Huyết Phách - Phần Thượng Trung

Quyển 2 - Chương 4



Có người nào có thể trả lời cho hắn, đến tột cùng là hắn đã yêu người không nên yêu, bởi vậy mà phải nhận lấy cảnh nhà tan cửa nát, bị cô lập, bị xa lánh, hay là cho dù ở trong tình cảnh như vậy, cho dù thống khổ đến không cách nào nhìn thẳng vào sự thật nhưng trong lòng vẫn như trước bị lửa tình thiêu đốt đến thảm hại…

Nếu như thật sự có thể dùng hận thù vùi lấp tình yêu, dùng tuyệt vọng bao phủ nhớ thương, dùng phẫn nộ bao trùm đau lòng, thì nhân sinh có lẽ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

“Thiếu gia, Đại thiếu gia, người còn chưa trở về chủ trạch sao?”

Lão phó trung thành tận tâm đã đem những lời này ân cần nói với hắn không dưới ba trăm lần nhưng Trác Lạc Vũ vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục phê duyệt sổ sách, không cần nghĩ cũng biết tiếp theo lão sẽ nói như thế nào.

“Lão gia và phu nhân đã gửi thư thúc giục nhiều lần, hôn sự của người và tiểu thư Lạc phủ…”

Mấy lời lảm nhảm sau đó có thể lược qua, dù sao cha hắn nếu như thật sự không hỏi ý kiến hắn mà đưa sính lễ đến nhà người ta, vậy thì liền đem thiên kim tiểu thư Lục phủ về cho cha hắn nạp tiểu thiếp đi, hắn không ngại có thêm một di nương tuổi tác nhỏ hơn mình đâu.

Trác Lạc Vũ tiếp tục bảo trì tư thế ngồi đoan chính, mặt không đổi sắc tra xét sổ sách, đúng chuẩn nghe tai trái ra tai phải.

“Đại thiếu gia, thứ cho lão nô lắm miệng, nhưng nam sắc chỉ có thể chơi đùa, không thể sa vào a…”

Lải nhải bên tai tiếp tục không ngừng, nhưng hoàn toàn không thể làm nhiễu suy nghĩ của hắn, mỗi một dòng chỉ thị phê xuống vẫn không quên suy tính đạo lý đối nhân xử thế cùng lợi hại được mất.

Đợi đến khi sổ sách đã được duyệt xong, chỉ thị cần phê cũng đã phê đầy đủ hoàn mỹ rồi, Trác Lạc Vũ mới buông bút lông, nhìn về phía lão nhân vẫn đang không ngớt lời nhắc đi nhắc lại chuyện kia.

“Phúc bá.” Thuận miệng kêu một tiếng cắt ngang lời lão phó, Trác Lạc Vũ ngưng trọng nhìn chằm chằm vào hai mắt Phúc bá.

“Vâng, Đại thiếu gia.”

“Lúc trước ta phân phó ngươi phái người đi mua mấy thứ đã về chưa?”

Chủ đề thay đổi khác xa lúc trước cả trăm vạn dặm.

“Đã đưa tới, Đại thiếu gia, người vậy mà bỏ ra một vạn lượng mua lễ vật, lãng phí quá…” Phúc bá nhịn không được lại niệm vài câu.

Một vạn lượng, một vạn lượng đủ để cho một người bình thường sống sung túc nhiều năm, ngay cả làm ăn lớn như Trác phủ cũng có thể dùng hơn nửa năm, vậy mà thiếu gia trong chớp mắt liền ném ra ngoài. Nếu như mua lễ vật kính hiếu song thân bề trên thì cũng thôi, nhưng hết lần này tới lần khác lại tặng cho một tên vũ công… So với đại thiếu gia cần kiệm trong trí nhớ của lão thật sự khác xa một trời một vực.

Đương nhiên, Phúc bá không thể nào oán trách thiếu gia nhà mình, thế nhưng chút suy nghĩ không cam lòng gì gì đó chỉ đành đổ lên đầu Lôi Minh Phượng.

Trong suy nghĩ của Phúc bá, vũ công trong một đoàn kịch hát nhỏ, ngoại trừ thanh lâu kỹ nữ, thì chính là tầng lớp thấp hèn nhất, căn bản không xứng đáng với Trác Lạc Vũ. Nếu như là nữ nhân thì còn miễn cưỡng có thể làm tiểu thiếp, dù sao nhà giàu vẫn thường tham thê tứ thiếp, nhưng Lôi Minh Phượng lại là nam nhân, càng hỏng bét chính là, Trác Lạc Vũ đã động chân tâm, tính cách hoàn mỹ của người thừa kế Trác gia được bồi đắp hơn hai mươi năm trong nháy mắt bị phá hủy một nửa, thậm chí ngoại trừ thời gian làm việc thì hắn đều quấn lấy Lôi Minh Phượng… Đạo lý hồng nhan họa thủy, Phúc bá cuối cùng cũng đã biết.

Lão còn muốn khuyên nhủ thêm nữa, nhưng Trác Lạc Vũ đã từ cửa sổ trốn ra ngoài, chỉ còn lại sổ sách chưa khô nét mực gác lại trên bàn…

Trác Lạc Vũ đương nhiên nghe thấy âm thanh hổn hển kêu la sau lưng, nhưng hắn không rảnh để ý, trực tiếp đi vào trướng phòng lấy chiếc hộp gỗ sơn hồng lớn hơn lòng bàn tay một chút, sau đó chạy đến căn phòng nhỏ trong hậu viện.

Nhưng hắn không muốn tâm tình khẩn trương của mình bị phát hiện, vì vậy gần đến hậu viện thì thả chậm tốc độ, thong thả đi vào trong sân.

“Phượng Nhi?”

Hiếm khi không nghe thấy những âm thanh đinh đang nho nhỏ, hắn lên tiếng dò xét gọi.

Cách đó không xa, trên ngọn cây truyền đến âm thanh rất nhỏ, trong lòng hắn giật nảy, trực tiếp phi thân nhảy lên, ôm lấy thân thể thiếu niên đang ngủ trên tàng cây, bởi vì tiếng gọi của hắn mà khẽ động đậy.

“Cẩn thận, đừng ngủ trên cây, còn trèo cao như vậy!” Hết nóc nhà lại đến đại thụ, y trèo lên đó như thế nào a?

“Nhiều lời, ta vẫn luôn ngủ trên cây mà.” Lôi Minh Phượng lầu bầu, đập tay lên lưng hắn.

Trên cây có thể quan sát động tĩnh từ xa, có thể ẩn thân, cũng có thể che giấu hành động, mấy năm này dưới sự uy hiếp không ngừng của thập đại ác nhân, đa phần thời gian y đều ngủ trên tàng cây.

“Ta cũng không muốn ngày nào đó chứng kiến ngươi ngã gãy cổ, về sau đừng leo cây nữa.” Không cho cự tuyệt mang y xuống, Trác Lạc Vũ trực tiếp ôm y đi vào phòng.

Lại là mệnh lệnh?!

Giật xuống hồng sa trên mặt, Lôi Minh Phượng tức giận trừng hắn.

“Đại thiếu gia, ngươi không cảm thấy ngươi quản quá nhiều sao? Không cho phép ta tắm nước lạnh, không cho phép ta chỉ mặc một kiện đan y đi ra ngoài, không cho phép ta bỏ bữa, không cho phép ta thức đêm khiêu vũ, không cho phép ta trèo lên nóc nhà… Bây giờ lại không cho phép ta leo cây?!”

Cho dù biết rõ đây là quan tâm… nhưng y vẫn không thích bị can thiệp quá nhiều.

“Phượng Nhi,” Trác Lạc Vũ thở dài, “Ngươi cũng đồng dạng không cho phép ta thức khuya làm việc, không cho phép đi thanh lâu bàn chuyện làm ăn, không cho phép tới gần các tiểu thư thế gia, không cho phép dẫn bằng hữu võ lâm về nhà, không cho phép lúc ngươi còn ngủ đã xuống giường… Nói đi, lần này yêu cầu trao đổi là gì?”

Hắn thở dài, nhưng không có sinh khí, bởi vì cũng giống như hắn, những yêu cầu của thiếu niên trong ngực cũng là ẩn hàm quan tâm cùng ghen tuông vi diệu, công bằng yêu cầu cho nên bọn họ tuyệt đối có thể tiếp nhận.

“Ha ha, vậy sau này lúc ta muốn ngủ thì ngươi đến bồi ta đi, có ngươi theo bồi ta thì ta sẽ không leo cây nữa.”

Đôi hồng đồng huyết sắc lấp lánh ánh sáng xinh đẹp, y bướng bỉnh lộ ra nụ cười xảo trá.

“Ta thật sự nên dẫn ngươi đi bàn chuyện làm ăn, như vậy có lẽ sẽ kiếm được vài mối lớn.” Bật cười, Trác Lạc Vũ đùa giỡn một chút rồi liền trực tiếp đáp ứng, sau đó đem Lôi Minh Phượng đẩy ngã xuống ghế, vươn tay tháo vòng tai của y xuống.

Lôi Minh Phượng khẽ giật mình, ngoan ngoãn ngồi yên không nhúc nhích, đáy lòng lén thở phào, may mắn bản thân đã nhớ lau sạch độc phấn trên khuyên tai.

Một chiếc hộp gỗ tinh tế đặt vào trong tay, y ngẩn người một chút mới biết mình lại có lễ vật.

Y không biết Trác Lạc Vũ có hiểu y đối với mấy thứ huyết tinh hồng sắc này rất không thích hay không, nhưng nam nhân này lại rất thích tặng cho y những lễ vật màu đỏ…

Nếu như thành thật nhìn thẳng vào nội tâm, có lẽ có thể nói, y rất thích thân thể  huyết sắc của mình, bởi vì nó đồng dạng giống với màu sắc của mẫu thân, cũng là màu sắc huyết mạch trong cơ thể, chỉ là… chính bởi vì màu đỏ này mà y bị ghét bỏ, bị kì thị, cho nên y đã quen với suy nghĩ chán ghét thân thể mình.

Trong hộp, bên trên lớp lông trắng mềm mại như tuyết có một đôi khuyên tai.

Kiểu dáng bình thường đơn giản, mang theo phong tình Trung Nguyên cùng nét khác lạ của dị tộc, điểm đặc sắc nhất chính là bông tai hình giọt nước, đỏ thẫm giống như máu tươi lại sáng long lanh, rất đẹp mắt.

“Huyết phách, ta đã nhờ thương nhân vãng lai từ Tây Vực tìm cho đấy, ta đã nói sẽ tặng cho ngươi.”

Trác Lạc Vũ mỉm cười, thỏa mãn nhìn nụ cười trên mặt Lôi Minh Phượng càng lúc càng sâu, mơ hồ có thể nhìn thấy lúm đồng tiền hai bên má, đáy mắt trào phúng lập tức có thêm một tia mừng rỡ cùng thỏa mãn như ẩn như hiện.

Hắn biết, y thích lễ vật này.

“Nào, ta giúp ngươi đeo lên.”

Tưởng rằng bàn tay chai sần vì cầm kiếm nhiều năm khi đụng vào bên tai cùng khuôn mặt sẽ không thể kích thích đến tâm phòng ngự của mình, Lôi Minh Phượng híp mắt, ôn thuần thuận theo, cảm giác kim loại lạnh như bằng xuyên qua lỗ tai, hẳn là y phải cảm thấy mát lạnh nhưng thân thể không hiểu vì sao lại bắt đầu nóng lên, phát nhiệt.

Ấm áp từ lòng bàn tay hắn bắt đầu lan tràn ra toàn thân, nóng đến độ khiến cho khuôn mặt tái nhợt của y phiếm hồng, trái tim trong lồng ngực không kiềm chế được đập thình thịch như sấm…

“Trác Đại thiếu gia, tên tuổi anh hùng cả đời của ngươi sẽ bị ta làm hỏng đấy…” Hốc mắt hơi nóng, cảm động nói không lên lời, chỉ có thể mỉm cười, vòng tay ôm lấy hắn.

“Trên hết là, ta đã từng sáng suốt sao? Ngươi không phải nói ta là công tử nhà giàu sao?” Trác Lạc Vũ cười nhẹ, cường thế ôm lấy thân thể đang mơ hồ run rẩy của người kia, hôn lên mái tóc dài của y, khóe mắt liếc nhìn một bàn đầy đồ ăn vẫn chưa động đến.

“Ngươi sẽ đem ta làm hư đấy…” Lôi Minh Phượng cam chịu thở dài.

Y cho tới bây giờ cũng không biết, nguyên lại được cưng chiều như thế này cũng sẽ cảm thấy đau lòng, bởi vì quá hạnh phúc, ngược lại khiến cho người ta trở nên yếu ớt. Lý trí đã cảnh báo, nhưng trái tim lại không cách nào ngừng lại.

“Làm hư cũng không sao, như vậy ngươi chính là của một mình ta là được rồi.” Không để ý chút nào ôm lấy y, để cho y vòng tay ôm lấy cổ mình, cất bước đi về phía bàn.

“Lạc Vũ?”

“Tiểu phượng hoàng xinh đẹp của ta, ngươi thích bỏ bữa thế này, không trách khung xương ngươi lại gầy yếu như vậy.” Lại chưa ăn cơm, tuy rằng không phải bởi vì khiêu vũ nhưng vẫn khiến cho Trác Lạc Vũ có chút ảo não, “Về sau ba bữa cơm ta sẽ ăn cùng ngươi, sau đó mới xử lý những chuyện khác.”

Lôi Minh Phượng không có cách nào giải thích khung xương của y không thể phát triển được như nam nhân trưởng thành bình thường cùng không muốn ăn là vì thân thể y đã bị bồi dưỡng thành “Cổ nhân”, đành phải ngoan ngoãn ăn những thứ Trác Lạc Vũ không ngừng gắp vào bát y.

“Đủ rồi a… Lạc Vũ, ngươi muốn ta bội thực chết sao?”

Tuy rằng oán giận như vậy, nhưng nhìn thức ăn trong chén dần dần chất đầy, ánh mắt của y cũng nhu hòa đi, cảm giác trong lòng cũng như bị thứ gì đó dần dần lấp đầy.

Tuy rằng cũng muốn ăn đĩa rau Trác Lạc Vũ đẩy đến trước mặt, nhưng chợt nhớ tới thể chất của mình, liền lập tức gạt bỏ ý niệm này trong đầu.

Cúi đầu ăn cơm, mái tóc nhuộm đen buông xuống bên vai, khuyên tai huyết phách xinh đẹp theo động tác của y đong đưa…

Thật lâu sau này, hắn vẫn không ngừng suy nghĩ, có lẽ bản thân đã sai rồi.

Có lẽ là do khi đó bản thân còn quá trẻ, khinh thường bối cảnh cùng tâm tính của đối phương, vì vậy mà dẫn sói vào nhà, khiến cho toàn bộ người trong trang chết thảm.

Có lẽ là do bản thân quá tùy ý, đã quên trách nhiệm của người thừa kế, chỉ muốn đem tất cả tình cảm đều đặt vào đối phương, mà không để ý đến khả năng chấp nhận của trưởng bối trong nhà, cho nên mới bị người nhà sắp đặt, không cách nào trở về đúng hẹn, dẫn đến sát ý của người thương.

Có lẽ là do bản thân quá tự tin, không nghĩ tới chính mình sẽ yêu lầm người hoặc là đã bỏ qua tâm tình trong đáy mắt đối phương, cũng có thể là do bản thân đã quên mất lời dạy của tiền nhân…

Thế nhưng Trác Lạc Vũ cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới hắn chính thức sai là ở chỗ…

Hắn căn bản cái gì cũng không biết!

Miệng vết thương rất đau, đau đến mức bạch y trên thân cơ hồ đã bị mồ hôi lạnh cùng máu tươi thấm ướt đẫm, lực đạo áp chế trên thân cũng rất mạnh, mạnh đến mức hắn không cách nào nhúc nhích dù một chút, chỉ có thể nắm chặt ống tay áo, trong tiếng thở trầm thấp phảng phất như dã thú, dốc sức kiềm nén một tiếng gầm nhẹ không dám tin.

“Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi vừa nói cái gì… Nói lại lần nữa xem, kẻ nào đã thương tổn hắn như vậy…”

Phong Diệc Kỳ cúi đầu nhìn bàn tay đang kéo lấy ống tay áo hắn, nhớ tới bên dưới băng vải trắng là móng tay bị thiết phiến tàn khốc lật lên, cũng đoán được loại đau đớn kia, chậm rãi đưa ánh mắt chuyển tới gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, theo bản năng tránh đi ánh mắt thống khổ kia.

Là thứ tình cảm như thế nào mới có thể khiến cho một người lộ ra loại ánh mắt này?

Ẩn chứa không thể tin bi thống cùng nộ khí hận ý, còn có lo lắng, đau lòng, khẩn trương, hoang mang… Cùng với một loại tâm tình nào đó mà hắn không cách nào phân biệt được.

Khuôn mặt đã từng vì chán ghét căm thù đến không thể nào quên, đột nhiên trở nên thật lạ lẫm.

Hắn đã nhìn qua quá nhiều bộ mặt lừa gạt, ánh mắt giả dối, cũng xem qua quá nhiều biểu tình ngụy trang phòng bị, vì vậy biết rõ phản ứng của Trác Lạc Vũ không hề giả tạo, cũng bởi vì biết rõ mới bắt đầu cảm thấy lạnh run…

“Này này, bình tĩnh một chút, ngươi không thể động a!” Hàn Thất bối rối muốn đem người đè lại xuống giường, nhưng lại không biết nên đụng vào chỗ nào trên người hắn, chỉ có thể nhìn vết máu lấy tốc độ đáng sợ thấm ướt hết y phục.

“Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Không có khả năng có loại chuyện đó… Thời điểm ta rời khỏi nhà y rõ ràng vẫn còn rất tốt…” Căn bản không nghe thấy Hàn Thất đang nói cái gì, Trác Lạc Vũ rống to, trong thanh âm có chứa một tia nghẹn ngào cùng bi thương.

Không thể nào… chuyện như vậy làm sao có thể phát sinh…

“Sao lại không có khả năng? Cái này là chứng cứ!” Phong Diệc Kỳ cũng gầm lên, giật ống tay áo ra khỏi bàn tay hắn, vén lên. Trên cổ tay chằng chịt những vết sẹo cũ mới, “Vì cứu Huyết Phách, ta mỗi ngày đều tự cắt bốn đường trên tay mình, trọn vẹn bảy ngày hai mươi tám đao, chuyện này có thể giả được sao?”

Phong Diệc Kỳ lùi xa giường một bước, hỏi ra một câu, cũng là nghi vấn trong lòng tất cả mọi người.

“Ngươi nói đi, nếu như không phải ngươi hạ lệnh đem Huyết Phách tra tấn đến thương tích đầy mình, còn phái người luân bạo hắn… thì kẻ nào đã làm?”

Là ai làm đây, nếu như hắn không sai, Huyết Phách không sai, vậy rốt cuộc là người nào đã sắp đặt bọn họ một đường, hại bọn họ căm hận nhau suốt sáu năm qua?

Lúc này đây, lời nói quá rõ ràng khiến cho Trác Lạc Vũ buông tay, vô lực mặc cho Hàn Thất đỡ hắn nằm lại trên giường, hoàn toàn không cách nào suy nghĩ.

Trong lòng tràn ngập những lời nói của Phong Diệc Kỳ, từng câu từng chữ đã phá vỡ toàn bộ nhận thức cùng tình cảm của hắn, trái tim đau đến hít thở không thông.

Nếu sự thật là như vậy… Những năm này hắn đến cùng đang làm cái gì?!

Là ai…

Hành động đột nhiên khác thường của phụ mẫu trong trí nhớ vẫn còn rất rõ ràng, nguyên nhân… là như thế phải không? Người hắn kính yêu nhất lại dùng thủ đoạn tàn khốc như vậy phá hủy người hắn yêu nhất, đơn giản là vì hắn đã yêu một người mà bọn họ không thể tiếp nhận?

Gắt gao cắn chặt răng không để cho mình phát ra âm thanh, hình ảnh Lôi Minh Phượng tươi cười làm nũng cùng Huyết Ma Tôn Huyết Phách cuồng tiếu lạnh lùng châm biếm lồng vào nhau, không ngừng hiển hiện trước mắt, hồng sa như hỏa diễm, vũ tư uyển chuyển, thân ảnh quỷ mị nhưng tàn khốc máu tanh giết chóc.

Bất kể là dáng vẻ nào cũng đều xinh đẹp mĩ lệ, mà hắn đã từng thề cho dù buông tha hết thảy cũng muốn bảo hộ Phượng Nhi của hắn…

Là hắn… đã hủy đi thiếu niên với nụ cười bướng bỉnh rạng rỡ kia, là hắn đã nghiền nát người hắn yêu thương nhất, mang tuyệt vọng cho đối phương, còn hại chết những người vô tội kia…

Thiếu niên đã từng nhẹ giọng lẩm bẩm muốn chết trong lòng hắn, đã từng nghiêm túc cam đoan sẽ không làm thương tổn hắn, thời điểm tự cho là đúng vì bảo hộ hắn mà hành động, bị giết rồi…

“Phượng Nhi…” Yết hầu ngòn ngọt, tâm tình kịch liệt chấn động, máu tươi thành dòng chảy ra từ đôi môi tái nhợt của hắn.

Liễu Lục Dương đứng ngoài quan sát thấy thế, lập tức ra tay điểm hôn huyệt của hắn.

“Sư phụ! Hắn vẫn chưa trả lời ta!” Phong Diệc Kỳ khẽ gọi, tuy rằng rất hoài nghi nhưng cho dù Trác Lạc Vũ tỉnh dậy, cũng không thể nói với hắn được mấy câu.

Liễu Lục Dương lắc đầu, giúp Trác Lạc Vũ bắt mạch, sau đó cho hắn uống một viên dược.

“Cho dù có tỉnh lại cũng không nói được gì, khí mạch công tâm, cứ để hắn nghỉ ngơi tốt rồi lại hỏi, chúng ta ra ngoài trước đi, hắn tỉnh lại cũng trước hết để cho hắn yên tĩnh một mình.”

Trông thấy phản ứng của Trác Lạc Vũ, cộng thêm thủ đoạn tàn diệt ngũ đại thế gia của Huyết Phách, đại khái cũng đã đủ để phỏng đoán ra nhân quả.

Có một số việc, cho dù có tra rõ ràng đúng sai từ đầu đến cuối, đối diện với thực tại cũng không thể giúp đỡ bất luận cái gì.

Phong Diệc Kỳ há to miệng, mắt nhìn người đang hôn mê, cuối cùng ủ rũ im lặng, đồng ý với lời nói Liễu Lục Dương.

Mọi người yên lặng từng người rời khỏi phòng, đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hôn ám, không ai có thể nhìn thấy… vô thanh vô tức chảy nước mắt.

Trác Lạc Vũ vẫn cho rằng chỉ cần bản thân nghiêm túc suy xét rồi tự quyết định, song thân phụ mẫu sẽ đồng ý, cùng lắm thì hắn sẽ tự mình gánh chịu hậu quả – cũng giống như hai mươi năm trước hắn tiếp nhận giáo dục dành cho người thừa kế vậy.

Nhưng hiển nhiên là hắn quá ngây thơ rồi, cái gọi là cha mẹ ủng hộ đồng ý, hẳn là không phải loại quyết định ngỗ nghịch này của hắn.

Tiện tay đem bức thư chấn thành mảnh vụn, khuôn mặt Trác Lạc Vũ cứng ngắc, tâm tình hậm hực đi đến tiểu viện của Lôi Minh Phượng.

“Phượng Nhi, xem ra người nhà ta vẫn không thể tiếp nhận ngươi.”

Hắn biết mình nên suy nghĩ kỹ trước khi nói ra, nhưng tâm tình phiền muộn khiến cho hắn vừa nhìn thấy Lôi Minh Phượng liền thốt ra.

Biểu cảm của Lôi Minh Phượng tựa hồ cứng lại một chút, sau đó đôi môi đỏ mọng từ từ dương lên, lộ ra một nụ cười rất nhạt.

“Cho nên, ta lúc nào nên ly khai?”

Nếu như không phải hắn biết người này, chỉ sợ hắn sẽ không chút cảm tình mà phất tay bảo y ngay lập tức rời đi, nhưng cho dù hiểu rõ y, cũng nhìn thấy áp lực cùng áy náy khổ sở trong đáy mắt y, Trác Lạc Vũ vẫn tức giận đến bốc hỏa.

Lần đầu tiên trong đời khẽ lẩm bẩm nguyền rủa, hắn chụp lấy cánh tay Lôi Minh Phượng, kéo y đến trước mặt, gần như thô bạo hôn lên đôi môi vừa làm hắn yêu vừa làm hắn tức giận kia.

Môi lưỡi giao triền ngai ngái vị huyết tinh, Lôi Minh Phượng cũng đồng dạng đáp lại, trấn an tâm tình xao động khẩn trương của Trác Lạc Vũ.

“Không cho phép ngươi đi! Nghe rõ, Phượng Nhi, ngươi không được phép rời khỏi ta!” Chế trụ bờ vai y, ép y nhìn thẳng vào mắt mình, Trác Lạc Vũ rất nghiêm túc cảnh cáo, “Ngươi chỗ nào cũng không được phép đi, lưu lại bên cạnh ta, tuyệt đối không cho phép ly khai!”

“… Dù cho, ta khiến cho ngươi lâm vào tiến thoái lưỡng nan?” Vươn đầu lưỡi liếm đi tơ máu trên đôi môi bị cắn nát, Lôi Minh Phượng yếu ớt hỏi, “Ta có thể cho ngươi chỉ có thân thể này, mà thân thể này có thể sẽ hại ngươi trắng tay, nếu như ta không ly khai, ngươi hy vọng ta phải làm thế nào?”

Nếu như không phải thật sự yêu thương, y đã yêu cầu Trác Lạc Vũ phải lựa chọn giữa y và gia đình, hoặc là trực tiếp phủi mông rời đi rồi, nhưng hiện tại y nguyện ý làm bất cứ chuyện gì để giúp hắn giảm bớt khó xử, chỉ cần hắn mở miệng.

“Ta sẽ để cho bọn họ lựa chọn! Muốn nhìn thấy Trác gia gia chủ cả đời không kết hôn hay là muốn một người thừa kế khác!” Nghiến răng phun ra lời nói quyết tuyệt, trong mắt Trác Lạc Vũ là thống khổ nhưng biểu cảm trên mặt lại giống như làm việc nghĩa không được chùn bước.

Từ lần đầu tiên gặp mặt đến lần đầu tiên ôm nhau, lần đầu tiên hôn môi đến da thịt kề cận… Cảm tình không thể khống chế đã một mực tràn lan trong đáy lòng, hóa thành một loại khao khát cháy bỏng.

Có được thân thể của y sẽ muốn có cả tâm y, có được nụ cười của y sẽ muốn cả đời làm cho y được hạnh phúc… Suy nghĩ muốn cưng chiều, quyến luyến của hắn không cách nào ngừng lại.

“Ta chỉ muốn ngươi, Phượng Nhi, nếu buông tha mọi thứ ta cũng chỉ có ngươi, để ngươi ly khai ta sẽ hối hận cả đời… Vì vậy, Phượng Nhi, đừng rời bỏ ta…” Khàn khàn lẩm bẩm như có chút khẩn cầu.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Minh Phượng hắn đã biết, thiếu nhiên nhìn như nhỏ tuổi này tuyệt đối sẽ không nghe theo sắp đặt cùng kế hoạch của hắn, càng sẽ không chịu thiệt thòi ủy khuất mà thuận theo mình, y giống như một đầu phượng hoàng chân chính, không nhanh tay bắt lại sẽ bay đi mất, cho dù bị trói buộc cũng sẽ lựa chọn dục hỏa trùng sinh, chỉ có thể cẩn thận phủng trứ, khẩn cầu y nguyện ý chủ động buông tha ly khai.

Y giống như thần thú Phượng Hoàng trong truyền thuyết, ngạo nghễ lại khát vọng tự do, chỉ cần đôi đồng tử huyết sắc lộ ra một chút vui vẻ cũng có thể khiến cho hắn cam tâm trả giá đại giới… Nếu như phần tình cảm này không có cách nào khống chế, vậy cũng chỉ có thể tiếp nhận…

Lôi Minh Phượng bởi vì chút khẩn cầu trong mắt hắn mà nhíu mày, biết rõ là do chính mình chưa bao giờ để lộ bất cứ tình cảm gì trước mặt hắn, cho lên thời khắc này Trác Lạc Vũ mới bất an như vậy.

Một người nam nhân kiên nghị quả quyết như vậy lại nguyện ý vì mình mà buông tha hết thảy, vì mình mà cảm thấy bất an…

“Lạc Vũ, ngươi là người duy nhất trên thế gian này ta nguyện ý chủ động giao phó tính mạng của mình, ta muốn lưu lại bên cạnh ngươi.”

“… Ta yêu ngươi.”

Lẳng lặng ngồi bên giường, nhìn sắc mặt tái nhợt, thống khổ khẽ rên rỉ của Lôi Minh Phượng sau khi hoan ái, Trác Lạc Vũ đau lòng nhẹ hôn lên trán y.

Cũng là bởi vì biết rõ thể chất Lôi Minh Phượng không thích hợp hoan ái quá độ hắn mới có thể kiềm chế xung động, tận lực không bắn ra trong cơ thể y, kết quả tiểu tử này bởi vì tâm tình phấn khởi mà quấn quýt không chịu buông tha hắn, hiện tại rất khó chịu đi…

“Ngoan, nghe lời nghỉ ngơi cho tốt, ta đi xử lý những sự tình phiền phức kia, trở về liền mang ngươi đi.”

Cầm chặt tay y, khẽ hôn lên lòng bàn tay, Trác Lạc Vũ lần nữa giúp y mát xa cơ bắp cứng ngắc lạnh như băng, giúp y lau khô mồ hôi trên người, đổi một thân y phục sạch sẽ, sau đó dùng chăn tơ tằm mềm mại đắp lên cho y.

Yên tĩnh thay xong y phục, rời khỏi phòng, nghiêm nghị mệnh lệnh cho thị tòng đang đứng chờ ngoài viện:

“Ngươi không cần đi theo ta, ở lại đây đi, khi nào y tỉnh lại, nói với y trong ba ngày ta sẽ trở lại, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy y, cho dù là người phụ mẫu ta phái đến cũng giống nhau, nếu muốn xông vào, cho phép ngươi động thủ.”

Đây là thị tòng hắn rất tín nhiệm, từ nhỏ đã bồi bên cạnh hắn, đối với hắn nhất mực trung tâm.

“Vâng, thiếu gia.”

Hắn biết mình không tuân thủ ước định cùng Phượng Nhi, không nói một câu mà ly khai chắc chắn sẽ khiến y sinh khí, nhưng hắn phải đi, bởi vì phần lạc khoản trong bức thư gửi đến ba ngày trước, phụ thân hắn nói phải bắc thượng một chuyến, không chừng đã sắp đến đây rồi, nói như thế nào hắn cũng không thể để phụ thân nổi giận trước mặt Phượng Nhi được, vì vậy hắn ít nhất phải chặn phụ thân lại trên đường.

Nếu như không có hứa hẹn của Lôi Minh Phượng, hắn không thể nào dám bỏ lại y mà ly khai ba ngày, nhưng nếu như ngay từ đầu y đã đáp ứng hắn thì có lẽ hắn đã không cần lo được lo mất như vậy.

Không suy nghĩ thêm nữa, Trác Lạc Vũ liền lập tức giục ngựa ly khai, tính toán chạy suốt đêm.

Mỗi một quyết định hạ xuống sẽ phải lập tức chấp hành, tận mọi khả năng trong thời gian ngắn nhất đạt được mục tiêu vẫn luôn là giáo huấn mà từ nhỏ đến lớn hắn tiếp nhận, ngay cả quyết tâm muốn ngả bài với phụ mẫu này cũng không có chút do dự nào.

Chỉ có điều, khi đó hắn vẫn không biết, chờ đợi hắn là tin tức mẫu thân bệnh nặng, mà hắn cũng không cách nào đoán được việc hắn rời xa biệt viện kia sẽ dẫn đến một kết cục tàn nhẫn bi ai như thế.

Trong quan hệ gia đinh bình thường, phụ thân là người không thể ngỗ nghịch, mẫu thân thì hiền lành ôn nhu, nhi tử trong quá trình lớn lên cũng dễ dàng sinh ra bất mãn đối với phụ thân, đương nhiên, điều này có lẽ cũng chỉ là bởi vì khi đó địa vị của người phụ nữ rất thấp, không có khả năng thật sự khiến cho con cái sinh ra mâu thuẫn khúc mắc với mình.

Nhưng dù nói thế nào, mẫu thân vẫn là người cần được bảo vệ, là người nhu nhược, hài tử trong Trác gia đều tâm niệm điều này, vì vậy Trác Lạc Vũ luôn đề phòng thủ đoạn của phụ thân nhưng lại không lưu tâm đến chén trà do mẫu thân bị bệnh liệt giường, nghe nói là “tích úc thành tật”, sai thị nữ đưa lên.

* tích úc thành tật: tích tụ lâu ngày thành bệnh.

Hắn tuy rằng muốn chống đối cha mẹ, nhưng chưa từng chính thức có ý muốn mẫu thân bị bệnh, vì áy náy hổ thẹn mà buông xuống cảnh giác, uống hết chén trà có trộn lẫn thuốc mê, thời điểm tỉnh lại, không biết đã qua bao nhiêu ngày.

Bọn họ đem hắn nhốt vào một căn phòng, khóa lại bằng một chiếc khóa sắt lớn, bức hắn chờ đến ngày kết hôn.

Hắn đã thử cùng cha mẹ thương lượng, nhưng theo thời gian từng ngày trôi qua, nhớ tới hứa hẹn với Phượng Nhi, hắn bắt đầu không kiềm chế được tính khí, qua cánh cửa phẫn nộ gào thét với bọn họ, cuối cùng tức giận đến mức ra tay hủy luôn cả cánh cửa.

Sau đó, khi hắn thà rằng vứt bỏ hết tất cả quan hệ với Trác gia cũng muốn chạy về biệt viện, nhưng đập vào mắt hắn là cả tòa đại trạch đều bị thiêu hủy tàn phá.

Nữ tỳ đã từng chăm sóc cho hắn từ nhỏ, thị tòng với nụ cười chất phác, quản sự, tùy tùng vẫn luôn theo bên người hắn… đều chỉ còn lại là thi thể cháy xém lạnh như băng.

Ngay cả hắn cũng không biết mật đạo cũng đã bị thiêu hủy, chỉ tìm được trong đống tro tàn phế tích một chiếc khuyên tai huyết phách.

Không thể không nghĩ tới, thiếu niên mình tâm ái bị phụ mẫu hãm hại mà bị thương, cũng từng nghĩ tới là thập đại ác nhân tìm đến đồ sát tất cả mọi người… Nhưng trên đường lại truyền lưu tin tức về một con quỷ tóc đỏ gặp người giết người, làm cho hắn không thể không nghĩ đến khả năng người hắn yêu thương nhất đã giết chết toàn bộ người trong nhà hắn.

Lý trí của hắn muốn tìm thiếu niên tên Lôi Minh Phượng, hỏi rõ ràng đến cùng đã phát sinh chuyện gì, nhưng tâm của hắn lại không cách nào tiếp nhận tình cảm chân thành cứ như vậy rời xa, vì vậy hắn không ngừng đi khắp đại giang nam bắc tìm kiếm dấu vết của y.

Buông bỏ gia tộc, vứt bỏ bằng hữu, trong lòng hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ, phải tìm bằng được phượng hoàng của hắn.

Nhưng “Huyết Phách” giống như đã mai danh ẩn tích, mà vũ công Lôi Minh Phượng cũng không có tin tức, thẳng đến hai năm sau, một tin tức chấn động truyền ra, thập đại ác nhân chết thảm dưới tay đồ đệ của mình, Huyết Ma Tôn Huyết Phách hoành không xuất thế, thống soái tà đạo, tuyên cáo chống lại toàn bộ võ lâm chính đạo, hắn rốt cuộc mới lại có chút tin tức về y.

Hắn truy tìm tung tích Huyết Ma Tôn trên giang hồ, vô tình nổi danh, rồi lại không biết vì sao thanh danh của mình lại lan truyền lớn đến thế, thế nhưng người hắn chân chính muốn gặp, lại cứ như vậy lướt qua hắn.

Không có cơ hội hỏi rõ ràng, chỉ có càng ngày càng nhiều người quen biết vì vậy mà chết.

Hắn phân không rõ tình cảm trong lòng hắn là hận hay là yêu, chỉ có thể thống khổ đế hít thở không thông tiếp tục giãy giụa.

Nếu như có thể nhìn thấy Huyết Ma Tôn, liền có thể tìm được Phượng Nhi của hắn, có thể biết rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể giải thích với y vì sao khi đó hắn không canh giữ bên cạnh y…

Nhưng hy vọng kia bỗng chốc bị tàn phá hóa thành vọng tưởng xa vời, bởi vì đêm đó hắn nhận được tin tức phụ thân hắn cùng bào đệ và huynh đệ thế bá tứ đại gia tộc khác đều bị Huyết Ma Tôn sát hại.

… cho dù thương y thật nhiều hay là hận y thật nhiều, hắn cũng chỉ còn lại một còn đường để đi.

Đeo trên lưng mối thù giết cha giết đệ giết bằng hữu, gánh trên vai đạo nghĩa nên có của một nhân sĩ võ lâm chính đạo, hắn phải ngăn cản Huyết Ma Tôn, hắn phải tự tay đâm một kiếm vào ngực y, hắn phải chấm dứt hết thảy…

Thế nhưng, rất thống khổ, từng ký ức tươi đẹp vẫn còn rất rõ ràng trong đầu hắn, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể cảm giác được vòng ôm ấm áp, nụ hôn mềm mại của y, có thể ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên cơ thể y… Sau khi mở mắt lại phải tự thuyết phục bản thân… Nhất định phải giết chết ái nhân đã từng bao lần trong mộng nói nguyện ý vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.

Hắn biết mình phải giết Huyết Phách, nhưng thật đáng buồn, sau khi gặp lại y nội tâm liền kích động không cách nào ức chế được tình cảm, gần bảy năm thời gian không hề tàn phai dù chỉ một chút yêu thương, vô số cừu hận cũng không thể ngăn lại si cuồng trong lòng hắn, cho dù người bên cạnh nhao nhao điên cuồng chửi mắng, muốn xông lên giết y, thì hắn chỉ cảm thấy thương tiếc một thân hồng y thượng thanh nhuốm đầy vết máu kia, càng làm cho hắn không thể giữ được tỉnh táo chính là tiếng cười châm biếm lạnh lùng cùng thủ đoạn tàn khốc của Huyết Phách.

Thời điểm bị tra hỏi, mặc dù chưa bao giờ thể nghiệm qua những đau đớn kịch liệt kia, nhưng với hắn mà nói đó lại như một loại cứu rỗi. Ít nhất, trong lúc đau đớn đến không cách nào suy nghĩ, tất cả đau lòng cùng suy nghĩ tự căm hận chính mình có thể tạm thời biến mất.

Khuôn mặt từng tự cho là quen thuộc kia, không phải phượng hoàng trong trí nhớ của hắn. Thiếu niên hắn yêu say đắm kia có lẽ bảy năm trước đã chết rồi, chỉ là bản thân thực sự rất nực cười, còn ngu xuẩn muốn tìm kiếm những dấu vết trong ký ức để tự lừa gạt chính mình… Đã quên cừu hận, cũng đã quên trách nhiệm.

Một bên tự giễu, một bên khuất nhục trong nỗ lực sống sót.

Bởi vì, nếu như Lôi Minh Phượng không chết, hắn phải thực hiện lời hứa của mình, đem tính mạng của mình giao cho y, nhưng nếu Lôi Minh Phương thật sự đã chết rồi, hắn nhất định phải thực hiện được nghĩa vụ của một con người, báo thù Huyết Ma Tôn, sau đó theo lời thề, cùng y nắm tay xuống Hoàng Tuyền…

Cho nên, thời điểm hắn cho rằng mình sẽ bị giết, kỳ thật nội tâm đã nghĩ như vậy cũng tốt, bởi vì rốt cuộc hắn, kẻ gần như bị bức điên trong yêu hận, cũng có thể được giải thoát rồi, không cần tự tay giết chết người hắn yêu thương nhất, đáy lòng cũng có thể nhẹ nhõm thở phào…

Thế nhưng, cuối cùng chẳng những chết không thành, còn biết được sự thật dadng sợ kia, hắn phải làm thế nào…

Không ngừng suy nghĩ, không ngừng tự vấn, cuối cùng chỉ còn lại thật sâu tự trách.

Vì cái gì hắn lại rời xa y… Để cho y một mình đối mặt với địa ngục sống không bằng chết…

Nếu như lúc đó hắn không rời đi, có phải hai người cũng sẽ không rơi vào tình cảnh ngày hôm nay hay không?!
Chương trước Chương tiếp
Loading...