Kết Hôn Bừa

Chương 24: C24: Hoa Mơ



*

Chương có nội dung bằng hình ảnh

*Hoa mơ thường nở vào cuối mùa đông, đầu mùa xuân, báo hiệu cho một năm mới sắp đến. Với dáng cây khẳng khiu nhưng cứng cáp, mùi hương nhẹ nhàng và vẻ đẹp tinh khôi, hoa mơ đại diện cho sự tao nhã và thanh khiết.

Suốt cả quãng đường mưa gió gian khổ, bộ quần áo ướt đẫm nước mưa, dán sát vào da của Dư Đàn khiến cô cảm thấy lạnh lẽo thế nhưng mà thật may làm sao, trong xe của Tạ Chi Dục thì lại rất ấm áp.

Chỉ khi đi đến trước chiếc gương được đặt ở trước huyền quan* thì Dư Đàn mới phát hiện ra bản thân cô hiện tại đang nhếch nhác đến dường nào. Quần áo ướt sũng hoàn toàn khiến cho nội y ở phía bên trong thấp thoáng hiện ra như ẩn như hiện, lớp trang điểm trên khuôn mặt lem luốc đến nỗi không thể tả được, tóc mái hình chữ bát tạo thành hai sợi râu tựa như thừa tướng rùa.

*Huyền quan: hay còn gọi là tiền sảnh dùng để chỉ khoảng không gian chuyển tiếp giữa lối vào của tòa nhà và sảnh chính.

Quả thật là xấu muốn chết đi được.

Điều đáng sợ hơn là dáng vẻ y hệt như quỷ này của cô đã bị Tạ Chi Dục nhìn thấy rồi, thảo nào lúc ở trên xe Tạ Chi Dục cứ nhất quyết ném cho cô một cái áo khoác để cô mặc thêm vào. Cô đã bảo là mình không cảm thấy lạnh rồi thế nhưng Tạ Chi Dục lại còn đặc biệt dừng hẳn xe lại để chờ cô mặc xong rồi mới đi.

Thật là xấu hổ muốn chết mất.

Dư Đàn cũng không quan tâm đ ến việc tiếp đãi Tạ Chi Dục mà lại vội vàng cầm quần áo chạy ngay vào phòng tắm: “Trong tủ lạnh có chút đồ ăn thức uống mà em mới mua vào ngày hôm qua đấy, anh tự lấy đi nhé.”

Tạ Chi Dục đương nhiên sẽ không khách sáo.

Lần trước khi đến đây, Tạ Chi Dục đã ngứa mắt với cái nơi nhỏ bé này của cô.

Cũng không phải do Dư Đàn không thích sạch sẽ mà chỉ là nơi này lúc nào cũng luôn có mùi của người khác.

Tạ Chi Dục luôn có một cảm giác thôi thúc rằng anh hãy mang vứt hết những thứ ở đây đi, rồi khử trùng một cách cẩn thận từ trong ra ngoài.

Đây cũng có thể xem như là một cách.

Tuy nhiên khi suy xét đến tính cách dễ nổi khùng của Dư Đàn thì Tạ Chi Dục đã quyết định tạm thời không chọc giận cô.

Sau khi đi một vòng quanh nhà, Tạ Chi Dục lại đổi ý.

Tức thì cứ để cô tức đi, nếu không có khi anh sẽ là người tức đến chết mất trước.

Không biết ở trong góc nào đó của ngôi nhà này lại có một con muỗi chuyên chọn riêng cổ của Dư Đàn mà đốt.

Sau khi Dư Đàn rửa mặt xong, chỗ bị muỗi đốt trên cổ cô đã bị cô gãi đỏ lên, sưng lên thành một nốt mụn nhỏ. Cô sấy mái tóc dài của mình khô được một nửa rồi thả qua vai, mặc một bộ đồ ngủ thiếu nữ cổ búp bê màu trắng tinh, đi dép lê bước loạt xoạt ra ngoài. Thế nhưng những gì cô nhìn thấy lại là một cảnh tượng muốn phát điên lên được.

“Tạ Chi Dục! Anh đang làm cái gì vậy!”

Trong thùng rác bị nhồi nhét đầy những đồ vật và hiển nhiên tất cả đều là đồ dùng của đàn ông, còn kẻ khởi xướng thì vẫn đang tiếp tục vứt đồ vào bên trong.

Tạ Chi Dục ung dung mà ném cặp cốc tình nhân vào thùng rác kêu “bộp” một tiếng, mà vẻ mặt nhìn Dư Đàn giống như đây là chuyện đương nhiên: “Thấy chướng mắt.”

Anh đang ám chỉ đến những thứ Lục Ngạn đã từng sử dụng.

Dư Đàn và Lục Ngạn không ở chung với nhau nên đồ của Lục Ngạn ở đây cũng không nhiều. Thật ra, có một số thứ đáng lẽ nên được vứt đi từ lâu nhưng cô lại không bận tâm gì mấy cho nên cũng không để ý nhiều đến vậy.

Tạ Chi Dục thậm chí còn đeo găng tay dùng một lần như thể những thứ anh chạm vào đều đang mang mầm bệnh truyền nhiễm nào đó vậy.

Dư Đàn cau mày. Sau khi nhìn rõ những thứ bị ném thì cô xem như cũng ngầm đồng ý với hành vi này của Tạ Chi Dục, thậm chí cô còn đứng bên cạnh làm “đồng phạm”.

“Vứt mấy đôi đũa này đi thôi, chỗ anh có bộ mới tinh này.”

‘Bộp’ một nắm đũa đã bị ném vào thùng rác.

“Vứt luôn cái bát đó đi.”

‘Bộp’, một cái bát đã tiến vào thùng rác.

“Còn cả cái thìa đó nữa.”

‘Bộp’, một cái thìa đã bị ném vào thùng rác.

Dư Đàn cũng hơi thổn thức: “Nghĩ lại thì trước đây em đúng là bị điên mà, ngày nào đi làm về cũng nấu cơm cho anh ta ăn.”

Nghĩ đến hai ngày trước cái người mẹ đó của Lục Ngạn còn đòi trả lại toàn bộ tiền đặt cọc khiến cho Dư Đàn cảm thấy rất buồn nôn.

Tạ Chi Dục ngừng lại động động tác ném đồ đạc. Anh khoanh tay nhìn Dư Đàn: “Em còn biết nấu ăn à?”

Anh chỉ nhớ rằng trước đây có người ngay cả chiên một quả trứng thôi cũng có thể đốt cháy cả căn bếp.

Dư Đàn nói: “Thì học thôi, em vừa học cái là biết nấu ăn ngay. Hiện giờ chỉ liếc mắt nhìn công thức một cái thôi là em đã biết ngay món đó nên làm như nào rồi đấy!”

“Được đấy, em giỏi thật nhỉ.”

“Tất nhiên rồi! Người ta còn nói là em có tố chất trở thành mẹ hiền vợ đảm cơ đấy!”

“Em chỉ có chút tiền đồ như này thôi sao? Làm mẹ hiền vợ đảm của người ta?”

Dư Đàn lầm bầm: “Đúng vậy, trước đây em quả thật rất ngu ngốc.”

Ánh mắt nhạy bén của cô lại chú ý tới cái gì đó: “Tạ Chi Dục, anh mau ném cái gối dựa đó luôn đi.”

Tạ Chi Dục bất động, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Dư Đàn: “Ông đây đói bụng lắm rồi.”

Dư Đàn ‘hừ’ một tiếng: “Vậy thì đặt đồ ăn bên ngoài đi, anh muốn ăn cái gì đây? Em đặt cho anh.”

“Không phải là em biết nấu ăn sao? Em nấu cho anh ăn đi.”

Cậu cả dường như hơi trẻ con.

Lúc này, tâm trạng Dư Đàn rất tốt, cô không muốn so đo với Tạ Chi Dục. Hơn nữa, cá nhân cô cũng không ghét việc nấu ăn. Thực ra nếu có người có thể ăn tối cùng cô thì cô thật sự rất thích điều đó.

Mở tủ lạnh ra, nguyên liệu nấu ăn mua hôm qua cũng xem như là khá đầy đủ. Dư Đàn lấy các nguyên liệu ra, định làm hai món ăn cùng với một món canh.

“Em nói trước cho anh biết, nguyên liệu nấu ăn cũng không có nhiều lắm đâu. Anh kén chọn như vậy, em không dám bảo đảm thức ăn mà em nấu sẽ hợp khẩu vị của anh.”

Vẻ mặt Tạ Chi Dục trông uể oải, lười nhác: “Hợp chứ, tại sao lại không hợp được?”

“Vậy thì anh chờ em một lát nha.”

Dư Đàn nói xong thì chuẩn bị đi làm bữa tối. Thế nhưng khi cô đi ngang qua trước mặt Tạ Chi Dục, cô đã bị anh túm lấy cổ tay.

Tạ Chi Dục nhìn chằm chằm vào cổ cô, cau mày hỏi: “Chỗ này bị làm sao vậy?”

Dư Đàn đưa tay sờ sờ cái cục sưng phồng lên: “Bị muỗi đốt chứ sao! Còn có thể sao được nữa!”

“Bị muỗi đốt à?”

Vậy nên, dấu vết chỗ cổ cô mà anh nhìn thấy ở sân bay ngày hôm ấy cũng là do bị muốn đốt?

Tạ Chi Dục khẽ cau mày, khuôn mặt lộ ra vẻ trẻ con.

Dư Đàn nói móc mỉa: “Thì làm sao nào? Chẳng lẽ anh ở biệt dã lớn lên nên chưa từng bị muỗi đốt à?”

Tạ Chi Dục đột nhiên nhếch khóe môi: “Biệt dã lớn* là cái gì cơ?”

*Biệt dã (别野) là một câu đùa trên mạng, ý chỉ biệt thự (别墅), bởi vì trong chữ thự (墅) có chữ dã (野). Biệt thự dùng để chỉ một biệt thự cấp trang viên siêu lớn, thường nằm ở nơi có núi có sông cảnh sắc đẹp đẽ, cách xa sự hối hả và nhộn nhịp, gần gũi với thiên nhiên, có sân vườn rộng, khu nghỉ dưỡng riêng tư như lâu đài. Biệt thự (别墅) nằm trên cánh đồng (墅) nên gọi tắt là biệt dã (别野).

“Là câu đùa trên mạng anh không biết à? Chính là ý chỉ biệt thự lớn đó.”

Dư Đàn lắc lắc cổ tay, ra hiệu cho Tạ Chi Dục buông tay cô ra.

Tạ Chi Dục không những không buông tay mà còn kéo cô đến trước mặt mình. Anh ngồi trên ghế ăn, hơi ngẩng đầu nhìn cô: “Ngày mai chuyển đến chỗ của anh ở đi.”

Dư Đàn từ chối: “Biệt thự nhà anh xa như vậy, mỗi ngày dậy sớm đi làm thì phải mất cả tiếng, thời gian đó em dùng để ngủ không phải tốt hơn hay sao?”

“Con heo ngốc nghếch này.” Anh lại nói tiếng Quảng Đông.

Dư Đàn nắm tay, đấm vào vai Tạ Chi Dục: “Anh mới là đồ heo ngốc nghếch.”

Tạ Chi Dục nhân cơ hội kéo Dư Đàn vào lòng, để cô ngồi ở trên đùi mình. Anh nói bằng tiếng Quảng Đông, giọng điệu vô tình thêm phần cưng chiều: “Đó là loại heo gì? Heo bé bự à?”

Dư Đàn nổi da gà, cô đưa tay ra bịt miệng Tạ Chi Dục lại: “Anh đừng nói nữa.”

Có ai đã từng nói Tạ Chi Dục nói tiếng Quảng Đông thực sự nghe rất cuốn hút hay chưa?

Dường như cả người đều thay đổi khí chất, từ ngỗ ngược, khó thuần phục biến thành một kẻ bên ngoài nhã nhặn, thư sinh nhưng bên trong lại đen tối.

Tạ Chi Dục kéo bàn tay đang bịt miệng anh của Dư Đàn ra rồi đột nhiên hôn lên cổ cô.

Dư Đàn giật mình, hai tay chuyển sang đẩy Tạ Chi Dục ra nhưng chút sức lực nhỏ nhoi kia của cô không thể đẩy được anh.

Cô hét thật lớn: “Tạ Chi Dục! Anh đang làm gì vậy! Em muốn báo cảnh sát!”

Tạ Chi Dục ngẩng đầu: “Báo cảnh sát sao? Em báo cảnh sát để làm cái gì chứ?”

Dư Đàn đưa tay che cổ lại, vẻ mặt hiện ra sự đề phòng: “Anh hôn cổ em làm gì!”

“Anh không thể hôn em à?”

“Anh dựa vào cái gì mà lại hôn em!”

“Dựa vào việc anh là người chồng hợp pháp trên giấy đăng ký kết hôn của em.”

Dư Đàn suýt chút nữa đã quên mất chuyện này: “Như vậy thì cũng không được!”

“Tại sao lại không được?”

“Em còn chưa chuẩn bị tinh thần.”

“Vậy em chuẩn bị đi.”

Tạ Chi Dục kiên nhẫn cho Dư Đàn hai giây, sau đó thúc giục: “Em chuẩn bị xong chưa?”

“Chưa xong...”

Tạ Chi Dục lại hôn lên cổ Dư Đàn.

Dư Đàn muốn đẩy anh ra nhưng lại bị giọng nói của Tạ Chi Dục đầu độc: “Đừng nhúc nhích. Anh muốn xem thử xem dấu hôn và vết muỗi đốt có khác biệt gì hay không.”

Dư Đàn vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh bị thần kinh à!”

“Là hôn như thế này hay sao?”

“Em không biết nữa!”

“Hay là như này nhỉ?”

“Đừng có cắn!”

Có điều Tạ Chi Dục học rất nhanh, tự học thành tài, anh vẫn luôn thông minh như vậy.

Nhẹ nhàng m út làn da non mịn màng kia, dùng đầu lưỡi li3m nhẹ, hàm răng khẽ cắn.

Làn da trắng nõn trên cổ của Dư Đàn nhanh chóng lưu lại những vết đỏ.

Trong cơ thể cô xuất hiện phản ứng kỳ quái, Dư Đàn nghe thấy một âm thanh khiến người ta cảm thấy thẹn thùng. Cô nắm chặt tay, đấm vào người Tạ Chi Dục: “Khó chịu quá!”

Tạ Chi Dục lùi lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vết đỏ đó, hỏi cô: “Làm em đau rồi sao?”

Thực ra cũng không phải.

Chỉ là Dư Đàn cảm thấy rất kỳ quặc. Cô cảm thấy mình giống như nước đang bị đun sôi và ngay lập tức đạt đến nhiệt độ sôi, tất cả các tế bào trong cơ thể cô đều đang quắn quéo hết lại.

Kỳ quái quá.

Như Tạ Chi Dục thấy.

Dấu hôn và vết muỗi đốt quả nhiên là khác nhau, điều này cũng khiến Tạ Chi Dục càng thêm chắc chắn về phán đoán sai lầm trước đây của mình.

Vết hôn trên cổ, đại đa số cũng được gọi là vết dâu tây.

Thời kỳ dậy thì, trong lớp ít nhiều cũng có người có mấy vết như thế này ở trên cổ.

Tạ Chi Dục là đàn ông, không phải là kẻ ngốc, anh đương nhiên là hiểu những thứ này là cái gì.

Con trai xúm lại trò chuyện với nhau, chủ đề phần lớn là về những thứ này.

Bạn nữ nào ngực lớn, bạn nữ nào có cơ thể mềm mại, bạn nữ nào có mùi thơm.

Tạ Chi Dục không có hứng thú nghiên cứu những thứ này cùng với người khác. Anh ôm quả bóng rổ cắt ngang cuộc trò chuyện của những người đó, hỏi họ: “Im đi, không cảm thấy buồn nôn hay sao?”

Nam sinh cười toe toét: “Anh Dục, chuyện này sao có thể ghê tởm được? Đây là ôn nhu hương*! Anh chưa hôn Dư Đàn bao giờ sao? Em thấy da của Dư Đàn trắng như vậy, có phải vừa hôn một cái là đã đỏ lên ngay hay không?”

*Cổ nhân xưa, khi nói đến việc trai gái ngủ với nhau, thường tránh những từ ngữ th ô tục mà thay vào đó họ thường hay dùng những từ ngữ văn hoa, tao nhã để chỉ về việc này. Ôn nhu (温柔) có nghĩa là mềm mại. Hương (乡) là ở đây có nghĩa là nơi chốn, chỗ ở. Ôn nhu hương ở đây được xem như là một phép ẩn dụ về cái nơi m3m mại, ấm áp và thoải mái của người phụ nữ làm say đắm lòng người. Đây là một thuật ngữ mơ hồ, không chê cũng không khen.

Tạ Chi Dục không nói không rằng lao tới rồi đánh cậu ta một cách hung hãn.

Nói gì không lại nói đến Dư Đàn, muốn đâm đầu vào chỗ chết à?

Trong lòng mấy người có quan hệ tốt với Tạ Chi Dục đều biết rõ, muốn nói gì về cậu ta thì đều được nhưng đừng có mà nói xấu về Dư Đàn dù chỉ là nửa câu. Đừng nhìn Tạ Chi Dục suốt ngày chọc ghẹo Dư Đàn, nếu không đấu võ mồm với cô thì cũng là kéo tóc đuôi ngựa của cô chọc tức cô thế nhưng anh lại bảo vệ cô rất khủng khiếp.

Đây là ví dụ tiêu biểu của việc, đồ của tôi tôi làm thế nào cũng được thế nhưng cho dù người khác chỉ liếc mắt một cái thôi cũng đã là đang khiêu khích.

Tạ Chi Dục đã sớm quên tên họ của người đó rồi nhưng quả thật cậu ta nói không hề sai.

Làn da của Dư Đàn rất trắng, vừa hôn cái đã chuyển qua màu đỏ ngay.

Ngón tay Tạ Chi Dục vuốt nhẹ những vết đỏ, giống như vừa in trên tuyết trắng một đóa hoa mơ.

Anh không kìm được lại hôn lên cổ Dư Đàn một cái.

Đôi gò má của Dư Đàn đỏ bừng hết lên, cô vừa tức vừa vội: “Tạ Chi Dục! Em cảnh cáo anh! Buông ra mau...”

Không thể buông được.

Tạ Chi Dục ôm chặt Dư Đàn ngồi trên đùi mình, hôn tới hôn lui từ cổ cô đến môi cô.

Càng được đằng chân lại lân đằng đầu.

Anh từng nói rằng khi trở về sẽ luyện hôn môi với cô tiếp, anh nhớ rất rõ điều đó.

Ngay từ đầu, theo bản năng Dư Đàn đã phản kháng lại, cô cảm thấy trạng thái của hai người như thế này thực sự rất kỳ lạ. Giữa cô và Tạ Chi Dục hoàn toàn chưa hề đi tới bước yêu đương hẹn hò nhưng hai người lại làm những chuyện thân mật như thế này.

Tạ Chi Dục đúng lúc lùi lại, nói chuyện với Dư Đàn với thái độ vừa xa lạ vừa thân mật, giọng anh khàn khàn: “Cá nhỏ, em dạy anh đi.”

Dư Đàn cũng không muốn dạy anh nhưng cô chưa bao giờ thấy Tạ Chi Dục như thế này. Giống như một con thú dữ bị vứt bỏ vẫy đuôi cầu xin sự thương xót, do với lúc nhìn bình thường thì tạo thành một sự tương phản to lớn.

“Ừm?”

Ai mà ngờ được rằng, Tạ Chi Dục sẽ ngây thơ đến mức ngay cả hôn cũng cần người khác dạy?

Dư Đàn không tin nhưng là một người phụ nữ mềm lòng, cô ấy cực kỳ dễ bị lừa gạt. Hai tay chống ở vai anh để từ chối bây giờ lại đổi thành nhẹ nhàng đặt lên đó. Khi Tạ Chi Dục lại gần lần nữa, Dư Đàn đã chủ động hôn lên môi anh.

Bàn về kinh nghiệm phong phú, Dư Đàn hoàn toàn không được tính. Trên thực tế, đối với phương tiện này cô rất chậm chạp cũng không hiểu sao lại có chút cảm giác bài xích. Lúc trước khi yêu đương với người kia, Dư Đàn rất lạnh nhạt với chuyện này mà người kia cũng bận rộn. Là người yêu nhưng lại không hoàn toàn mang dánh vẻ yêu nhau.

Vì vậy, khi Bách Dung Dung biết được chuyện hai người họ yêu nhau đến sáu năm thế mà vẫn chưa từng đi quá giới hạn, cô ấy lộ ra vẻ mặt rất khiếp sợ, đây đâu được tính là cặp đôi yêu nhau? Hai người còn thuần khiết hơn cả bạn bè bình thường!

Dư Đàn cũng không biết phải giải thích như thế nào nhưng cô không cảm thấy có gì bất thường, dù sao thì mỗi một cặp đôi đều có cách thức ở chung khác nhau.

Nếu chỉ có vẻn vẹn chút kỹ xảo thì rất nhanh sẽ bị cạn kiệt sạch.

Dư Đàn đầu hàng, thở hồng hộc.

Tạ Chi Dục áp trán vào trán Dư Đàn, hỏi cô: “Chỉ có như thế này thôi sao?”

Trái tim Dư Đàn đập thình thịch, mặt đỏ tới tận mang tai: “Anh còn muốn thế nào nữa?”

“Anh muốn em chỉ nghĩ về mình anh thôi.”

Tạ Chi Dục đưa tay vén sợi tóc vương trên má cô ra sau tai, cẩn thận nhìn thật kỹ khuôn mặt này của cô.

Dư Đàn không được tự nhiên nói: “Đừng nhìn nữa.”

Tạ Chi Dục đổi từ vị trí bị động trở thành chủ động, dâng hiến tất cả kiến ​​thức lý thuyết nông cạn và một chút kinh nghiệm thực chiến ít ỏi của anh cho cô, giữa môi và răng cô toàn bộ đều là hơi thở của anh, còn để lại dấu vết của chính mình.

Chiếm núi làm vua, lấy đất làm nhà giam, giam cầm lẫn nhau.

Dư Đàn kêu ưm ưm ưm, bị hôn đến choáng váng cả đầu óc.

Loại chuyện này cô đã từng trải qua ở đâu đó rồi, trong cơ thể cô dâng lên một luồng nhiệt kỳ lạ, cả người giống như đang bước đi trên trên mây, không thể bắt cũng không thể buông ra.

Loại cảm giác này rất xa lạ nhưng lại khiến người ta vui thích đến nỗi phát điên lên. Hóa ra hôn có cảm giác như thế này hay sao?

Dư Đàn hoàn toàn tỏ ra vẻ bị động, ngồi mềm nhũn ở trên đùi của Tạ Chi Dục, mặc cho anh đòi hỏi.Cho dù như thế thì cô vẫn cảm thấy sức lực cạn kiệt.

Nhưng Tạ Chi Dục lại không biết kiềm chế, bản tính của anh bắt đầu lộ ra, không hề nhìn thấy bộ dạng đáng thương vừa rồi nữa. Gió cuốn mây tan dấy lên sóng to gió lớn.

Dư Đàn cuối cùng cũng khẳng định: “Tạ Chi Dục! Anh là một tên lừa đảo! Anh còn muốn em dạy anh nữa hay sao!”

“Đây có được coi là lời khen thưởng hay không?”

“Đây là chê bai đấy.”

“Ừm, lại thêm một lần nữa.”

“Buông ra hu hu...”
Chương trước Chương tiếp
Loading...