Khám Phá Mỹ Thực Tại Phủ Khai Phong

Chương 29:



Đồ Hào có hơi trầm ngâm, “Cũng được, tên đạo tặc kia tự tin như vậy, chắc chắn có chút bản lĩnh, ngươi nên để ý một chút.”

Ba mươi phút sau, tại nghĩa trang hoang dã.

“Mã cô nương?!”

Từ xa, Nguyên Bồi liền nhìn thấy Mã Băng đang ngồi ăn bánh rán ở dưới tán cây.

Tạ Ngọc ngẩn ra, Mã Băng?

Trước khi đến đây, anh ta còn đang suy nghĩ, còn chưa có nhìn thấy đối phương trông như thế nào, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có rồi kết quả.

Liền thấy một cô nương trẻ tuổi ước chừng khoảng mười bảy, tám tuổi tuổi trẻ cô nương ngồi xổm dưới tán cây, chiếc áo khoác ngoài màu tím nhạt khiến khuôn mặt cô ấy càng thêm trắng nõn.

Nghe thấy tiếng Nguyên Bồi kêu lên, cô liền ngẩng đầu, cái miệng hồng chúm chím có dính chút vụn bánh trông thật đáng yêu.

Đôi mắt của cô không quá to cũng không quá nhỏ, không cao cũng không thấp, chính là vừa đủ với khuôn mặt, rất sáng, đuôi mắt hếch lên, thể hiện sức sống mãnh liệt cùng chút phong trần.

Thấy Tạ Ngọc, Mã Băng cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn chủ động chào hỏi, “Tạ đại nhân, đôi mắt của ngươi nhìn được rồi?”

Đúng thật là thanh âm này rồi.

Tạ Ngọc bỗng nhiên cảm thấy có chút sung sướng, vừa định gật đầu, tầm mắt liền rơi xuống túi giấy dầu trong tay của cô, tâm tình đột nhiên trở nên phức tạp.

Mã Băng nhìn theo tầm mắt của anh ta, chớp chớp mắt, ăn nốt miếng bánh cuối cùng, vội vàng nuốt xuống, lại lắc lắc giấy thấm dầu về phía anh ta , “Không còn nữa!”

Bánh rán này là do cô dậy sớm mua từ quán bánh rán ở cổng thành, có hai loại nhân là đậu đỏ nghiền và đường đỏ, vỏ bánh thơm ngon xốp giòn, nhân bánh tinh tế ngọt ngào, ăn một cái liền muốn ăn cái thứ hai! Cô cực kì thích ăn món này~

Vốn dĩ Mã Băng tính toán khi lên núi hái thuốc bị đói sẽ ăn cái bánh này, nhưng cô phải sử dụng nhiều đến não nên đói rất nhanh, lại bị kia mấy cái ngốc tử kia làm cho dở khóc dở cười, đơn giản trực tiếp ăn luôn.

Tạ Ngọc: “……”

Không, ta không có ý muốn tranh bánh rán với ngươi.

Nguyên Bồi cùng Hoắc Bình đều nhìn Mã Băng như nhìn một nữ quỷ.

Hai người cùng nhau nhìn thi thể đẫm máu, sau đó lại nhìn vết mỡ ở khoé miệng Mã Băng, nhất thời không nói gì.

“Tại sao ngươi có thể ăn ở nơi quỷ quái như này?!”

Nguyên Bồi nhịn không được nói.

“Đói bụng,” Mã Băng mặt không đổi xoa xoa miệng,

“Mấy cái canh giờ trước, hắn cũng cũng chỉ là một người sống mà thôi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...