Khách Trọ (Tháo Hán H)

Chương 22: Nhắm Mắt Lại



Cô thở dồn dập, cảm giác như cả cơ thể đang bị thiêu cháy.

Hà Lộ nín thở, theo bản năng quay đi, nhưng vừa cử động thì bị một bàn tay đang ở sau gáy giữ lại.

Đầu lưỡi quét qua đôi môi của cô, có chút ngứa. hông đợi cô phản ứng, liền tách môi cô ra.

Đầu lưỡi nhân cơ hội tiếng vào khoang miệng, cô kinh hoàng không biết phải giấu lưỡi mình đi đâu.

“Ưm-” Cô nhíu mày, đưa hai tay lên đẩy vào vai anh.

Cô muốn từ chối sao?

Cô không biết, chỉ là theo bản năng làm vậy, đầu óc cô trống rỗng, tim đập nhanh vô cùng, dưới bụng nhỏ đang có một ngọn lửa kỳ dị đang được thắp lên, kéo dài đến giữa hai đùi…

Hà Lộ cảm thấy trái tim của cô như muốn nhảy ra ngoài cổ họng. Một lúc sau, Trình Diệu Khôn buông môi cô ra ngẩng đầu nhìn.

“Lần đầu tiên?” Giọng anh càng thêm khàn, như có một lớp cát phủ lên.

Hà Lộ bị hôn đến cả người run rẩy, nhẹ nhàng gật đầu.

Anh thấp giọng cười: “Nhắm mắt lại.”

Đầu óc Hà Lộ mê mang, chậm rãi nhắm mắt.

Thế giới xung quanh bỗng nhiên tối đen, cô có cảm giác bàn tay sau đầu mình dần thả lòng, sau đó vòng eo bị nâng lên, cả người ngã theo.

“A-”

Cô thở nhẹ ra, mở mắt nhìn, xung quanh như đang xoay tròn, giây tiếp theo cô đã bị anh bế ngồi trên đùi.

“Em nhẹ quá, nhẹ như giấy vậy.”

Một tay anh ôm vòng qua eo cô, nhưng không ôm quá chặt, anh tận hưởng cảm giác người trong lòng đang cọ tới cọ lui.

“Em sợ cái gì?”

“Em, em… Anh buông em ra…”

“Yên tâm, em mới mười bảy, nếu em không đồng ý, anh cũng không làm em.”

“!!” Đầu Hà Lộ lần nữa nổ tung.

Anh, anh đang nói cái gì vậy?!

Cô nhìn anh, đôi môi khẽ nhếch nhưng không biết phải nói gì.

Trình Diệu Khôn thích nhìn cô như vậy, giống con mồi vừa bị sập bẫy, sợ hãi không dám tin ai.

Bàn tay to ôm gương mặt cô, cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn này khác hẳn ban nãy, không còn là thử nữa, mà còn mang tính xâm lược vào bên trong.

Anh mạnh mẽ hôn trên môi cô, đầu lưỡi tách mở miệng chui vào, chiếm đoạt mọi ngóc ngách trong khoang miệng, nuốt hết nước bọt của cô, thậm chí còn câu đầu lưỡi non mềm kia ra mút rồi hút.

Sự bá đạo này khiến Hà Lộ chóng mặt, cô hoảng sợ, bên dưới bụng nhỏ đang truyền đến các dòng điện nhỏ, sức lực đều bị anh hút đi, tứ chi bủn rủn, chỉ còn đầu ngón tay có thể cử động, nắm chặt lấy áo sơ mi của anh.

Cô nằm im trong lồng ngực anh, đưa miệng nhỏ lên để anh tùy ý chiếm đoạt, đầu lưỡi bị mút đến đau, đôi khi phát ra những âm thanh nho nhỏ.

Người đàn ông vuốt má cô rồi đi xuống chiếc cổ mảnh khảnh.

Da thịt cổ non nớt, làn da mềm mại, năm ngón tay anh chỉ cần dùng chút sức là có thể biến tấu âm thanh cô phát ra.

“A…Um…”

Âm thanh yếu ớt từ phái yếu phát ra, khiến cho dương vật đang nửa ngạnh cương lên, dựng thẳng trong quần, khẽ ma sát qua kẽ mông cô.

Hà Lộ cảm thấy có chút kỳ lạ, theo bản năng muốn tránh đi thì bị Trình Diệu Khôn kéo mạnh trở về.

“Á-”

Mông bị đâm thật đau…

Cô nức nở bắt lấy cánh tay đang tác oai trên cổ mình kéo ra, cô hít sâu một hơi, sau đó bàn tay kia liền tiến vào ngực cô.

Cơ thể đang xụi lơ của Hà Lộ bỗng chốc cứng đờ, cô mở mắt ra nhìn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...