Kẻ Mạo Danh

Chương 1



PHI LỘ

“Vâng,” Beth nói.

Nàng cố tỏ ra ngạc nhiên, nhưng rõ là nàng đã quyết định hai người sẽ kết hôn từ hồi còn ở trung học. Tuy nhiên, nàng thực sự kinh ngạc khi Danny quỳ một chân xuống giữa đám đông, ngay trong nhà hàng.

“Vâng,” Beth lặp lại, hi vọng rằng anh sẽ đứng dậy trước khi mọi người trong phòng dừng ăn và quay lại nhìn chằm chằm vào hai người. Nhưng anh không hề nhúc nhích. Danny vẫn quỳ nguyên đó và như một nhà ảo thuật, chẳng biết lôi ở đâu ra chiếc hộp nhỏ. Anh mở nó, để lộ ra một chiếc nhẫn vàng mỏng, đơn giản, có đính viên kim cương lớn hơn nhiều so với mong đợi của Beth - mặc dù anh trai nàng đã nói rằng Danny phải tốn vào đó những hai tháng lương.

Cuối cùng thì Danny cũng đứng dậy, nhưng anh lại làm nàng ngạc nhiên thêm lần nữa, bằng cách ngay lập tức nhấn phím điện thoại di động. Beth biết rõ ai đang sẽ ở đầu dây bên kia.

“Nàng đã nói vâng!” Danny phấn khích thông báo. Beth mỉm cười khi nàng để hạt kim cương dưới ánh đèn và đưa gần vào mắt. “Sao không đến đây với bọn tôi?” Danny đế thêm trước khi nàng kịp ngăn anh lại. “Rồi, gặp nhau tại quán bar cuối đường Fulham nhé - quán mà năm ngoái mình đến sau trận gặp Chelsea đó. Thế nhé, bạn hiền.”

Beth không phản đối, dù sao, Bernie không chỉ là anh trai nàng, mà còn là bạn thân nhất của Danny.

Danny cúp máy, kêu người bồi bàn đi ngang tính tiền. Viên quản lý tiến về phía họ. “Hôm nay chúng tôi mời,” ông ta nói, kèm theo một nụ cười thân thiện.

Đó là một đêm đầy bất ngờ.

***

Khi Beth và Danny bước vào bar Dunlop Arms, họ đã thấy Bernie ngồi ở bàn trong góc với một chai champagne và ba cái ly.

“Tin hấp dẫn quá đi,” anh nói trước khi họ ngồi xuống.

“Cảm ơn, bạn hiền,” Danny đáp lời, bắt tay người bạn thân nhất của mình.

“Anh đã gọi cho bố mẹ rồi,” Bernie vừa nói vừa bật nút chai champagne và rót ra ly. “Bố mẹ có vẻ không ngạc nhiên lắm, nhưng đây sẽ là điều bí mật khó giữ kín nhất ở khu Bow.”

“Đừng nói với em là họ sẽ có mặt ở đây ngay bây giờ nhé,” Beth nói.

“Không đâu,” Bernie nói và nâng ly lên, “lần này thì có mỗi anh bên em thôi. Cho đời tươi và cho West Ham sẽ đoạt cúp”.

“Tốt, một trong hai thứ khả thi đó”, Danny nói.

“Nếu anh cưới được West Ham chắc anh cũng cưới nhỉ”, Beth mỉm cười với anh trai mình.

“Cưới quá đi chứ,” Bernie đáp lời.

Danny cười phá lên. “Tôi sẽ cưới cả hai suốt phần đời còn lại.”

“Ngoại trừ các chiều thứ Bảy,” Bernie nhắc nhở.

“Và anh có thể sẽ phải hi sinh một số thứ khi anh chính thức tiếp quản việc kinh doanh của bố,” Beth nói.

Danny cau mày. Anh đã gặp bố của Beth trong giờ nghỉ trưa và xin phép được kết hôn với con gái ông - một tập tục đã từ lâu không tồn tại ở Khu Đông[1]. Ông Wilson đã rất vui vẻ về việc Danny trở thành con rể của mình, nhưng ông cũng cho anh biết ông đã thay đổi ý định về những việc anh nghĩ rằng họ đã đồng ý với nhau từ lâu.

“Và nếu anh nghĩ rằng tôi sẽ gọi anh là ngài khi tiếp quản công việc từ bố tôi,” Bernie nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, “thì anh nên quên điều đó đi.” Danny không phản ứng gì.

“Đó có thể là ai nhỉ?” Beth hỏi.

Danny chợt nhìn kỹ hơn bốn người đứng ở quầy bar. “Nhất định là hắn ở kia”.

“Hắn nào?” Bernie hỏi.

“Tay diễn viên đóng bác sĩ Beresford trong phim The Prescription.” (Đơn thuốc).

“Lawrence Davenport,” Beth thì thầm.

“Anh có thể sang và xin hắn chữ ký,” Bernie nói.

“Không cần,” Beth trả lời. “Dù mẹ chưa hề bỏ lỡ một tập nào”.

“Anh tưởng em hâm mộ hắn,” Bemie nói khi rót đầy cả ba ly.

“Không, em không”. Beth nói to hơn chút xíu, làm một trong bốn người ở quầy bar quay lại. “Trong bất cứ trường hợp nào,” và nàng cười với người chồng tương lai, “Danny trông ngon lành hơn Lawrence Davenport nhiều.”

“Ngồi đấy mà mơ,” Bernie nói. “Chỉ vì cậu chàng Danny cạo râu và gội đầu cho một dịp quan trọng thôi, đừng nghĩ điều này sẽ trở thành thói quen, em gái ạ. Không có cơ hội đâu. Nên nhớ rằng công việc tương lại của chồng em là ở Khu Đông, không phải trong trung tâm thành phố đâu.”

“Danny muốn thế nào thì anh ấy sẽ trở thành như thế,” Beth đáp lại, và nắm tay anh.

“Trong đầu em nghĩ gì thế? Tài phiệt hay kẻ huênh hoang?” Bemie nói và thụi khẽ vào tay Danny.

“Danny đã có kế hoạch cho garage và sẽ làm anh...”

“Suỵt”, Danny ra dấu và anh rót đầy ly của bạn mình.

“Tốt nhất là cậu ta nên có đi, bởi lấy vợ sẽ rất tốn kém đấy,” Bernie nói. “Nhân tiện, hai người định sống ở đâu?”

“Có một căn hộ ở tầng trệt, ngay góc đường này đang rao bán,” Danny trả lời.

“Nhưng hai người đã chuẩn bị đù chưa?” Bernie gặng hỏi. “Nhà tầng trệt cũng chẳng rẻ rúng gì đâu, kể cả ở Khu Đông.”

“Bọn em đã dành dụm đủ để đặt cọc,” Beth trả lời, “và khi Danny thừa kế từ bố...”

“Vì chuyện này, phải uống đã,” Bernie ngắt lời nàng, nhưng chai rượu đã trống không. “Để anh kêu chai nữa.”

“Thôi anh,” Beth cương quyết nói. “Sáng mai em phải đi làm đúng giờ, dù anh thì không.”

“Kệ chuyện đó đi,” Bernie nói. “Không phải ngày nào em gái tôi cũng đính hôn với bạn thân của tôi. Cho chai nữa!” Bernie hô to.

Tay bồi bàn mỉm cười khi lôi chai champagne thứ hai từ tủ lạnh dưới quầy lên. Một trong nhóm bốn người đứng ở quầy bar nhìn vào nhãn rượu. “Pol Roger,” gã nói, rồi vọng thêm một câu: “Toàn thứ bỏ đi.”

Bernie nhảy dựng lên, nhưng Danny ngay lập tức kéo anh ngồi xuống.

“Kệ chúng,” anh nói, “chúng không đáng ngồi có mặt ở đây.”

Tay bồi bàn đi nhanh về phía bàn của ba người. “Đừng sinh sự gì nhé, mấy bạn,” anh ta vừa nói vừa xoay cái mở nút chai. “Hôm nay là sinh nhật của một trong mấy tay đấy và nói thật là họ cũng hơi quá chén rồi.”

Beth nhìn kỹ hơn bốn người đàn ông kia trong khi anh phục vụ rót đầy ly cho họ. Một trong số đó cũng đang nhìn chằm chằm vào cô. Gã nháy mắt, mở miệng và thè lưỡi ra liếm một vòng quanh cặp môi. Beth vội quay lại, thấy Danny và anh trai mình đang nói chuyện.

“Vậy hai người định đi trăng mật ở đâu?”

“Saint Tropez,” Danny trả lời.

“Tốn nhiều tiền quá nhỉ”

“Và lần này thì anh không đi cùng đâu nhé,” Beth nói.

“Em gái này cũng đàng hoàng đấy, nhưng mở miệng ra là thấy chất “hàng họ” liền,” một giọng nói từ phía quầy bar vọng đến.

Bernie lại nhảy dựng lên, và thấy hai gã đang nhìn mình đầy thách thức.

“Họ say rồi,” Beth nói. “Kệ họ đi.”

“Ồ, tôi không biết,” một gã khác nói. “Rằng đã nhiều lần tôi rất thích cái miệng của em “hàng” mở to như vậy.”

Bernie vớ ngay lấy cái vỏ chai, và Danny phải dùng hết sức để lôi anh ngồi xuống.

“Em muốn về,” Beth nói dứt khoát. “Em không cần một đám lắm tiền hợm hĩnh làm hỏng bữa tiệc đính hôn của mình.”

Danny đứng phắt dậy, nhưng Bernie vẫn ngồi đó, uống champagne. “Nào, Bernie, hãy ra khỏi đây trước khi làm điều gì khiến mình phải hối hận,” Danny nói. Bernie miễn cưỡng đứng dậy đi theo hai người, nhưng vẫn không rời mắt khỏi bốn gã ở quầy bar. Beth cảm thấy dễ chịu hơn khi thấy họ đã quay lưng về phía mình, có vẻ như đang say sưa tán phét.

Nhưng ngay lúc Danny mở cửa sau của quán, một gã chợt quay lại. “Về à” hắn hỏi. Rồi rút ví ra và nói thêm, “Khi chú mày xong việc với em gái này thì bọn anh chắc cũng được hưởng sái để tổ chức vụ chơi tập thể đấy nhỉ?”

“Đồ cứt đái,” Bernie lên tiếng.

“Vậy sao chúng ta không ra ngoài để làm rõ vấn đề này nhỉ?”

“Rất sẵn lòng, Đầu trọc ạ”, Bernie nói và bị Danny lôi qua cửa ra ngoài con hẻm nhỏ trước khi anh kịp nói thêm điều gì khác. Beth đóng sập cửa sau lưng và bắt đầu đi bộ dọc con hẻm. Danny túm chặt chỗ khuỷu tay Bernie nhưng chỉ đi được vài bước là đã bị giật ra. “Quay lại giải quyết bọn khốn đó đã.”

“Không phải tối nay,” Danny nói, và lại túm tay Bernie kéo đi tiếp.

Khi Beth ra đến đường lớn, nàng đã thấy gã mà Bernie gọi là Đầu trọc đã đứng đó, một tay cho ra sau lưng. Gã liếc nàng một cách đểu cáng và lại liếm môi, trong khi đó, một gã khác cũng chạy ra đứng ở đó, hơi thở có phần gấp gáp. Beth quay lại nhìn anh trai mình, thấy Bernie đang đứng choãi chân, rất vững chãi. Và anh mỉm cười.

“Mình vào trong ngay,” Beth gào lên với Danny và thấy hai gã còn lại đứng chắn trước cửa sau quán bar.

“Con mẹ chúng nó,” Bernie nói. “Đến lúc dạy mấy thằng khốn này một bài học rồi.”

“Không, không”, Beth cố cưỡng lại trong khi một gã bắt đầu lao sầm sầm về phía họ.

“Anh lo thằng Đầu trọc,” Bernie nói, “còn tôi lo ba thằng kia.”

Beth lo sợ ngước lên nhìn, đúng lúc Đầu trọc tung cú đấm trúng vào một bên cằm Danny làm anh loạng choạng lùi lại. Nhưng Danny cũng đã kịp hồi lại để đỡ được cú đấm tiếp theo, làm động tác giả và tặng lại cho Đầu trọc một cú đầy bất ngờ. Gã khuỵu xuống nhưng cũng nhanh chóng đứng dậy và lại lao vào Danny.

Hai gã còn lại đứng ở cửa có vẻ không muốn nhập cuộc, và Beth cho rằng cuộc chiến khá công bằng. Nàng chỉ có thể thấy anh trai mình tung ra một cú móc hàm vào đối thủ và gần như làm gã gục ngã. Và trong khi đợi gã đứng dậy trở lại, Bernie quát Beth, “Hãy giúp bọn anh, em gái, gọi taxi đi trước đi. Vụ này sẽ không kéo dài đâu, và chúng ta cần biến khỏi đây.”

Beth quay sang phía Danny để chắc rằng anh vẫn đang chiếm ưu thế trước Đầu trọc. Gã đang nằm thẳng cẳng dưới đất, chân tay dang rộng còn Danny ngồi trên người gã, rõ ràng là làm chủ được tình hình. Nàng nhìn hai người lần cuối trước khi ngập ngừng làm theo lời anh trai. Beth chạy ra khỏi ngõ và khi tới đường lớn, nàng bắt đầu tìm taxi. Chỉ phải đợi khoảng hai phút là Beth đã thấy tín hiệu “For Hire” (đang hoạt động) màu vàng quen thuộc. Nàng vẫy xe lại, cũng lúc đó gã đàn ông bị Bernie đánh ngã lảo đảo đi qua nàng và biến vào bóng tối.

“Đi đâu, thưa cô?”, tài xế taxi hỏi.

Đường Bacon, Bow,” Beth nói. “Hai người bạn tôi sẽ ra đây ngay bây giờ,” nàng nói thêm khi mở cửa xe.

Tay tài xế liếc nhìn qua vai nang về phía con hẻm. “Tôi không nghĩ cô cần taxi, cô ạ,” anh ta nói. “Nếu họ là bạn tôi, tôi sẽ gọi xe cứu thương ngay lập tức.”

Phần một: Tòa án

“Vô tội.”

Danny Cartwright có thể cảm thấy đôi chân mình run rẩy như trước hiệp thứ nhất trong một trận đấu bốc mà anh biết chắc mình sẽ thua. Viên trợ lý ghi lại những lời bào chữa trong cáo trạng rồi ngẩng lên nhìn Danny và nói, “Anh có thể ngồi.”

Danny gần như đổ xuống chiếc ghế nhỏ kê ở giữa khu vực dành cho bị cáo, nhận ra phần đầu tiên đã kết thúc. Anh ngước nhìn người chứng nhận ngồi ở phía bên kia phòng xử án, trong một chiếc ghế dựa lưng cao bọc da màu xanh tựa hình dáng tựa như ngai vàng. Trước mặt ông ta là chiếc bàn dài chất đầy các cặp giấy tờ buộc vào nhau, và một quyển sổ mở ra trang giấy trắng tinh. Ngài thẩm phán Sackville nhìn về phía Danny, nét mặt chẳng biểu hiện sự đồng tình hay phản đối. Ông đẩy cặp kính hình bán nguyệt lên khỏi sống mũi mà nói với giọng đầy quyền lực, “Mời bồi thẩm đoàn.”

Trong khi tất cả cùng chờ đợi mười hai người cả nam lẫn nữ xuất hiện, Danny cố gắng nắm bắt những dấu hiệu và âm thanh lạ lùng trong phòng xử án số bốn tại Old Bailey. Anh nhìn về phía hai người ngồi ở chỗ mà được bảo là bàn luật sư. Luật sư trẻ của anh, Alex Redmayne ngước lên và trao cho anh một nụ cười thân thiện, nhưng người nhiều tuổi hơn ngồi ở phía bàn bên kia - mà Redmayne cho anh biết là công tố viên - thì không thèm liếc anh lấy một lần.

Danny chuyển ánh mắt về phía khu dành cho người đến tham dự phiên tòa. Bố mẹ anh ngồi ở ngay hàng ghế đầu tiên. Cánh tay vạm vỡ có xăm hình của bố anh gác lên rào chắn bằng gỗ, còn mẹ anh thì cúi đầu xuống. Thi thoảng bà mới ngước mắt lên nhìn đứa con duy nhất của mình.

Vụ xử Daniel Arthur Cartwright đã kéo dài vài tháng và cuối cùng đưa đến tòa trung tâm, tức Old Bailey.

Với Danny, một khi đã vướng vào chuyện pháp luật, mọi thứ diễn ra theo nhịp độ rất chậm. Và bỗng nhiên, không hề báo trước, cánh cửa ở góc xa của phòng xử án mở ra và người gác cửa xuất hiện trở lại. Theo sau anh ta là bảy người đàn ông và năm phụ nữ - những người được lựa chọn để định đoạt số phận của anh. Họ đi về khu dành cho bồi thẩm đoàn và ngồi vào những chiếc ghế trống - sáu ở hàng trước, sáu ở đằng sau, hoàn toàn xa lạ, không có điểm gì chung ngoài việc được lựa chọn một cách ngẫu nhiên.

Khi tất cả đã yên vị, người trợ lý đứng dậy nói. “Các thành viên bồi thẩm đoàn,” ông ta bắt đầu, “bị cáo Daniel Arthur Cartwright đang đứng trước mặt các vị bị buộc tội giết người. Với tội danh này, bị cáo đã được bào chữa là vô tội. Các vị có trách nhiệm lắng nghe, cân nhắc các bằng chứng và quyết định bị cáo có tội hay vô tội.”

Chương tiếp
Loading...