Khách Trọ (Tháo Hán H)
Chương 33: Cứng Quá Ngủ Không Được
Trong đầu đang nghĩ về Trình Diệu Khôn, cô lồm cồm ngồi dậy lấy điện thoại từ tủ đầu giường thì biết đúng là anh nhắn tới!‘Em ngủ chưa’Hà Lộ nhìn ba chữ trong tin nhắn, khóe môi không nhịn được cong lên, gần như muốn cười ra tiếng.Cô hít sâu một hơi, ngón cái đảo đảo trên điện thoại một lát rồi mới đánh ra hai chữ.‘Chưa ạ’Tin nhắn gửi đi, cô ôm di động dựa vào giường chờ đợi.Cô nghĩ anh sẽ nhanh chóng nhắn lại, nhưng đợi một hồi vẫn không thấy gì, cô cau mày.Hay do nhắn ít quá, nên anh cảm thấy cô rất lạnh lùng, mà nếu nói nhiều hơn thì phải biết nhắn cái gì?Cô cúi đầu, mở di động lên, đang do dự có nên thu hồi tin nhắn không thì bỗng nhiên nghe tiếng gõ trên cửa sổ.‘Cộc cộc’, âm thanh không lớn, nhưng màn đêm yên tĩnh khiến âm thanh càng rõ ràng.Tim Hà Lộ đập nhanh, nhìn qua hướng cửa sổ.Cửa sổ phòng cô đối diện với khu nhà phía sau, nằm kế bên tủ đầu giường. Khi trời nóng, cô thường mở quạt kéo rèm cho mát.Cô nhìn ra, thấy một bóng người đang đứng ngoài đó…Tim cô đập liên hồi, nghe giọng nói trầm thấp của Trình Diệu Khôn bên ngoài.“Giả vờ không nghe à?”Đúng là anh!Hà Lộ thở mạnh một hơi, nhanh chóng bước ra khỏi giường, tâm tình phức tạp.Kích động, vui vẻ, thấp thỏm, lo sợ, còn có… Chút kích thích.Cô tới gần cửa sổ, thấy Trình Diệu Khôn đang đứng bên ngoài.Anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, lưng dài vai rộng cùng cánh tay cường tráng phản chiếu rõ ràng dưới ánh trăng, cơ ngực rắn chắc kéo căng áo…Tim Hà Lộ đập càng lúc càng nhanh, hơi thở dồn dập. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, hơi cúi đầu đứng im trước cửa sổ.“Có chuyện gì?” GIọng nói cô run run, âm thanh nhỏ bé.Trình Diệu Khôn xoay người, ánh mắt dừng trên gương mặt Hà Lộ.Cô không còn thắt bím tóc như thường ngày nữa, cũng không để xả tóc xuống như hôm qua, mà búi lên thành một cục trên đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn.Có lẽ là vì mới nằm nên sau tóc sau gáy rơi tán loạn trên cổ, vài cọng điểm trên gương mặt, bộ dáng thẹn thùng vô cùng quyến rũ.Trình Diệu Khôn vừa tắm nước lạnh xong để hạ hỏa trong người, nhìn cảnh tượng trước mặt thì không khỏi cương lên, máu nóng dồn dập.Anh không trả lời, ngược lại nâng điếu thuốc đang hút dở lên rít một hơi, hỏi: “Sao vẫn chưa ngủ?”“À… Em không ngủ được.”“Vì sao không ngủ được.”“…” Vì vẫn luôn nghĩ đến anh, nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra trong xe.Nghĩ tới vấn đề này, bụng nhỏ cô xao động, phía dưới hơi chảy nước, cơ thể có dấu hiệu kì lạ, cô không bình tĩnh nổi…“Sao không trả lời?”“Không biết, em chỉ không ngủ được thôi, không biết tại sao.”“À.” Anh thấp giọng cười, “Anh cũng không ngủ được, mãi nghĩ đến em.”Đầu ngón tay Hà Lộ nắm chặt tới mức trắng bệch, trong lòng nhảy nhót khi nghe anh nói vậy.“Nghĩ đến việc ban nãy làm em, dương vật cứng tới mức không ngủ được.”“…” Môi Hà Lộ vừa cong lên nghe vậy thì liền rũ xuống, cô cúi đầu bấu chặt hai cánh tay vào nhau.“Sao không nói nữa rồi?”“Em không biết nói gì…”Trình Diệu Khôn vẩu môi, hít thêm một hơi thuốc hỏi: “Hồi nãy thoải mái không?”“…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương