Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh

Chương 43



CHƯƠNG 43

Lăng Hạ hưng phấn kích động, nghĩ đến một chuyện mặt liền sung huyết đỏ bừng, vội vàng rụt đầu rụt về —— cái đó, lúc nữ thần hư hư thực thực vì mình chữa trị tâm mạch đã thấy qua mình lõa thể. . . . . .

Hơn nữa nữ thần nàng là ngọc nữ giáo Thánh nữ!

Lừa bịp a! Ngự Chi Tuyệt biết sau rồi sẽ không giết nữ thần báo thù cho hả giận chứ? !

Thấy Lăng Hạ một hồi hưng phấn một hồi căng thẳng, còn bất chợt nhìn ra ngoài mấy lần, hoàn toàn không tỉnh táo như thường ngày, chân mày Ngự Chi Tuyệt nhíu lại.

Hắn theo ánh mắt Lăng Hạ nhìn qua, thấy một thiếu nữ thân hình nhếch nhác.

Trong mắt hắn, tất cả nữ nhân đều chẳng khác gì nhau, hắn híp mắt dò xét cẩn thận một hồi, cũng không phát hiện thiếu nữ này có cái gì đặc biệt.

Hắn nhỏ giọng hỏi: “Nàng là ai?”

Lăng Hạ không nói được rành mạch: “Nàng, nàng là ân nhân cứu mạng của ta Mộ Dung Tuyết, lần đó tâm mạch bị thương chính là nàng giúp ta chữa trị. . . . . . Chỉ là, sao nàng lại ở trên thuyền này? . . . . . .”

Mới vừa rồi kinh động đã khiến Khắc Lan Mẫn Bạch chú ý, nàng giơ cây gậy hướng về bên này: “A, quên mất hai người các ngươi.”

Ngự Chi Tuyệt liếc Lăng Hạ một cái, lôi hắn đẩy cửa đi ra ngoài, cười lạnh nói: “Vậy sao? Ngươi định mang chúng ta tới nơi nào?”

Hắn nhận thấy được lòng bàn tay Lăng Hạ vì căng thẳng mà toát mồ hôi, trong lòng càng sôi trào một loại cảm giác ghen tuông kỳ dị khó tả, thật là hận không thể lập tức giết cô gái kia, hoặc là vứt đến chỗ Lăng Hạ không nhìn thấy được.

Tống Tiểu Hổ thấy hai người bọn họ đầu tiên là sững sờ, sau đó liền vui mừng kêu lên: “Lăng đại ca, A Tuyệt! Các ngươi sao cũng ở trên thuyền ác nữ này? A Ly đâu? . . . . . .”

Khắc Lan Mẫn Bạch cười hì hì vỗ vỗ mặt Tống Tiểu Hổ ý bảo hắn câm mồm, sau đó quay đầu nói: “Dĩ nhiên là cũng mang các ngươi về Linh Xà đảo của ta làm vị hôn phu a. Ừ, tiểu cô nương này dáng dấp không tệ, bán cho đám ma đầu kia có thể kiếm giá cao nhỉ?”

Nàng nói rồi không nhịn được lấy tay nhéo cằm Mộ Dung Tuyết, mang theo vài phần cợt nhã nói: “Làn da thật đúng là làm cho người ta đố kỵ.”

Khắc Lan Mẫn Bạch nói những thứ này chỉ để trêu chọc Mộ Dung Tuyết, thấy nàng nghe được vậy mà khuôn mặt thanh thuần vô tà lại không có một tia gợn sóng, cảm thấy không thú vị, liền buông tay ra.

Mộ Dung Tuyết chậm rãi quay đầu, khi nhìn thấy Lăng Hạ cùng Ngự Chi Tuyệt thì trên mặt bình tĩnh vô ba rõ ràng thoáng hiện một tia kinh ngạc.

Nữ thần không nhận ra mình sao? !

Lăng Hạ kích động, không biết làm gì, lắp bắp nói: “Mộ, Mộ Dung cô nương, ta…ta là Lăng Hạ, vẫn không có cơ hội nói cám ơn ân cứu mạng. . . . . .” Hắn nói phân nửa liền ngừng, bởi vì ánh mắt nữ thần hoàn toàn không nhìn mình a! Vậy mà vẫn nhìn chằm chằm vào Ngự Chi Tuyệt!

Nhân vật chính ở đây mà nữ thần vẫn nhìn chằm chằm vào nhân vật phản diện? Này không khoa học!

Quả nhiên thân xác nhân vật phản diện đại nhân chính là lợi khí hấp dẫn em gái?

Chờ Lăng Hạ ước ao ghen tị nhìn Ngự Chi Tuyệt, lúc này mới phát hiện đối phương đang hung tợn nhìn mình lom lom, ánh mắt kia quả thật như muốn ăn thịt người, hắn không hiểu nói: “Sao vậy?”

Khớp xương ngón tay của Ngự Chi Tuyệt bóp chặt dường như phát ra tiếng. Hắn lạnh lùng quay đầu nhìn Khắc Lan Mẫn Bạch nói: “Thật sao? Vậy phải xem ngươi có bản lãnh này hay không.”

Khắc Lan Mẫn Bạch xem thường nghiêng nghiêng cười nói: “Nhiệt tình như vậy? Chờ thương thế tốt lên rồi hãy nói. . . . . .”

Lăng Hạ vội vàng kéo Ngự Chi Tuyệt, ý bảo hắn bình tĩnh chớ nóng, đây đang ở trên biển đấy. Huống chi, trị liệu thuật của nữ thần mặc dù thiên hạ vô song, nhưng chắc chắn là một em gái mềm yếu cần người ta bảo vệ không hơn không kém, nếu như bị vạ lây phải làm sao giờ?

Tống Tiểu Hổ giãy giụa , bất tri bất giác chuyển nửa vòng trên không trung, đưa lưng về phía mọi người kêu lên: “A Tuyệt, nữ nhân này vốn không thể coi là nữ nhân! Quả thật quá vô sỉ! . . . . . .”

“. . . . . .” Có phải nhân vật chính cảm thấy sự tồn tại của mình quá thấp đi?

Cuối cùng dưới sự trấn an của Lăng Hạ, Ngự Chi Tuyệt thuận lông cuối cùng không ra tay, Khắc Lan Mẫn Bạch cũng không sợ bọn họ có thể chạy trốn ở biển rộng mênh mông này, tiện tay cũng ném Tống Tiểu Hổ vào, Mộ Dung Tuyết thì bị nàng nhốt ở căn phòng bên cạnh, chỉ là, dây thừng trên người hai người cuối cùng cũng được mở ra.

Vết thương trên người Tống Tiểu Hổ cũng không nhẹ, nhưng thể chất hắn mạnh mẽ, nói tới nói lui vẫn trung khí mười phần. Hai bên nói chút tình huống đơn giản, thì ra Tống Tiểu Hổ từ ngày bị Huyết Ma đả thương rớt xuống biển liền hôn mê, rồi sau đó bị Khắc Lan Mẫn Bạch bắt, đồ trên người đều bị nàng lục soát lấy đi, sau đó vẫn bị chận miệng nhốt dưới thuyền giam giữ, Mộ Dung Tuyết còn ở đó sớm hơn cả hắn.

Hôm nay Khắc Lan Mẫn Bạch Minh nhàn rỗi nhàm chán, lại đẩy hai người lên giải trí.

Lăng Hạ yên lặng vỗ trán, cho nên mới nói, sao nhân vật chính lại muốn nhét nữ hán tử này vào hậu cung? Không sợ các em gái trong hậu cung của mình bị trêu ghẹo sao?

Hắn quan tâm Mộ Dung Tuyết, chỉ là, trên thuyền không ngừng có thủy thủ đoàn tới tới lui lui tuần tra, còn có một ma thú mang độc hung mãnh nhìn chằm chằm. Hắn chỉ có thể móc ra chủy thủ đục một lổ nhỏ trên vách tường, nhỏ giọng hỏi: “Mộ Dung cô nương, nàng có khỏe không?”

Hồi lâu, bên kia truyền đến một giọng cô gái nhu hòa dễ nghe: “Đa tạ quan tâm, ta rất khỏe.”

Ánh mắt Lăng Hạ kích động sáng lên, nữ thần nói chuyện với mình! Là nói! Nói rồi !

Ở Dị Giới này thấy nhiều em gái kinh khủng bạo lực, nữ thần thật sự là một cơn gió xuân a. . . . . .

Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng nói: “Vết thương trên cổ tay ngươi còn chưa lành, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi. Không phải ngươi lo lắng cho A Ly sao?”

Lăng Hạ rét run, chóng mặt đại não liền tỉnh táo lại.

Đúng vậy a, bây giờ A Ly còn không biết lưu lạc ở nơi nào. . . . . . Cho nên phải chạy trốn trước khi tới Linh Xà đảo, đi tìm A Ly!

Hắn nghĩ tới một chuyện, nhanh chóng gõ lên vách tường, lễ phép nói: “Mộ Dung cô nương, xin hỏi chỗ của nàng có thuốc chữa thương không?”

Mộ Dung Tuyết là ngọc nữ đảm nhiệm Thánh nữ, mặc dù không thông việc đời, nhưng về trị liệu thuật cùng luyện đan thuật nàng lại là thiên phú bẩm sinh. Khắc Lan Mẫn Bạch dù nhìn ác liệt nhưng đối xử với con gái thật ra vẫn nhẹ nhàng, sẽ không lục soát người Mộ Dung Tuyết.

Quả nhiên, rất nhanh, Mộ Dung Tuyết đưa tới một cái bình ngọc từ lỗ nhỏ, nói: “Dùng hai viên là đủ.”

Lăng Hạ nhìn chằm chằm ngón tay mảnh khảnh trắng noãn của nữ thần hoảng hốt một hồi.

Tống Tiểu Hổ nhận lấy đan dược cho vào miệng nuốt một cái, mang theo vài phần ngạc nhiên hỏi: “Lăng đại ca, huynh biết cái cô nương này sao? Nàng như đầu gỗ ấy, lúc đệ bị trói lại, nói với nàng nửa ngày nàng cũng chẳng qua giúp.”

Đầu gỗ? ! Lăng Hạ liền gõ cái bốp lên đầu Tống Tiểu Hổ, đứa bé chết tiệt này, dám hình dung nữ thần đại nhân như vậy? Đáng đánh đáng đánh!

Tống Tiểu Hổ không hiểu ôm trán nói: “Lăng đại ca, sao vậy?”

Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng nói: “Ngươi không nhìn ra sao? Hắn đối xử với nữ nhân kia không tầm thường.”

“. . . . . .” Sao hai thằng nhóc lông còn chưa mọc dài này có thể hiểu được cảm giác kích động muốn khóc nức nở cộng thêm hô to ba tiếng cảm tạ Thượng Đế bên trong nội tâm khi trạch nam gặp gỡ nữ thần cơ chứ?

Lăng Hạ nhớ đến một chuyện, có chút không hiểu. Tuy kịch tình cũng nói trước, nhưng Tống Tiểu Hổ làm vai nam chính ngựa đực gặp nhiều em gái như vậy, sao không thấy nảy sinh hỏa hoa với ai cả là sao? Cho dù hắn quan hệ tốt với Phong Lạc nhất, lúc đi chung với nhau ngược lại càng giống tỷ đệ. . . . . .

Ngự Chi Tuyệt thì càng khỏi phải nói, đoán chừng còn chưa hiểu rõ sự khác biệt giữa nam nữ đâu, nhân vật chính dầu gì vẫn có một tinh thần kỵ sĩ, biết không đánh nữ nhân.

Hắn nhỏ giọng nói: “Các đệ không thấy nàng rất đẹp sao?” Khí chất đó, chính là xuất trần thoát tục thanh lệ khó mà hình dung!

Tống Tiểu Hổ mờ mịt: “Ai? Mộ Dung cô nương đó sao?”

Lăng Hạ mang theo vài phần ước mơ gật đầu một cái.

Cho nên nói, trong truyện nhân vật chính quả thật quá ghê đi, gặp nữ thần còn chưa phát huy bản tính ngựa đực? Chẳng lẽ vì nguyên nhân này tác giả mới để Mộ Dung Tuyết chết? Quá lừa bịp rồi !

Tống Tiểu Hổ lắc đầu một cái không hiểu nói: “Đẹp thì có đẹp, nhưng đâu đẹp bằng A Tuyệt, Lăng đại ca cũng rất đẹp. Ừm. . . . . . Phong sư tỷ cũng rất đẹp.”

“. . . . . .” Đây là đánh giá kiểu gì? Chẳng lẽ trong mắt nhân vật chính nam nữ không phân biệt đều là mỹ nhân?

Tống Tiểu Hổ gãi gãi đầu con nhím cười lộ hai má lúm đồng tiền: “Người đối tốt với đệ, đệ đều cảm thấy rất đẹp.”

“. . . . . .”

Quả nhiên, nhân vật chính bây giờ còn là hài tử thối, hài tử thối! Không thể trông cậy vào thẩm mỹ của nó.

Lăng Hạ chuyển tầm mắt sang Ngự Chi Tuyệt vẫn đen mặt, cố gắng muốn hướng hắn phát hiện ra sự dịu dàng của phái nữ, có thể mượn cơ hội này thay đổi tình cảm của hắn dĩ nhiên là rất tốt.

Hắn nhỏ giọng nói: “A Tuyệt, vị Mộ Dung cô nương này, đệ không cảm thấy nhìn nàng tâm tình liền vui vẻ sao?”

Ngự Chi Tuyệt híp mắt, khí áp chung quanh càng thêm thấp.

Lăng Hạ không phát hiện, tiếp tục hướng dẫn từng bước: “Nữ hài và nam nhân hoàn toàn khác nhau, nữ nhân chính là làm bằng nước, nam nhân đều là bùn nặn ra. Tiểu Hổ không đánh nữ nhân là đúng, nhưng còn xa mới đủ, phải luôn tôn trọng mến yêu phái nữ. . . . . .”

Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng chỉ chỉ ngoài cửa sổ nói: “Nữ nhân này cũng phải như vậy sao?”

Khắc Lan Mẫn Bạch đang ngồi trên cột buồm lắc hai chân, trong tay nắm hai con Tri Chu to như lòng bài tay đỏ như máu sắc chơi đùa.

“. . . . . .” Lăng Hạ có loại cảm giác thật vô lực.

Thuyền đi được nửa ngày, Tống Tiểu Hổ ăn đan dược Mộ Dung Tuyết cũng khôi phục không ít, ba người thương lượng, nghĩ xem nên đoạt thuyền như thế nào.

Lăng Hạ đoán, Mộ Dung Tuyết nếu am hiểu thuật trị liệu, nói không chừng trong người còn có đủ đan dược có thể giải độc. Dù sao hắn là dược người càng ít người biết càng tốt.

Lần này Mộ Dung Tuyết trả lời rất nhanh, giọng nói êm dịu: “Chỗ ta có dược liệu luyện chế ích độc đan, nhưng lại thiếu dụng cụ luyện chế.”

Lăng Hạ vội vàng nói: “Chỗ ta có dụng cụ luyện khí, Mộ Dung cô nương xem một chút có dùng được hay không.”

Hắn dùng chủy thủ gọt mở vách tường ra một cửa sổ không lớn không nhỏ, liên tục không ngừng đưa dụng cụ qua.

Sắc mặt Mộ Dung Tuyết không có chút gợn sóng, qua mấy canh giờ, nàng có vẻ hơi mỏi mệt nói: “Đã luyện xong rồi.”

Lăng Hạ cẩn thận cầm bình lấy qua, căng thẳng nói: “Nàng không sao chứ?”

Mộ Dung Tuyết lắc đầu một cái: “Ta không sao.”

Lăng Hạ rất muốn nói nhiều với nàng mấy câu, tỷ như cảm tạ ân cứu mạng, có còn nhớ rõ mình hay không…, nhưng mà thưa dạ một hồi vẫn không thể nào mở miệng. Hắn âm thầm nhéo chính mình một cái, thật là mất hết mặt mũi nam nhân thế kỷ hai mươi mốt mà!

Chủ yếu là vì phong cách Mộ Dung Tuyết quá tiên, quả thật liếc mắt nhìn đã cảm thấy tự ti mặc cảm giống như. . . . . .

Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng nói: “Ngươi còn không mau tới đây?”

Lăng Hạ nhìn nữ thần đại nhân băng cơ ngọc cốt một cái, cẩn thận an ủi: “Nàng đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt. . . . . .”

Ngự Chi Tuyệt nện một phát vào bàn, cái bàn đáng thương liền chia năm xẻ bảy. Lăng Hạ sợ hết hồn, Tống Tiểu Hổ cũng giật mình: “A Tuyệt, cậu phát cáu cái gì?”

Ngự Chi Tuyệt nắm tay thật chặt, hận không thể đè Lăng Hạ lên tường, trước mặt mọi người làm những chuyện làm cho người ta đỏ mặt tim đập. Để trong mắt hắn chỉ nhìn thấy mình, chỉ cảm thấy mình. . . . . .

Đúng lúc ấy thì, Mộ Dung Tuyết đột nhiên nói với Ngự Chi Tuyệt: “Huynh còn nhớ ta không? Ta tìm huynh đã lâu.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...