Khế Ước Sủng Nịch Không Ng

Chương 20: Xung Đột Lần Nữa



Sáng sớm, mọi âm thanh đều yên tĩnh, đường chân trời phía đông dâng lên một tia sáng, từng chút từng chút hòa vào bầu trời xanh nhạt, một ngày mới từ phương xa dần dần đến gần.

Tô Kỳ ôm chăn gối, lười biếng một tiếng, vẫn chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi, rất hưởng thụ.

Thế nhưng một giây sau.. cô đột nhiên mở mắt, giống như nghĩ tới điều gì đó, lập tức ngồi dậy, hôm nay phải lên lớp. Tuy nói rằng sinh viên của đại học Hoàng Gia cũng giống như mấy sinh viên đại học bình thường, đi học và không đi học cũng không có gì khác nhau. Nhưng cô vẫn muốn làm một sinh viên tốt.

Nhún người một cái cô đứng lên từ trên giường, sau đó vội vàng thay quần áo, trang điểm thật kỹ, giằng co một lát nhìn lại mình trong gương, khóe miệng cong lên một nụ cười, rất tốt!

Cô không dám để chú Lưu đưa cô đi, giờ này sinh viên nhất định sẽ rất nhiều. Hôm qua lúc cô trở về cũng tra tìm tuyến đường một lần, quyết định đứng chờ xe buýt giống như những người bình thường, thỉnh thoảng có một số người nhìn về phía cô, đều là vẻ mặt nghi ngờ không hiểu.

Tô Kỳ hơi lúng túng, bây giờ cô đang mặc đồng phục của đại học Hoàng Gia, đoán rằng nguyên nhân là lần đầu tiên nhìn thấy sinh viên đại học Hoàng gia còn muốn ngồi xe buýt..

Nhưng.. cô đã quá ngây thơ rồi, cho rằng xe buýt một chút nữa sẽ tới như dự đoán, nhưng đợi khoảng mười phút, rõ ràng xe vẫn chưa tới! Cô cảm thấy không ổn, tiếp tục như vậy đoán chừng sẽ đến muộn mất.. Nhớ tới tuyến đường, nếu lúc này "đi đường tắt", chắc vẫn có thể đến kịp.

Chắc chắn, cô cũng mặc kệ nhiều như vậy, ở dưới con mắt trừng trừng của mọi người, tung người một cái bay qua đoạn tường ngăn cách, sau đó nhảy lên trên nóc nhà, bắt đầu chạy thần tốc!

Một ông già sau khi thấy, nửa ngày trời không cao không thấp một hơi, "Cái này.. cái này.. cái này cái này.. cái cô sinh viên đại học Hoàng gia này.. thật sự không tầm thường a.."

Người đang đợi xe buýt bên cạnh cô gần như chết lặng. Một giây trước vẫn xem cô học sinh đặc biệt này như một học sinh bình thường, giây tiếp theo đã được khai sáng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Thị Quý Mộ Hạ

2. Trà Xanh Có Vị Ngọt

3. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng

4. Trăm Năm Hạnh Phúc, Trọn Đời Bình An

=====================================

Tô Kỳ vượt qua từng chướng ngại vật, tiếng hít thở phù phù mà đều đặn, như có như không nhìn thời gian một chút, còn ba phút cuối cùng!

Cô nhảy qua hàng rào sắt, nhanh chóng đi về phía trước, cô "đi đườngtắt" chính là như vậy, hai điểm tọa thành một đường thẳng, đơn giản nhanh chóng.

Cuối cùng, an toàn đáp đất. Nhưng lúc này cô phóng mắt nhìn sang, cửa đã khép lại, ngoài cửa đã không còn sinh viên rồi, cô không hề nghĩ ngợi lùi về sau vài bước, tính toán khoảng cách dùng lực, sau đó làm một tư thế xông về phía trước, một cái tung người nhẹ nhàng, từ bức tường một cái nhảy qua đã đến bên kia.

Vốn dĩ nhẹ nhõm hẳn, kết quả.. cô hoàn toàn quên mất bên trong có khả năng là có người, một cái bất ngờ liền ngã mạnh vào một người rồi đè trên mặt đất.

"Đau.." Cô xoa xoa cái mông của mình, phải biết rằng nếu không vì sự cố này cô đã sớm đáp xuống mặt đất một cách an toàn rồi.

Thấy người bị cô đè ngã trên mặt đất, cô nửa ngày trời ngược lại hít vào một hơi khí lạnh, cuối cùng Tô Kỳ vàThiên Sóc Nhất này có duyên phận như thế nào vậy! Sao lần nào cũng đều là anh..

Cô tiếp tục xoa xoa cái mông của mình, đau quá.. Thiên Sóc Nhất bị cô đè ngã trên mặt đất nên giờ cũng không khá hơn là bao, một chiếc áo khoác đồng phục màu đen rộng rất phù hợp với thân hình của anh, thon dài cao ngất, trong lúc nhấc tay hiện ra nồng đậm sự quý khí. Lúc này anh đã đứng lên, dùng một ánh mắt rất không vui nhìn thẳng vào Tô Kỳ.

Vốn dĩ anh chính là kiểu người không nhớ rõ tên và khuôn mặt, hiện tại.. May mắn có cái xú nha đầu này nhiều lần đều đến trêu chọc anh.

Bị một ánh mắt sáng rực một mực nhìn chằm chằm, Tô Kỳ cảm thấy cả người không thích hợp, bán chân như muốn bôi mỡ lập tức chuồn đi, cổ áo lại bị nhấc lên.

Nha đầu này rõ ràng còn muốn chuồn đi! Thiên Sóc Nhất dùng một tay vững vàng ôm cô đứng lên.

"Hửm? Bản lĩnh không tệ nhỉ? Anh hơi hơi nhíu mắt, vẻ mặt lạnh lùng nói:" Trèo tường vào, đụng ngã tôi còn muốn chạy trốn dễ dàng như vậy sao? "

" Không không không! "Tô Kỳ lập tức cúi đầu xuống, cũng không động đậy nữa, cực kỳ ngoan ngoãn, cả người có một chút run rẩy nhỏ," Đúng đúng đúng.. Thực xin lỗi cậu! "

Anh nhớ tới chuyện xảy ra không lâu trước đó, nha đầu này rất có bản lĩnh, cuối cùng anh cũng có thể nghĩ ra, tại sao cô lại như vậy rồi.

[Nhút nhát sao.. Trừ phi, trừ phi cậu ta đang giả bộ? ]

Thiên Sóc Nhất nghi ngờ nhìn người đang nằm trong tay anh, sau đó cẩn thận quan sát nhưng nhìn thế nào cũng không giống, anh lập tức bỏ qua cái suy nghĩ trong lòng, tiếp tục nói:" Lần trước cậu làm rất tốt! Chạy thoát khỏi tay tôi! "

" Tôi tôi tôi.. "

" Cà lăm cái gì? "

"... "

" Tôi không bảo là cô không được nói! "

Tô Kỳ nâng gương mặt đáng thương lên, mong chờ nhìn anh.

Biểu cảm đầu tiên của Thiên Sóc Nhất là sững sờ, đột nhiên xông ra một ý nghĩ [Thật ra nha đầu này cũng rất.. đáng yêu..] sau đó lập tức phất tay loại bỏ đi suy nghĩ này, cuối cùng anh đang nghĩ gì vậy, ngay cả tiểu hỗn đản Ngự Cảnh Nhạc kia anh còn chưa bắt được, sao anh lại còn tâm tư đi nhìn người khác chứ. Sau đó.. anh chán ghét đặt cô trên mặt đất, phủi tay, chịu không nổi nói:" Không cần dùng trò lạt mềm buộc chặt, Thiên Sóc Nhất tôi đã có vị hôn thê rồi!"Khóe miệng của anh cong lên một nụ cười, rất quyến rũ.

Lạt mềm buộc chặt khỉ gió*! Tô Kỳ thầm liếc anh một cái, sau đó sửa sang lại quần áo, vứt lại Thiên Sóc Nhất lập tức chạy về phía lớp.

*[鬼才: Hán việt là Quỷ tài, mình nghĩ là câu mắng nên đổi thành Khỉ gió]

Anh nhìn người đang chạy, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi, Thiên Sóc Nhất nghi ngờ cau mày, rốt cuộc đây là ai, không tiền không quyền lại càng không có tướng mạo.. lại có thể được chủ tịch An Lý tâm thần kia nhận vào.
Chương trước Chương tiếp
Loading...