Huyết Phượng Cung

Chương 41: Người của ta, ngươi cũng dám động vào?



“Hoàng thượng, cần nô tài báo cho ám vệ đến không?” Lý Cửu cúi mình sau người Cung Lệ Hoa, nhìn thấy Độc Cô Cửu Dã đột nhiên xuất hiện trong hoàng cung trong lòng nổi lên sát ý.

Cung Lệ Hoa trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hắn đi về phía trước bình tĩnh nói: “Báo cho Tang Dực đến, làm cho hắn không thể yên ổn ra ngoài!”

“Nô tài tuân mệnh!”

“Các chủ Thiên Nhẫn các, Độc Cô Cự Dã!” Giai Lệ kinh ngạc nhìn hồng y trước mặt, không phải nghi vấn mà là khẳng định. Người đời đồn đãi Các chủ Thiên Nhẫn các ưa thích hồng y, đeo mặt nạ bạc, tới vô ảnh đi vô tung, nàng biết hắn từng xâm nhập cung ám sát Quý phi nương nương một lần, lần này quay lại….

Nàng căn bản không phải đối thủ của người này!

Trong lòng biết rõ nhưng Giai Lệ vẫn tiến lên chắn trước người Mạn Châu, nhiệm vụ của nàng là bảo hộ an toàn của nữ nhân này, nếu không đánh lại, cũng có thể kéo dài một chút thời gian.

“A, chính là bản các chủ!” Độc Cô Cự Dã gật đầu một cái, ánh mắt u ám thâm thúy dưới mặt nạ bạc liếc qua người Giai Lệ rồi rơi trên người Mạn Châu, giống như Giai Lệ là một sinh vật nhỏ bé không đáng để hắn bận tâm.

“Tránh ra!” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mạn Châu chợt vang lên.

“Ha ha..” Độc Cô Cự Dã dường như nghe được chuyện gì đó rất thú vị cười lớn, “Tiểu Lạc Nhi, nàng nói xem, bản các chủ đến vì muốn giết người nha, nàng làm thương tổn gân mạch bản các chủ, bản các chủ có thể dễ dàng tránh đường?”

Tổn thương gân mạch! Trong lòng Giai Lệ run rẩy, một người như thế nào mới có thể làm các chủ Thiên Nhẫn Các bị thương? Nhất thời ánh mắt nhìn bóng lưng Mạn Châu dâng lên một chút nghiền ngẫm.

Độc Cô Cự Dã nhìn Giai Lệ rút ra nhuyễn kiếm định công kích mình, ánh mắt tối sầm lại, cả người tản ra sát khí không ai địch nổi đánh về phía nàng. Giai Lệ dùng toàn sức lực mình chống cự lại, nhưng vẫn bị một chưởng này ảnh hưởng mà không ngừng lui lại phía sau.

“Cút đi!”

Mạn Châu ngẩng đầu nhìn Độc Cô Cự Dã một cái, nhìn thẳng vào trong mắt của hắn, thấp giọng nói: “Ngươi còn muốn diễn kịch?” Nàng nói thật bình thản, lại làm cho người ta cảm thấy hàn khí, “ Mặt nạ của ngươi thật là khó coi… “

Con ngươi mị hoặc lạnh lẽo của Độc Cô Cự Dã nháy mắt cứng đờ, ngay sau đó hắn dùng khí thế sét đánh phi thân tới, ngón tay lạnh lẽo như băng xẹt qua gò má Mạn Châu: “Ngươi nói cái gì, bản các chủ khi nào muốn diễn kịch cùng ngươi?” hai trong mắt dưới mặt nạ lóe lên hàn quang, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Mạn Châu.

Mạn Châu lạnh lùng ngước mắt, gương mặt nàng bình tĩnh cùng thờ ơ ngàn năm không thay đổi: “Ngươi thật đáng thương!”

“Ngươi nói cái gì?” Ngón tay Độc Cô Cự Dã bấm lên gò má Mạn Châu, trên làn da trơn bóng lập tức xuất hiện một vệt đỏ sậm: “Ngươi nói cái gì đáng thương?”

Mạn Châu nhìn hắn, ngón tay hắn ở trên gương mặt làm nàng thực khó chịu, lông mày nàng nhíu chặt, cười lạnh nói: “Ngươi rất đáng thương, đôi mắt của ngươi nói cho ta biết!”

“Ngươi tự tìm chết!” Trong mắt Độc Cô Cự Dã không ngừng dao động, khuôn mặt ở dưới mặt nạ trở nên âm trầm, cánh tay khẽ chuyển lập tức cầm chặt loan đao, tựa hồ muốn đoạt mạng của nàng.

Đột nhiên, trước mắt hai người có một bóng đen lóe lên, sau đó một tuyết sắc kiếm quang được rút ra, ánh qua đôi mắt đang nổi lên hỏa diễm của Độc Cô Cự Dã, vẽ lên một đạo vòng cung hoa lệ mà duyên dáng, nhưng sát khí lại dày đặc.

Cánh tay Độc Cô Cự Dã ẩn ẩn đau, sát khí sắc bén cơ hồ làm hắn lui về sau mấy bước, tốc độ cùng nội lực kinh người như vậy, trong hoàng cung này tồn tại duy nhất chỉ một người.

Hắn quay đầu nhìn về nơi ánh kiếm phát ra, mắt mang ý cười, khóe môi ẩn ẩn một tia tà mị không nói lên lời: “Đã lâu không gặp, nội lực của ngươi tăng lên không ít.” Độc Cô Cự Dã buông lỏng tay, loan đao Nguyệt Nhẫn cứ như vậy biến mất trên người hắn.

Theo lời nói của hắn, trong lòng Mạn Châu có chút trầm xuống, A Lệ tại sao lại đến nơi này?

“Độc Cô Cự Dã? Tốt lắm!” Gương mặt tuấn mỹ từ trong bóng đêm dần dần hiện ra: “Người của ta, ngươi cũng dám động vào?”

Hơi thở lành lạnh quen thuộc nháy mắt bao trùm Mạn Châu, bên eo đột nhiên được một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, thân thể trong nháy mắt cách xa bóng hồng y kia hơn mười thước.

Độc Cô Cự Dã cười vuốt cánh tay, xé mở tay áo, trên cánh tay đã có một đạo vệt máu —— sát khí vừa xuất hiện từ tay Cung Lệ Hoa, hắn không quan tâm nói: “Người của ngươi? Mục tiêu của bản các chủ khi nào thì thành người của ngươi rồi hả?”

Đôi mắt hẹp dài của Cung Lệ Hoa nheo lại, phát ra ánh sáng lạnh: “Ngươi không đủ tư cách!” Trong lòng Cung Lệ Hoa tối tăm, hắn cũng không muốn dây dưa cùng Độc Cô Cự Dã lâu thêm nữa, vung tay lên: “Bắn!”

Ở trong đêm tối, hơn một ngàn cung thủ Ngự lâm quân đang ẩn nấp đồng loạt bắn tên, tên như mưa rơi xuống bao phủ Độc Cô Cự Dã.

“Cung Lệ Hoa, ngươi khốn kiếp, bản các chủ sẽ không quên nợ cũ!” Độc Cô Cự Dã một lần nữa rút hai thanh Nguyệt Nhẫn ra chặt đứt mũi tên thành hai nửa, nhưng có hàng ngàn mũi tên khác lập tức thế chỗ phóng về phía hắn, hắn chỉ có thể không ngừng khua đao tránh thoát sát khí này.

“Tùy ngươi! Bắn!” Cung Lệ Hoa không có ý định lên tiếng nữa, cùng Mạn Châu trực tiếp xoay người rời đi.

Độc Cô Cự Dã liếm máu nơi cánh tay mình, cười khát máu: “Cung Lệ Hoa, nợ cũ nợ mới, một ngày nào đó bản các chủ sẽ tính hết một lượt với ngươi!” Dứt lời, hắn giống như một bóng đỏ biến mất, âm thanh tà mị còn vang vọng mãi trong cung điện: “Tiểu Lạc Nhi, bản các chủ nhớ kĩ nàng!”

Thời cơ đã mất, bóng dáng hồng y của Độc Cô Cự Dã nháy mắt cách chỗ hai người thật xa, Ngự lâm quân dưới chỉ dẫn của Tang Dực không ngừng tự động đuổi theo, tên vẫn bắn không dứt.

Cung Lệ Hoa cùng Mạn Châu một trước một sau ngồi vào trong long liễn, bên trong rất rộng nhưng hai người ngồi lại có thể nghe rõ ràng từng nhịp thở của nhau.

“Nghỉ ngơi đi!” Cung Lệ Hoa trực tiếp tựa người vào lớp đệm nhắm mắt dưỡng thần, gương mặt tuấn mỹ nghiêm túc lạnh lùng.

Những chuyện xảy ra liên tiếp đêm nay làm cho Mạn Châu có chút mệt mỏi, sắc mặt hơi chút trắng bệch. Nàng không lên tiếng, chỉ có một đôi phượng mâu hắc bạch phân minh kia vẫn nhìn hắn chăm chú.

‘Người của ta….’ trong lòng nàng không ngừng lặp lại lời nói của hắn…

“Hoàng thượng, hắn ta dường như ra cung rồi!” Lý Cửu đi bên cạnh long liễn, nhận được tình hình của Ngự lâm quân thì cung kính bẩm báo.

“Được rồi, cho Tang Dực dọn dẹp sạch sẽ đi!” Cung Lệ Hoa lạnh nhạt nói.

“Nô tài tuân mệnh.”

“Vừa gặp Mạn Phi Tần?” Cung Lệ Hoa tựa hồ vô tình hỏi.

Mạn Châu nghe vậy thở dài: “Ân! Nói chuyện với nhau mấy câu”

Cung Lệ Hoa nghe vậy sắc mặt nhất thời u ám, hắn chậm rãi mở mắt, nhìn thoáng qua gương mặt hơi trắng của nàng, trên gò má nổi bật một vệt máu đỏ sậm vô cùng bắt mắt, không tiếp tục đề tài mà nói sang chuyện khác: “Bọn chúng muốn gì?”

Mạn Châu yên lặng trong chốc lát: “Ám vệ phủ Thừa tướng, chủ nhân của bọn họ là một người rất thần bí” Nàng nhớ lại những hình ảnh mình nhìn được trong căn ngục thất nói, “Nhưng không giống là Thừa tướng, người này rất có dã tâm…”

Thanh âm nữ tử nhỏ dần rồi im bặt, Cung Lệ Hoa cũng không kiên nhẫn chờ được đáp án nữa, nghiêng đầu nhìn mới phát hiện nàng đã ngủ, nữ tử này luôn cho người ta cảm giác một nữ cường nhân luôn luôn nắm mọi thứ trong tay, nhưng giờ phút này nàng chỉ lẳng lặng cuộn tròn bên cạnh hắn, ngủ say không chút phòng bị, nghiễm nhiên như một đứa bé không lớn lên!

Cung Lệ Hoa không nhịn được nhíu mày, dường như trong lòng còn hơi bực bội, nữ nhân mặc một thân y phục công kềnh như vậy, mũ phượng đều chưa cởi ra, vậy mà nàng có thể ngủ được?
Chương trước Chương tiếp
Loading...