Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Chương 27



Editor: Chi Chi

***

Lục Thịnh vừa thay đồ ngủ xong thì có tiếng gõ cửa vang lên, tiếng gõ cửa của cô rất đặc biệt, giữa tiếng thứ hai và tiếng thứ ba luôn có một khoảng dừng.

Cô ấy lên đây làm gì?

Lục Thịnh nhướng mày đi mở cửa, Từ Qua đứng trước cửa nhà, trên người vẫn là áo sơ mi khi nãy, mái tóc ngắn rối bời, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng như có một tầng sương mù, vô cùng đáng thương ngước mặt lên: “Đội trưởng Lục.”

“Hử?”

“Tôi không tìm thấy chìa khoá, có lẽ là bỏ quên ở đâu mất rồi. Có thể cho tôi mượn bộ công cụ mở khóa ngày hôm qua được không?” Lục Thịnh là cao thủ điều tra, nếu Từ Qua không muốn bị anh nhìn ra mánh khóe thì phải liều mạng diễn, diễn cho trọn vẹn.

Nhịp tim Từ Qua tăng tốc nhanh chóng, hai ly rượu uống lúc nãy xông hết lên não.

“Làm phiền anh.”

Đồ ngủ của anh là áo may ô và quần dài vải bông, lộ ra một mảng da thịt lớn, cơ bụng thấp thoáng phía sau. Từ Qua nhìn không rời mắt, anh còn có cả cơ bụng, cô ho khan hắng giọng: “Đội trưởng Lục?”

Lục Thịnh quay người đi vào trong, tiếng nói rớt lại phía sau: “Tôi đi lấy.”

“Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, lạnh thật.” Từ Qua rụt cổ lại, ôm cánh tay bước đến cạnh cửa, ngón tay nghịch khóa cửa: “Bên ngoài gió mạnh thật. Đội trưởng Lục, anh ăn tối chưa?”

Đây là lần thứ hai Từ Qua hỏi câu này, Lục Thịnh quay đầu nhìn Từ Qua: “Đói bụng?”

Từ Qua cong khóe miệng cười híp mắt: “Mì hôm qua nấu như thế nào? Có công thức hay không? Tôi muốn học nấu nó.”

“Cô nên học nấu nước trước đi.” Lục Thịnh lấy bộ công cụ mở khóa ra nhưng không đưa cho Từ Qua, ánh mắt rơi vào quần áo cô đang mặc: “Lạnh thì vào trong.”

“Anh có dép lê không?”

Lục Thịnh bỏ bộ công cụ mở khóa xuống, mở tủ giày lấy ra một đôi dép lê màu trắng để dưới đất. Dép lê hình như là size 38, màu sắc nhẹ nhàng, là dép lê kiểu nữ. Có phụ nữ đã tới nhà của Lục Thịnh? Là ai?

“Cám ơn Đội trưởng Lục.”

Từ Qua đổi dép lê đi vào trong, vừa ngồi xuống thì có một tấm chăn bay đến, Từ Qua vội vàng bắt lấy.

Giọng nói lạnh lùng của Lục Thịnh vang lên trên đỉnh đầu: “Chờ, tôi đi nấu cơm.”

Được rồi được rồi, mặc kệ là dép lê của ai, Từ Qua cong môi: “Cám ơn.”

Lục Thịnh mở điều hòa chế độ sưởi ấm, Thành phố C đã ngừng nóng, nhiệt độ trong phòng không cao.

Lục Thịnh bỏ điều khiển xuống, quay người đi vào nhà bếp: “Mì hay là cháo?”

“Cái gì cũng được.” Từ Qua thò đầu nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của Lục Thịnh, không dám nói ra câu chỉ cần anh làm thì cái gì tôi cũng ăn, cô không dám biểu hiện quá rõ ràng.

Lục Thịnh rất nhanh đã quay lại đưa cho Từ Qua một hộp sữa chua, khẽ liếc nhìn cô: “Muốn đi tắm không?” Lời vừa ra khỏi miệng, Lục Thịnh đã cảm thấy lời này hơi quá: “Cô về nhà tắm đi.”

Từ Qua: “…”

“Ăn cơm xong xuống dưới tôi mở khóa cho cô.”

Tắm rửa? Từ Qua nghĩ lần sau có nên làm hỏng máy nóng lạnh trong nhà rồi sau đó….

“Thật sự đã làm phiền anh.”

“Biết phiền phức thì phải nhớ mang chìa khoá.” Giọng của Lục Thịnh rất trầm, không nghe rõ hỉ nộ, Từ Qua tạm thời hiểu rằng giọng điệu của anh là vui vẻ.

“Được được, ngày mai tôi sẽ đi đánh ba cái, một cái nhét túi quần, một cái bỏ trong túi xách một cái đeo trên cổ, tuyệt đối sẽ không quên nữa.”

Lý do này chỉ nên dùng một lần, nếu dùng nhiều Lục Thịnh sẽ đá cô ra khỏi cửa. Từ Qua cũng có năng lực phản trinh sát, sao lại phạm phải sai lầm cấp thấp này được.

Lục Thịnh nhướng mày, hất cằm: “Đeo trên cổ, ý kiến hay đấy.”

“Đội trưởng Lục, đã tìm được Trương Ngọc Lâm chưa?”

“Đang điều tra, hiện giờ Trương Ngọc Lâm không có ở Thành phố C.”

“Chạy rồi?” Từ Qua nhíu mày.

“Có phải ông ta bỏ trốn không?”

“Nửa năm trước ông ta dính vào một vụ tranh chấp kinh tế, đã rời khỏi đây, nửa năm nay không có tin tức.” Lục Thịnh về phòng ngủ lấy một cái áo khoác mặc vào, vừa đi cài nút: “Bây giờ chưa thể kết luận người kia có phải do ông ta giết hay không.”

Lục Thịnh đi vào nhà bếp bỏ gạo vào nồi, đổ nước. Từ Qua nhìn chằm chằm bóng lưng của anh. Lục Thịnh thật sự là một người hoàn hảo, dù là nam hay nữ đều sẽ thích kiểu người này.

Từ Qua quấn chăn, khuỷu tay gác trên thành ghế sô pha, nâng cằm nói: “Nói vậy thì vẫn phải tốn thời gian tìm Trương Ngọc Lâm. Bây giờ tự dưng có thêm một cỗ thi thể, dù có phải do ông ta giết hay không thì chắc chắn có quan hệ với ông ta.”

Lục Thịnh liếc cô một cái, không nói thêm gì nữa. Anh bật bếp, mở tủ lạnh ra tìm nguyên liệu nấu ăn.

Căn hộ dành cho người độc thân, một phòng ngủ, một phòng khách dẫn đến nhà bếp. Từ Qua chỉ nhìn Lục Thịnh từ xa xa mà trong lòng đã ngứa ngáy, cô đứng dậy ôm chăn di chuyển đến nhà bếp.

Lục Thịnh nhíu mày nhìn cô, Từ Qua chỉ cười ngây ngô.

Những khớp xương ngón tay rõ ràng của Lục Thịnh đang cầm… cần tây? Từ Qua thu lại nụ cười nơi khóe miệng: “Nấu cháo phải bỏ thêm cần tây?”

“Không phải.”

Từ Qua chịu đựng mùi cần tây, cảnh tượng vốn đẹp đẽ bỗng trở nên xấu đi. Dù Lục Thịnh có đẹp trai hơn nữa… nhưng cầm cần tây trong tay thì đẹp đến mấy cũng gãy làm đôi.

“Vậy anh thái cần tây làm gì?” Từ Qua không kìm nén được lòng hiếu kỳ hỏi một câu.

“Ép nước.” Lục Thịnh bổ sung: “Cho cô uống.”

Từ Qua: “…”

Bây giờ cô chạy xuống lầu nhặt chìa khoá có kịp không? Liệu có tìm được chìa khóa không? Cô muốn về nhà.

“Hả?”

“Hả cái gì?” Lục Thịnh bỏ cần tây vào máy ép trái cây, đổ nước lọc vào: “Giải rượu.”

Từ Qua đứng lên: “Cái kia…Tôi đi về trước nhé?”

“Ngồi xuống.” Giọng Lục Thịnh không lớn nhưng ngữ khí rất trầm.

Từ Qua theo bản năng ngồi nghiêm chỉnh lại: “Đội trưởng Lục?”

Lục Thịnh ngẩng đầu nhìn thẳng Từ Qua, đôi mắt thâm thúy: “Uống rồi hãy đi.”

Từ Qua cảm thấy anh đã phát hiện ra gì đó, từ cổ đến mặt như bị nấu chín. Âm thanh của máy ép trái cây vang lên, Từ Qua mất tự nhiên đối mặt với ánh mắt của Lục Thịnh, sợ Lục Thịnh nói ra điều không nên nói.

Ước chừng một phút sau, Lục Thịnh thu tầm mắt lại, lấy những nguyên liệu nấu ăn khác ra, thái nhỏ rồi bỏ vào nồi: “Sợ tôi?”

Từ Qua vội vàng lắc đầu rồi lại gật đầu ngay lập tức: “Anh là lãnh đạo mà.”

“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

Từ Qua ngậm miệng: “Không có, không có gì.”

Lục Thịnh trầm mặc, mùi thơm của gạo tỏa ra bốn phía.

Anh không nói lời nào, Từ Qua cũng không nghĩ ra chủ đề để nói chuyện. Nhà của Lục Thịnh rất thoải mái, cô nghĩ đến Lục Thịnh đã ngồi ở đây làm việc bèn quay sang nhìn anh thêm một lát. Lục Thịnh rất sạch sẽ, anh chính là người sạch sẽ như vậy.

Anh không phải người dối trá, bạc tình bạc nghĩa giống bố cô.

Đoán chừng Tiểu Lưu bên cạnh bố cô, không phải là thư ký đơn thuần. Từ Qua không muốn tìm hiểu về thế giới của bọn họ, trong đó đều là những hành vi bẩn thỉu đáng khinh. Từ Qua ngả người xuống bàn ăn, nhiệt độ trong phòng vừa phải cùng với hơi ấm từ chiếc chăn khiến cô buồn ngủ.

Từ Qua nhìn bóng lưng của Lục Thịnh, bỗng dưng muốn khóc, cô nhớ mẹ. Lúc mẹ còn sống cô có nhà để về, mẹ đi rồi Từ Qua không biết nhà ở nơi nào.

Từ Qua nhắm mắt lại, hôm nay cô thật sự uống nhiều nên mới quái đản như vậy.

Lục Thịnh rót nước ép ra, quay đầu vừa định mở miệng, những điều muốn nói dừng trong cổ họng.

Anh cầm ly đứng im một lát rồi để ly xuống, đi đến bàn ăn: “Từ Qua?”

Từ Qua không mở mắt, cô nghe thấy giọng nói của Lục Thịnh nhưng cô không muốn mở mắt, cô muốn ở đây lâu hơn một lúc.

Lục Thịnh tắt bếp mở nắp xoong ra, ra phòng khách châm một điếu thuốc, Từ Qua nghe thấy âm thanh bật lửa. Cô cười thầm trong lòng, suy nghĩ dần bay xa, ngủ giả biến thành ngủ thật.

Từ Qua tỉnh lại đã là ngày hôm sau, cô mở mắt ra nhìn trần nhà, căn phòng xa lạ. Quay đầu nhìn ga giường và gối đầu, cái giường xa lạ. Có tiếng gõ cửa vang lên, Từ Qua nhanh chóng tỉnh táo ngồi bật dậy nhìn quần áo của mình, trước khi vào cửa thế nào thì bây giờ vẫn y nguyên như vậy. Từ Qua thở phào nhẹ nhõm đồng thời có chút thất vọng, Lục Thịnh quả nhiên là quân tử!

Mẹ nó!

“Từ Qua?”

Từ Qua vội vàng sửa sang lại tóc tai rồi ra mở cửa, Lục Thịnh đứng ở cửa, anh đã thay quần áo xong, anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Xuống dưới tôi mở khóa cho cô.”

“Ừm.”

Từ Qua không nhìn anh, cúi đầu đi ra ngoài, đi ra cửa mới nhận ra mình còn đi dép lê nhà anh, vội vàng quay lại muốn đổi. Lục Thịnh nhướng cằm ra hiệu: “Giày của cô bị ướt, đi nó về đi.”

“Như vậy hình như không tốt lắm? Đồ nhà anh mà tôi lại đi về.” Từ Qua nói rồi xách giày của mình, mang dép đi ra ngoài: “Cám ơn Đội trưởng Lục.”

Khóe miệng Lục Thịnh hơi giật giật.

Mặt mũi đâu rồi!

Mở cửa nhà cô xong, Lục Thịnh nói: “Cô có thể đến đơn vị trễ nửa tiếng.”

Từ Qua vừa tỉnh ngủ, đầu óc hãy còn mơ màng: “Vâng.”

Lục Thịnh xoay người rời đi, mãi đến khi không nhìn thấy bóng anh nữa, Từ Qua mới vỗ vỗ trán, đóng cửa quay người đi vào nhà tắm. Lục Thịnh sẽ không làm gì cô, đây không phải là chuyện bình thường sao, có gì đâu mà thất vọng?

Tắm rửa thay quần áo xong, chuông điện thoại của Từ Qua vang lên.

Từ Qua đi ra phòng khách tìm điện thoại rồi bắt máy, người gọi đến là Thẩm Thiến.

“Từ Qua, đã điều tra ra Trương Ngọc Lâm đang trốn ở huyện Châu, đi bắt người không?”

Khó trách Thẩm Thiến đăng dòng tâm trạng kia, thì ra là cô ấy đi điều tra: “Chờ một chút, tôi đi với cô.”

“Đi.”

Từ Qua cúp điện thoại, nhét di động vào túi, cầm áo khoác bước nhanh ra ngoài. Trời đã sáng, mặt trời rụt rè ló đầu tỏa ra ánh sáng lạnh.

Từ Qua mặc áo khoác, nhét điện thoại vào túi áo khoác rồi vẫy một chiếc taxi.

Mười lăm phút sau cô đến đơn vị, Từ Qua rảo bước đi về phía văn phòng.

“Từ Qua.” Từ Qua quay đầu nhìn thấy Thẩm Thiến cầm văn kiện đang chạy đến chỗ cô, đuôi ngựa hất lên hất xuống, Từ Qua khoanh tay nhìn cô: “Đã chuẩn bị tài liệu xong hết chưa? Huyện Châu không xa, lái xe chứ?”

“Chuẩn bị xong rồi.” Thẩm Thiến lắc lắc văn kiện trong tay, nhún vai nói: “Cô lái xe đi, tôi là sát thủ đường cái.”

Từ Qua nhếch khóa miệng, cầm lấy tài liệu lật xem, nói: “Để tên sát thủ này mang cô bay nhảy, có cần báo cáo với đội trưởng không?”

“Đội trưởng đã phê chuẩn, đồng thời cho chúng ta đặc quyền. Lúc cần thiết có thể liên lạc với cảnh sát huyện Châu tiến hành bắt giữ.”

Từ Qua huýt sáo: “Đi thôi.”

Hôm nay Thẩm Thiến mặc đồng phục cảnh sát nghiêm chỉnh, vừa ngồi lên xe đã mở điện thoại xem lung tung. Từ Qua nhìn lướt qua. Mới một phút ngắn ngủi mà cô ấy đã mở ra năm cái app, Từ Qua gõ tay lái: “Rảnh lắm à? Rảnh thì giúp tôi một việc?”

“Không rảnh.” Thẩm Thiến cúi đầu nhìn điện thoại, thần sắc có phần nôn nóng, dường như đangchờ điện thoại hoặc tin nhắn của ai đó. Phía trước là đèn đỏ, Từ Qua dừng xe, cô lắc cổ hạ cửa sổ xe xuống.

“Mẹ nó!” Thẩm Thiến theo phong cách thục nữ đột nhiên nhả ra một câu thô tục.

Từ Qua vuốt tay lái, cười cười: “Nhìn cô kinh ngạc thế này, phát hiện ra hoá thạch sống à?”

Thẩm Thiến cầm di động, mặt lúc xanh lúc đỏ, ngón tay chọc chọc liên tục vào màn hình điện thoại, lập tức nhếch miệng cười khan một tiếng: “Đội trưởng Lục có đối tượng rồi.”

Từ Qua bỗng quay đầu nhìn Thẩm Thiến: “Cái gì?”

Hết chương 27.
Chương trước Chương tiếp
Loading...