Khách Trọ (Tháo Hán H)

Chương 10: Đem Cô Làm Chết



Tiếng xe xa dần, Hà Lộ vẫn giữ xe đạp đứng trước cửa không nhúc nhích. Một hồi sau, cô mím môi bước vào trong sảnh.

Trước quầy không có ai, Hà Lộ đi thẳng vào trong phòng của mẹ.

Cửa mở ra, cô thấy mẹ Hà đang ngồi ở sô pha xem TV, thấy Hà Lộ bước vào phòng, bà liếc nhìn cô một cái rồi quay người về TV.

“Về rồi à?”

Hà Lộ phồng má, đi đến bên cạnh mẹ Hà, ngồi mạnh xuống sô pha.

Mẹ Hà quay sang nhìn cô: “Làm sao vậy?”

“Con gái của mẹ xém chút nữa xảy ra chuyện, mẹ còn ngồi đây xem TV!”

“…Con sao thế?”

“Để con kể mẹ nghe! Hồi nãy lúc con từ trường về nhà…”

Hà Lộ blah blah kể một hồi, nhưng mà phản ứng đầu tiên của mẹ Hà không phải hỏi cô có sợ không, mà chỉ vỗ lên tay cô.

“Ái chà! Việc này cần phải cảm ơn cậu ấy nhiều, ngày mai mẹ sẽ mua thêm rau, lúc đó con mời người ta đến ăn một bữa cơm.”

“…”

“Đúng rồi, con có sợ không?”

“…”

***

Trong góc tối tại một căn phòng KTV, Đỗ Khải thấp hơn Trình Diệu Khôn nửa cái đầu đang khoác lên vai anh, tay còn lại bưng chén rượu lên, giới thiệu Trình Diệu Không cho bạn bè xung quanh.

“Đây là anh Khôn! Là người luôn bảo vệ tôi lúc tôi còn trong đó!”

Phòng bao có cả trai lẫn gái đang cùng nhau nâng chén, cứ một hai tiếng anh Khôn. Trình Diệu Khôn gần như đã quen với việc này, cư xử cũng tự nhiên.

Sau khi uống xong họ quay về sô pha ngồi, Đỗ Khải ngồi kế bên Trình Diệu Khôn, bên cạnh khoác vai một cô gái tóc dài, mặc áo hai dây nóng bỏng cùng một chiếc váy ngắn.

“Anh, thấy sao?”

“Ý gì?”

“Hà hà.” Đồ Khải cười đê tiện, “Mới mười chín, múp thịt, nghe nói còn nhiều nước nữa, dâm đãng vô cùng!”

Trình Diệu Khôn liếc mắt nhìn Đỗ Khải: “Cậu kêu tôi tới để chơi cái này sao?”

Đỗ Khải cười gượng, nháy mắt: “Chứ không thì sao?”

Trình Diệu Khôn trừng cậu một cái, anh yên tĩnh dựa người vào sô pha, cắn cắn đầu thuốc, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Muốn chơi loại này thì ở chỗ đó cũng chơi được, không cần phải chạy xa tới đây.”

Đỗ Khải cạn lời: “Đừng nói là anh tới đây ngắm phong cảnh chứ?”

Trình Diệu Khôn nhún vai không cho ý kiến.

Anh cũng không biết mình có muốn ngắm phong cảnh ở đây không, chỉ muốn đổi gió ở một nơi khác một thời gian.

“Anh, ai tới đây cũng làm vài phát cho đỡ thèm, khoan, không lẽ anh làm gì trước khi tới đây rồi?”

“…” Nếu đã làm gì thì sao chỉ mới nhìn nữ sinh kia anh liền cương lên.

Nhớ đến Hà Lộ, Trình Diệu Khôn quay đầu nhìn Đỗ Khải: “Đúng rồi, đêm nay tôi tới tìm cậu thì nhìn thấy cô bé kia.”

“Tiểu Muội?”

“Cô bé tên Tiểu Muội à?”

“Không phải, tên là Hà Lộ, Tiểu Muội là nhũ danh, trong nhà ai cũng kêu cô bé như vậy.”

Bảo sao anh còn nghĩ tên cô kỳ quái như vậy.

“Này! Không được!”

Đỗ Khải bỗng nhiên kêu lên.

Trình Diệu Khôn nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Đỗ Khải bỗng nhiên ghé sát vào anh, nhỏ giọng nói: “Anh, không phải anh thích Tiểu Muội đó chứ?”

“…”

“Tiểu Muội chỉ mới 17 tuổi vẫn đang học cấp 3, cơ thể nhỏ xíu, cái kia của anh mà cương lên không chừng to hơn cổ tay con bé, có khi bị anh làm chết đấy.”

Trình Diệu Khôn nhíu mày, cũng nhỏ giọng nói: “Nếu mày không phải là chủ của cái phòng này thì ông đây cũng muốn đánh mày vài cái.”

Đỗ Khải chớp mắt: “Chứ sao bỗng nhiên anh nhắc đến con bé làm gì?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...