Huyết Sắc Yêu Đồng

Chương 67: Thỉnh Thoảng Cứu Giúp



Quý Uy một đao hung hăng hướng Ti Đồ Triệt chém xuống, Ti Đồ Triệt vội vàng giơ kiếm cản lại. Một đao kia mặc dù hắn đỡ được nhưng lực đánh vào cũng đủ để hắn phải lui về phía sau vài bước. Ti Đồ Triệt đưa tay dùng sức ấn vị trí ở ngực, thở hổn hển, khóe miệng đã xuất hiện một tia máu, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đắc ý cùng may mắn của Quý Uy.

Ti Đồ Triệt hạ xuống nụ cười lạnh nói: “Cho dù ta có bị thương thì loại tiểu nhân như ngươi không phải nói muốn giết là giết được, ta khuyên ngươi hay là sớm thu tay lại, kẻo đến lúc sắp chết hối hận không kịp!”

“Ha ha!” Quý Uy bừa bãi phá lên cười, âm lãnh nhìn Ti Đồ Triệt ngay cả kiếm cũng sắp cầm không nổi, trong mắt tràn đầy khinh bỉ nói: “Ti Đồ Triệt, nếu ngươi không bị thương có lẽ ta sẽ sợ ngươi, nhưng ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn có thể uy hiếp được ta sao? Hiện tại ngươi không còn là một con cọp nha, ngay cả đứng cũng đứng không vững mà còn dám dùng giọng như vậy tới nói chuyện với ta, còn uy hiếp ta, hừ, ngươi cho là Quý Uy ta chịu ngồi không sao? Hôm nay ta sẽ để cho ngươi biết một chút về thực lực của Quý Uy ta, nhất định ta sẽ cho Ti Đồ Triệt ngươi chết không có chỗ chôn!”

Nói xong, hắn đã giơ đao lên cao đến đỉnh đầu, buồn buồn nhìn Ti Đồ Triệt, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể cầm khoái đao hướng Ti Đồ Triệt chém xuống. Mà Ti Đồ Triệt cũng khẽ thở dài, từ từ cầm trong tay lợi kiếm, mũi kiếm chỉ vào mặt đất, tựa như có chút bất đắc dĩ nói: “Ngươi đã cố ý muốn vậy, ta cũng không còn cách nào khác”.

Nhìn kiếm phong lóe hàn quang trong tay Ti Đồ Triệt, Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhíu mày, hắn muốn làm gì? Hắn không biết nếu làm như vậy thân thể sẽ tổn thương sao? Chiêu thức đó phải đến lúc thật sự cùng đường mới có thể sử dụng, lực công kích càng lớn thân thể sẽ càng tổn thương nghiêm trọng.

Ở Ti Đồ Triệt vừa mới bắt đầu vận công còn chưa kịp xuất thủ, trong tay Lam Tịch Nguyệt đã bắn ra mấy ngâm châm sở trường hướng Quý Uy kia. Quý Uy đang muốn giơ cao khoái đao chém về phía Ti Đồ Triệt, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có một trận hàn khí thẳng hướng hắn tuôn qua, liền tranh thủ thay đổi hướng đao chỉ nghe “đinh” một tiếng, ngân châm nhằm trúng đao của hắn rụng rơi xuống trên mặt đất.

Ti Đồ Triệt sửng sốt một chút, cúi đầu kinh ngạc nhìn ngân châm bị đánh rơi, trong mắt hiện lên một tia nóng bỏng, chuyển hướng nhìn phía ngân châm bay tới, lại phát hiện cái hướng kia trống rỗng không thấy ai. Mà lúc này, một cái bóng nhanh chóng vây quanh phía sau Quý Uy, Quý Uy cảm giác được sau lưng lạnh lẽo, vội vàng xoay người phòng thủ, rất nhanh hai người liền cùng nhau triền đấu.

Ti Đồ Triệt quay đầu lại lần nữa bắt gặp được thân ảnh vạn bất đắc dĩ luôn khiến hắn tư niệm, khóe miệng hiện ra một nụ cười ấm áp, lại có chút si mê, cũng chỉ có lúc nàng không chú ý tới hắn, hắn mới có thể yên tâm lớn mật dùng ánh mắt như thế nhìn nàng. (Ố ồ, hóa ra bộ sưu tập những cái đuôi của Lam Tịch Nguyệt cũng không mỏng lắm nhỉ, lúc đầu tưởng anh Ti Đồ Triệt cam tâm làm tú bà ở thanh lâu, làm sư huynh tốt của nàng thôi)

Chỉ khi tay Lam Tịch Nguyệt khẽ vẫy, Quý Uy lập tức lui ra, thần sắc nghiêm trọng nhìn nàng hỏi: “Ngươi là người phương nào? Vì sao phải xen vào việc của người khác như thế?”

“Xen việc người khác?” Lam Tịch Nguyệt vừa nói vừa chuyển mặt hướng sang Ti Đồ Triệt bên cạnh, Ti Đồ Triệt bị làm cho sợ vội vàng thu hồi ánh mắt nhìn nàng, giả bộ ra vẻ ngó lơ. Lam Tịch Nguyệt cũng chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, sau đó quay lại nhìn Quý Uy, lãnh đạm nói: “Ngươi muốn giết sư huynh của ta, mà ta thì đi ra ngoài cứu hắn, vậy cũng coi là xen vào việc của người khác sao?”

Quý Uy sửng sốt, bộ dạng không dám tin nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: “Không thể nào! Ta cho tới bây giờ cũng không nghe nói qua Ti Đồ Triệt có bất kỳ sư huynh đệ, ngươi muốn cứu hắn cũng không cần lấy cớ như thế!”

Lam Tịch Nguyệt giễu cợt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Ngươi chưa nghe nói qua sao? Chưa nghe qua cũng đúng, ngươi cho rằng ngươi là ai? Còn Ti Đồ Triệt là ai cơ chứ? Chuyện gì của hắn ngươi cũng được biết hay sao?” Năm ngón tay Lam Tịch Nguyệt thành chưởng giơ lên trước ngực, trong năm ngón tay lóe ra năm cái ngân châm, âm lãnh nhìn Quý Uy nói: “Ngươi nên lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình một chút, có một số việc không cần so đo thái quá!”

Vừa nói, năm cái ngân châm trong tay nàng đã hướng những góc khác nhau bắn về phía Quý Uy. Thấy thế, Quý Uy vội vàng giơ đao đỡ, chỉ nghe thanh âm “leng keng” liên tục không dứt, thoáng cái đỡ được bốn cái ngân châm. Cái thứ năm kia so với bốn cái khác chậm hơn một chút, hơn nữa góc độ càng thêm khó đoán, khi hắn tự cho là đỡ được bốn cái kia còn dư lại mỗi một cái chắc sẽ hoàn toàn không khó khăn gì. Nhưng hắn tìm mãi mà không thấy bóng dáng cái ngân châm cuối cùng kia, chờ đến lúc hắn có cảm giác thì ngân châm đã từ dưới đất chui ra, không chút lưu tình bắn vào gót chân của hắn. (Hirameki: Trời ơi là trời, đây là công phu gì mà cao siêu quá đáng vậy, sợ lạnh cả gáy)

Nhất thời, Quý Uy chỉ cảm thấy cả người chấn động, sau đó dĩ nhiên là thân thể có chút không khống chế được co rúm lại, ngân châm đã cắm ngay ngắn trong lòng bàn chân hắn nhưng không xuyên vào đến xương thịt bên trong, một trận u hàn từ lòng bàn chân dâng lên, không ngừng khuếch tán ra toàn thân, so sánh với tứ chi bại liệt còn thống khổ hơn trăm lần.

Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng nhìn Quý Uy cả người thống khổ co rúc thành một cục, tay đang đưa lên một nửa đột nhiên dừng lại, mở miệng hỏi: “Quan hệ của ngươi và trưởng công chúa là thế nào? Tại sao muốn giúp trưởng công chúa giết Lam Thanh Nguyệt? Còn nữa ngươi đang tìm thứ gì trên tay nàng?” Bây giờ đang là một cơ hội rất tốt để ép hắn nói rõ ràng quan hệ của hắn và trưởng công chúa, có lẽ đối với nàng cũng sẽ có chút hữu ích.

Quý Uy chấn động, hoảng sợ nhìn nàng nói: “Tại sao ngươi muốn biết những chuyện này?” Hắn cùng trưởng công chúa gặp mặt bí ẩn như vậy, làm sao có thể bị người khác phát hiện? Trừ phi… nghĩ tới cái cảm giác kỳ quái mới vừa rồi ở phủ tướng quân, hơn nữa nhìn công phu của người trước mặt, không khỏi mở to hai mắt nhìn, ấp úng nói: “Chẳng lẽ ngươi theo dõi ta?” Nếu không làm sao có thể xuất hiện đúng lúc ở chỗ này?

Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, chờ câu trả lời của hắn, mắt thấy thần sắc Quý Uy có chút cổ quái nàng khẽ cúi đầu xuống, lúc này, đột nhiên truyền đến thanh âm vội vàng của Ti Đồ Triệt: “Cẩn thận răng hắn có giấu độc!”

Lam Tịch Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức đưa tay bắt Quý Uy, nhưng có vẻ nàng đã chậm một bước, Quý Uy dĩ nhiên đã cắn nát kịch độc giấu ở kẽ răng, trong nháy mắt nàng nhíu chặt đôi mi thanh tú hỏi: “Hắn rốt cuộc là ai?” Nhân sỹ giang hồ căn bản không có khả năng chịu sỉ nhục giấu độc ở răng, chỉ có tử sỹ mới có thể làm chuyện như vậy, nhưng hắn rõ ràng không phải tử sĩ của trưởng công chúa.

“Hắn là tử sỹ của Lục vương gia, nhưng phần lớn mọi người đều cho rằng hắn là đầu não của một tổ chức sát thủ trên giang hồ, về phần ngươi nói hắn cùng trưởng công chúa có quan hệ gì ta cũng không biết.”

Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn hướng Ti Đồ Triệt, lại thấy hắn nói xong những lời này sắc mặt càng trở nên thêm khó coi, thân thể lay động mấy cái, thấy thế Lam Tịch Nguyệt vội vàng hướng hắn chạy tới, vừa lúc đỡ được hắn đang té xuống. Nàng nhẹ chau lông mày, đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã của hắn hỏi: “Chuyện gì xảy ra với ngươi?”

Người có thể đánh Ti Đồ Triệt thành bộ dạng này ở trên giang hồ phi thường hiếm thấy, cũng không biết hắn gặp phải chuyện ly kỳ cổ quái gì mà biến mất trong một thời gian dài, bây giờ hẳn là mạng chỉ còn một nửa!

Ti Đồ Triệt đưa tay vịn vào vai Lam Tịch Nguyệt, sau đó sức nặng cả cơ thể cũng áp đến trên người nàng, thấy Lam Tịch Nguyệt không nhịn được lảo đảo một chút, cười xấu xa không đứng đắn nói: “Cũng không có việc gì, nhưng nếu như chịu một chút vết thương nhỏ mà có thể được tiểu sư muội quan tâm như vậy, coi như cái mạng này có mất cũng đáng giá!”

Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó tàn nhẫn vô tình cực độ nói: “Ta chỉ không muốn làm trái lời sư phụ mới xuất thủ cứu ngươi, không nên nghĩ quá nhiều”.

Khuôn mặt Ti Đồ Triệt ủy khuất nhìn nàng, giống như một con chó nhỏ bị chủ nhân tức giận, thấy thái độ Lam Tịch Nguyệt như vậy không nhịn được nổi cả da gà, sau đó liếc mắt nói: “Tiểu sư muội quả nhiên quyết liệt, không biết lúc sinh khí với Vương gia giận dữ hắn không phải là sẽ không chịu đựng được sự lãnh đạm mà co giò chạy trốn sao?” (Hirameki: Sai hoàn toàn, tên Vương gia đó sống lâu trong cái khổ quen mùi khổ rồi, lạnh hơn nữa vẫn chịu tốt. Anh Ti Đồ hạ thấp năng lực anh An Kỳ Lạc quá)

Cho dù cảm giác An Kỳ Lạc sẽ không làm như vậy, nhưng trong lòng Ti Đồ Triệt vẫn không nhịn được lay động, từ sau ngày đến Lâm Nguyệt quốc, nàng thật sự đối với hắn hết sức tốt. Hắn rốt cuộc lớn lên như thế nào? Tại sao có màu sắc ánh mắt như vậy? Chẳng lẽ khi hắn còn ở trong bụng, mẫu thân hắn không cẩn thận ăn phải thứ gì, để cho hài tử còn đang mang trong mình phát sinh biến hóa, cuối cùng ngay cả ánh mắt cũng biến thành màu đỏ? Còn có một việc chính là, hắn phát hiện gọi An Kỳ Lạc là Vương gia giận giữ xem ra vô cùng thuận miệng, ai bảo tên đó… ách, đoạt đi tiểu sư muội của hắn! (Hirameki: Đại khái theo ý hiểu của ta là con người lúc giận giữ mắt thường đỏ lên, Ti Đồ Triệt lấy chi tiết này để gán cho An Kỳ Lạc có mắt màu đỏ bẩm sinh biệt danh là “Vương gia giận dữ”)

Cho dù cảm giác An Kỳ Lạc sẽ không làm như vậy, nhưng trong lòng Ti Đồ Triệt vẫn không nhịn được lay động, từ sau ngày đến Lâm Nguyệt quốc, nàng thật sự đối với hắn hết sức tốt. Hắn rốt cuộc lớn lên như thế nào? Tại sao có màu sắc ánh mắt như vậy? Chẳng lẽ khi hắn còn ở trong bụng, mẫu thân hắn không cẩn thận ăn phải thứ gì, để cho hài tử còn đang mang trong mình phát sinh biến hóa, cuối cùng ngay cả ánh mắt cũng biến thành màu đỏ? Còn có một việc chính là, hắn phát hiện gọi An Kỳ Lạc là Vương gia giận giữ xem ra vô cùng thuận miệng, ai bảo tên đó… ách, đoạt đi tiểu sư muội của hắn! (Hirameki: Đại khái theo ý hiểu của ta là con người lúc giận giữ mắt thường đỏ lên, Ti Đồ Triệt lấy chi tiết này để gán cho An Kỳ Lạc có mắt màu đỏ bẩm sinh biệt danh là “Vương gia giận dữ”)

Lam Tịch Nguyệt xoay đầu lại nhìn chằm chằm Ti Đồ Triệt, trong đầu trực tiếp đem bốn chữ Vương gia giận dữ quên đi, giật hạ khóe miệng nói: “Ngươi còn có nhiều tinh lực nói chuyện như vậy, có phải ta để một mình ngươi ở nơi này cũng không thành vấn đề?”

Nghe vậy, một cái tay khác của Ti Đồ Triệt vội vàng đặt lên vai của nàng, ôm nàng thật chặt, khuôn mặt vô tội hô: “Không nên a, tiểu sư muội! Ngươi nhẫn tâm đem ta là sư huynh của ngươi ném linh linh ở nơi hoang sơn dã lĩnh này sao? Nếu sói đến đây thì làm sao bây giờ nha? Ta… ta biết sai rồi, An Kỳ Lạc làm sao sẽ chạy trốn chứ? Hắn nhất định yêu ngươi còn không kịp, cho nên tiểu sư muội tha thứ cho sư huynh vô tâm đi, ngàn vạn lần không nên để ta ở nơi này a, ta sợ sẽ…!”

Lam Tịch Nguyệt khóe miệng hung hăng co lại hai cái, nàng tại sao có sư huynh như vậy? Sư phụ thật đáng thương, người xem Ti Đồ Triệt như con mình vậy! Những lời hắn nói sau cùng đó, nói không nên để một mình hắn ở đây lọt vào tai Lam Tịch Nguyệt còn dễ nghe một chút, những lời khác nàng hoàn toàn không thèm quan tâm, thuần túy là hắn loạn ngôn.

Lam Tịch Nguyệt giật cái tay thứ hai Ti Đồ Triệt vừa mới để trên vai nàng xuống, một tay nắm bả vai hắn, tay kia đỡ hông hắn nhẹ nhíu mi, chết tiệt sao nặng như vậy? Nhìn hắn lười biếng dựa hết cả người vào nàng trong mắt Lam Tịch Nguyệt hàn quang chợt lóe, lạnh giọng nói: “Không nên đem hết tất cả sức nặng để vào trên người ta, nếu ngươi thêm chút sức có tin ta sẽ ném ngươi lại nơi này?” (Đáng đời tên lợi dụng haha)

Khuôn mặt Ti Đồ Triệt khổ sở, thân thể không dám dán chặt lấy người Lam Tịch Nguyệt, oán trách nói: “Nhưng ta bị trọng thương, bây giờ không ngã xuống cũng đã rất tốt rồi, tiểu sư muội không thể lại muốn ta tự lực nhiều như vậy, hmm!”

Lam Tịch Nguyệt mặt lạnh, lực đạo trên tay buông lỏng, Ti Đồ Triệt cũng rất tự nhiên bị trượt trên mặt đất trơn, vội vàng dùng cả hai tay ôm Lam Tịch Nguyệt, từ từ đứng thẳng, hành động này đúng là lấy của hắn không ít khí lực. Hữu khí vô lực tựa trên người của nàng, nhẹ ho khan vài tiếng, thở dốc trong chốc lát, sau đó lầm bầm ai oán nói: “Thật ác tâm, thật cứ như vậy buông tay, sao không nói trước một tiếng, cuối cùng chính bản thân ta lại phải dùng thêm sức!”

Lam Tịch Nguyệt một lần nữa đỡ hắn, lần này thấy nhẹ hơn rất nhiều, sau đó hai người đi ra bên ngoài rừng cây. Về phần Ti Đồ Triệt tại sao bị thương, tin tưởng lúc hắn muốn nói dĩ nhiên sẽ nói, bây giờ trước tiên mang hắn đi chữa thương, nếu không để tuyệt diệt hậu nhân của sư phụ quả thật sẽ không tốt.

Hai người trực tiếp đi đến thanh lâu lớn nhất Thanh Minh thành, rất hiển nhiên, nơi đó cũng là địa bàn của Ti Đồ Triệt, hắn tựa hồ vô cùng chung tình với việc mở thanh lâu.(Hờ hờ, thanh lâu của anh ấy cũng thành tập đoàn xuyên quốc gia rồi, có chí kiếm tiền lắm, biết đánh vào dịch vụ đắt đỏ mà rất nhiều người sẵn sàng chi) Không tiến vào từ đại môn vì không muốn làm người khác chú ý, Lam Tịch Nguyệt lôi kéo hắn bay vào gian phòng hắn chuyên dùng trong thanh lâu, nàng không chút lưu tình buông tay ném hắn trên mặt đất, vỗ vỗ tay nói: “Ta đem ngươi tới đây, còn lại một mình ngươi tự lo đi!” Biết hắn sẽ không dễ dàng chết như vậy, cho nên nàng mới phá lệ hạ thủ không lưu tình, coi như nàng đã thiên tân vạn khổ bỏ ra sức lực lớn như vậy mang hắn từ phương xa tới nơi này.

Ti Đồ Triệt gục trên mặt đất, phí sức ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của Lam Tịch Nguyệt, mặt thống khổ nhăn thành mấy đường lẩm bẩm nói: “Tiểu sư muội, ngươi chừng nào mới có thể đối với ta hơi chút ôn nhu đây?”

Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng cúi đầu nhìn về phía hắn, lại phát hiện khóe miệng của hắn chảy ra một tia máu, không khỏi sửng sốt một chút, nàng mới vừa rồi có dùng sức như vậy sao? Nàng ngồi xổm xuống đỡ hắn từ trên mặt đất lên, lau đi vết máu nơi khóe miệng hắn, có chút lo lắng hỏi: “Ngươi không thật sự bị thương nặng như vậy chứ?” Ti Đồ Triệt lộ ra một nụ cười khô khốc, thấy trong mắt Lam Tịch Nguyệt thần sắc lo lắng trong lòng có chút cảm động, nhưng từ trong miệng lại phun ra càng nhiều máu tươi, hắn nhịn đã lâu rồi. Ở dưới con mắt bối rối của Lam Tịch Nguyệt hắn nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Yên tâm đi, còn chưa chết.”

Lam Tịch Nguyệt có chút luống cuống, nàng mới vừa rồi mặc dù cũng biết Ti Đồ Triệt bị thương, hơn nữa bị thương hẳn không nhẹ, nhưng làm sao cũng không nghĩ hắn đột nhiên hộc máu không ngừng, mạch đập hỗn loạn, còn có lúc gián đoạn dừng lại. Đưa tay lau chùi miệng hắn loạn xạ, càng ngày càng nhiều máu tươi, trong mắt nàng xuất hiện một tầng hơi nước nhàn nhạt, run giọng nói: “Ti Đồ Triệt, ngươi không thể chết, có biết hay không, ngươi còn không thể chết, sư huynh!”

Ti Đồ Triệt nặng nhọc ho khan vài tiếng, đưa tay bắt được bàn tay nhỏ bé của nàng, cười nói: “Ta dĩ nhiên sẽ không chết, nếu như ta bây giờ chết Tư Đồ gia chẳng phải sẽ tuyệt chủng sao”.

Lam Tịch Nguyệt mím chặt môi, lòng nhẹ nhàng rung động, vẻ mặt nàng có chút kích động, đột nhiên nàng xoay người vây quanh phía sau Ti Đồ Triệt, vận công trong lòng bàn tay chống đỡ lưng hắn. Thanh âm tựa hồ vẫn lạnh như băng, nhưng nội dung nói ra một chút cũng không thấy sự lạnh lùng băng giá: “Ta sẽ không để cho ngươi chết, ngươi đã nói ta là thân nhân duy nhất của ngươi, đối với ta mà nói, ngươi cũng là thân nhân duy nhất của ta”.

Ti Đồ Triệt nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, ở đáy mắt che giấu một tia khổ sở, hắn rất muốn không phải là thân nhân duy nhất của nàng, nhưng hắn cũng hy vọng nàng có thể để tất cả gánh nặng xuống, sau đó thoải mái mà hưởng thụ cuộc sống của mình. Cho nên, nếu như vậy mà có thể làm cho nàng vui vẻ, có thể làm cho nàng hoàn toàn trút bỏ gánh nặng của cuộc sống, hắn nhất định sẽ cố gắng sắm vai làm một người thân, một ca ca hay là một sư huynh tốt.

Một luồng khí lạnh lẽo mang theo dòng nước ấm từ bàn tay Lam Tịch Nguyệt chảy vào trong cơ thể Ti Đồ Triệt bởi vì bọn họ đang luyện chính là cùng một loại nội công tâm pháp, cho nên đối với Ti Đồ Triệt đang bị thương mà nói, nội lực của Lam Tịch Nguyệt so với người khác có thể giúp thân thể của hắn khôi phục nhanh hơn, hữu hiệu hơn.

Trên trán Lam Tịch Nguyệt toát ra một tầng mồ hôi mịn, sau đó từ từ đọng lại kết thành một tầng băng sương thật mỏng, làm cho cả khuôn mặt nàng nhìn qua giống như bị đóng băng, cũng tăng thêm vài phần thần bí cùng tuyệt trần. Sắc mặt Ti Đồ Triệt cũng chuyển biến tốt hơn một chút, khóe miệng còn lưu lại vết máu cũng được chân khí Lam Tịch Nguyệt truyền tới kết lại thành băng, vết máu màu đỏ kia lộ ra vẻ dị thường tiên diễm.

Cũng không biết qua bao lâu, Ti Đồ Triệt đột nhiên mở mắt, hướng Lam Tịch Nguyệt phía sau khẩn trương, mang theo một chút suy yếu nói: “Đủ rồi, Tịch nhi, nhanh lên dừng lại!”

Thân thể cũng không dám động, chỉ sợ hắn vừa động sẽ khiến Lam Tịch Nguyệt tẩu hỏa nhập ma. Đã rất lâu rồi sao? Chính hắn cũng không rõ ràng lắm, hẳn là sớm có thể ngưng, chẳng qua hắn cũng không biết, chờ cảm giác được nàng tựa hồ có chút vô lực mới giật mình tỉnh lại. Hình như hắn đã bị băng phong thật lâu, sau đó đột nhiên lúc tỉnh lại phát hiện nàng vẫn giúp hắn vận công chữa thương, cứ tiếp tục như vậy, ngay cả thân thể của nàng cũng sẽ chịu không nổi.

Lam Tịch Nguyệt khóe miệng xuất hiện một nụ cười thản nhiên, sau đó mới từ từ vận công thu hồi nội lực trong tay, tỉnh lại là tốt, nàng cũng có thể yên tâm. Thật ra thì mới vừa rồi nàng đã rất sợ, sợ thân nhân duy nhất nàng thừa nhận này cứ như vậy rời nàng đi. Mặc dù cho tới bây giờ bình thường nàng không thể hiện sắc mặt tốt với hắn, thậm chí ngay cả lời dễ nghe một chút cũng không nói, nhưng từ tận đáy lòng, nàng rất quan tâm thân nhân duy nhất này, hắn đã phụng bồi nàng cùng nhau lớn lên, cùng nhau đối mặt với sự kiện sư môn tan biến.

Lam Tịch Nguyệt thu hồi nội lực sau đó cả người cũng buông lỏng xuống, toàn thân mềm nhũn ra, từ từ hướng xuống đất ngã xuống. Sau khi bàn tay nàng rời khỏi lưng Ti Đồ Triệt, hắn liền xoay người lại vừa lúc kịp đỡ lấy nàng. Ti Đồ Triệt cúi đầu ngưng mắt nhìn hai mắt nàng nhắm chặt, trên mặt còn có một tầng băng sương rất mỏng chưa kịp tan chảy, ôm nàng thật chặt vào trong ngực, lẩm bẩm nói nhỏ : “Đồ ngốc, tại sao liều mạng như vậy?”

Nếu như hắn không phát giác, không tỉnh lại, có phải nàng sẽ vẫn giúp hắn vận công chữa thương? Nếu như hắn không tỉnh lại ngăn cản, hậu quả sẽ thật khó lường, nàng đã kiệt lực, nhẹ thì nguyên khí tổn thương nặng nề, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, tính mạng khó giữ được.

Ti Đồ Triệt cảm thấy một trận choáng váng, thân thể hắn bây giờ vẫn rất suy yếu, cho dù Lam Tịch Nguyệt đã giúp hắn truyền nội lực gần một canh giờ, nhưng bây giờ có thể tỉnh lại đã coi như là không dễ dàng, hắn rất nhanh ôm Lam Tịch Nguyệt rồi cùng nàng ngã trên mặt đất bất tỉnh.

Đợi khi Lam Tịch Nguyệt tỉnh lại đã là hai canh giờ sau, nàng mở mắt nhìn qua nhưng lại thấy khuôn mặt của An Kỳ Lạc không khỏi có chút ngạc nhiên. An Kỳ Lạc thấy nàng rốt cục đã tỉnh lại lộ vẻ vui mừng bước lên, ôn nhu hỏi: “Tịch nhi, nàng đã tỉnh? Có còn nơi nào cảm thấy không thoải mái?”

Đợi khi Lam Tịch Nguyệt tỉnh lại đã là hai canh giờ sau, nàng mở mắt nhìn qua nhưng lại thấy khuôn mặt của An Kỳ Lạc không khỏi có chút ngạc nhiên. An Kỳ Lạc thấy nàng rốt cục đã tỉnh lại lộ vẻ vui mừng bước lên, ôn nhu hỏi: “Tịch nhi, nàng đã tỉnh? Có còn nơi nào cảm thấy không thoải mái?”

Lam Tịch Nguyệt đưa thay sờ sờ mặt An Kỳ Lạc, không giống như đang nằm mơ, lại quay đầu nhìn xung quanh, cái chỗ này giống như là thanh lâu của Ti Đồ Triệt. Bên cạnh hình như không có thân ảnh Ti Đồ Triệt nàng không khỏi có chút khẩn trương hỏi: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Ti Đồ Triệt đâu?”

An Kỳ Lạc ánh mắt ảm đạm hạ xuống, trong lòng bắt đầu bốc lên bọt khí chua chát, nàng tại sao vừa mở miệng đã hỏi hắn Ti Đồ Triệt ở đâu? Chẳng lẽ tên Ti Đồ Triệt này đối với nàng quan trọng như vậy sao? Thấy nàng có ý muốn từ trên giường ngồi dậy, hắn vội vươn tay đỡ nàng, sau đó chỉ bên cạnh nói: “Nàng không cần lo lắng, hắn nằm ở bên kia! Bất quá, Tịch nhi, nàng tại sao ở chỗ này? Hơn nữa lại té xỉu, còn nữa, tại sao Ti Đồ Triệt ôm nàng rồi cũng té xỉu ở bên cạnh?”

Hắn rất để ý cái này, khi thấy Ti Đồ Triệt ôm nàng cùng nhau ngã trên mặt đất, hắn thiếu chút nữa xông ra cho Ti Đồ Triệt ngũ mã phanh thây. Nếu như không vì thấy trên mặt đất có một vũng máu, y phục của Ti Đồ Triệt, thậm chí cả trên mặt hắn vẫn còn lưu vết máu, hơn nữa lúc ấy sắc mặt hai người cũng tái nhợt dị thường, hắn mới không động thủ.

Không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn hôm nay đột nhiên cảm giác trong lòng không yên, cảm giác giống như đã phát sinh chuyện gì không tốt vội vội vàng vàng xếp việc xử lý chuyện của Dạ Thánh môn lại, sau đó trở về tìm Lam Tịch Nguyệt. Hắn bây giờ cũng chỉ có để ý một mình Tịch nhi, nếu quả thật có chuyện gì không tốt phát sinh, hơn nữa lại có thể liên quan đến Tịch Nhi thì sao? Cho nên hắn nghĩ phải nhanh nhanh trở về ở bên cạnh Tịch Nhi, như vậy dù xảy ra chuyện gì hắn cũng sát cánh bên nàng.

Nhưng lúc trở về, chuyện đã xảy ra cùng sự tưởng tượng của hắn giống nhau, căn bản tìm không thấy bóng dáng Lam Tịch Nguyệt, cũng không biết nàng vừa chạy đi nơi nào. Sau đó thuộc hạ bẩm báo, nói mới vừa thấy Ti Đồ Triệt lén lút vào thành, hơn nữa thời điểm hắn vào thành hình như là có chuyện gì đó xảy ra, ngay cả bước đi cũng phải vịn vào một người khác, sau đó tiến vào bên trong thanh lâu của hắn ở Thanh Minh thành.

Khi đó, ý nghĩ đầu tiên của An Kỳ Lạc chính là Tịch nhi có phải cùng hắn ở chung một chỗ, sau đó hắn lập tức chạy tới thanh lâu của Ti Đồ Triệt, kết quả hắn phát hiện Tịch nhi ở cùng Ti Đồ Triệt. Chẳng qua khi hắn phát hiện ra, hai người bọn họ đã ngã xuống đất ngất đi.

Lam Tịch Nguyệt sửng sốt một chút, Ti Đồ Triệt ôm nàng rồi té xỉu ở bên cạnh nàng sao? Trước khi nàng mất đi ý thức hình như có cảm giác rơi vào trong một lồng ngực, lồng ngực đó hẳn chính là của Ti Đồ Triệt. Tầm mắt nàng hướng phương ngón tay An Kỳ Lạc chỉ nhìn tới, sau đó lập tức quay mặt lại nhìn An Kỳ Lạc, có chút bất mãn nói: “Làm sao ngươi có thể để cho hắn nằm trên mặt đất?”

An Kỳ Lạc chột dạ chuyển mặt hướng nơi khác, hắn chính là không muốn dịch chuyển Ti Đồ Triệt đang ở trên mặt đất nha, ai bảo hắn ôm nương tử của người ta, không ném hắn ra ngoài cửa sổ cũng đã rất tốt rồi! Hơn nữa lúc ấy hắn chỉ lo cho Tịch nhi, còn đâu thời gian sức lực để ý đến tên Ti Đồ Triệt đã chiếm tiện nghi của nương tử hắn!

An Kỳ Lạc hẹp hòi nghĩ, sau đó quay đầu nhìn quanh cả gian phòng, nơi này cũng chỉ có một cái giường, không để cho hắn nằm trên mặt đất chẳng lẽ còn muốn đem hắn đến trên giường cùng Tịch nhi ngủ sao? Điều này sao có thể? Ở đây cũng có một phòng ngủ khác nhưng lại ở gian phòng bên kia, rất xa ít nhất cũng phải đi vài chục bước, hắn không muốn đi xa như vậy!

Chống lại tầm mắt bén nhọn của Lam Tịch Nguyệt, An Kỳ lạc bất mãn thầm nói: “Dù sao nhìn dáng vẻ của hắn cũng sẽ không dễ dàng chết như vậy, chẳng qua là nằm hai canh giờ trên mặt đất mà thôi, có cái gì không được? Hơn nữa, nếu như ta không tới nơi này, hắn chẳng phải vẫn cứ nằm ở đó sao, cứ coi như ta chưa tới đây không được sao?” Hắn đương nhiên muốn tới rồi, nếu không Tịch nhi sẽ vẫn bị tên Ti Đồ Triệt đó ôm sao, ít nhất cũng phải bị tên đó ôm thêm hai canh giờ a!

Lam Tịch Nguyệt có chút vô lực tựa vào trước ngực An Kỳ Lạc, thật ra thì nằm hai canh giờ trên mặt đất không có gì to tát, hơn nữa đã giúp hắn chữa thương lâu như vậy, thiếu chút nữa ngay cả mình cũng tẩu hỏa nhập ma, hẳn là hắn không dễ dàng chết được! Khóe miệng Lam Tịch Nguyệt che một tia cười thản nhiên, có một chút cảm giác xấu xa, nghiêng mặt xem Ti Đồ Triệt đáng thương vẫn nằm trên mặt đất, nhẹ nói: “Lạc, vẫn nên để hắn nằm trên giường, ta không muốn để công sức ta đã cực khổ bị uổng phí.”

“Có ý gì?” An Kỳ Lạc có chút không giải thích được, hắn nằm đó cùng sự cực khổ của nàng có quan hệ gì? Khi hắn thấy vết máu trên người Ti Đồ Triệt, còn thấy sắc mặt trắng bệch của Lam Tịch Nguyệt, hắn vội vàng ôm khuôn mặt nàng khẩn trương hỏi: “Chẳng lẽ bởi vì giúp hắn vận công chữa thương cho nên nàng mới kiệt sức té xỉu?”

Lam Tịch Nguyệt nhẹ gật đầu một cái nói: “Ừ, nhưng ta bây giờ đã không có chuyện gì”.

Không có chuyện gì? Làm sao có thể nói không có chuyện gì? Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn còn trắng bệch, đây là bộ dạng không có chuyện gì sao? Hắn đau lòng chết mất! Ti Đồ Triệt thật đáng chết, nên để cho hắn tiếp tục nằm trên mặt đất thêm mấy canh giờ nữa!

Ánh mắt An Kỳ Lạc ghen ghét nhìn Ti Đồ Triệt cả người có vết máu vô cùng bẩn hỏi: “Hắn tại sao bị thương?” Ti Đồ Triệt trong truyền thuyết không phải là loại đần độn như vậy a!

Ở trong ngực của hắn, Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhàng đung đưa mấy cái rồi nói: “Ta cũng không biết tại sao, hắn còn chưa có nói với ta, nhưng ta không muốn để cho hắn chết”.

An Kỳ Lạc vuốt vuốt tóc nàng, sau đó buông tay đang ôm nàng hướng xuống đất chỗ Ti Đồ Triệt đang nằm, đi tới nói: “Yên tâm đi, hắn sẽ không dễ dàng chết như vậy!”

An Kỳ Lạc ngồi xổm xuống định mang Ti Đồ Triệt lên ngủ trên giường, nhưng lại phát hiện Ti Đồ Triệt đột nhiên giật mình, sau đó từ từ mở mắt. Đợi thấy rõ người ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn là ai, Ti Đồ Triệt không nhịn được kêu ra tiếng: “An Kỳ Lạc? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Thấy vẻ mặt không chút hảo ý theo dõi hắn, Ti Đồ Triệt vội vàng từ trên mặt đất ngồi dậy, khuôn mặt đề phòng nói: “Ngươi muốn làm gì?”

An Kỳ Lạc ghen ghét nhìn hắn một cái, sau đó nói: “Yên tâm đi, ta không có bất kỳ ý đồ gì đối với ngươi, chẳng qua Tịch nhi nói ta xách ngươi đến bên cạnh đi, cho nên ta đang muốn hành động mà thôi!” “Tịch nhi?” Ti Đồ Triệt liền tranh thủ lúc An Kỳ Lạc đứng đó, tiến tới trước mặt Lam Tịch Nguyệt lôi kéo nàng tỉ mỉ kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, vẫn chưa yên tâm hỏi: “Thế nào? Tịch nhi, có còn nơi nào không thoải mái? Sau này không nên ngốc như vậy, ngàn vạn lần không nên liều mạng như vậy có được không?”

An Kỳ Lạc đi tới kéo Tư Đồ huynh cách xa người Lam Tịch Nguyệt, không vui nhìn hắn lạnh giọng nói: “Ti Đồ Triệt, không nên động tay động chân đối với nương tử của người khác, có lời gì đứng nói là được, Tịch nhi vẫn nghe thấy mà! Đúng không, Tịch nhi?”

Ti Đồ Triệt khinh thường hừ lạnh một tiếng, giọng nói lạnh băng giống như trước: “Ta đang nói chuyện với tiểu sư muội, ngươi là một ngoại nhân, tới đây ghé miệng vào làm gì? Ngươi nghĩ ngươi có ánh mắt màu đỏ là rất giỏi rồi sao?” Hắn ghét nhất chính là ánh mắt màu đỏ kia của An Kỳ Lạc, nhìn vào có cảm giác ác tâm, đơn giản vì động vật hắn ghét nhất chính là thỏ, mà ánh mắt của thỏ lại có màu đỏ!

Cái An Kỳ Lạc ghét nhất cũng chính là người khác, chỉ trừ Lam Tịch Nguyệt, bình luận về ánh mắt của hắn, tất cả những đãi ngộ bất công hắn nhận được cũng vì do màu sắc đôi mắt này. Bây giờ bị Ti Đồ Triệt nói như thế, toàn thân An Kỳ Lạc bắt đầu bốc lên lãnh khí. Mà có lẽ câu nói hắn để ý hơn cả chính là Ti Đồ Triệt nói hắn là ngoại nhân, đối với Tịch nhi, hắn làm sao có thể là ngoại nhân? An Kỳ Lạc nhìn Ti Đồ Triệt buồn buồn nói: “Đôi mắt của ta như thế nào hình như không liên quan tới ngươi, không phải sao? Hơn nữa Tịch nhi bây giờ là nương tử của ta, muốn tính ngoại nhân, hẳn ngươi mới là ngoại nhân!”

Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt liếc về hai người bọn họ một cái, sau đó xoay người một lần nữa nằm lại trên giường, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, nàng vẫn còn hơi mệt, trước hết nghỉ ngơi một chút rồi hãy nói. Về phần hai người kia, mặc kệ bọn họ ầm ĩ đi, chẳng có quan hệ gì với nàng, chỉ cần bọn họ không đánh nhau là được, nếu không xét tình hình thân thể Ti Đồ Triệt bây giờ khẳng định chỉ một chiêu cũng sẽ bị An Kỳ Lạc đánh gục!

Thấy Lam Tịch Nguyệt không thèm để ý hai người bọn họ, thoáng cái đã gục xuống ngủ, Ti Đồ Triệt trợn mắt không nói gì nữa, lại đem lực chú ý bỏ vào trên người An Kỳ Lạc, theo dõi đôi mắt ác hàn màu đỏ của hắn rồi nói: “Ta và Tịch nhi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, tình cảm vô tư, tình cảm của bọn ta tốt không ai phản đối, như thế nào nửa đường lại lòi ra Vương gia giận dữ không thể so bì được như ngươi?”

Thấy Lam Tịch Nguyệt không thèm để ý hai người bọn họ, thoáng cái đã gục xuống ngủ, Ti Đồ Triệt trợn mắt không nói gì nữa, lại đem lực chú ý bỏ vào trên người An Kỳ Lạc, theo dõi đôi mắt ác hàn màu đỏ của hắn rồi nói: “Ta và Tịch nhi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, tình cảm vô tư, tình cảm của bọn ta tốt không ai phản đối, như thế nào nửa đường lại lòi ra Vương gia giận dữ không thể so bì được như ngươi?”

An Kỳ Lạc vô cùng căm giận nhìn Ti Đồ Triệt, nhưng lại không thể động thủ, nếu không Tịch nhi nhất định sẽ rất tức giận, sẽ không bao giờ để ý tới hắn nữa, nhìn Ti Đồ Triệt ngay cả đứng còn có chút không vững, đột nhiên cười lạnh nói: “Ít nhất ta còn có thể bảo vệ Tịch nhi, bộ dạng bị thương này của ngươi còn muốn cứu Tịch nhi sao, thật không rõ sao làm nổi sư huynh!”

Lam Tịch Nguyệt ở trên giường xoay người, phát hiện bên cạnh ầm ĩ như vậy căn bản không ngủ được, mở mắt mặt tràn đầy lạnh lùng nhìn bọn họ, sau đó lại tập trung tầm mắt chú ý tới trên người Ti Đồ Triệt, từ trên giường ngồi dậy hỏi: “Ta nhớ được lúc ngươi đang ở trong rừng cây đã nói, người gọi Quý Uy chính là tử sỹ của Lục vương gia, có phải thật vậy hay không?”

Ti Đồ Triệt sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó gật đầu nói: “Đúng thế, nghe nói Lục vương gia còn nuôi dưỡng một nhóm tử sỹ mà Quý Uy là một trong những người được Lục vương gia hơi chút coi trọng”.

“Hơi chút coi trọng? Làm sao biết Lục vương gia coi trọng ai nhất?”

Nghe vậy, Ti Đồ Triệt tìm ghế ở bên cạnh ngồi xuống, vẻ mặt đăm chiêu nói: “Những điều này toàn là chuyện cực kỳ bí mật của Lục vương gia, ta là một thường dân nho nhỏ làm sao biết nhiều như vậy?” Rõ ràng là những người bên cạnh hắn biết nhưng hắn không muốn nói!

Nhất định hắn mở nhiều thanh lâu như vậy không phải là không có mục đích, từ trước đến giờ, thanh lâu chính là nơi có nhiều tin tức nhất, cũng là nơi dễ khai thác thông tin nhất cho nên Ti Đồ Triệt mới có thể hứng thú với việc mở thanh lâu như vậy. Mà trừ thanh lâu, hắn còn có rất nhiều sản nghiệp cùng thế lực khác, nhưng bởi vì ba năm trước đây hắn mới bắt đầu phát triển sản nghiệp cùng phát triển thế lực của chính mình, cho nên tạm thời vẫn không thể so sánh với Dạ Thánh môn hoặc là Phiêu Miểu sơn trang. Nhưng có điểm khác biệt mà hai thế lực khổng lồ kia thua kém hắn chính là hắn sở hữu nơi tin tức linh thông nhất trên đời này, còn có Lam Tịch Nguyệt tuyệt đối ủng hộ.

An Kỳ Lạc bây giờ thật sự càng thấy Ti Đồ Triệt không vừa mắt, xoay người ôm Lam Tịch Nguyệt ở trên giường nói: “Tịch nhi, nếu như nàng muốn biết ta sẽ cùng nàng điều tra, không nên để ý người này!”

Thấy An Kỳ Lạc cứ thế ôm nàng bay thẳng đến cửa, Lam Tịch Nguyệt không khỏi hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

An Kỳ Lạc hướng Lam Tịch Nguyệt ôn nhu cười một tiếng nói: “Cái chỗ này một chút cũng không tốt, chúng ta nhanh trở về đi thôi!” Nghiêng thân thể lạnh lùng liếc khuôn mặt Ti Đồ Triệt đang bực tức từ trên ghế ngồi đứng lên, An Kỳ Lạc tiếp tục nói: “Nàng xem, trên người Ti Đồ Triệt còn bị đả thương, nếu nàng ở đây sẽ chiếm giường của hắn, hắn cũng không thể nghỉ ngơi thật tốt!”

Nghe vậy, Lam Tịch Nguyệt cũng đồng ý gật gật đầu, hướng Ti Đồ Triệt phất phất tay, giọng trong trẻo lạnh lùng mang theo một chút quan tâm nói: “Nếu như vậy, chúng ta đi trước, ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt!”

Lam Tịch Nguyệt còn chưa nói xong, An Kỳ Lạc đã ôm nàng biến mất ở trong tầm mắt Ti Đồ Triệt, chỉ còn lại Ti Đồ Triệt trừ tức giận muốn giết người ra cái gì khác cũng không thể làm, bởi vì hắn bây giờ hoàn toàn không phải là đối thủ của An Kỳ Lạc. Cũng nhịn không được ảo não không dứt, sớm biết như vậy, hắn đã lập tức nói cho Tịch nhi chuyện hắn biết, nếu không cũng sẽ không để An Kỳ Lạc tìm được cơ hội tốt như vậy mang Tịch nhi đi.

Ti Đồ Triệt vô lực nằm trở lại trên giường, nghĩ tới Tịch nhi vừa nằm ngủ ở trên giường này không khỏi cảm thấy cả cái giường cũng tản mát ra mùi thơm, toàn bộ đều là mùi vị của Tịch nhi, khiến cho hắn ngủ ở đây cũng cảm thấy thích thú. Nhưng ngay sau đó, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười khổ sở, cuối cùng Tịch nhi chỉ xem hắn là thân nhân, không phải vẫn là người yêu như hắn hy vọng. Ti Đồ Triệt khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, trước tiên nghỉ ngơi một chút đã, hơn nữa trên người đang bị đả thương cũng cần qua một thời gian ngắn mới có thể hoàn toàn khôi phục, trong khoảng thời gian này hy vọng không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Đợi lúc tỉnh lại ngoài trời đã đầy sao, bụng của hắn cũng bắt đầu réo! Việc hắn trở về đây không ai hay, bởi vì mới vừa rồi hắn bị Lam Tịch Nguyệt lôi từ ngoài cửa sổ bay vào, cơ hồ không ai biết hắn đã trở lại.

A Cánh, tên đầy đủ là Kim Cánh, là lão bản của thanh lâu này. Qua cái tên cũng có thể biết nàng vô cùng yêu vàng bạc, ngay cả họ ban đầu của mình cũng bỏ đi đổi thành họ Kim, gọi A Cánh ý tứ chính là muốn có thêm càng nhiều vàng bạc, tài bảo. Kim Cánh đã làm lão bản trong Mãn Hương lâu của Ti Đồ Triệt hai năm, cái nàng am hiểu nhất chính là làm sao lấy được đồ từ trên người khách nhân, bất kể là vàng bạc hay tin tình báo, có thể coi nàng là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của Ti Đồ Triệt. (gèng 更 [cánh]: càng thêm, nhiều hơn. Hirameki phải chia sẻ hành trình gian nan tìm cái tên nàng Kim Cánh với các bạn một chút. Trong bản convert tên nàng được để là Kim Nhiều Hơn, editor mà để thế này có mà bị cười cho thối mũi, ta phải mò từ điển Chinese-English online tra ra được chữ viết và phiên ân latin của từ “ more”, sau đó search lại google cái chữ Hán cùng phiên âm đó may mà lại ra chứ, eureka! Cuối cùng là nàng ấy được mang tên Kim Cánh, bạn nào học tiếng Trung góp ý xem có đúng không dzậy trời, ta làm hết sức rồi ))

Nàng phong tư xinh đẹp, có thể điên đảo chúng sinh, không biết bao nhiêu công tử nhà quan lại phú quý muốn mang nàng về nhà, nhưng nàng lại không thích trải qua cuộc sống yên ổn, thầm lặng hàng ngày. Năm nay nàng đã hai mươi lăm tuổi nhưng phong tư không hề giảm, ngược lại càng thêm phần xinh đẹp, mà cái tối trọng yếu chính là nàng đối với Ti Đồ Triệt một mực trung thành, không hề có bất kỳ ý nghĩ không an phận.

Ti Đồ Triệt nghiêng mình, từ trên giường ngồi dậy, tay nhẹ nhàng đặt lên ngực, có chút khó chịu ho khan vài tiếng, hít sâu mấy ngụm khí cố đè nén bộ ngực đang cuồn cuộn huyết khí. Cho dù Lam Tịch Nguyệt đã giúp hắn trị thương nhưng cũng chỉ giúp hắn không đến nỗi hộc máu, hắn còn cần từ từ điều dưỡng thương thế thêm một thời gian nữa!

Ti Đồ Triệt đi tới mở cửa ra ngoài, bây giờ là buổi tối, Mãn Hương lâu tràn ngập khách nhân, Kim Cánh đang thân thiện chào hỏi mọi người, trong lúc đó Ti Đồ Triệt chỉ đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, cũng không có ai biết thực ra hắn mới chính là lão bản của Mãn Hương lâu. Một nô tỳ đi tới, lúc nhìn thấy Ti Đồ Triệt có chút sửng sốt, vội vàng hướng hắn khẽ hành lễ rồi nói: “Ra mắt lão bản!” Trong Mãn Hương lâu này, người biết thân phận của hắn chỉ có một số ít.

Ti Đồ Triệt nhẹ gật đầu một cái, mặt không chút thay đổi nhìn nô tỳ nói: “Đi gọi Kim Cánh tới phòng ta!” Nói xong, xoay người hướng bên trong phòng của mình đi vào.

Một nam tử phong độ, tuấn lãng bất phàm đâm đầu đi tới, lúc nhìn thấy Ti Đồ Triệt bỗng ngây ra một chút nhưng ngay sau đó bước nhanh lên trước mặt hắn cười nói: “Tư Đồ lão huynh, đã lâu không gặp, không nghĩ hôm nay có thể ở chỗ này gặp gỡ ngươi!”

Ti Đồ Triệt bất đắc dĩ thở dài, đưa tay giật bàn tay đang vỗ vỗ trên vai mình xuống, mới vừa rồi lực ở cánh tay cũng không nhẹ nếu lúc bình thường sẽ không sao, nhưng bây giờ trong người hắn đang bị trọng thương, làm sao có sức chống lại cú vỗ vai dùng sức như thế đây!

Kim Cánh nhận được thông báo của nô tỳ ngay lập tức gác lại mọi chuyện đi đến gian phòng của Ti Đồ Triệt, đã lâu không gặp lão bản, thật muốn diện kiến hắn a! Lúc nàng quẹo qua căn phòng nhìn thấy lão bản đứng chung một chỗ với một vị công tử khác, không khỏi có chút chần chờ nghĩ rốt cuộc nên tiến lên chào hỏi hay không.

Ti Đồ Triệt xoay người nhìn thoáng qua Kim Cánh phía sau mình, hướng nàng phất tay một cái nói: “Ngươi đi giúp ta chuẩn bị một chút đồ ăn đưa đến trong phòng ta trước đi”. Nói xong lời này hắn quay đầu lại nhìn nam tử trước mắt nói: “Khúc Vân Kỳ, tại sao ta cuối cùng lại dưới loại tình huống trăng gió này gặp ngươi?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...