Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại

Chương 2



Phạm Sĩ Hách, CEO tập đoàn T.K, là hôn thê với người chị cùng cha khác mẹ của cô, tương lai sẽ trở thành anh rể của cô. Cô nhớ cô gặp qua anh ta mấy lần, đều là xa xa liếc qua, hết cách rồi, mặc dù cô là Nhị tiểu thư của nhà họ Mạnh, cũng chỉ là con vợ bé, cho nên anh ta coi cô thấp kém, vì vậy với cái anh rể này cô không hứng thú, vì vậy hồi còn ở nhà họ Mạnh cô đều tránh xa anh.

Trong ấn tượng, cô chỉ nhớ anh rể có ngoại hình không tồi, lại rất có “tiền đồ”, tương lai sáng lạng, còn thứ khác thì rất mơ hồ.

Cộng thêm Phạm Sĩ Hách làm việc rất kiêm tốn, cũng không tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn nào, chưa từng có scandal tình ái, vì vậy hình ảnh của anh rất ít lộ ra ánh sáng, để cho cô nhớ tới tướng mạo của anh qua tạp chí.

Rồi kết quả của không ấn tượng, chính là làm ra trận Ô Long này.

“Ha Ha!” Nghe câu chuyện, ông Mạnh cười to, vỗ vỗ vai Phạm Sĩ Hách: “Xin lỗi nhé, Sĩ Hách, con gái chú tính tình hơi lỗ mãng, nể mặt chú cũng đừng so đo gì nhé.”

Mạnh Nhược Kiều chỉ có thể cười theo, hết cách rồi, ai bảo cô trước đó không có tập qua, hơn nữa trước mắt có việc cần giúp, cô chỉ có thể hạ thấp mình.

Phạm Sĩ Hách nhàn nhạt liếc về phía Mạnh Nhược Kiều, đôi lông mày rậm đẹp mắt như có như không giương nhẹ, tròng đen mơ hồ chứa một tia sang: “Cháu đương nhiên sẽ không so đo với em ấy rồi, dù sao về sau cháu còn phải dựa vào em ấy nhiều.”

“Khụ khụ!” Mạnh Nhược Kiều thiếu chút nữa thì sặc nước, nghĩ ra mình cũng vừa sặc rồi, kiềm lòng, dùng sức nặn ra nụ cười lấy lòng.

“Ha ha...” Ha! Người đàn ông có cái mũi nhỏ và đôi mắt nhỏ này! “Anh rể, em chỉ đùa giỡn thôi, anh có lòng rộng lượng, đừng đem lời nói vừa rồi của em vào trong lòng nhé.” Cười, cố gắng cười, ngón tay bám vào y phục của bố, ám hiệu cho bố cô nói chuyện giúp cô.

“Đúng rồi, Sĩ Hách, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!” Hiểu được ám hiệu của con gái, ông Mạnh vội vàng mở miệng: “Nếu không bác làm chủ, mời cháu đi ăn nhận lỗi, đúng rồi, thuận tiện mời cả Lôi Lôi, hai người là hôn thê của nhau mà mấy ngày rồi cũng chưa gặp mặt đúng không?”

“Bác Mạnh, cháu chỉ nói giỡn thôi mà, hơn nữa cháu nên mời bác ăn cơm mới đúng” Phạm Sĩ Hách cười nhạt, nhưng Mạnh Nhược Kiều phát hiện ra ánh mắt của anh ta hàm chứa mỉa mai. “Mạnh tiểu thư, anh chỉ nói đùa như vậy thôi hi vọng em không tức giận…”

“Ha ha ha, dĩ nhiên không rồi.” Đi chết đi!

“Ai da, sao lại là Mạnh tiểu thư?” Ông Mạnh trợn mắt nhìn Sĩ Hách một cái: “Gọi lạnh nhạt như vậy làm gì? Gọi Kiều Kiều được rồi.”

“Đúng nha, anh rể, anh có thể gọi em là Kiều Kiều.” Sẽ không thoải mái lắm, nhưng phải tận dụng thời cơ bấu víu quan hệ, lại dùng ánh mắt ám hiệu cho bố cô.

“A, đúng rồi, Sĩ Hách nha, Kiều Kiều đang có chuyện cần làm phiền tới cháu đấy.” Ông Mạnh lập tức hiểu ý, mở miệng cười.

“Hả?” Phạm Sĩ Hách khẽ nhíu mày.

“Có phải gần đây chỗ cháu đang tính toàn xây dựng khu nghỉ mát sắp tới không? Kiều Kiều muốn nói chuyện với người phụ trách của dự án đấy.”

“Đúng vậy.” Dự án xây dựng khu nghỉ mát cũng không phải là bí mật, ánh mắt Phạm Sĩ Hách khẽ hiện lên, nhìn về phía Mạnh Nhược Kiều: “Không biết em vợ muốn nói chuyện gì vậy?”

Hừ, cô nghe được ba chữ ê ẩm kia! Cũng may từ trước đến giờ da mặt cô rất dày, khuôn mặt nhỏ nhắn lễ độ nâng lên nở nụ cười ngọt ngào.

“Anh rể, là như thế này, không biết anh đã nghe qua thị trấn Hoa Đào chưa?”

“Nghe qua rồi.” Khẽ dựa bàn làm việc, Phạm Sĩ Hách tư thái nhàn nhã, tròng mắt đen lại sắc bén nhìn thẳng cô, lúc này thể hiện biểu hiện thông minh tỉnh táo của tổng giám đốc tập đoàn T.K.

Đối mắt với ánh mắt của anh ta, Mạnh Nhược Kiều cũng không né tránh, dũng cảm nhìn thẳng, nụ cười trên mặt giữ nguyên,không chứa hàm ý xấu xa nào.

“Anh rể, hôm nay em đến với tư cách là người đại diện của thị trấn Hoa Đào muốn cùng tập đoàn T.K nói chuyện hợp tác.” Cô tạm ngưng, thấy Phạm Sĩ Hách không lên tiếng, chỉ là nhìn cô, cô khẽ mỉm cười, lại tiếp tục mở miệng.

“Thị trấn nhỏ của bọn em từ trước đến giờ đều chú trọng vào cơ hội trồng trọt, cứ vào hàng năm tháng ba là có hoa đào quý nổi tiếng của thị trấn, du khách đến đấy rất nhiều, mà trấn chúng em còn có cả rượu hoa quả, lá trà cùng với bánh ngọt các loại, bất kể trên thị trường và trên mạng phản ứng cũng rất tốt, nghe được tập đoàn T.K sắp sửa thành lập khu nghỉ mát ở dưới chân núi, cho nên chúng em muốn cùng tập đoàn T.K hợp tác, khiến khu nghỉ mát buôn bán các sản phẩm nổi tiếng của thị trấn, cũng có thể hợp tác đưa đón xe, mời du khách ở khu nghỉ mát tới thăm quan một chút, dĩ nhiên, phần thu lợi chúng ta có thể nói chuyện xem phân chia như thế nào.”

Lần nữa dừng lại, nụ cười trên mặt Mạnh Nhược Kiều không thay đổi: “Không biết anh rể cảm thấy như thế sao?” Anh ta câm hả? Hay là không muốn nói chuyện?

“Nghe không tệ.” Phạm Sĩ Hách nhàn nhạt mở miệng.

Ánh mắt Mạnh Nhược Kiều sáng lên: “Vậy…”

“Chỉ có điều hiện giờ tập đoàn T.K cũng không thiếu các xí nghiệp lớn với những nhà máy, hiệu buôn nổi tiếng hợp tác, cùng với những người này hợp tác thì lợi nhuận thu lại tuyệt đối không ít, em cảm thấy thị trấn nhỏ này mà so với những sản phẩm của các xí nghiệp lớn mà vượt được sao?” Phạm Sĩ Hách nhẹ nhàng nhướng mày, môi mỏng đẹp mắt như có như không giương nhẹ.

“Em không nói là vượt, nhưng em dám cam đoan tuyệt đối sẽ không thua.” Mạnh Nhược Kiều tự tin nói.

“Hả?” Phạm Sĩ hách có hứng thú, nhìn cô, nhìn mặt tự tin của cô có phần thú vị.

Người phụ nữ trước mặt này vẫn nở nụ cười lễ độ ngọt ngào, tuy nhiên trong ánh mắt này vẫn không chế ngự được, dù cô có giấu diếm khá đi nữa, có lẽ lúc vừa bắt đầu, anh đã xác định được đằng sau nụ cười ấy là vẻ khinh thường của cô.

Mà bây giờ, nó đã biến mất, thay thế vào đó chỉ là vẻ tự tin, có vẻ như cô rất tự tin nói chuyện về sự hợp tác này, điều này không khỏi làm anh nghĩ đến sự nhiệt tình của cô.

“Anh rể, anh là tổng giám đốc của tập đoàn T.K, em nghĩ anh nên so với ai khác cũng rõ ràng, xã hội hiện tại này, có lúc kiếm lợi nhiều nhất không cần phải là xí nghiệp lớn, một gian quán ven đường nhỏ nhắn buôn bán một tháng cũng không thấy rất thấp.” Cô rất tin vào năng lực của mình, có tài liệu dễ coi là thắng nha.

“Đúng vậy.” Phạm Sĩ Hách không phủ nhận: “Chỉ là, nếu không phải dựa vào xí nghiệp lớn sau lưng em, em cảm thấy em có thể đứng ở chỗ này bây giờ sao?” Anh ngụ ý liếc ông Mạnh một cái.

Bị bắt lỗi, ông Mạnh vốn yên lặng ho nhẹ một tiếng: “Sĩ Hách, cháu đừng nói như vậy...”

“Bác Mạnh, bác nên hiểu cháu làm việc có nguyên tắc.” Phạm Sĩ Hách nghiêm túc nhìn ông: “Cháu ghét dựa vào quan hệ đạt được mục đích, càng không thích nói giúp những chuyện như vậy.”

Anh dừng một chút, nhìn về Mạnh Nhược Kiều: “Cho nên chỉ sợ em phải dựa vào quy củ thôi.”

Mạnh Nhược Kiều khẽ lay con mắt, ánh mắt khiêu khích nhìn anh, cô hít sâu một cái: “Được, quy củ gì? Là muốn trấn nhỏ chúng em tham gia đấu thầu sao?” Không sao cả, chỉ cần có một tia cơ hội, cô sẽ không buông tha.

Thấy cô tự tin không giảm, ngược lại còn tự tin hơn trước, ngón trỏ Phạm Sĩ Hách chạm nhẹ bàn làm việc, môi mỏng nâng lên một chút lễ độ mà nhạt nhạt cười.

“Cái này chỉ sợ anh không có quyền quyết định, mặc dù anh là tổng giám đốc của tập đoàn, nhưng người phụ trách dự án này không phải là anh, cho đến mời em xuống dưới lầu hẹn trước.” Anh đang đợi sắc mặt cô thay đổi.

Mẹ kiếp tên khốn này!!!

Mạnh Nhược Kiều ở trong lòng nguyền rủa, cô không tin anh ta ra lệnh mà người phụ trách dám không nghe lời đấy!

Anh ta nói rõ ra là không muốn giúp cô chuyện này.

Cô dám cam đoan điều này, chỉ là cô dự tính không đúng rồi, mau lên xe quay về thị trấn nhỏ thôi.

Thấy không khí đông cứng, ông Mạnh vội vàng đi ra mà hòa giải: “Sĩ Hách, đừng như vậy, chỉ cần cháu ra lệnh, chuyện không phải đã giải quyết sao?”

“Bác Mạnh...”

“Đúng, bác biết cháu làm việc có nguyên tắc, nhưng về sau mọi người đều là người một nhà rồi, Kiều Kiều về sau cũng là em vợ của cháu, nếu không bác nhờ Lôi Lôi ra xem giúp việc này, được không?”

Phạm Sĩ Hách không nói lời nào, tròng mắt đen nhàn nhạt quét Mạnh Nhược Kiều một cái.

Cái nhìn đấy khiến Mạnh Nhược Kiều hung hăng cau mày.

Đó là ánh mắt gì vậy? Anh ta đang nhìn xuống cô sao? Mẹ nó! Mạnh Nhược Kiều sống trên đời hơn hai mươi lăm năm, hôm nay là lần đầu tiên bị ánh mắt sỉ nhục.

Cô cắn răng, tính khí cũng nổi lên.

Kiêu ngạo cái khỉ gì? Không hợp tác thì không hợp tác, cô cùng lắm thì cùng cậu nhỏ sống tiết kiệm lại, nhiều lắm là cuộc sống sau này khổ sở một chút, cũng chả chết người đâu!

Mạnh Nhược Kiều dùng sức trừng lại, đang muốn mở miệng bảo bố dừng lại. Hừ, cô mới không lạ gì…

“Chuyện này cũng không phải là không có cách.” Phạm Sĩ Hách đột nhiên mở miệng, vừa lúc ngăn cản Mạnh Nhược Kiều lên tiếng, nhìn về phía cô, thấy trong mắt có lửa giận, khóe môi đẹp mắt nâng lên.

“Chỉ là, cháu với cái thị trấn nhỏ này không hiểu rõ lắm, muốn hợp tác, cháu phải nhìn xem người có năng lực không thì cháu mới tin tưởng hợp tác được.”

“Sĩ Hách, cháu có ý gì vậy?” Ông Mạnh cau mày.

Phạm Sĩ Hách cười nhạt: “Bác Mạnh, bác biết thư kí Trần đang nghỉ phép dưỡng thai chứ?”

“Đúng rồi!” Ông Mạnh gật đầu: “Không phải cô ấy chuẩn bị nghỉ sinh em bé sao?”

“Bắt đầu tuần sau cô ý sẽ nghỉ sinh ba tháng, vì thế gần đây cháu cũng đang tìm thư kí thay thế.” Anh dừng một chút, nhìn thẳng vào Kiều Kiều: “Không biết em vợ có thể đảm nhiệm không?”

“Anh bảo em trở thành thư kí của anh?” Mạnh Nhược Kiều lập tức cau mày.

“Em có thể từ chối.” Anh chẳng nói đúng sai gì, cười một tiếng: “Quyền lựa chọn ở em.”

“Vậy nếu em trở thành thư kí của anh, thì việc hợp tác có thể được sao?” Mạnh Nhược Kiều hỏi lại, cô không thể nóng giận mà mất đi cơ hội này được, khi cô là tiểu thư nhà họ Mạnh thì mới có thể tùy hứng như vậy, hiện tại cô đang đại biểu cho thị trấn, dù có khó chịu như thế nào đi nữa thì trước mắt có một cơ hội, cô không thể không nhịn một chút để tránh gây kích động.

“Anh sẽ xem xét.” Anh cười, nhìn cô lúc anh nói thấy trong mắt cô có ánh lửa. “Thế nào? Em có ba giây để cân nhắc.”

Đồ Khốn Nạn!

Mạnh Nhược Kiều nhịn xuống 3 chữ này, nói cách khác, coi như cô trở thành thư kí của anh đi chăng nữa, cũng chưa chắc thành công vụ hợp tác này, không phải sao? Nhưng nếu cô cự tuyệt, nhất định sẽ không có cơ hội nữa.

Hừ!

“Ách… Sĩ Hách cái này quá…”

“Được!” Mạnh Nhược Kiều nghiến răng nặn ra một từ này.

“Á?” Ông Mạnh ngạc nhiên nhìn về con gái: “Kiều Kiều, con nói cái gì vậy?”

“Em sẽ làm.” Thấy bố còn muốn nói chuyện, Mạnh Nhược Kiều lập tức mở miệng: “Bố, đây chính là cơ hội, con không bỏ qua được.”

“Tốt!” Phạm Sĩ Hách đi về phía cô, duỗi tay ra phía trước: “Thời gian thử việc nửa tháng, em vợ, hy vọng em có thể theo kịp tốc độ làm việc của anh, đừng để ngày đầu tiên anh đã đuổi em ra ngoài nhé.”

Nhìn anh chằm chằm đưa tay ra, Mạnh Nhược Kiều không cam lòng củng anh giao hẹn, ngẩng đầu hướng anh nặn ra nụ cười ngọt ngào nhất: “Anh rể yên tâm, em tuyệt đối sẽ làm đủ ba tháng!”

Hừ! Cô sẽ cho anh ta thấy năng lực làm việc của cô.

***

Tại sao không ai nói với cô nghề thư kí là chuyên nghiệp như vậy?

Mới được có 3 ngày, Mạnh Nhược Kiều đã cảm thấy như mình sắp chết rồi, mỗi ngày đều cố gắng làm thêm giờ, đi họp càng phải làm theo phép tắc, còn phải sắp xếp công việc cho tổng giám đốc, lịch trình của anh ta rất nhiều thứ, nào là tham gia bữa tiệc của các công ty nhà máy bán buôn, các chủ xí nghiệp thích ăn loại nào, cô trước đó phải sắp xếp phòng ăn, còn phải nhớ từng tư liệu của các công ty hợp tác, về phần ông chủ, trừ lần đó ra, Phạm Sĩ Hách giao cho cô một đống công việc, làm cô bận bịu cũng không xong. Cô nghĩ đến hai ngày trước, cô bận đến gần 12 giờ khuya mới rời khỏi công ty được, công việc thư kí cô vốn không quen, vì vậy hai ngày nay cơ hồ có thể nói là luống cuống tay chân.

Mà cái tên tổng giám đốc kia nữa, ánh mắt nhìn cô giống như là xem thường, coi như không cần mở miệng, anh ta cũng dùng ánh mắt nói rõ cho cô biết – năng lực của cô chỉ vậy thôi sao?

A a, bị xem thường, cô chỉ có thể cắn răng nuốt sỉ nhục vào, khiên cô phải thừa nhận rằng trước kia số cô quá tốt, công việc trợ lý thị trấn so với công việc thư kí này quả thật như gặp sư phụ vậy.

“Tiểu Kiều, khi nào đến trưa, em nghỉ ngơi một chút, ăn cơm trước đi!” Thư kí Trần bụng to từ từ đi về phía Mạnh Nhược Kiều.

Mạnh Nhược Kiều lập tức đứng dậy, vôi vàng xông lên trước giúp thư kí Trần.

“Chị Trần đừng cử động, chị cứ ngồi là tốt rồi.” Cô cẩn thận nhìn về phía bụng của thư kí Trần.

“Ha ha, chớ khẩn trương.” Thư kí Trần cười, nhìn Mạnh Nhược Kiều khẩn trương, đành ngoan ngoãn ngồi xuống: “Buổi trưa, em đừng vội, đi ăn cơm trước đi.”

“Em không đói bụng, hơn nữa còn một đống công việc còn chưa làm xong.”

Nhìn công văn chất đống trên bàn, Mạnh Nhược Kiều muốn khóc, cố gắng nặn ra nụ cười, hỏi thư kí Trần: “Chị Trần, chị muốn ăn gì? Em mua giúp chị.”

“Những công việc không cần gấp, em vừa mới tiếp xúc thôi, không quen là bình thường, hơn nữa biểu hiện của em coi như không tệ.” Lời này là thật lòng.

Vừa bắt đầu thư kí Trần đối với Mạnh Nhược Kiều như không khí, làm thư kí trưởng tuyệt không coi trọng quan hệ, hơn nữa biết cô là nhị tiểu thư nhà họ Mạnh thì thư kí Trần nghĩ thầm cấp trên của mình tự dưng đổi tính hay sao vậy, tại sao lại để một người dựa quan hệ vào công ty làm, hơn nữa lại tính toán thay thế vị trí của cô cơ chứ?

Cho nên, cô vốn cho là một việc vặt, hơn nữa cô nghĩ chắc đây là một thiên kim đại tiểu thư tính khí bất thường, ai ngờ Mạnh Nhược Kiều lại khác suy nghĩ của cô. Mạnh Nhược Kiều làm việc rất nghiêm túc, không hiểu gì nhất định sẽ hỏi, hoàn toàn không có dáng vẻ của một đại tiểu thư, công việc thư kí không hề đơn giản, cô thấy được Mạnh Nhược Kiều thật sự rất vất vã, nhưng Kiều Kiều cũng không bao giờ kêu mệt, giao phó công việc cho dù làm thêm giờ đi nữa cũng đúng hạn giao phó, hơn nữa thành quả cũng không kém.

Thư kí Trần tin rằng thêm một thời gian nữa thôi, Mạnh Nhược Kiều sẽ thuần thục với công việc này.

“Còn chưa bằng chị Trần mà.” Mạnh Nhược Kiều cười nói, mặc dù cấp trên rất khó tính, dù chỉ là chỉ đạo cô nhưng thư kí Trần cũng là người tốt. Hai ngày nay nếu không phải do chị giúp cô một tay, cô nhất định sớm bị Phạm Sĩ Hách đá ra cửa chính của T.K!

“Ha ha, công việc của chị đã làm rất nhiều năm, em mới đến đây có 3 ngày mà muốn so đo với chị sao?” Thư kí Trần ngờ vực cười với Mạnh Nhược Kiều một cái.

“Đâu có, em sợ là làm đến 10 năm cũng không bằng chị Trần ý chứ.” Mạnh Nhược Kiều miệng ngọt nói.

“Hay nhỉ!” Thư kí Trần trừng cô, nhưng cũng không nhịn cười được. “Tiểu Kiều, chị tuần sau nghỉ phép rồi, chuyện giao tiếp cũng không khó khăn lắm, cũng đã hướng dấn cho em nên làm như thế nào, chị tin tưởng em không thành vấn đề.”

Cô vỗ vỗ tay Mạnh Nhược Kiều.

“Cấp trên nếu có thể hoán đổi, em liền càng không có vấn đề gì.” Mạnh Nhược Kiều nói thầm.

Hai ngày nay, cô phát hiện Phạm Sĩ Hách quả thực là người làm việc điên cuồng. Lúc cô tan việc, người nào đó vẫn còn ở phòng làm việc, mà khi cô rất sớm đến công ty, Phạm Sĩ Hách so với cô còn đến sớm hơn, vừa nhìn thấy cô liền nhíu mày, dùng giọng điệu lạnh nhạt mở miệng: “Tôi lần đầu tiên thấy thư kí còn đến muộn hơn tổng giám đốc đấy.”

Mẹ nó! Ở công ty giờ đi làm là 8 giờ, cô 7 rưỡi đã đến! Người bị bệnh rõ ràng là anh ta thì có!

Nhưng cô chỉ có thể nhịn xuống, khiêm nhường xin lỗi, bảo đảm tuyệt đối sẽ không tái phạm, ngày thứ hai cô 6 giờ đi làm, sớm thế được chưa? Ngay đến người quét dọn cũng bị hù sợ.

Ai biết, khi cô mở cửa phòng làm việc ra thì ai đó đã sớm ở trong phòng làm việc rồi.

Lần này cô quả thật nói không ra lời, quả nhiên Phạm Sĩ Hách lần nữa nhíu mày, dùng ánh mắt khó chịu nhìn cô lần nữa. Mặc dù không nói gì, nhưng nhìn ánh mắt, vẻ mặt của anh ta đã nói được ý tứ rõ ràng rồi. Cô chỉ có thể yên lặng cúi đầu, đi ra phòng làm việc thoát khỏi tên sếp này, pha cà phê, về sau mới hỏi thư kí Trần mới biết phòng làm việc của Phạm Sĩ Hách còn có phòng chuyên dụng dùng nghỉ ngơi, hơn nữa anh ta cơ hồ đều ngủ ở đó.

Lúc này, cô thực sự nghi ngờ cô bị tên họ Phạm này đùa giỡn!

Nghe được Mạnh Nhược Kiều nói thầm, thư kí Trần cười ha ha nói: “Tổng giám đốc tuy yêu cầu cao, nhưng anh ta là một cấp trên tốt đấy.”

“Thật sao?” Mạnh Nhược Kiều bĩu môi hừ nhẹ.

Thấy mặt cô không tin, thư kí Trần cười: “Kỳ quái, Tổng giám đốc không phải anh rể của em sao? Tại sao em đối với anh ta không có tốt đẹp gì vậy?”

“Cũng không phải là không có cảm tình.” Mạnh Nhược Kiều nhún vai, cô không thích Phạm Sĩ Hách, nhưng cũng không tới nỗi rất ghét. “Có lẽ trời sinh bọn em không hợp nhau.”

Dù sao cô với anh ta về sau cũng không có liên hệ gì nữa, chuyện khu nghỉ mát xử lý xong, cô sẽ phải nhanh chóng trở về thị trấn nhỏ rồi.

Ôi… Cô nhớ công việc phụ tá nhàn nhã kia quá!

“Thư kí Trần!” Cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, Phạm Sĩ Hách đứng ở cửa, nhìn thấy Mạnh Nhược Kiều cũng coi như không thấy, gương mặt lạnh nhạt.

“Vâng!” Thư kí Trần lập tức đứng dậy.

“Buổi chiều tôi không ở công ty,hủy bỏ các cuộc hẹn chiều nay cho tôi, có chuyện gì quan trọng thì liên lạc với tôi.”

“Vâng!” Thư kí Trần lập tức cầm lấy PDA, sửa đổi tất cả lịch trình.

Thấy không có chuyện gì, Mạnh Nhược Kiều chuẩn bị trở về vị trí của mình.

Phạm Sĩ Hách đột nhiên lại đi về phía cô: “Mạnh Nhược Kiều, cô đi theo tôi một chút.”

“A?” Đột nhiên bị điểm danh, Mạnh Nhược Kiều sững sờ, trực giác mở miệng hỏi: “Đi đâu vậy?”

Phạm Sĩ Hách nhíu mày, dựa lưng vào cửa, đôi tay ôm ngực, khóe môi nâng lên một chút đùa cợt: “Tôi không biết thư kí còn có quyền lợi hỏi han đấy.”

“Đầu năm nay không phải không có chuyện cấp dưới bị cấp trên dẫn đi nơi xa xôi rồi làm chuyện xấu xa!” Kẽ điên nhiều như vậy, trước mặt cô còn có một tên đó thôi.

“Cái gì?” Phạm Sĩ Hách liếc mắt.

“Không có gì” Mạnh Nhược Kiều thẳng người: “Nhưng thưa tổng giám đốc, tôi còn rất nhiều công việc chưa xong…”

“Cô có thể làm thêm giờ.” Phạm Sĩ Hách nói tiếp, coi như chuyện bình thường, nhìn cô: “Tôi tin tưởng những công việc này thứ hai tuần sau cô có thể hoàn thành toàn bộ, đúng không?”

Gì cơ?

Mạnh Nhược Kiều nhìn chằm chằm vào tài liệu tràn đầy trên bàn, ý của anh ta là… cuối tuần này cô còn phải làm thêm giờ sao?

“Fu...”

“Hả?” Phạm Sĩ Hách miễn cưỡng nhíu mày: “Có vấn đề sao?”

“Không có.” Cô thu hồi lời nói, cô không chỉ không thích anh ta, hơn nữa, thực sự chán ghét anh ta.

“Đi thôi!” Phạm Sĩ Hách đi về phía thang máy.

Muốn đi đâu thì không thể nói một tiếng là đi đâu sao?

Thật là muốn ra dấu tay sau lưng anh ta, nhưng thư kí Trần bên cạnh, Mạnh Nhược Kiều đành phải nhịn, không cam tâm tình nguyện theo sát sau lưng anh ta.

Hầy! Cô cùng anh ta căn bản không phải không hợp nhau, mà là kẻ thù, là kẻ địch!
Chương trước Chương tiếp
Loading...