Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 35: Em Coi Tôi Là Ai?



- Tôi đi tắm cái đã! Nói xong, Dạ Đình Sâm về phòng mình trước.

Vốn đã chuẩn bị tâm lý chết sớm đầu thai sớm, Nhạc Yên Nhi lại không ngờ mọi chuyện sẽ diễn ra theo hướng này.

Dũng khí liều mình hy sinh mới vừa gom góp từng chút nhanh chóng tan mất một nửa, cô đành phải lùi thủi về phòng mình.

Hiệu quả cách âm giữa các phòng rất tốt, Nhạc Yên Nhi không hề nghe được bất kỳ âm thanh nào từ phòng cách vách.

Cô nằm trên giường một lúc dần dần thấy mơ mơ màng màng.

Có lẽ vì hôm nay gặp phải Cố Tâm Nguyệt khiến cô lại mơ thấy ác mộng đã quên đi nhiều năm trước.

Mày không có ba! Ha ha! Mày là đứa con hoang!

Nghe nói mẹ mày làm vợ bé cho người ta hả? Mày có biết con gái của vợ bé là gì không? Là

thứ rác rưởi đó nha.

Được rồi, muốn nuôi thì cứ nuôi đi, coi như nuôi thêm một con chó thôi mà!

Nhạc Yên Nhi, ai cho phép mày chạm vào sách của tao? Bàn tay bẩn thỉu của mày không xứng

được chạm vào thứ gì của tao hết.

Thứ con hoang như mày đừng mơ sẽ được mang họ Cố, mày không xứng!

Cô Nhạc, cô làm tổn thương một người lương thiện như Nhược Mai mà không thấy bản thân

mình rất độc ác sao? … Trong mơ, từng câu nhục mạ ùn ùn kéo tới đập vào mặt cô, thế nhưng chỉ có một mình cô trơ trọi đối diện với chúng.

Cô vừa chạy vừa che lỗ tai lại, cố dùng hết sức bình sinh mà chạy trốn.

Thế nhưng những âm thanh quái ác kia vẫn không buông tha cho cô.

Chúng đang mỉa mai, đang giễu cợt, chúng quyết tâm muốn ép chết cô! Cả thế giới lớn như vậy mà chỉ có một mình cô lẻ loi chiến đấu với chúng.

Cô mệt mỏi quá, thực sự quá mệt mỏi rồi! Dưới chân cô biến ảo thành vực sâu vạn trượng.

Bên tai cô là tiếng gào the thé của Cố Tâm Nguyệt:

- Nhạc Yên Nhi, mày còn sống làm gì nữa, không ai yêu mày, không ai cần mày, mày chỉ gây thêm phiền toái cho người khác thôi! Sao mày không chết đi? Vì sao mày không chết đi hả? Không có ai yêu cô… không có ai cần cô… Cô ngây ngốc đưa chân, tiến về phía vực sâu không đáy kia… Bỗng nhiên, cô cảm thấy quanh thân vô cùng ấm áp.

Giống như cô đang được một đám mây bao bọc, hương vị thanh mát, còn có mùi như mới tắm xong.

Cái ôm rất nhẹ, giống như cô là thứ báu vật trời sinh nên được che chở như thế.

Đôi tay bất lực của Nhạc Yên Nhi đã có nơi để bám vào, cô gắt gao ôm lấy “đám mây”

trong ngực như là đang ôm lấy một sự cứu rỗi, làm thế giống như có thể khiến cô thoát khỏi những ám ảnh cùng cực trong quá khứ.

Bầu không khí không biết đã thay đổi từ lúc nào.

Có thể là từ lúc nụ hôn đầu tiên rơi trên trán cô, sau đó là nụ hôn thứ hai rơi trên lông mi ướt đẫm nước mắt, sau đó nữa là trên chiếc mũi cao thẳng của cô, sau đó, đến đôi môi như cánh hoa luôn thơm ngào ngạt mà mềm mềm xinh xinh kia.

Môi lưỡi mang cảm giác xâm lược, nhưng khí lực lại vừa phải để không khiến cô bị tổn thương.

Nhiệt độ cực nóng, hương vị khiến cho người ta mê muội, hô hấp của hắn bắt đầu dồn dập, động tác của hắn càng lúc càng lúc càng mạnh bạo hơn… Bàn tay to lớn vuốt ve bên hông cô, sau đó chậm rãi di chuyển theo đường cong của chiếc eo thon mà tiến vào nơi mềm mại nào đó… Thần trí của Nhạc Yên Nhi cũng dần quay trở lại, cô phát hiện mình đang bị đặt dưới thân người khác, trong mông lung cô vẫn cố gắng giằng co để tỉnh dậy.

Tựa như nhận thấy Nhạc Yên Nhi có ý kháng cự nên Dạ Đình Sâm liền ngừng việc đang làm lại.

Cảm giác đè ép trên người mình nhẹ hẳn, cuối cùng Nhạc Yên Nhi cũng mở được mắt ra, sau đó cô lập tức ngây người.

Hai cánh tay của Dạ Đình Sâm đang chống hai bên người cô, đôi mắt hắn nhìn xuống cô từ trên cao.

Trong đôi mắt đen lưu chuyển thứ sắc thái mê hoặc lòng người.

Hắn đang ở trần, để lộ ra cơ bắp cường kiện, thân dưới thì chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lúc này chiếc khăn cũng hơi xô vẹo do những chuyện vừa làm.

Bầu không khí hiện tại giữa họ giống như tên đã lên dây.

Nhạc Yên Nhi la lên:

- Dạ Đình Sâm! Sao anh lại ở trong phòng tôi? Dạ Đình Sâm bình tĩnh đứng lên, dù hiện giờ hắn không mặc những bộ vest được tỉ mỉ thiết kế riêng nhưng trên người vẫn toát ra phong thái của tầng lớp quý tộc.

- Xem ra cô ngủ một cái là trí nhớ liền không được tốt luôn nhỉ.

Để tôi nhắc lại vậy, là chính cô đã đề nghị được bôi thuốc cho tôi đấy.

Nhạc Yên Nhi sắp phát điên rồi:

Thế sao anh không mặc quần áo hả?

Vậy xin hỏi cô, mặc quần áo thì bôi thuốc thế nào được?

Lời hắn nói rất có lý, giọng điệu lại hùng hồn như thế, trong một lúc Nhạc Yên Nhi cũng không biết phải đáp trả thế nào mới đúng nữa.

- Thế… thế tại sao anh lại… hôn tôi… Lúc nói hai chữ cuối cùng, giọng Nhạc Yên Nhi không kìm được mà nhỏ hẳn xuống.

Dạ Đình Sâm vẫn rất bình tĩnh đáp:

- Chỉ là tôi thấy cô đang gặp ác mộng nên mới vào đây xem thử, sau đó cô liền ôm cứng lấy tôi, sau đó nữa thì cô lại hôn tôi như người bị chết đuối vớ được cọc vậy, cái sai của tôi là không đúng lúc đẩy cô ra thôi.

Thái độ của Dạ Đình Sâm vô cùng thản nhiên, hoàn toàn không nhận ra có chút chột dạ nào.

Cô bỗng nhận ra, trước mặt cô là vị chủ tịch mỗi phút có thể kiếm được tiền tỷ của LN, sóng gió nào trên bàn đàm phán mà hắn chưa từng trải qua.

Sao hắn có thể mất kiểm soát vì chuyện nhỏ thế này được.

Nơi nào đó đang có phản ứng sinh lý nhưng lại khéo léo bị hắn che đi, Nhạc Yên Nhi đang chìm trong chán nản hoàn toàn không nhận ra có gì khác lạ.

Cơn giận của Nhạc Yên Nhi vì thế giảm bớt một nửa, nghĩ lại, vừa rồi hình như đúng là cô chủ động ôm cứng lấy hắn.

Còn chuyện hôn có phải cô chủ động hay không thì thật sự cô không có mặt mũi nào mà nhớ lại nữa rồi.

Xấu hổ chết mất thôi! Sao cô lại thiếu thốn tình cảm đến mức ôm hôn một tên đồng tính như thế chứ!

- Tôi, tôi ngủ mơ nên nhận lầm người! Nhạc Yên Nhi chỉ có thể nghĩ ra được lý do này.

Ai ngờ sau khi Dạ Đình Sâm nghe xong câu nói này của cô thì sắc mặt đột nhiên lạnh hẳn xuống, hắn đưa tay nắm lấy cằm cô, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm:

- Nhận lầm người? Vậy cô coi tôi là ai? Chưa đợi Nhạc Yên Nhi trả lời, đôi mắt Dạ Đình Sâm đã híp lại, giọng nói lạnh lẽo như băng giá:

- Lâm Đông Lục phải không? Cô vẫn còn nhớ người đó sao? Vốn là cô đang bối rối nên mới lấy đại một cái cớ, không ngờ khéo quá lại hóa vụng.

Hắn đang rất khó chịu nên không kiểm soát được sức lực, bàn tay bóp cằm mạnh đến nỗi Nhạc Yên Nhi phải cau mày kêu lên:

- Đau! Dạ Đình Sâm nghe thấy thế liền thả tay ra, Nhạc Yên Nhi vội vàng xoa xoa chỗ cằm bị bóp đau vừa rồi, lực tay của hắn sao lại mạnh như vậy? Cô có cảm giác như cằm mình sắp rớt ra luôn rồi ấy.

Vẻ mặt của Dạ Đình Sâm muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu khó coi, giống hệt lần đầu tiên cô gặp hắn vậy, cả người hắn đều là tín hiệu ‘người lạ chớ tới gần’.

Hắn quét mắt nhìn cô một cái rồi xoay người đi ra cửa.

- Không phải là Lâm Đông Lục đâu! Nhạc Yên Nhi nhìn hắn không chần chừ quay đi như thế bỗng thấy hoảng hốt.

Dạ Đình Sâm dừng bước nhưng vẫn không quay người lại.

Nhạc Yên Nhi chậm rãi mở miệng;

- Là mẹ tôi, bà mất được mười năm rồi, tôi nhớ mẹ lắm.

Vừa nãy tôi có một giấc mơ rất kinh khủng, trong mơ là mẹ đã cứu tôi.

Nhạc Yên Nhi không hề nói dối, cô thật sự rất nhớ mẹ mình.

Mười năm nay, mỗi khi cô cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa đều bởi vì nghĩ mẹ vẫn đang ở trên cao dõi theo mình nên mới có thêm sức mạnh để tiếp tục sống sót.

Cảm giác xa cách trên người Dạ Đình Sâm hoàn toàn biến mất, hắn ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng ôm lấy cô gái mới tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Khuôn mặt lạnh lùng cũng không thể che giấu được sự thương tiếc.

Hắn đã gấp gáp quá rồi, biết rõ những năm qua cô sống không dễ dàng gì, trong lòng cô luôn tràn ngập cảm xúc đề phòng lẫn không tin tưởng, ấy vậy mà hắn lại chỉ nóng lòng muốn có kết quả thật sớm.

Họ quen biết nhau còn chưa tới một tháng, thế nhưng hắn lại vội vàng muốn có được cô.

Hắn không nên ép buộc cô như thế mới phải.

Khoảnh khắc được ôm lấy, Nhạc Yên Nhi mở to hai mắt, cô biết rõ không thể làm thế, nhưng khi bị hương vị mát lạnh lại ấm áp này bao bọc cô thật sự không nỡ đẩy nó ra xa.

Hương vị này thật sự khiến người ta cảm thấy yên tâm! Lồng ngực này càng làm cho người ta muốn dựa vào! Cứ coi như là cô mượn một chút an ủi đi vậy
Chương trước Chương tiếp
Loading...