Ice And Cold (Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng Phần 2)
Chương 1: Sự đổi mới
- Đứng lại.....Anh đứng lại đó cho em...- Tiếng Zeny vang lên khi đang cố gắng đuổi theo Kon. Khi anh ngang nhiên giựt lấy quyển sổ từ tay mình. Cặp đôi trẻ đã đính hôn vui đùa như hai đứa trẻ. Họ rất thoải mái.- Anh xem...thật ngưỡng mộ...đẹp đôi thật..- Ren vừa nói vừa tựa đầu vào Bin.- Chúng ta cũng vậy thôi mà....muốn vậy không? - Bin nói xong liền tìm cách dùng tay chọt vào người Ren làm cô cười đỏ cả mặt.- Bin...Fasmin....đã bao năm rồi...sao Fasmin k về chứ....còn hận nơi này sao? - Ren đột nhiên nói làm cuộc vui nhanh chóng dừng lại. Vì sau khi bọn nó bay sang nước ngoài thì khoảng vài tuần sao, Zeny, Bin...thì đã trở về và ở lại nơi này nhưng còn nó. Cô chỉ có thể liên lạc với nó qua chatting. Nhưng số lần nó online hoặc nghe điện thoại k cao.- Yên tâm đi....Fasmin em ấy giờ sống rất tốt. Cũng lạnh lùng nhưng k như tảng băng lúc trước. Cũng có lúc cười và biết đùa với người khác...- Bin nói cho Ren biết về sự đổi thay của nó hiện giờ.- Thôi anh phải đến bệnh viện...// em cũng phải đến công ty...Hay cùng đi đi. - cả hai đồng thanh sau đó lén ra về bỏ mặc cặp đôi kia đag đùa giỡn bên cánh đồng bồ công anh đẹp đẽ....................Luân Đôn...................- Con muốn đi thật sao Minh Hy? - Một người đàn ông ngồi trên Sofa, vẻ mặt hiền từ nhưng nghiêm nghị hỏi người con gái trước mặt.- Là do tính chất công việc mà Nội...với lại bao năm nay con đã ở với ông suốt rồi còn gì? - người con gái ấy cầm tách trà đến chỗ người ông sao đó ngồi xuống cùng. - Bin..nó đã ở đó. Bây giờ thêm con nữa....riết rồi ai cũng muốn rời xa ta...- - Con anh Bi mà nội..ông ngoại....giúp..con...- nói quay sang một người ông nữa ngồi đối diện.......- Được rồi...nhưng nhớ phải gọi về thường xuyên cho hai ông già này biết tình hình bên đó thế nào nhé.....- sao một hùi thảo luận thì ông nội của nó cũng gật đầu. - Ông nội...ông ngoại...hai người là nhất...- nó nói xong đưa ngón cái lên ra hiệu, và nở nụ cười. Nụ cười này rất đẹp, giống hệt của mẹ ruột nó........................................................................Nói đoạn, nó liền về phòng chuẩn bị vài thứ sau đó ra sân bay..Sau mười mấy tiếng bay mệt mỏi, cuối cùng nó cũng đặt chân trở lại Việt Nam. Mới chớp mắt, đã 5 năm rồi nó k về đây.Nó liền bắt taxi đến ngay bệnh viện Thủy Văn, cũng như là nơi nó công tác. Sau bao năm có lẽ tính nó đã thay đổi nhưng phong cách của nó vẫn giữ nguyên, đơn giản nhưng đặc biệt. Nó chọn cho mình quần xám âu, áo sơ mi cổ trụ tay lửng màu xanh nhạt, kết hợp với giày vans trắng. Mọi thứ đơn giản hơn với mái tóc màu hạt dẻ buông xõa tự nhiên. Rất bình thường, trên đường đi, nó nhìn ra cửa sổ và xem cảnh vật bên ngoài có gì thay đổi. Nó đang dự định cho anh và chị dâu tương lại của mnh2 cả cô bạn thân kia một sự bất ngờ. Nhưng chỉ mới lấy điện thoại ra thì xe đã thắng gấp.- Có chuyện gì thế? - Nó nhặt lại điện thoại vừa bị rớt, ngước lên nhìn thì thấy cảnh tượng trước mặt, là một tai nạn xe. Mọi người đang vây quanh và giao thông đã bị tắt nghẽn.Nó lập tức mở cửa xe xong ra lao vào đám đông. Rất khó khăn mới chen ngang vào được bởi người người đều vây kín. Trước mặt nó là người phụ nữ bị thương nặng, phía bụng chảy máu khá nhiều do mảnh vỡ cắm vào và vài người nữa.Nhưng nó nhìn người phụ nữ ấy, mồ hôi rất nhiều, biểu hiện k được bình thường nó rất nghi ngờ, liền đỡ người phụ nữ ấy dậy. Sau đó sơ cấp cứu.- Tỉnh lại...cô đừng ngủ....- nó cô gắng gọi người phụ nữ ấy.- Cấp cứu đến chưa?? - Nó hỏi...ngay lập tức cấp cứu đã đến và nó đưa người phụ nữ ấy lên xe. Người phụ nữ ấy nhìn nó với ánh mắt quyến luyến nhưng nó vội buông tay và trở lại taxi liền đến bệnh viện theo xe cấp cứu lúc nãy. Người nó lúc này máu đã dính vào áo và cả tay nó nữa.- Cô...vừa rồi...sao cô biết...-- Nhanh lên giúp tôi.- nó liền lạnh giọng, bởi tính mạng người phụ nữ lúc nãy rất quan trọng......................................................Vừa đến bệnh viện nó vội đưa tiền và chạy thẳng vào trong k thèm nhận lấy tiền thòi của tài xế kia....Vừa vào thì đã thấy cảnh tượng trước mắt, người bị thương rất nhiều và các bác sĩ đang tất bật chạy đến chạy lui. Nó tìm người phụ nữ lúc nãy, thì thấy người đó đang nằm trên giường chỉ có y tá chăm sóc. trong khi người phụ nữ ấy hai tay đã nắm chặt như rất đau và cô chịu đựng...- Bác sĩ điều trị cho cô ấy đâu...- - Đã đầy rồi ạ....bác sĩ Trương bảo họ quan trọng hơn, chỉ cần băng bó cho cô này thì được rồi...- cô y tá ngập ngừng vừa thắc mắc nó là ai, nhưng nghĩ là người nhà nên cũng trả lời...- Cô ấy có khối u trong não....cần phẫu thuật gấp...chuẩn bị phòng phẫu thuật..- nó nhanh miệng nói ra làm y tá bất ngờ, một bác sĩ thực tập lâu năm lại cạnh cô y tá.- Cô là ai mà ra lệnh... Nó chẳng nói gì chỉ lấy thẻ ra chứng minh thân phận bác sĩ của mình. Hai người đó cũng hiểu được chuyện gì nhưng chỉ cúi đầu- Sao vậy. tôi kêu chuẩn bị phòng phẫu thuật...- giọng của nó nặng hơn- nhưng chỉ còn có phòng số 1..phòng số 2 vẫn chưa..- Vậy phòng số 1 đi..- nó nói xong liền tính rời đi..- Nhưng.....bác sĩ Khắc cũng đang chuẩn bị...- k còn thời gian nữa....tôi sẽ chịu trách nhiệm sau...Mau chuẩn bị đi. - nó lạnh lùng nói sau đó nó rời đi...chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.........................................................................- tôi nghe nói vừa rồi có cuộc cãi vã giữa bác sĩ và y tá à...?- Rick vừa kết thúc cuộc phẫu thuật hỏi.- phải thưa bác sĩ...như là cô bác sĩ vừa mới chuyển đến đòi làm phẫu thuật ngay lập tức..nhưng phòng phẫu thuật đó chuẩn bị cho bác sĩ Khưu..nhưng...- Vị bác sĩ mới đến cũng thật là....thích thể hiện hay sao á..- Cô ta tên gì?- Hình như là Trịnh William Minh Hy thì phải...- Trần Willliam....? Nói cô ta xong việc lên gặp tôi...- Rick nói xong rời đi... Nghe đến tên này lòng anh lại như nở hoa..nhưng anh cần khẳng định có phải là thật không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương