử. Qua thiên nhãn, ông cũng chẳng nhìn ra nổi tu vi của Hồ Phi Nhi, thậm chí ngay cả thuộc tính pháp lực cũng nhìn không ra.

Là địch hay bạn, không có cách nào biết được

Chỉ có một điều ông biết chắc chắn là với hoàn cảnh hiện tại, tốt nhất không nên trêu vào đối thủ cường đại này

Huyền Huyền đạo nhân hiền hòa lên tiếng:

“Dám hỏi thí chủ thuộc về môn phái tu chân nào?”

Hồ Phi Nhi không nghĩ là lằng nhằng với đám tu chân này, lạnh lùng nói:

“Các ngươi không cần phải biết. Lai lịch của ta dù có nói ra thì các ngươi cũng chẳng biết. Hiện tại ta chỉ muốn dẫn bằng hữu của ta rời khỏi nơi đây. Còn các ngươi muốn tìm cái chết thì cứ đối phó với Cửu âm địa sát đi. Nói thật cho các ngươi biết, dựa vào cái trận pháp mà các ngươi bố trí , muốn đối kháng với Cửu âm địa sát còn chưa đủ đâu”

“Mong thí chủ chỉ điểm?”

Huyền Huyền đạo nhân cung kính nói

Hồ Phi Nhi vốn không muốn nhiều chuyện. Chỉ là nàng ở nhân giới một khoảng thời gian cũng khá lâu, vì vậy trong thâm tâm cũng có chút ít cảm tình. Cộng thêm cái Cửu âm địa sát này phá hư chuyện của nàng. Vì vậy nàng liền đem chổ hổng của Huyền Thiên vô cực đại trận nói ra một lượt, đồng thời chỉ luôn cách khắc phục như thế nào.

Bổn sự của Yêu giới vốn không phải là trận pháp. Bất quá nếu đem một thượng vị giả nhìn một hạ vị trận ( trận pháp cấp thấp) thì đương nhiên người đó nhìn qua là đã biết rõ ràng. Cộng thêm Hồ Phi Nhi lại có hiểu biết về Cửu âm địa sát. Vì vậy chỉ một lúc sau, một Huyền Thiên vô cực đại trận mới đã ra đời.

“Đa tạ tiền bối chỉ điểm”

Tu luyện không phân biệt trước sau. Người nào đạt cảnh giới đại thành, người đó là trên. Vì vậy Huyền Huyền đạo nhân tức thì đưa Hồ Phi Nhi lên cấp bậc tiền bối.

Hồ Phi Nhi không nói câu nào mà chỉ nhìn Huyền Thiên vô cực đại trận gật gật đầu. Đám người này mặc dù pháp lực yếu kém nhưng khả năng lĩnh ngộ lại rất mạnh.

Đỡ Dương hoa còn đang hôn mê, trong lòng Hồ Phi Nhi chợt cảm thấy ngọt ngào. Nàng thầm nhủ:

“Oan gia mà. Ngươi biết ta thích ngươi nhiều thế nào không. Vì người mà ta ngay cả tìm kiếm huyết anh gì đó cũng không đi. Mẫu thân mà biết chuyện này chắc là sẽ không vui đâu. Chỉ đáng tiếc trong lòng ta không cách nào quên ngươi được”

Vào lúc này Hồ Phi Nhi chẳng có chút gì giống với Yêu giới công chúa gì gì nữa mà nét mặt y như một thiếu nữ đang yêu thôi.

Phiêu Diêu tiên tử nhìn qua là đã thấy rõ tình cảm của Hồ Phi Nhi dành cho Dương Hoa.

Đúng lúc này, kết giới của Huyền Thiên vô cực đại trận bỗng sinh ra một cơn chấn động

“Không ổn, có người muốn dùng sức vào trận”

Huyền Huyền đạo nhân vội lên tiếng đề tỉnh. Từ năng lượng tỏa ra cho thấy người vào trận pháp lực không kém.

“Ha ha, đúng là không biết lượng sức. Chỉ bằng cái tiểu trận con con này mà muốn ngăn bản ma vương hấp thụ Cửu âm địa sát sao. Xem ra các ngươi đúng là không muốn sống rồi”

Một thanh âm như sấm động truyền đến như muốn chân điếc lỗ tai mọi người. Người nào có tu vi kém một chút thì ngay cả đứng cũng không muốn vững.

Đệ tử Thiên Âm các vốn sở trường là âm công. Nhưng âm ba công công kích lợi hại thế này thì đúng là lần đầu tiên gặp qua. Thậm chí ngay cả trong điển tịch mà khai sơn tổ sư ghi lại hình như cũng không có âm ba công công kích cường mãnh đến thế này.

Hồ Phi Nhi sắc mặt đại biến vội ra lệnh:

“Mau mở cửa trận để cho hắn tiến vào. Hắn nói không sai, loại trận pháp này vốn không thể ngăn nổi hắn. Nếu để hắn cường hoành phá trận vậy chẳng thà để hắn tiến vào trong đây. Lưu trận pháp lại để còn ngăn Cửu âm sát khí nữa.”

Mặc dù Hồ Phi Nhi toàn tâm lưu ý tới Dương Hoa nhưng trong chu vi vài dặm, bất kỳ một động tĩnh nào cũng không thể thoát khỏi sự giám thị của nàng. Thật ra từ ngoài mười dặm, nàng đã sớm cảm ứng được khí tức của ma giới. Bây giờ nàng có thể xác định người tới tu vi ít nhất cũng là nhân ma. Nếu như toàn lực đối phó thì chưa chắc nàng đã có thể dễ dàng chế ngự. Huống chi hiện tại nàng cũng chỉ mới khôi phục được hai thành công lực.

Huyền Huyền đạo nhân cùng đám người tu chân không chút do dự, vận dụng pháp quyết mở cửa trận để nhân ma tiến vào trong.

Một đạo hắc sắc quang mang lóe lên. Một nam tử thô tục xuất hiện. Người này mày trộm mắt chuột, thần hình lùn nhỏ, hơn nữa trên lưng còn có một cái gù. Răng hắn vàng khè, tay chân như cây sậy......

Nếu như nói nam nhân nào xâu nhất trong thiên hạ thì chắc chắn thuộc về hắn chứ không ai khác.

Huyền Huyền đạo nhân mở thiên nhãn ra quan sát nhưng cũng không có cách nào nhìn thấu tu vi người mới tới. Bất quá từ thuộc tính năng lượng phát ra có thể xác định hắn chính là ma vương.

“Yêu nghiệt, ngươi thật to gan. Hôm nay, tinh anh của tu chân giới đều tụ hội ở đây. Ta xem ngươi chạy đâu cho thoát”

Người lên tiếng chính là Thục Sơn chưởng môn Lữ Thạch Quân, một người ghét ác như ghét cừu. Nếu người khác không biết nhìn qua thì chắc nghĩ ông ta chỉ vào khoảng ba mươi.

Nhân ma khinh thường nói:

“Buồn cười, chỉ dựa vào các ngươi sao? không ngờ chín trăm năm sau, tu chân tại nhân giới lại yếu đến như thế này”

“Yêu nghiệt mau chịu chết”

Lữ Thạch Quân gằn giọng kêu lên một tiếng. Từ trong miệng ông phun ra một đạo kim sắc kiếm quang. Kiếm quang vừa rời miệng tức thì phình to. Chỉ thấy ông thân hình thoáng động, cả người tức thì nhập với kiếm quang tạo thành một con kim sắc cự long chém về phía nhân ma.

nhân ma thấy vậy hừ lạnh:

“Cũng không tệ, thì ra cũng đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất. Bất quá, chiêu này người dùng so với Lữ đại đầu chín trăm năm trước thì còn thua xa”

Chẳng ai thấy nhân ma làm cái gì. Chỉ thấy một bức tường khí vô hình xuất hiện trước mặt hắn.

“Ầm.....”

Kim sắc cự long va chạm với bức tình khí vô hình không ngừng nổ ra những thanh âm chấn động. Cuối cùng, kim sắc cự long bị đánh tan thành năng lượng kim sắc bay tứ tung khắp nơi

Lúc này, Lữ Thạch Quân cũng hiện ra trước mặt nhân ma. Phi kiếm bây giờ quang mang ảm đạm. Sắc mặt của Lữ Thạch Quân trắng bạch, khóe miệng có một tia máu tươi. Tình trạng của ông ta bây giờ hoàn toàn không còn sức tái chiến được nữa.

Đám người tu chân tức thì chấn động. Tu vi của Lữ Thạch Quân bọn họ hiểu rất rõ, là một trong mười đại cao thủ của tu chân giới. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì chỉ vài năm nữa ông ta sẽ độ kiếp để trở thành một kiếm tiên chân chánh. Ấy vậy mà trước mặt nhân mà lại không thể chịu nổi một chiêu.

“Thế nào? Đã biết được sự lợi hại của bản ma vương chưa? Ngươi còn muốn chết hay không?”

Toàn thân nhân ma phát ra một cổ ma khí mãnh liệt, lạnh lẽo hỏi

Đám tu chân có mặt tại hiện trường khi cảm nhận được sự cường đại của cổ ma khí này thì đều mất đi lòng tin của bản thân.

“Thiên La môn Đế Vô Cực xin được lĩnh giáo”

Nhân ma có chút thú vị quan sát người bước ra. Chỉ thấy người này mặc một cẩm bào, đầu đội một cái mão màu vàng. Cả người phát ra một khí tức vương giả uy nghiêm

“Ha ha, có ý tứ. Dù gì thời gian vẫn chưa tới. Để bổn ma vương đùa với ngươi một phen”

Nhân ma khinh thường nói.
Chương trước
Loading...