Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 13



Trở lại nhà lớn nhà họ Ôn quen thuộc lại xa lạ, Thẩm Văn Hãn có chút hoảng hốt.

Từ hôm nay trở đi, sau này thật sự sẽ cùng người nhà họ Ôn sống chung dưới một mái hiên, anh đứng ở ngưỡng cửa gara, im lặng ngước nhìn ngôi biệt thự ba tầng.

Ôn Như Thị cất xe xong, đang muốn nhấn nút tự động cuốn cửa thì nhìn thấy bóng anh đang đứng trước cửa.

Cô hơi dừng, làm bộ như không phát hiện cảm xúc phức tạp của anh lúc này, tiến lên kéo lấy tay Thẩm Văn Hãn, tự nhiên kéo anh về phía cửa thông với phòng khách: “Nhanh chút nhanh chút, em sắp chết đói rồi.”

Thẩm Văn Hãn bất đắc dĩ, đành phải theo lực lượng của cô vào nhà.

Đợi anh về phòng tắm rửa, thay đổi bộ quần áo đi ra mới phát hiện có gì đó không đúng cho lắm.

Cả căn nhà to trống rỗng, không chỉ có ba Ôn mẹ Ôn, mà ngay cả một người hầu cũng không nhìn thấy.

Ôn Như Thị đang nằm sấp trên ghế sofa ở phòng khách, tội nghiệp nhìn anh.

“Mấy người mẹ Lý đâu?” Thẩm Văn Hãn hơi có chút dự cảm không tốt.

“… Nghỉ hết rồi,” Ôn Như Thị vẫn dùng đôi mắt ướt sũng như mèo nhỏ đòi đồ ăn nhìn anh, lại bổ sung một câu, “Ba mẹ đi ra ngoài du lịch, trong nhà không có ai hết.”

Thẩm Văn Hãn không nói gì, hai người nhìn nhau không nói một hồi lâu, anh mới sâu kín nói: “Không phải là em trông cậy vào để anh nấu cơm cho em đấy chứ?”

Khóe miệng Ôn Như Thị hơi xệ xuống, ủy khuất trừng anh: “Em đói.”

“Gọi điện thoại cho mẹ Lý, hoặc là đi ra ngoài ăn, tự em chọn một đi.” Anh không tin lại khéo như vậy, một người cũng không ở lại.

Nếu anh chưa trở về, người được nuông chiều từ bé như Ôn Như Thị có thể chịu được việc ngày ngày ăn ở bên ngoài?

“Nhà mẹ Lý ở rất xa, chúng ta không thể đối xử với người già như vậy được.” Ôn Như Thị méo miệng, ủy khuất cúi đầu, muốn ăn một bữa cơm do ông xã nấu, sao lại khó khăn vậy đây?

“Em vừa mệt vừa đói, thật sự đi không nổi.” Cô khịt khịt mũi, thêm chút sức mạnh.

Thẩm Văn Hãn im lặng, thật lâu sau mới nói: “Hình như anh đã quên không nói cho em biết, tuy rằng nhà nghèo, nhưng từ nhỏ đến lớn, ba mẹ chưa từng cho anh vào phòng bếp một lần nào.”

Khẩn thiết chờ đợi mong con thành rồng, thêm quan niệm trọng nam khinh nữ thâm căn cố đế, hai con trai bảo bối của nhà họ Thẩm, thật đúng là chưa từng phí tâm về bất cứ việc vặt nào trong nhà.

Ôn Như Thị bối rối, ông xã rắn rỏi đeo tạp dề vì tình yêu xào rau trong ảo tưởng không có, điều này làm cô làm sao mà chịu nổi…

Chẳng lẽ thật phải cầm muôi tự mình ra trận sao? Cô không muốn đâu — ba Ôn hiện hoàn toàn là một ông chủ phủi tay, chuyện lớn chuyện nhỏ đều đặt hết lên người cô. Bình thường còn tốt, nhưng là vì có thể dành ra thời gian nửa ngày cho anh, cô đã liên tục làm việc mấy ngày, thật sự đã rất mệt mỏi.

Ôn Như Thị lần này thật sự là khóc không ra nước mắt, sớm biết vậy đã không kêu mẹ Lý đi, qua cái gì mà thế giới của hai người, bồi dưỡng cảm tình? Bồi dưỡng cảm tình cũng phải ăn no mà!

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn biểu cảm phong phú của Ôn Như Thị, Thẩm Văn Hãn rốt cục thở dài, vén tay áo đi tới phòng bếp: “Buổi trưa ăn mì đi, hi vọng lần này sẽ không nấu nhão.”

Nghe vậy, Ôn Như Thị không để ý hình tượng tê liệt ngã vào sofa. Anh trai à, anh phải nấu bao lâu mới có thể làm được ra việc nấu nhão mì vậy!

Lại nán lại trên sofa thêm một lát, cô vểnh tai nghe tiếng loảng xoảng truyền ra từ phòng bếp, cuối cùng vẫn là không yên lòng, dứt khoát đứng dậy đi về phía bên đó.

Vừa nhìn thấy một đống bừa bộn trên mặt bàn, Ôn Như Thị nhịn không được khóe miệng giật giật, có thể biến một bát mì nhà bình thường thành mặt trận mãn hán toàn tịch, anh cũng được coi là một nhân tài!

Dư quang khóe mắt nhìn về phía người đang đứng dựa vào khung cửa, mặt Thẩm Văn Hãn đỏ lên, xoay người liền muốn đẩy cô đi ra ngoài.

Ôn Như Thị vội vàng cùng lúc bắt được tay anh, dở khóc dở cười nói: “Em không cười anh đâu, chỉ đứng ở đây xem thôi.” Nếu không nhúng tay vào, như vậy bi kịch thu thập tàn cục sẽ rơi xuống trên người cô.

Cô tình nguyện nấu cơm, cũng không nguyện ý làm loại chuyện này đâu.

Thẩm Văn Hãn cắn răng, chỉ xem là có thể giữ được mặt mũi sao? Loại chuyện mất mặt này, anh ước gì không ai biết hết.

Một tay nhẹ nhàng đẩy cô ra, Thẩm Văn Hãn cao ngạo trước mặt Ôn Như Thị trực tiếp đóng cửa, còn không quên khóa trái. Muốn nhìn anh thất thố, không có cửa đâu!

Một câu ‘nếu không tốt, em cũng có thể giúp một tay’ còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị đuổi ra. Ôn Như Thị há miệng thở dốc, không nói gì cào tường.

Sau này cô không bao giờ chơi lãng mạn gì nữa, đây không phải là muốn ép người đi vào tuyệt lộ sao!

Hơn một giờ sau, Thẩm Văn Hãn rốt cục bưng hai bát mì mới ra lò ra, anh dọn bát đũa xong, đi ra phòng khách mới phát hiện Ôn Như Thị đã nằm ngủ trên ghế sofa.

Cô ngủ cũng không an ổn, chân mày cau lại, miệng nhỏ đỏ hồng còn hơi mím.

Thẩm Văn Hãn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô, giây lát, đưa tay sờ lên gương mặt cô. Dường như là cảm giác được trên mặt có vật lạ, Ôn Như Thị nghiêng mặt, nghiêng đầu tránh khỏi sự quấy rầy của anh, trong miệng còn lầu bầu hai tiếng.

Thẩm Văn Hãn bật cười, rất muốn cúi đầu hôn cô, lại ngại mì trên bàn nếu không ăn nhanh sẽ bị nhão, chỉ phải khẽ đẩy bả vai cô, ôn nhu nói: “Dậy ăn cơm, đừng để bụng đói ngủ.”

Ôn Như Thị mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú kề sát, theo bản năng vòng tay qua cổ anh, mềm nhũn kêu một tiếng: “Ông xã.”

Phảng phất như có một tia chớp đánh trúng nội tâm anh, ngay cả cánh tay đang chống đỡ trên tay vịn của anh cũng căng cứng lại, đôi môi Thẩm Văn Hãn mấp máy một hồi lâu mới tìm lại được thanh âm của mình: “Ngona, mì nấu xong rồi.”

Ôn Như Thị tỉnh táo lại, đáy lòng thầm than, liền hướng về thái độ ngày một tốt này cửa Thẩm Văn Hãn, vì không đả kích tính tích cực của anh, cho dù có bưng cho cô một bát thuốc độc, cô cũng phải rưng rưng nuốt xuống.

Ôn Như Thị giữ vững tinh thần, ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn, cầm đũa lên gắp một miếng mì sợi.

Khó khăn nuốt xuống, không nói lên được là vị gì, nhưng tuyệt đối không thể coi là vị bình thường. Ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc chăm chú nhìn vào cô của Thẩm Văn Hãn, trong con ngươi đen sâu thẳm cất dấu chờ mong khó gặp.

Ôn Như Thị bỗng có chút cảm động, trong tư liệu về người đàn ông này, cho tới bây giờ chưa từng vì bất luận kẻ nào xuống bếp. Ban đầu cô cho là anh khinh thường, không nghĩ tới là anh căn bản là không biết làm.

Nhưng mặc dù vậy, cô cũng chỉ tùy tiện làm nũng Thẩm Văn Hãn lại nguyện ý bại lộ khuyết điểm của mình trước mặt cô. Đây đối với một người cả đời thận trọng, ngày sau lại sát phạt quyết đoán mà nói, nhất định chính là một chuyện không có khả năng phát sinh.

Ôn Như Thị cúi đầu, lại ăn một miếng mì, hình như cũng không khó đón nhận đến như vậy.

Thấy cô không nói chuyện, chân mày Thẩm Văn Hãn khẽ nhíu.

Anh cũng biết đồ mình làm có bao nhiêu không lên được mặt bàn, nếu không phải không có lựa chọn khác, ngay cả chính anh cũng không muốn chạm vào.

“Không thích thì đừng miễn cưỡng, thu thập một chút chúng ta ra ngoài ăn.” Anh buông đũa xuống đang định đứng lên thì đã bị Ôn Như Thị nhẹ nhàng nhíu lại.

“Tuy rằng hương vị không ra gì, nhưng em rất vui vẻ,” khóe miệng cô hơi cong, hai tròng mắt sáng ngời tinh thấu, hoàn toàn không nhìn ra chút không tình nguyện nào.

Cầm lấy bàn tay to ấm áo của anh, Ôn Như Thị nói tất cả đều xuất phát từ nội tâm, “em rất vui vẻ, không phải bởi vì mùi vị của bát mì này, mà là anh nguyện ý vì em làm những chuyện mà anh không am hiểu.”

So sánh với cô rõ ràng biết nấu ăn ngon lại không đồng ý xuống bếp, dụng tâm của Thẩm Văn Hãn đối một nửa kia, tinh thuần hơn cô.

Cô còn có gì mà không hài lòng đây?

Cuộc sống tương lai còn rất dài, quá trình thế nào không quan trọng.

Quan trọng là, cô tin tưởng, chỉ cần Thẩm Văn Hãn nguyện ý nỗ lực theo cô thì bọn họ nhất định sẽ ân ân ái ái, đến già đầu bạc.

Ngón tay Thẩm Văn Hãn giật giật, cảm giác ấm áp trên mu bàn tay làm người ta luyến tiếc buông ra.

“Em đã không chịu đi, vậy thì giải quyết sạch sẽ nó đi, đừng ăn được một nửa lại nói hối hận.” Anh mím môi, nghiêm trang rút tay về, giọng nói cũng mềm mại đến không nói được thành lời.

Ôn Như Thị liếc xéo anh, người đàn ông này, rõ ràng là rất muốn cười, khóe miệng cũng sắp nhếch lên rồi còn cứng rắn giả bộ nghiêm túc, không khó chịu sẽ chết à?

Nhìn chiếc bát to trước mặt, cô vẫn là quả quyết đứng lên, xoay người đi tới phòng bếp: “Em nhớ mấy hôm trước mẹ Lý mới mua một lọ tương cay, em tìm xem, để ở chỗ nào nhỉ?”

Không có cô ở đây, bên môi Thẩm Văn Hãn rốt cục lộ ra ý cười.

Anh cầm đũa lên ăn một miếng mì, mạnh dừng lại, sau đó buông xuống, đàng hoàng chờ cô cầm gia vị mới đến.

Cuối cùng hai người vẫn là ghé vào nhau, ồn ào cải tạo mì nước thành mì trộn tương.

Cuối cùng vẫn có thể nuốt xuống, sau khi ăn xong Ôn Như Thị tâm tình tốt ôm đồm công tác quét dọn phòng bếp.

Thẩm Văn Hãn chỉ đứng bên cạnh bồn rửa rửa bát, nấu cơm không được, rửa bát anh vẫn rất là có năng lực. Rửa nước rửa bát một lần, rửa lại bằng nước sạch một lần, lại dùng khăn sạch sẽ lau nước đọng trên bát, quả thực là hoàn mỹ!

Phâ loại bát đũa bỏ vào trong tủ tiệt trùng, Thẩm Văn Hãn quay đầu nhìn bóng lưng bận rộn đâu vào đấy của Ôn Như Thị, bỗng nhiên khoan thai nói: “Anh đột nhiên nghĩ đến một việc, không biết em có hứng thú nghe không?”

“Nói nghe chút xem.” Không khí rất tốt, Ôn Như Thị khoái trá thuận miệng đáp câu.

“Anh nhớ nửa năm trước có một người phụ nữ từng nói, cô ấy không phải là không biết nấu cơm, mà chỉ nấu cho người mình thích…”

Thẩm Văn Hãn híp híp mắt, nhìn người phụ nữ như bị nhấn nút tạm dừng ở đối diện, nói tiếp: “Bằng không, anh đi mua con cá về, buổi tối em thử xem, thế nào?”

Ôn Như Thị nhìn trời, lời nói nửa năm trước còn nhớ rõ ràng như vậy, đàn ông mà, sao tâm nhãn anh có thể nhỏ vậy đây…!
Chương trước Chương tiếp
Loading...