Kết Hôn Bừa

Chương 27: C27: Hoa Hồng Eden Rose 85 1



*

Chương có nội dung bằng hình ảnh

*Eden Rose 85: Là một giống hoa hồng leo có cánh màu trắng phớt hồng do Marie Louise Meilland lai tạo nên, được chính thức ra mắt tại hội chợ ở Pháp vào năm 1985, hoa được đặt tên là Eden Rose 85 để phân biệt với một giống hoa hồng Eden Rose khác đã được ra mắt vào năm 1950. Năm 2006, Eden Rose 85 được vinh danh là một trong những giống hoa hồng được yêu thích nhất trên thế giới và ghi tên mình vào danh sách Rose Hall of Fame.

Khi mặt trời lên, nước mưa cũng bốc hơi theo đó, hết thảy những cơn ác mộng và sự suy sụp tinh thần ẩn nấp trong màn đêm cũng đều bị giấu đi hết, tất cả chuyển sang một màu sắc hoàn toàn mới.

Chuyện của ngày hôm qua còn bâng khuâng như thể đã xảy ra từ kiếp trước, huống chi là chuyện từ tận những năm tháng mơ hồ đó.

Hồi nhỏ, Dư Đàn học vẽ tranh nhưng không tới nơi tới chốn nên vẽ tranh đã trở thành giấc mơ xa vời không thể với tới trong lòng cô. Cô sùng bái Lục Ngạn mù quáng như thế là vì gã có kỹ năng hội họa cao siêu và những ý tưởng sáng tạo bay bổng xuất chúng. Cô sùng bái đến mức có thể bỏ qua một số khuyết điểm của con người của gã.

Trong sáu năm ở chung, từ lâu Dư Đàn đã không còn phân biệt nổi rốt cuộc tình cảm cô dành cho Lục Ngạn là tình yêu, tình bạn hay chỉ là sự sùng bái.

Mấy năm qua, tình cảm giữa Dư Đàn và Lục Ngạn đã mỏng như trang giấy nhưng chỉ cần Dư Đàn nhìn thấy tác phẩm của Lục Ngạn là cô sẽ lại như thể bị tiêm thuốc k1ch thích, kéo theo cả cách nhìn về gã cũng được dát thêm một vầng hào quang vàng óng.

Trong giai đoạn đầu sản xuất [Vía thần tài], Lục Ngạn thường xuyên bỏ ăn bỏ uống, trăn trở không thể ngủ yên. Bỗng nhiên, một hôm nọ, đầu óc gã chợt thông suốt, gã nói mình đã tìm được cảm hứng sáng tác rồi.

Ngày hôm sau, Dư Đàn được nhìn thấy tác phẩm của Lục Ngạn, quả thực ấn tượng hệt như thể được nhìn thấy tác phẩm của thần tiên. Bộ phim hoạt hình này kết hợp cốt truyện dân gian và hiện đại, phong cách hội họa độc đáo khiến bầu máu nóng trong lòng người xem sôi trào.

Một lần nữa, Dư Đàn lại cảm phục trước sức sáng tạo của Lục Ngạn.

Tổng cộng, Lục Ngạn sản xuất bộ phim hoạt hình này mất năm năm, dồn hết toàn bộ sức người, sức của vào nó, hạ quyết tâm không thành công thì cũng không uổng sống một kiếp người. Trong khoảng thời gian đó, cũng từng có lúc gã cảm thấy không chắc chắn hay hoang mang nhưng Dư Đàn vẫn luôn chắc chắn rằng nhất định gã sẽ thành công.

Hôm bộ phim điện ảnh này được công chiếu, Lục Ngạn ôm Dư Đàn bật khóc, gã nói cuối cùng mình cũng thành công rồi.

Khi chẳng ai coi trọng Lục Ngạn, chỉ có một mình Dư Đàn vẫn luôn không ngừng ủng hộ gã, cổ vũ cho gã, hy vọng gã có thể tiếp tục kiên trì theo đuổi con đường sáng tác của mình. Bởi vì Dư Đàn biết rằng việc sáng tác thực sự chẳng dễ dàng gì, cần phải có sự hậu thuẫn mạnh mẽ về mặt tinh thần.

Quả nhiên, sau khi bộ phim điện ảnh này được công chiếu, nó đã trở thành chú ngựa về ngược trong mùa phim chiếu đợt nghỉ hè, tiếng tăm của bộ phim được lan rộng. Đoàn làm phim không có kinh phí để làm nên tất cả phải nhờ vào hiệu ứng truyền miệng từ những người yêu thích bộ phim. Tính đến nay, doanh thu lũy kế của bộ phim đã lên tới một phẩy năm tỷ, đồng thời gặt hái được những giải thưởng điện ảnh lớn.

Thế nhưng, nếu như tất cả những điều này đều là giả dối.

Vậy thì rốt cuộc điều mà Dư Đàn và thậm chí cả những fan hâm mộ kia sùng bái và yêu quý là gì?

Trời sáng choang.

Đêm tối đã hoàn toàn trôi đi, đã bước sang một ngày hoàn toàn mới.

Dư Đàn cất điện thoại đi, nhanh chóng rời giường.

Hôm nay nhiệt độ giảm, thời tiết khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám độ, cuối cùng cũng có thể mặc được những món đồ mỏng của mùa thu. Tủ quần áo của con gái chưa bao giờ là đủ đồ. Trước khi lập thu, Dư Đàn đã mua rất nhiều quần áo.

Một trong những nguyên nhân cô không ở cùng ba mẹ đó chính là nếu để cô Dương thấy cô ngày nào cũng có hộp đồ chuyển phát khui mãi không hết thì chắc ngày nào cô cũng sẽ phải nghe cằn nhằn.

Quần áo mới, tình hình mới.

Dư Đàn vẫn chưa quên chuyện tối qua Tạ Chi Dục ngủ lại đây. Cô thay đồ xong đi ra khỏi phòng ngủ, thấy cửa phòng đối diện mở toang.

Cô để ý động tĩnh suốt cả đêm, thậm chí còn nghĩ xem sáng ra phải đối mặt với Tạ Chi Dục như thế nào, không ngờ bóng anh đã đi mất tăm mất tích khỏi nhà từ lúc nào.

Dư Đàn thở phào một hơi, đồng thời lại cảm thấy một nơi nào đó trong lòng như thiếu mất chút gì đó.

Trong phòng tắm có đồ rửa mặt và dao cạo râu của anh, ở lối ra vào trước cửa có đôi dép lê anh từng đi vẫn còn mới tinh, dấu vết anh từng ghé đây rất rõ ràng.

Không biết Tạ Chi Dục đi khỏi đây từ lúc nào nhưng anh để lại một tờ giấy trên bàn ăn báo rằng mình sang thành phố bên một chuyến, tối sẽ về.

Kiểu chữ rồng bay phượng múa đậm chất Tạ Chi Dục toát lên sự khoa trương và phóng khoáng.

Trước đây, khi họ học luyện chữ cùng nhau, giáo viên thư pháp từng nói rằng nét chữ, nết người. Tuy vậy, chuyện này không hề đúng với Tạ Chi Dục, anh có thể viết chữ rất đẹp, đủ sức mê hoặc cả những người chuyên về thư pháp.

Hồi nhỏ, Dư Đàn và Tạ Chi Dục cùng học chung lớp hội họa và lớp thư pháp, giáo viên từng nhấn mạnh Tạ Chi Dục là người rất có thiên phú về mảng này. Thế nhưng, Tạ Chi Dục lại không hề hứng thú với chúng. Tính anh không thích ngồi yên một chỗ, chỉ thích chạy lung tung bên ngoài. Anh yêu du lịch, leo núi, trượt tuyết, trò nào càng nghịch lại càng thích. Chuyện bị ngã, bị thương khắp người vẫn thường xuyên xảy ra. Thi thoảng có khi, Dư Đàn đang ngồi hí hoáy vẽ trong phòng học vẽ, ngẩng đầu lên thì chỗ ngồi của Tạ Chi Dục đã không còn thấy bóng dáng anh đâu nữa, anh đã bỏ ra ngoài đi chơi bóng từ lâu, thoải mái tự do mướt mải mồ hôi dưới ánh nắng mặt trời.

Lúc Dư Đàn rời nhà đi làm, cô cầm điện thoại định gửi tin nhắn cho Tạ Chi Dục, nhắn anh tối nay đừng tới nữa. Cô gõ được một nửa rồi lại xóa hết đi. Thôi, đừng chọc cậu ấm giận thì hơn.

Xe của cô đang được gửi đi sửa. Hôm nay cô chỉ có thể đi làm bằng xe buýt. Công ty cách chỗ này không xa lắm, giờ đi làm buổi sáng, trên xe buýt rất chật chội. Dư Đàn lên xe rồi mới thấy hối hận. Thế nhưng, cô không còn lựa chọn nào khác nữa, gọi xe taxi vào giờ này cũng bất tiện. Dư Đàn bỗng nhiên nghĩ, nếu như để Tạ Chi Dục chen chúc trên chuyến xe buýt giờ cao điểm buổi sáng này, liệu có phải anh sẽ tức điên người lên không?

Năm đó, Tạ Chi Dục cãi nhau với mẹ Nguyên Nghi của anh, bị Nguyên Nghi cắt hết mọi khoản hỗ trợ về tiền bạc, anh buộc phải ngủ nhờ ở nhà Dư Đàn.

Tạ Chi Dục lúc nào cũng kiêu ngạo, phóng túng, chẳng mấy khi anh mới an phận thủ thường một lần nhưng dù có làm gì cũng không cảm thấy vui vẻ, trông cả người lúc nào cũng ỉu xìu. Nguyên nhân không phải là do thiếu tiền. Mặc dù bình thường anh chi tiêu rất nhiều nhưng dù không có tiền, anh cũng vẫn có thể sống như thường. Chẳng qua anh sẽ thay đổi cách sống, từ ngày nào đi đâu cũng có lái xe đưa đón, chuyển sang đi xe buýt chen chúc với mọi người. Đúng là một ngài thái tử bị bắt phải hòa nhập với dân chúng để trải nghiệm gian khổ.

Đương nhiên, Tạ Chi Dục không phải người ưa nũng nịu, thực ra anh còn có thể thích ứng rất nhanh đối với bất kỳ điều gì. Anh ngồi xe buýt thì đám anh em thân thiết cũng đi xe buýt chung với anh, cả nhóm con trai hùng hổ chiếm một khoảnh không gian trong thùng xe, đôi khi có lỡ gặp chuyện bất bình thì còn quát lên một tiếng.

Chuyện để lại ấn tượng sâu đậm nhất với Dư Đàn là một lần nọ, trên xe buýt, có một cô gái trẻ bị người ta sàm sỡ, Tạ Chi Dục cầm đầu nhóm bạn của mình xông lên. Cả nhóm cùng nhau đè tên yêu râu xanh đó xuống đất, bắt lái xe dừng xe lại, đòi báo cảnh sát, trả lại lẽ công bằng cho cô gái kia.

Tạ Chi Dục là người hùng hổ nhất, trước khi cảnh sát tới, anh giẫm chân lên bàn tay dưới đất của tên yêu râu xanh đó giống như thể dụi tắt tàn thuốc lá vậy. Anh cắm hai tay trong túi quần, cúi đầu xuống nhìn đối phương, tỏ thái độ ngang tàn: “Đau không? Đau thì tốt, đòn đau nhớ đời. Tay của đàn ông là để bảo vệ phụ nữ, không phải để làm tổn thương phụ nữ.”

Dư Đàn có mặt ở hiện trường, vừa sợ hết hồn lại vừa cảm thấy sảng khoái.

Cũng vào ngày hôm đó, Tạ Chi Dục đột nhiên hỏi Dư Đàn: “Cá nhỏ, không phải tất cả các bà mẹ đều yêu con mình phải không?”

Sau khi xuống xe buýt, phải đi bộ khoảng năm trăm mét nữa mới về tới nhà, Tạ Chi Dục đưa lưng về phía Dư Đàn, vóc dáng của anh thẳng tắp, lúc đó, anh đã cao hơn Dư Đàn rất nhiều rồi, vai cũng rất rộng, mặc đồng phục trông cực kỳ chỉnh tề.

Suốt nửa năm trời, Tạ Chi Dục không chịu cúi đầu trước người mẹ Nguyên Nghi của mình.

Dư Đàn ăn nói vụng về, điều duy nhất cô có thể làm là nghĩ hết mọi cách để Tạ Chi Dục được vui vẻ. Bởi vì cô biết anh không vui.

Dư Đàn chuẩn bị sẵn một chùm hoa khô cất trong túi xách, sau đó lấy nó ra như thể làm ảo thuật, mặt mày tươi roi rói: “Tén tèn ten, Tạ Chi Dục! Tặng cho cậu này!”

Cô tặng anh hoa mà con gái thích, hy vọng anh có thể cười tươi như một đóa hoa.

Tạ Chi Dục cười thật, anh nhận hoa Dư Đàn tặng, cúi đầu xuống cẩn thận hít hà.

Anh nói: Làm gì có đàn ông con trai nào lại thích hoa chứ, nói ra người ta lại cười cho.

Dư Đàn nói: “Đâu có ai quy định con trai không được thích hoa đâu chứ? Con trai cũng có thể buồn lòng, muộn phiền, có thể rơi lệ, cũng có thể thích hoa.”

Tạ Chi Dục giữ gìn bó hoa Dư Đàn tặng đó rất lâu.

Xe buýt thắng gấp, dừng lại ở điểm dừng xe buýt.

Dư Đàn xuống xe, cô nhớ ra, đến tận giờ cô vẫn đang còn nợ Tạ Chi Dục một bó hoa hồng leo, tình cờ ở gần đây cũng có một cửa hàng hoa, cô có thể tiện đường tạt vào đó mua một bó.

Cửa hàng hoa vừa mới mở cửa, bà chủ nói cửa hàng mình không có hoa hồng leo nhưng có một loại hoa hồng tên là Eden Rose 85 cũng có màu hồng nhạt như vậy, rất đẹp.
Chương trước Chương tiếp
Loading...