Kế Hoạch Chinh Phục Thần Tượng

Chương 9.



Bữa sáng chỉ đơn giản với mỳ gói mà hôm qua Kính Minh mang đến, Chi Anh vốn còn đang xoa xoa cái bụng chưa được thỏa mãn thì lại hoảng hốt, cô đâu có biết đường tới trường, cũng không thể nhờ tới Kính Minh được vì anh giờ này chắc đang ở công ty.

Chi Anh trong chiếc jean đen và sơ mi màu trắng ôm theo túi sách đứng trước cửa nhà. Đang không biết phải làm sao tìm đường tới trường thì tiếng chuông xe đạp leng keng đằng sau thu hút sự chú ý của Chi Anh. Cô quay lại nhìn, Hàn Hàn đang đạp một chiếc xe đạp màu vàng đi tới, trên người là bộ đồng phục nam sinh rất đáng yêu. Thấy Chi Anh, cậu bé nở nụ cười, dừng xe lại.

" Nấm, nhà chị ở đây sao?"

Nấm??? Tên nhóc này, lại dám đặt biệt danh cho cô sao?

" Nấm nào chứ?"

Chi Anh gõ đầu nó một cái, rõ ràng là cô cao gần một mét bảy mươi, tuy là chưa được cao lắm nhưng ít ra cũng còn cao hơn mấy tên nhóc này nha.

"Chị là Nấm chứ ai. Haha"

" Chị không lùn cũng không bị bệnh. Sao gọi là nấm được"

" Tầm tuổi chị, chị hai của em rất cao nha."

Lý lẽ này cũng đem ra nói được. Bó tay.

" Được rồi được rồi. Nấm thì nấm "

Hàn Hàn nghe cô chịu thừa nhận thì vui vẻ hẳn lên, trước giờ cậu bé là người nhỏ tuổi và thấp nhất hội nên hay bị bắt nạt, không ngờ bây giờ cậu lại có thể bắt nạt một tỷ tỷ cao hơn mình rất nhiều, lại còn ngốc nữa.

Hàn Hàn lấy từ trong rỏ xe ra một chiếc hộp sắt, là hộp đựng cơm giữ nhiệt.

" Hôm qua em kể ẹ em nghe về chị, mẹ rất thích, sáng nay liền kêu em mang một phần cơm trưa cho chị nếu gặp. Mẹ em nấu ăn thì phải nói là không ai bì được đâu"

Chi Anh ôm hộp cơm còn nóng hổi trong tay, mẹ của Hàn Hàn thật tốt, đây cũng là lần đầu tiên có người chuẩn bị cơm cho cô.

" Hàn Hàn cảm ơn mẹ giúp chị nhé!"

" Được. Em đi học đây"

" Khoan khoan đã, Hàn Hàn biết đường tới trường đại học Thiên Tân không?"

Hàn Hàn gãi gãi đầu,

" Em biết, nhưng mà không chỉ cho chị được vì hướng đó không phải trường của em. Đường đi cũng vòng vèo lắm!"

" Em biết, nhưng mà không chỉ cho chị được vì hướng đó không phải trường của em. Đường đi cũng vòng vèo lắm!"

Nghe vậy, mặt Chi Anh liền ỉu xìu, đời thủơ nhà ai có người nào đi học mà lại không biết đường đi như cô không cơ chứ

" A. Nấm tỷ đi theo em. Có lẽ người này sẽ giúp được chị "

Hàn Hàn vui vẻ dắt xe cùng cô đi bộ về phía trước. Rất gần, chỉ vài bước đã đến. Chi Anh kinh ngạc nhìn ngôi biệt thự trước mặt, đây...đây không phải là nhà Tiêu Thiên Mặc sao?

Chi Anh còn đang chưa hết kinh ngạc thì Hàn Hàn bên cạnh đã kiễng chân bấm chuông cửa.

Chi Anh càng không ngờ tới người ra mở cử lại chính là Thiên Mặc. Anh mặc một bộ âu phục màu đen cùng với áo sơ mi trắng, mái tóc nâu đỏ đã được chăm sóc tỉ mỉ, nhìn anh thật là soái a. Chắc có lẽ anh cũng chuẩn bị đi tới Huỳnh Lạc.

" Tiểu Hàn?"

Anh ngạc nhiên nhìn hai người. Đứa nhỏ này không phải rất ít khi tới tìm anh sao? Nó còn nói là tới nhà anh chán ngắt bên chẳng bao giờ tới cả.

" Mặc ca. Anh đang chuẩn bị đi làm sao?"

" Ừm"

" Vậy tốt quá! Chị ấy là bạn của em, không biết đường tới đại học Thiên Tân, anh giúp em đưa chi ấy đi được không. Tối nay em sẽ kêu mẹ nấu bữa tối cho anh. "

Tiêu Thiên Mặc nhìn cô gái đứng cạnh Hàn Hàn, đây không phải là cái người cả đêm qua mở điện sao?

Chi Anh khẽ khẽ ngẩng đầu nhìn trộm anh, thấy anh đang nhìn mình thì lại vội không dám nhìn nữa. Cô cũng không hề biết rằng đêm qua nhà mình sáng nhất khu.

" Được!"

Chi Anh giật mình, anh ấy đồng ý sao? Tiêu Thiên Mặc của cô đúng là tốt nhất mà, cô trong lòng thầm vui sướng. Hàn Hàn à em đáng yêu quá đi.

" Hi. Được. Vậy em đi học đây. Mặc ca, nhờ anh cả đấy."

Nói rồi cậu leo lên chiếc xe đạp, trước khi đi còn không quên vẫy tay với Chi Anh :

" Nấm, chiều gặp lại nhé "

Hàn Hàn đi rồi, trước cổng nhà, Chỉ còn lại mỗi Chi Anh và Tiêu Thiên Mặc. Trái tim nhỏ bé cứ run lên từng hồi, Chi Anh cũng không biết nói gì hơn là câu :" Chào anh. Buổi sáng vui vẻ "

Anh chỉ cười, một nụ cười giao tiếp bình thường, rồi đáp

Anh chỉ cười, một nụ cười giao tiếp bình thường, rồi đáp

" Ừ. Em đợi chút tôi đi lấy xe"

........

Ngồi trong xe, Chi Anh mắt cứ nhìn về phía trước đường đi để ghi nhớ đường, thỉnh thoảng còn quay sang nhìn trộm mỹ nam đang lái xe kia. Nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, Chi Anh mới biết anh đẹp như vậy, hóa ra mấy trang báo mạng hay nói ảnh của anh là do photoshop chỉnh sửa đều là một đám thiếu chuyên nghiệp cả. Cô muốn khuyên họ bỏ nghề quá.

Trong lần thứ ba nhìn trộm anh, Chi Anh xui xẻo thế nào lại bị anh bắt được.

" Mặt tôi có gì à?"

Anh chợt hỏi làm Chi Anh cười trừ. Có, tất nhiên có, có nhiều thứ đẹp nha.

" À...không. "

Anh không nói gì nữa, lại chuyên tâm lái xe. Nếu là trước đây, người nào đó sẽ nói mặt anh rất đẹp cho nên cô ấy không thể dừng ngắm nhìn anh.

" Anh và Hàn Hàn có quan hệ gì?"

Lần này Chi Anh chủ động lên tiếng trước, không phải lúc nào cũng có thể nói chuyện với anh, cô phải tranh thủ.

" Ba của nó là chú của tôi. Còn em, em với chủ nhân của ngôi nhà đó có quan hệ gì?"

" Em là bạn của con trai nuôi nhà đó. Chỉ là chưa tìm được nhà trọ nên mới ở tạm đó thôi"

Vậy là sẽ chuyển đi sao? Ngôi nhà đó chẳng lưu giữ được gì cả.

Anh trầm lặng.

...........

Tiêu Thiên Mặc đưa Chi Anh tới gần cổng trường rồi rời đi khiến cô nàng nào đó tiếc đứt cả ruột. Chi Anh vừa bắt đầu cầu nguyện ngày nào cũng được anh đưa đi thì bỗng một người từ đâu chắn trước mặt cô, khuôn mặt tuy được hóa trang rất hoàn hảo nhưng vẫn bị Chi Anh nhìn ra, cô bất giác lùi dần về phía sau.

" Sao vậy? Sợ hả?"

Người đó nhếch môi cười, Chi Anh bất giác thấy lạnh cả sống lưng.

" Ng...Nguyên...Hạo "

" Ng...Nguyên...Hạo "

Một lần nữa, Bạch Nguyên Hạo lại thầm giật mình. Cô gái này sao luôn nhận ra anh vậy.

" Kẹo hôm bữa rất ngọt. Có thể cho anh thêm được không?"

Còn có thể cho sao? Cô dám sao?

Chi Anh biết không thể trốn được bèn chắp hai tay vào nhau, thiếu mức quỳ xuống cầu xin.

" Em...em hôm đó chỉ muốn xin chữ ký của anh thôi mà"

" Ồ. Vậy sao? Vậy có cần lừa đảo như vậy không?"

" Ha..ha..đến giờ lên lớp rồi. Tạm biệt anh"

Chi Anh đang chuẩn bị co giò bỏ chạy thì đã bị Bạch Nguyên Hạo tóm lại. Anh huơ huơ chiếc thẻ học viên trước mặt Chi Anh khiến cô hai mắt mở lớn. Người này, anh ta không phải là truyền nhân của thần trộm Nhất Chi Mai chứ?

" Hôm đó, em đánh rơi "

Nghe vậy Chi Anh mới thở nhẹ ra, người ta tốt như vậy mà cô còn nghĩ xấu cho người ta,tội lỗi, tội lỗi quá.

" Vậy...cho em xin lại "

Cô đưa tay định lấy lại nhưng không ngờ anh đã giơ nó lên cao khiến Chi Anh cố gắng thế nào cũng không với tới được.

" Thứ này sẽ trả lại nhưng em phải làm cho anh một việc!"

" Việc...việc gì?"

" Đồng ý hay không. Anh không ngại ném nó đi đâu "

Nhìn chiếc thẻ trong tay anh, Chi Anh liền gật đầu cái rụp.
Chương trước Chương tiếp
Loading...