Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 30: Khách nhân đến đây!



Bởi vì này một đêm Trôi qua rất khó khăn, bởi vậy ngày hôm sau, khi mặt trời vừa ló rạng phương đông, Hoàng Đại Tiên đã từ trên giường đứng dậy, tát nha tử chạy tới chủ viện, nghĩ muốn đánh thức Thẩm Thiên Lăng cùng Tần Thiếu Vũ, sớm một chút trở về Truy Ảnh cung, bởi vì ở đây rất không có cảm giác an toàn.

Kết quả tất nhiên là không thực hiện được.

Cũng không bởi vì Mộ Hàn Dạ ngăn trở, mà là vì… Thẩm Thiên Lăng còn đang ngủ.

“Ai gọi ở bên ngoài?” Sau khị đánh thức, Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng dụi mắt.

“Một ít người không quan trọng.” Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ y, “Ngủ tiếp đi, thời gian còn sớm.”

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng lười biếng duỗi eo, ôm chăn tiếp tục thưởng thức hương vị ngọt ngào của giấc ngủ.

Hoàng Đại Tiên ở ngoài cửa chờ nữa ngày cũng không thấy động tĩnh, lại không có can đảm phá cửa mà vào rít gào, không có can đảm trở về đối diện với Mộ Hàn Dạ như Diêm La, vì thế đơn giản ôm cột hành lang ngồi trước cửa phòng Thẩm Thiên Lăng thật giống như là thạch điêu sư tử trước cửa chùa chiền, tư thế ngàn năm không đổi.

Mộ Hàn Dạ cũng không ngăn cản nhiều, chỉ thả người nhảy xuống ngồi trên nóc nhà đối diện, rất có hưng trí theo dõi hắn.

Nửa nén hương sau, Hoàng Đại Tiên sống không bằng chết, cước bộ hư hoãn đi đến nhà xí, ở trong đó một hồi mới mở cửa đi ra ngoài.

“Thận không tốt?” Mộ Hàn Dạ không biết khi nào đã từ trên nóc nhảy xuống, đang ngồi trong viện uống trà.

Hoàng Đại Tiên phản xạ có điều kiện kẹp chặt hai chân, xoay người trở về nhà xí.

Mộ Hàn Dạ tiếp tục ở ngoài cửa nói, “Có cần bổn vương thay ngươi giới thiệu đại phu hay không?”

Hoàng Đại Tiên sắc mặt tuyệt vọng nhìn chằm chằm bồn cầu, bắt đầu suy xét khả năng tháo xuống đai lưng thắt cổ.

Lại qua hơn một canh giờ, Thẩm Thiên Lăng rốt cục tỉnh ngủ, thư thư phục phục lười biếng duỗi eo, lại lùi về trong chăn, “Giờ nào ?”

“Không tính sớm.” Tần Thiếu Vũ dựa vào bên người y, “Tỉnh ngủ ?”

“Ân.” Cổ họng Thẩm Thiên Lăng có điểm khàn.

“Thắt lưng có đau hay không?” Tần Thiếu Vũ đưa y ôm vào trong lòng, “Đêm qua có chút quá độ, thân thể không thoải mái thì chúng ta ở thêm vài ngày, tóm lại cũng không gấp gáp trở về Truy Ảnh Cung.”

“Không có việc gì.” Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ ngực hắn, “Tóm lại sơn trang cũng không phải nơi nói chính sự, Mộ Hàn Dạ nếu đã đến Vân lam Thành, các ngươi tất nhiên có rất nhiều chuyện phải thương lượng, vẫn là sớm trở về đi.”

“Làm gì hiểu chuyện như vậy.” Tần Thiếu Vũ đặt trán mình lên trán y, “Ngươi mới là chuyện quan trọng của ta.”

Đáy mắt Thẩm Thiên Lăng có chút ý cười, ngẩng đầu chủ động hôn nhẹ hắn.

Không khí ấm áp lại thêm ấm áp, ai cũng không nỡ rời giường trước, người ngoài phòng lại cố tình không cảm nhận được.

“Tần cung chủ.” Hoàng Đại Tiên hơi thở mong manh.

Thẩm Thiên Lăng: …

Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

“Thẩm công tử…” Hoàng Đại Tiên siêng năng, tuy rằng người trong phòng cũng không thấy được bao nhiêu hữu hảo, nhưng ít nhất sẽ không khiến mình sinh ra hiện tượng tiểu tần (đi tiểu nhiều lần).

Thật sự là phi thường bi kịch.

“Có phải Mộ Hàn Dạ khi dễ hắn không?” Thẩm Thiên Lăng có chút lo lắng.

“Sẽ không.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu.

“Ngươi sao lại biết.” Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy, “Hắn ngay cả thanh âm cũng đã thay đổi.” Rõ ràng chính là biểu hiện suy yếu sao khi ân ái a!

“Có ám vệ giám thị Mộ Hàn Dạ.” Tần Thiếu Vũ giúp y mặc y phục, “Nếu có dị động tất nhiên sẽ thông truyền cho ta, nhưng đêm qua vẫn luôn rất yên tĩnh.”

“Ngươi phái người giám thị Mộ Hàn Dạ?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy thì ngoài ý muốn, “Ta còn nghĩ đến các ngươi đã bắt đầu cấu kết với nhau làm việc xấu.”

Tần Thiếu Vũ: …

Thẩm Thiên Lăng: …

Cư nhiên không cẩn thận nói ra quả thật không nên.

“Ân?” Tần Thiếu Vũ xoa cằm y, “Cái gì?”

“Ngươi nghe lầm.” Thẩm tiểu thụ biết nghe lời đúng.

“Cấu kết với nhau làm việc xấu?” Tần Thiếu Vũ đem người kéo vào trong lòng mình, ngữ điệu có chút nâng lên.

“Thiếu hiệp ngươi thật anh tuấn.” Thẩm Thiên Lăng phi thường bình tĩnh lại phi thường cơ trí, quyết đoán nói sang chuyện khác.

Tần Thiếu Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn y.

Thẩm Thiên Lăng chân thành cùng hắn đối diện.

Sau một lát.

“Được rồi ta sai rồi.” Thẩm tiểu thụ dẫn đầu đầu hàng, rầm rì như bạch tuột mà bám lên người hắn, “Tiếp tục nói chính sự.”

“Miệng nhận sai liền xong?” Tần Thiếu Vũ nhướn mày.

“Chẳng lẽ còn muốn ta viết một phong thư giải thích dán lên sơn môn? !” Thẩm tiểu thụ giận, “Phải có chút độ lượng a, đối đãi với thân nhân phải giống như ngày xuân ấm áp!”

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, cúi đầu hung hăng hôn y một cái, “Lần này tha cho ngươi, tích cóp về sau phạt một lần.”

“Nói.” Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng hắn cọ ra một tư thế thoải mái, “Ngươi vì sao phải phái người giám thị Mộ Hàn Dạ?”

“Ta thật rất thưởng thức y, nhưng dù sao cũng chỉ mới quan biết hai ngày.” Tần Thiếu Vũ nói, “Huống hồ lúc trước từng đáp ứng phải bảo hộ Hoàng Đại Tiên chu toàn, ta lại há có thể nói không giữ lời.”

“Không sợ bị Mộ Hàn Dạ phát hiện?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Mặc kệ có sợ hay không, Mộ Hàn Dạ đều nhất định sẽ phát hiện.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nội lực của hắn không thấp hơn ta, trừ bỏ Tiểu Ngũ, những người còn lại của Truy Ảnh Cung còn đều không có khả năng ẩn nấp chung quanh y.”

“Vậy ngươi còn phái người giám thị y?” Thẩm Thiên Lăng có chút hồ đồ.

“Chấn nhiếp mà thôi.” Tần Thiếu Vũ ôm y ngồi dậy, “Nếu y thật sự là người tiêu sái, hẳn phải hiểu rõ biện pháp của ta.”

Quả nhiên, đợi đến khi hai người rửa mặt xong đi ra cửa, liền nhìn thấy ám vệ đang đứng bên ngoài, “Cung chủ, công tử.”

“Như thế nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Ám vệ sắc mặt có chút xấu hổ, “Thuộc hạ đêm qua vẫn luôn âm thầm giám thị, đến sáng nay, Thất Tuyệt Vương tùy tay ném đến ba phiến vàng lá, nói là thấy thuộc hạ chịu đựng một đêm, cầm lấy mua rượu chống lạnh.”

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Nhận là tốt, có sẵn thì cứ lấy.”

Ám vệ thử nói, “Làm việc bất lợi, Cung chủ không trách phạt thuộc hạ?”

“Nếu hắn ngay cả ngươi cũng không phát hiện được, thì không cần phải làm Hoàng đế nữa.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ bả vai hắn, “Trong dự kiến, không cần tự trách.”

“Vâng.” Ám vệ thế này mới nhẹ nhàng thở ra.

“Bọn họ đâu?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Tiền viện.” Ám vệ nói, “Thất Tuyệt Vương tự mình ra ngoài mua điểm tâm, còn nói thỉnh Cung chủ cùng công tử cũng cùng đến.”

Tần Thiếu Vũ kéo Thẩm Thiên Lăng đến tiền viện, quả nhiên liến thấy trong phòng ăn, Hoàng Đại Tiên đang mặt xám như tro tàn ăn bánh bao.

Thẩm Thiên Lăng: …

Nhìn qua cũng có chút quá thảm.

“Tần huynh, Thẩm công tử.” Nhìn thấy hai người tiến vào, Mộ Hàn Dạ mặt mày hớn hở, hiển nhiên cũng không so đo đến chuyện mình bị giám thị.

“Có phải không hợp khẩu vị không?” Thẩm Thiên Lăng hảo tâm hỏi Hoàng Đại Tiên.

Hoàng Đại Tiên nhanh chóng gật đầu, đem nửa cái bánh bao trong tay ném lên bàn.

Mộ Hàn Dạ thở dài, “Lúc trước khi ở Thất Tuyệt Cung, khẩu vị rõ ràng vô cùng tốt, xem ra là ăn không quen mấy thứ của Trung Nguyên, vẫn nên sớm trở về một chút mới tốt.”

Hoàn toàn không có a. Hoàng Đại Tiên hai mắt đẫm lệ, đem bánh bao trên bàn nhặt lại nhét vào trong miệng.

Đáy mắt Thẩm Thiên Lăng tràn ngập đồng tình.

Thật vất vả ăn xong điểm tâm, đoàn người liền giục ngựa trở về Truy Ảnh Cung. Tần Thiếu Vũ tất nhiên là cùng Thẩm Thiên Lăng cùng cưỡi Đạp Tuyết Bạch, tọa kỵ của Mộ Hàn Dạ tên gọi là Tử Yến Quang, cũng là bảo mã lương câu vạn dặm khó tìm, về phần Hoàng Đại Tiên, bởi vì hắn thà chết cũng không nguyện ý cùng Mộ Hàn Dạ cưỡi cùng một con ngựa, cho nên hạ nhân trong sơn trang đành phải từ trong chuồng lấy cho hắn một con lừa già đầu trọc.

Hoàng Đại Tiên bi từ trong lòng thầm than, ta đây là cái mệnh gì a…

“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ mang theo Thẩm Thiên Lăng lên ngựa, dẫn đầu đi về phía xa.

Tử Yến Quang ở tại chỗ đi thong thả vài bước, nâng lên móng trước trường tê (kêu dài) một tiếng.

Con lừa hiển nhiên gặp phải kinh hách, chân mềm nhũn nằm úp sấp trên đất.

Hoàng Đại Tiên: …

Mộ Hàn Dạ tiến lên một phen ôm lấy hắn, thả người nhảy lên lưng ngựa, “Xem ra ngươi cũng không thể lựa chọn.”

Tử Yến Quang tát khai bốn vó, đuổi theo Đạp Tuyết Bạch tuyệt trần mà đi.

Hoàng Đại Tiên yên lặng đón gió rơi lệ.

Đợi đến Truy Ảnh Cung, tiến vào sơn môn liền thấy Hoa Đường đang chăm tiểu hài tử, Thẩm Thiên Lăng thích hai bảo bảo, tất nhiên cũng đi vô giúp vui, Hoàng Đại Tiên ngồi một bên ngẩn người, thuận tiện tự hỏi có khả năng chạy thoát hay không, tuy rằng xa vời, nhưng có hi vọng cũng tốt rồi.

Quả thực xót xa.

Mộ Hàn Dạ cùng Tần Thiếu Vũ vào phòng nghị sự, trên bàn có một quyển bản đồ được mở ra.

“Tần huynh đối với Thất Tuyệt quốc của ta cảm thấy?” Mộ Hàn Dạ nhướn mày.

“Tương lai nếu có cơ hội, ta còn thật muốn mang Lăng nhi đến đó xem.” Tần Thiếu Vũ lấy ngón tay điểm một chỗ, “Bất quá lần này lại không phải vì Thất Tuyệt quốc, mà là nơi này.”

“Cực bắc Tuyết Sơn?” Mộ Hàn Dạ nói.

“Quanh năm trời giá rét đông lạnh, cũng không biết Chu Giác sao có thể ở được.” Tần Thiếu Vũ đốt đèn.

“Cho nên mới không cam lòng.” Mộ Hàn Dạ ngồi đối diện hắn, “Muốn phản loạn cũng chẳng có gì lạ.”

“Vậy Mộ huynh thì sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Ta?” Mộ Hàn Dạ bật cười, “Thất Tuyệt quốc tuy nói là đại mạc, lại cũng không phải toàn không có nguồn nước, ta không có hứng thú cũng không có tinh lực đi cướp đoạt giang sơn Sở hoàng.”

Tần Thiếu Vũ từ trong ám cách lấy ra Bích Tuyền Tỳ , “Ta muốn biết chuyện về nó, càng nhiều càng tốt.”

“Chuyện này ta sợ là không giúp được Tần huynh.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Nếu ta thật sự biết bí mật của nó, cũng sẽ không dễ dàng đem vật ấy lưu lại Truy Ảnh Cung.”

“Cũng nên có chút truyền thuyết.” Tần Thiếu Vũ nói, “La Sát vương có tiếng khôn khéo, nếu hắn muốn, tất nhiên sẽ có chút đạo lý.”

“Khi tổ tiên Mộ gia truyền xuống, cũng chỉ là nói nó có thể đem đại mạc biến thành ốc đảo, trừ lần đó ra không có gì khác.” Mộ Hàn Dạ tùy tay cầm lấy Bích Tuyền Tỳ , “Lúc trước ta cũng từng cẩn thận nghiên cứu qua, thậm chí còn suýt nữa đập vỡ, lại thủy chung không có phát hiện gì.”

“Người nào!” Ngoài phòng truyền đến thanh âm của ám vệ.

Tần Thiếu Vũ nghe vậy nhíu mày, Truy Ảnh Cung thủ vệ tầng tầng, cơ hồ là phòng thủ kiên cố, làm gì có chuyện có người dễ dàng xông vào.

“Công tử!” Lại một tiếng thét kinh hãi truyền đến, Tần Thiếu Vũ biến sắc, cơ hồ giống như báo săn mồi mà xông ra ngoài.

Thẩm Thiên Lăng mạnh mẽ nhào vào trong lòng hắn.

“Nha!” Mũi toan đau, Thẩm Thiên Lăng nháy mắt hai mắt đẫm lệ.

Thấy y không bị kèm hai bên (ý là bị bắt), Tần Thiếu Vũ nhẹ nhàng thở ra. Trên nóc nhà truyền đến một trận tiếng vang, ngẩng đầu liền thấy là một trung niên nam tử trường lạc tai hồ (*).

“Nhậm tiền bối?” Tần Thiếu Vũ sửng sốt.

Thẩm Thiên Lăng cũng sờ mũi nhìn ông.

Trung niên nam tử từ trên nóc nhà nhảy xuống, tiếng cười rất là sang sảng.

“Tiền bối sao lại đến đây.” Tần Thiếu Vũ rất là ngoài ý muốn.

“Không chào đón?” Trung niên nam tử nhướn mày.

“Tất nhiên không phải.” Tần Thiếu Vũ cười nói, “Tần mỗ vừa lúc có chuyện muốn nhờ.”

“Ngươi chính là Thẩm Thiên Lăng?” Trung niên nam tử đánh giá.

“Ân.” Tuy rằng không biết đối phương là ai, nhưng hiển nhiên không phải ngoại nhân, Thẩm Thiên Lăng cấp bậc lễ nghĩa thực chu toàn, “Tiền bối hảo.”

Trung niên nam tử gật đầu, quan sát đôi mắt đỏ hồng của y một chút, “Thỏ yêu?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Ngươi mới là thỏ yêu.

Vừa thấy liền muốn nướng thịt ăn.

Quả thực phiền phức.

Hết
Chương trước Chương tiếp
Loading...